Ánh mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ lộ ra hoài niệm sâu lắng. Hắn đưa tay trái ra, cánh tay dường như kéo dài ra, Bùi Vũ bước chậm rãi, trực tiếp đi tới lòng bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ.
- Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn còn có người nhớ đến ta.
Phiêu Tuyết lâu chủ thu hồi lại bàn tay, trăm nghìn dặm đối với hắn dường như chỉ là một lần giơ tay.
Bùi Vũ đứng trong lòng bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, khóe mắt của nàng cuối cùng vẫn không kìm được giọt nước mắt chảy xuống.
- Đương nhiên ta nhớ. Ta biết truyền thuyết này là sự thật. Ngươi quả nhiên không có gạt ta.
Bùi Vũ từng bị chuyện cũ của Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên cảm động bao ngày, nàng vẫn muốn được trở thành một nhân vật giống như Phiêu Tuyết lâu chủ. Hôm nay, không ngờ nàng lại thật sự được nhìn thấy hắn, anh tuấn giống như trong tưởng tượng của nàng, trên gương mặt lại mang theo sự ưu thương trời sinh, dường như mang theo vô vàn tưởng niệm. Chuyện này giống y như giấc mộng vậy, chẳng qua nó đang thật sự xảy ra.
- Cám ơn ngươi.
Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn vào Bùi Vũ, thở dài, hắn không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, nhưng Bùi Vũ cho hắn biết, thế giới này vẫn có người biết Phiêu Tuyết lâu chủ hắn tồn tại, hơn nữa từ trong mắt Bùi Vũ, hắn nhìn thấy được một loại tình cảm phát ra từ trong lòng.
- Ầm ầm!
Một tiếng động khẽ vang lên, chỉ thấy Phiêu Tuyết lâu chủ bước chân ra, ánh mắt hắn nhìn lướt qua bóng người xung quanh, trong mắt ẩn chứa một uy nghiêm tuyệt thế, khuôn mặt ôn hòa này trở nên đang sắc bén như vậy, kèm theo một hàn khí đáng sợ, khiến cường giả của các thế lực lớn sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.
- Các ngươi muốn hủy thành của ta?
Phiêu Tuyết lâu chủ thốt ra một câu, giọng nói này lập tức truyền khắp ngàn vạn dặm, uy áp cường đại khiến khoảng không của bầu trời này dẫn theo áp lực đáng sợ.
Chỉ thấy bàn tay cực kỳ khổng lồ của Phiêu Tuyết lâu chủ vươn ra, chộp về phía những cường giả một mạch Khương thị đang ngồi trên chiến xa, sắc mặt của những cường giả kia tái nhợt, cưỡi chiến xa điên cuồng chạy trốn, lại thấy bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời này hạ xuống, bọn họ căn bản không có cách nào chạy thoát, bàn tay chộp một cái, giống như thiên chưởng ấn vậy, trực tiếp nắm lấy bọn họ ở trong lòng bàn tay, trong giây lát bóp xuống, khi Phiêu Tuyết lâu chủ mở bàn tay ra, có mảnh nhỏ màu vàng kim chảy ra, những cường giả kia trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thân thể Khương Nghị, nhân vật dẫn đầu một mạch Khương thị run rẩy, những chiến xa này đều là do một mạch Khương thị bọn họ tiêu hao tâm huyết chế luyện ra, lần này vì nghiền ép Tần Vấn Thiên tranh đoạt khí thành bọn họ mới đi đến nơi đây, nhưng chỉ trong nháy mắt, những tâm huyết này đều biến mất, chỉ là một tay đưa tới, lại khiến tất cả bị nghiền thành mảnh nhỏ, cảnh tượng như vậy thật sự quá mức thê thảm.
Trên mặt Chân Long Thượng Nhân cũng không còn nửa điểm cao ngạo nữa, ở trên Vân Châu đại địa lưu truyền rất nhiều lời đồn đại, lời đồn đại về Phiêu Tuyết lâu chủ chỉ là một trong số đó, theo năm tháng trôi qua, ngoại trừ bên ngoài Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, người địa vực khác vốn lại cực ít quan tâm, đối với hắn cũng biết không nhiều, nhưng nhân vật trong truyền thuyết này lại chân chính tồn tại, hơn nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn, cường đại đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Thảo nào, hắn có thể ở trên mặt đất này lưu lại lời đồn đại, lưu truyền muôn đời.
Thất Kiếm tông, Huyết Diễm gia tộc, Vạn Thánh thư viện và các thế lực tồn tại cường đại, mỗi một người đều câm như hến, thân thể vạn trượng này duỗi bàn tay ra một cái, lại có thể kéo dài vạn trượng, lớn đến mức che khuất bầu trời, loại năng lực kinh người này, bọn họ căn bản không có khả năng chống lại được, không phải người nhiều lại hữu dụng, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, nhiều cường giả hơn nữa cũng vô dụng.
- Có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra sao?
Phiêu Tuyết lâu chủ cúi đầu, nhìn Bùi Vũ hỏi trong lòng bàn tay.
- Được.
Bùi Vũ nặng nề gật đầu, lập tức bắt đầu kể ra, bắt đầu từ khi Tần Vấn Thiên khai thông với chín cái chuông cổ.
Trong lúc Bùi Vũ nói, các cường giả phía sau lặng lẽ lui về phía sau, hình như muốn rời khỏi nơi đây, lại thấy Phiêu Tuyết lâu chủ thản nhiên nói:
- Ai cũng không được phép rời đi.
Giọng nói này dường như có một lực uy hiếp vô hình, quả nhiên, mọi người lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lúc bất chợt, trên người một vị cường giả Vạn Thánh thư viện bạo phát ra dao động không gian đáng sợ, còn muốn lợi dụng không gian pháp bảo truyền tống rời khỏi nơi đây.
Phiêu Tuyết lâu chủ xuất hiện, hắn tự nghĩ mình không có năng lực lại nhận được thành này, thậm chí tính mạng cũng khó có thể khống chế, đương nhiên phải đi.
- Hừ.
Phiêu Tuyết lâu chủ hừ lạnh một tiếng, lại ở trong chớp mắt khi thân thể đối phương chớp hiện biến mất, Phiêu Tuyết lâu chủ đánh một quyền về phía hư không, một quyền này đánh ra, hư không run rẩy, hư không ngàn dặm đều chấn động, một tiếng động khẽ truyền ra, cường giả vừa rời đi bất chợt xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm, miệng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt.
Truyền tống không gian lại bị mạnh mẽ chặn lại, Phiêu Tuyết lâu chủ đánh một quyền, khiến hư không chấn động tới mức bất ổn, khi lực lượng cường thịnh đến trình độ nhất định, có thể trực tiếp lấy lực lượng phá hủy không gian dịch chuyển, loại uy năng này khiến mọi người xung quanh cả kinh, những người có suy nghĩ tương tự lập tức bỏ đi loại ý niệm này, sắc mặt đặc biệt không dễ nhìn.
- Ta đã từng nói, ai cũng không được phép rời đi.
Cánh tay của Phiêu Tuyết lâu chủ tăng vọt, lòng bàn tay cực kỳ khổng lồ lộ ra bảo quang đáng sợ, đánh về phía vị cường giả Vạn Thánh thư viện trốn chạy kia, một chưởng này hạ xuống, cường giả này chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng, toàn bộ thân thể run rẩy mãnh liệt, hắn căn bản không có cách nào lại thoát đi, về phần lấy lực lượng chống lại, đó là lấy trứng chọi đá.
Chưởng ấn ép qua, một tiếng động khẽ vang lên, thân thể cường giả này bị trực tiếp đập nát ngã xuống, một vị nhân vật cường đại tu vi Tiên Đài thất trọng, lại bị nghiền nát như thế, thân thể chấn động, hồn phi phách tán.
Sau khi tiêu diệt người này, Phiêu Tuyết lâu chủ thu bàn tay về, giống như là không có gì phát sinh vậy, tiếp tục yên tĩnh lắng nghe Bùi Vũ ở trong lòng bàn tay kể tiếp.
Thời điểm trôi qua từng chút một, đối với người bên cạnh Phiêu Tuyết lâu chủ thời gian là chậm rãi như vậy, dường như mỗi một khắc đều là sự dày vò, khiến bọn họ vô cùng đau khổ.
Vì sao, hiêu Tuyết lâu chủ lại xuất hiện?
Ánh mắt của Phiêu Tuyết lâu chủ lộ ra hoài niệm sâu lắng. Hắn đưa tay trái ra, cánh tay dường như kéo dài ra, Bùi Vũ bước chậm rãi, trực tiếp đi tới lòng bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ.
- Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn còn có người nhớ đến ta.
Phiêu Tuyết lâu chủ thu hồi lại bàn tay, trăm nghìn dặm đối với hắn dường như chỉ là một lần giơ tay.
Bùi Vũ đứng trong lòng bàn tay của Phiêu Tuyết lâu chủ, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, khóe mắt của nàng cuối cùng vẫn không kìm được giọt nước mắt chảy xuống.
- Đương nhiên ta nhớ. Ta biết truyền thuyết này là sự thật. Ngươi quả nhiên không có gạt ta.
Bùi Vũ từng bị chuyện cũ của Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên cảm động bao ngày, nàng vẫn muốn được trở thành một nhân vật giống như Phiêu Tuyết lâu chủ. Hôm nay, không ngờ nàng lại thật sự được nhìn thấy hắn, anh tuấn giống như trong tưởng tượng của nàng, trên gương mặt lại mang theo sự ưu thương trời sinh, dường như mang theo vô vàn tưởng niệm. Chuyện này giống y như giấc mộng vậy, chẳng qua nó đang thật sự xảy ra.
- Cám ơn ngươi.
Phiêu Tuyết lâu chủ nhìn vào Bùi Vũ, thở dài, hắn không biết đã qua bao nhiêu năm tháng, nhưng Bùi Vũ cho hắn biết, thế giới này vẫn có người biết Phiêu Tuyết lâu chủ hắn tồn tại, hơn nữa từ trong mắt Bùi Vũ, hắn nhìn thấy được một loại tình cảm phát ra từ trong lòng.
- Ầm ầm!
Một tiếng động khẽ vang lên, chỉ thấy Phiêu Tuyết lâu chủ bước chân ra, ánh mắt hắn nhìn lướt qua bóng người xung quanh, trong mắt ẩn chứa một uy nghiêm tuyệt thế, khuôn mặt ôn hòa này trở nên đang sắc bén như vậy, kèm theo một hàn khí đáng sợ, khiến cường giả của các thế lực lớn sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.
- Các ngươi muốn hủy thành của ta?
Phiêu Tuyết lâu chủ thốt ra một câu, giọng nói này lập tức truyền khắp ngàn vạn dặm, uy áp cường đại khiến khoảng không của bầu trời này dẫn theo áp lực đáng sợ.
Chỉ thấy bàn tay cực kỳ khổng lồ của Phiêu Tuyết lâu chủ vươn ra, chộp về phía những cường giả một mạch Khương thị đang ngồi trên chiến xa, sắc mặt của những cường giả kia tái nhợt, cưỡi chiến xa điên cuồng chạy trốn, lại thấy bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời này hạ xuống, bọn họ căn bản không có cách nào chạy thoát, bàn tay chộp một cái, giống như thiên chưởng ấn vậy, trực tiếp nắm lấy bọn họ ở trong lòng bàn tay, trong giây lát bóp xuống, khi Phiêu Tuyết lâu chủ mở bàn tay ra, có mảnh nhỏ màu vàng kim chảy ra, những cường giả kia trực tiếp biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thân thể Khương Nghị, nhân vật dẫn đầu một mạch Khương thị run rẩy, những chiến xa này đều là do một mạch Khương thị bọn họ tiêu hao tâm huyết chế luyện ra, lần này vì nghiền ép Tần Vấn Thiên tranh đoạt khí thành bọn họ mới đi đến nơi đây, nhưng chỉ trong nháy mắt, những tâm huyết này đều biến mất, chỉ là một tay đưa tới, lại khiến tất cả bị nghiền thành mảnh nhỏ, cảnh tượng như vậy thật sự quá mức thê thảm.
Trên mặt Chân Long Thượng Nhân cũng không còn nửa điểm cao ngạo nữa, ở trên Vân Châu đại địa lưu truyền rất nhiều lời đồn đại, lời đồn đại về Phiêu Tuyết lâu chủ chỉ là một trong số đó, theo năm tháng trôi qua, ngoại trừ bên ngoài Giang Lăng quận Phiêu Tuyết thành, người địa vực khác vốn lại cực ít quan tâm, đối với hắn cũng biết không nhiều, nhưng nhân vật trong truyền thuyết này lại chân chính tồn tại, hơn nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn, cường đại đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Thảo nào, hắn có thể ở trên mặt đất này lưu lại lời đồn đại, lưu truyền muôn đời.
Thất Kiếm tông, Huyết Diễm gia tộc, Vạn Thánh thư viện và các thế lực tồn tại cường đại, mỗi một người đều câm như hến, thân thể vạn trượng này duỗi bàn tay ra một cái, lại có thể kéo dài vạn trượng, lớn đến mức che khuất bầu trời, loại năng lực kinh người này, bọn họ căn bản không có khả năng chống lại được, không phải người nhiều lại hữu dụng, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, nhiều cường giả hơn nữa cũng vô dụng.
- Có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra sao?
Phiêu Tuyết lâu chủ cúi đầu, nhìn Bùi Vũ hỏi trong lòng bàn tay.
- Được.
Bùi Vũ nặng nề gật đầu, lập tức bắt đầu kể ra, bắt đầu từ khi Tần Vấn Thiên khai thông với chín cái chuông cổ.
Trong lúc Bùi Vũ nói, các cường giả phía sau lặng lẽ lui về phía sau, hình như muốn rời khỏi nơi đây, lại thấy Phiêu Tuyết lâu chủ thản nhiên nói:
- Ai cũng không được phép rời đi.
Giọng nói này dường như có một lực uy hiếp vô hình, quả nhiên, mọi người lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lúc bất chợt, trên người một vị cường giả Vạn Thánh thư viện bạo phát ra dao động không gian đáng sợ, còn muốn lợi dụng không gian pháp bảo truyền tống rời khỏi nơi đây.
Phiêu Tuyết lâu chủ xuất hiện, hắn tự nghĩ mình không có năng lực lại nhận được thành này, thậm chí tính mạng cũng khó có thể khống chế, đương nhiên phải đi.
- Hừ.
Phiêu Tuyết lâu chủ hừ lạnh một tiếng, lại ở trong chớp mắt khi thân thể đối phương chớp hiện biến mất, Phiêu Tuyết lâu chủ đánh một quyền về phía hư không, một quyền này đánh ra, hư không run rẩy, hư không ngàn dặm đều chấn động, một tiếng động khẽ truyền ra, cường giả vừa rời đi bất chợt xuất hiện ở ngoài mấy trăm dặm, miệng phun ra máu, sắc mặt tái nhợt.
Truyền tống không gian lại bị mạnh mẽ chặn lại, Phiêu Tuyết lâu chủ đánh một quyền, khiến hư không chấn động tới mức bất ổn, khi lực lượng cường thịnh đến trình độ nhất định, có thể trực tiếp lấy lực lượng phá hủy không gian dịch chuyển, loại uy năng này khiến mọi người xung quanh cả kinh, những người có suy nghĩ tương tự lập tức bỏ đi loại ý niệm này, sắc mặt đặc biệt không dễ nhìn.
- Ta đã từng nói, ai cũng không được phép rời đi.
Cánh tay của Phiêu Tuyết lâu chủ tăng vọt, lòng bàn tay cực kỳ khổng lồ lộ ra bảo quang đáng sợ, đánh về phía vị cường giả Vạn Thánh thư viện trốn chạy kia, một chưởng này hạ xuống, cường giả này chỉ cảm thấy một sự tuyệt vọng, toàn bộ thân thể run rẩy mãnh liệt, hắn căn bản không có cách nào lại thoát đi, về phần lấy lực lượng chống lại, đó là lấy trứng chọi đá.
Chưởng ấn ép qua, một tiếng động khẽ vang lên, thân thể cường giả này bị trực tiếp đập nát ngã xuống, một vị nhân vật cường đại tu vi Tiên Đài thất trọng, lại bị nghiền nát như thế, thân thể chấn động, hồn phi phách tán.
Sau khi tiêu diệt người này, Phiêu Tuyết lâu chủ thu bàn tay về, giống như là không có gì phát sinh vậy, tiếp tục yên tĩnh lắng nghe Bùi Vũ ở trong lòng bàn tay kể tiếp.
Thời điểm trôi qua từng chút một, đối với người bên cạnh Phiêu Tuyết lâu chủ thời gian là chậm rãi như vậy, dường như mỗi một khắc đều là sự dày vò, khiến bọn họ vô cùng đau khổ.
Vì sao, hiêu Tuyết lâu chủ lại xuất hiện?