Tần Vấn Thiên không khỏi nhớ tới sư tôn Mai Sơn Kiếm Chủ của Lâu Băng Vũ, hay nàng đã bị kia lão yêu bà làm hư hỏng?
- Mai Sơn Kiếm Chủ, đã từng bị nam nhân ức hiếp?
Tần Vấn Thiên tùy ý nói, làm cho thân thể của Lâu Băng Vũ trong nháy mắt tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, lạnh lùng nói :
- Ngươi dám sỉ nhục sư tôn.
- Lão yêu bà kia khiến cho nghĩa phụ ta phải đào xương lấy bảo vật, chẳng qua chỉ là một câu nói cũng coi là sỉ nhục. Bây giờ bảo vật đó nằm ngay trên thân thể ngươi. Ngươi đã từng nghĩ tới, nếu ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ ra sao?
Tần Vấn Thiên lạnh như băng đáp lại. Hai người dường như kiêu ngạo như nhau.
Lâu Băng Vũ quay sang nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, tròng mắt trong suốt mang theo sự cao ngạo trong ánh nhìn lạnh lẽo, phát ra một sự tự tin mãnh liệt :
- Chưa hề nghĩ tới, bởi vì người chiến thắng sau cùng nhất định là ta.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lâu Băng Vũ, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Lâu Băng Vũ chỉ thấy trên khuôn mặt yêu tuấn của Tần Vấn Thiên kia lộ ra một nụ cười hết sức ngông cuồng:
- Mỏi mắt mong chờ.
Vừa dứt lời, thân thể Tần Vấn Thiên dường như bước ra, xông vào trong cuộc chiến, lúc này Lâm Tiên Nhi đã bị Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử áp bức vô cùng thê thảm.
Trong lúc Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử không ngừng chèn ép, có vẻ như gần giành được tháng lợi rồi, bỗng nhiên một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền đến. Hai người Độc Hạt Tử vốn cũng đã chiến đấu hết sức lực. Thực lực của Lâm Tiên Nhi cường đại ngoài dự liệu của bọn họ, khiến cho Linh hồn của bọn họ bị tổn thương, vô cùng đau đớn. Bởi vì, bọn họ một lòng muốn phế bỏ tu vi của Lâm Tiên Nhi, sau này sẽ dạy dỗ lại cẩn thận, nên có chút lơi lỏng đề phòng.
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm kia ập đến, Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử đồng thời xoay người lại. Bọn họ lập tức nhìn thấy thân thể của Tần Vấn Thiên giống như tàn ảnh. Cánh tay hắn đánh ra phía trước. Trên cánh tay dường như không có bất kỳ binh khí nào.
Độc Hạt Tử cười khẩy một cái, bàn tay run lên. Bàn tay của hắn có huyết quang, vươn về phía Tần Vấn Thiên. Chỉ cần hắn nắm được thân thể của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.
- Chuyện gì xảy ra?
Đúng vào lúc này, Độc Hạt Tử trong lòng chấn động mạnh, hắn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, lập tức cổ họng của hắn dường như có một đạo huyết quang tuôn ra. Ngay lập tức đầu óc bị một huyễn cảnh màu máu chiếm cứ. Hắn đỡ lấy yết hầu đau xót, hình như có một vật sắc bén đâm vào. Đó là một thanh Phương Thiên Họa Kích dường như xuất hiện từ trong hư vô.
Cùng thời khắc đó, tay trái của Tần Vấn Thiên cũng không nhàn rỗi, một đạo chưởng ấn đáng sợ trực tiếp đánh vào Thái Yêu Giới Thánh tử. Thái Yêu Giáo Thánh tử tuy rằng rất mạnh, nhưng đồn đánh này là cho hắn chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, thân thể bị đẩy lui.
Từng tiếng đàn hóa thành vũ khí sát phạt sắc bén không có gì không thể xuyên thủng, trực tiếp xuyên qua đầu của Thái Yêu Giáo Thánh tử. Máu tươi trào ra, Thái Yêu Giáo Thánh tử dường như vẫn chưa thể tin đã ngã xuống. Mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên. Người thanh niên đó trong con mắt kia lộ ra ánh sáng yêu dị, đang nhìn thẳng vào hắn, ném cho hắn một nụ cười, hình như đang giễu cợt sự ngông cuồng của hắn.
Lâu Băng Vũ nhìn thấy cảnh tượng đó, nội tâm băng giá của nàng cũng không nhịn được khẽ run rẩy. Đôi mắt lành lạnh lóe lên một tia sáng chói mắt. Tần Vấn Thiên vừa ra tay liền tiêu diệt được hai nhân vật thiên kiêu mạnh mẽ như vậy. Nàng đương nhiên nhìn ra được Tần Vấn Thiên nắm bắt thời cơ chuẩn xác tới mức nào, mới tạo ra được đòn đánh hủy diệt này, khiến cho hai người kia đến cơ hội chạy trốn cũng không còn.
Thì ra hắn không phải là không ra tay mà là đang tìm kiếm cơ hội, đánh ra một đòn trí mạng, trực tiếp loại bỏ hai đổi thủ mạnh.
Có điều Lâu Băng Vũ cũng nhanh chóng lấy lại được thần thái, lại lạnh lùng giống như băng tuyết. Dù cho là như vậy, hắn cũng không thể cản đường của nàng được. Nơi này không có người nào có thể ngăn cản đươc nàng tiến về phía trước, vượt qua nhân vật xuất sắc nhất cảnh giới Thien Cương của Trượng Kiếm Tông, Quý Phi Tuyết.
Lâm Tiên Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, cúi đầu rồi lại lập tức ngẩng lên. Đôi mắt xinh đẹp có thể mê hoặc chúng sinh lóe lên một áng hào quang sáng rực. Người thanh niên yêu tuấn trước mắt nàng bình thản một cách kỳ lạ, rất yên tĩnh, nhưng trong nội tâm hắn lại ẩn giấu sự kiêu ngạo và chí hường như thế nào?
- Thấy ngươi không ra tay, Tiên Nhi thật sự có chút thất vọng.
Lâm Tiên Nhi nhu hòa cười nói. Khi nãy Tần Vấn Thiên bàng quan đứng nhìn, Lâm Tiên Nhi tuy rằng không nói gì, nàng hiểu rõ lập trường của mỗi người bọn họ. Nếu như nàng thất bại, đối với Tần Vấn Thiên mà nói, làm sao không là một chuyện tốt, bớt một vị đối thủ mạnh, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút tâm ý riêng.
- Tại thời khắc mấu chốt anh hùng cứu mỹ nhân, mới có thể làm rung động lòng người, nhất là một mỹ nhân tuyệt thế như Tiên tử.
Tần Vấn Thiên nhún vai, nói như đang nói đùa vậy.
Như vậy Tần Vấn Thiên cũng khiến cho Lâm Tiên Nhi sửng sốt một chút, nhìn người thanh niên đang nở nụ cười long lanh kia, hình như cũng nàng cũng nhận ra được ngữ khí đùa cợt của đối phương, rốt cục không nhịn được cười khúc khích. Nàng dĩ nhiên đang bị nam nhân này đùa giỡn. Nhưng trong đầu nàng lúc này lại có một ý nghĩ, mơ hồ muốn biết nội tâm của Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ điều gì.
Nụ cười này của Lâm Tiên Nhi, khiến cho Tần Vấn Thiên đang đùa giỡn cũng không nhịn được hơi thất thần một chút. Hai người hoàn toàn không như đang trong trạng thái đối địch, khiến Tần Vấn Thiên không đành lòng giao chiến nữa.
- Ta rút lui.
Một âm thanh trong trẻo truyền tới, nhìn mỹ nhân trước mắt ngượng ngùng cười một tiếng, ngay sau đó dáng người uyển chuyển phóng khoảng xoay người lại, Tần Vấn Thiên đứng sững ra.
- Ta rút lại lời nói khi trước, người như Tần công tử làm sao có thể nằm dưới thiên kiêu thời đại Bát đại trấn áp được.
Giọng nói của Lâm Tiên Nhi thanh thúy ưu nhã truyền đến. Nàng lập tức rời khỏi bảo tháp. Tần Vấn Thiên không khỏi nhớ tới sư tôn Mai Sơn Kiếm Chủ của Lâu Băng Vũ, hay nàng đã bị kia lão yêu bà làm hư hỏng?
- Mai Sơn Kiếm Chủ, đã từng bị nam nhân ức hiếp?
Tần Vấn Thiên tùy ý nói, làm cho thân thể của Lâu Băng Vũ trong nháy mắt tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, lạnh lùng nói :
- Ngươi dám sỉ nhục sư tôn.
- Lão yêu bà kia khiến cho nghĩa phụ ta phải đào xương lấy bảo vật, chẳng qua chỉ là một câu nói cũng coi là sỉ nhục. Bây giờ bảo vật đó nằm ngay trên thân thể ngươi. Ngươi đã từng nghĩ tới, nếu ta đánh bại ngươi, ngươi sẽ ra sao?
Tần Vấn Thiên lạnh như băng đáp lại. Hai người dường như kiêu ngạo như nhau.
Lâu Băng Vũ quay sang nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, tròng mắt trong suốt mang theo sự cao ngạo trong ánh nhìn lạnh lẽo, phát ra một sự tự tin mãnh liệt :
- Chưa hề nghĩ tới, bởi vì người chiến thắng sau cùng nhất định là ta.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lâu Băng Vũ, ánh mắt hai người đụng vào nhau. Lâu Băng Vũ chỉ thấy trên khuôn mặt yêu tuấn của Tần Vấn Thiên kia lộ ra một nụ cười hết sức ngông cuồng:
- Mỏi mắt mong chờ.
Vừa dứt lời, thân thể Tần Vấn Thiên dường như bước ra, xông vào trong cuộc chiến, lúc này Lâm Tiên Nhi đã bị Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử áp bức vô cùng thê thảm.
Trong lúc Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử không ngừng chèn ép, có vẻ như gần giành được tháng lợi rồi, bỗng nhiên một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền đến. Hai người Độc Hạt Tử vốn cũng đã chiến đấu hết sức lực. Thực lực của Lâm Tiên Nhi cường đại ngoài dự liệu của bọn họ, khiến cho Linh hồn của bọn họ bị tổn thương, vô cùng đau đớn. Bởi vì, bọn họ một lòng muốn phế bỏ tu vi của Lâm Tiên Nhi, sau này sẽ dạy dỗ lại cẩn thận, nên có chút lơi lỏng đề phòng.
Đúng lúc này, cảm giác nguy hiểm kia ập đến, Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử đồng thời xoay người lại. Bọn họ lập tức nhìn thấy thân thể của Tần Vấn Thiên giống như tàn ảnh. Cánh tay hắn đánh ra phía trước. Trên cánh tay dường như không có bất kỳ binh khí nào.
Độc Hạt Tử cười khẩy một cái, bàn tay run lên. Bàn tay của hắn có huyết quang, vươn về phía Tần Vấn Thiên. Chỉ cần hắn nắm được thân thể của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên chắc chắn phải chết.
- Chuyện gì xảy ra?
Đúng vào lúc này, Độc Hạt Tử trong lòng chấn động mạnh, hắn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt, lập tức cổ họng của hắn dường như có một đạo huyết quang tuôn ra. Ngay lập tức đầu óc bị một huyễn cảnh màu máu chiếm cứ. Hắn đỡ lấy yết hầu đau xót, hình như có một vật sắc bén đâm vào. Đó là một thanh Phương Thiên Họa Kích dường như xuất hiện từ trong hư vô.
Cùng thời khắc đó, tay trái của Tần Vấn Thiên cũng không nhàn rỗi, một đạo chưởng ấn đáng sợ trực tiếp đánh vào Thái Yêu Giới Thánh tử. Thái Yêu Giáo Thánh tử tuy rằng rất mạnh, nhưng đồn đánh này là cho hắn chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, thân thể bị đẩy lui.
Từng tiếng đàn hóa thành vũ khí sát phạt sắc bén không có gì không thể xuyên thủng, trực tiếp xuyên qua đầu của Thái Yêu Giáo Thánh tử. Máu tươi trào ra, Thái Yêu Giáo Thánh tử dường như vẫn chưa thể tin đã ngã xuống. Mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên. Người thanh niên đó trong con mắt kia lộ ra ánh sáng yêu dị, đang nhìn thẳng vào hắn, ném cho hắn một nụ cười, hình như đang giễu cợt sự ngông cuồng của hắn.
Lâu Băng Vũ nhìn thấy cảnh tượng đó, nội tâm băng giá của nàng cũng không nhịn được khẽ run rẩy. Đôi mắt lành lạnh lóe lên một tia sáng chói mắt. Tần Vấn Thiên vừa ra tay liền tiêu diệt được hai nhân vật thiên kiêu mạnh mẽ như vậy. Nàng đương nhiên nhìn ra được Tần Vấn Thiên nắm bắt thời cơ chuẩn xác tới mức nào, mới tạo ra được đòn đánh hủy diệt này, khiến cho hai người kia đến cơ hội chạy trốn cũng không còn.
Thì ra hắn không phải là không ra tay mà là đang tìm kiếm cơ hội, đánh ra một đòn trí mạng, trực tiếp loại bỏ hai đổi thủ mạnh.
Có điều Lâu Băng Vũ cũng nhanh chóng lấy lại được thần thái, lại lạnh lùng giống như băng tuyết. Dù cho là như vậy, hắn cũng không thể cản đường của nàng được. Nơi này không có người nào có thể ngăn cản đươc nàng tiến về phía trước, vượt qua nhân vật xuất sắc nhất cảnh giới Thien Cương của Trượng Kiếm Tông, Quý Phi Tuyết.
Lâm Tiên Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, cúi đầu rồi lại lập tức ngẩng lên. Đôi mắt xinh đẹp có thể mê hoặc chúng sinh lóe lên một áng hào quang sáng rực. Người thanh niên yêu tuấn trước mắt nàng bình thản một cách kỳ lạ, rất yên tĩnh, nhưng trong nội tâm hắn lại ẩn giấu sự kiêu ngạo và chí hường như thế nào?
- Thấy ngươi không ra tay, Tiên Nhi thật sự có chút thất vọng.
Lâm Tiên Nhi nhu hòa cười nói. Khi nãy Tần Vấn Thiên bàng quan đứng nhìn, Lâm Tiên Nhi tuy rằng không nói gì, nàng hiểu rõ lập trường của mỗi người bọn họ. Nếu như nàng thất bại, đối với Tần Vấn Thiên mà nói, làm sao không là một chuyện tốt, bớt một vị đối thủ mạnh, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút tâm ý riêng.
- Tại thời khắc mấu chốt anh hùng cứu mỹ nhân, mới có thể làm rung động lòng người, nhất là một mỹ nhân tuyệt thế như Tiên tử.
Tần Vấn Thiên nhún vai, nói như đang nói đùa vậy.
Như vậy Tần Vấn Thiên cũng khiến cho Lâm Tiên Nhi sửng sốt một chút, nhìn người thanh niên đang nở nụ cười long lanh kia, hình như cũng nàng cũng nhận ra được ngữ khí đùa cợt của đối phương, rốt cục không nhịn được cười khúc khích. Nàng dĩ nhiên đang bị nam nhân này đùa giỡn. Nhưng trong đầu nàng lúc này lại có một ý nghĩ, mơ hồ muốn biết nội tâm của Tần Vấn Thiên đang suy nghĩ điều gì.
Nụ cười này của Lâm Tiên Nhi, khiến cho Tần Vấn Thiên đang đùa giỡn cũng không nhịn được hơi thất thần một chút. Hai người hoàn toàn không như đang trong trạng thái đối địch, khiến Tần Vấn Thiên không đành lòng giao chiến nữa.
- Ta rút lui.
Một âm thanh trong trẻo truyền tới, nhìn mỹ nhân trước mắt ngượng ngùng cười một tiếng, ngay sau đó dáng người uyển chuyển phóng khoảng xoay người lại, Tần Vấn Thiên đứng sững ra.
- Ta rút lại lời nói khi trước, người như Tần công tử làm sao có thể nằm dưới thiên kiêu thời đại Bát đại trấn áp được.
Giọng nói của Lâm Tiên Nhi thanh thúy ưu nhã truyền đến. Nàng lập tức rời khỏi bảo tháp.