Lâm Tiên Nhi nhu hòa nói, làn da nàng trắng như ngọc, dường như có thể búng ra nước, thần thái quyến rũ mê người. Mặc dù không đi quyến rũ, lại đủ để say đắm lòng người, có người sẽ muốn dốc lòng che chở, nhưng cũng tương tự lại có người muốn công kích mãnh liệt. Càng nhìn thấy vẻ nhu nhược kia, cáng muốn xé nát hết thảy những gì trên người nàng, hung hăng chà đạp một phen, xem xem nàng có thật sự là làm từ nước hay không.
Thái Yêu Giáo Thánh tử, liền sinh ra loại ý nghĩ này, ngày trước Lâm Tiên Nhi vì Tần Vấn Thiên mà chịu nhục, hắn liền nghĩ qua một ngày kia nhất định phải nữ nhân này đặt ở dưới thân hầu hạ. Khi tiên tử đưuọc mệnh danh là đệ nhất Hoàng Cực Thánh Vực Tiên tử này bị chinh phục, phong thái sẽ như thế nào đây?
- Tiên tử là một cô gái yếu đuối sao? Lúc trước ở Tiên Ba Đình, Tiên tử vì một nam nhân cường thế vô cùng, còn để cho hắn trở thành khách quý, không biết đêm đó hắn có làm cho Tiên tử hài lòng không?
Thái Yêu Giáo Thánh tử nhìn không chớp mắt, thậm chí không liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh, dường như người hắn nói tới và Tần Vấn Thiên chẳng có quan hệ gì cả.
- Nếu như hắn không được, ta xin nguyện lòng chinh phục Tiên tử.
- Ngươi vẫn chưa hỏi qua ý kiến của ta mà.
Trong đồng tử màu nâu của Độc Hạt Tử hiện lên tư thái thèm nhỏ dãi, mỹ nhân như vậy, dù là hắn cũng không tránh khỏi có chút động lòng.
- Không làm tổn hại đến tính mạng nàng, chỉ phế đi tu vi của nàng, còn ai có thể chinh phục nàng, thì phải xem hai người chúng ta ai có thể đi tới cuối cùng.
Thái Yêu Giáo Thánh tử thản nhiên nói, hai người nhìn nhau, trong đồng tử tà dị kia dường như có chung một nhận thức nào đó.
Nghe được đối thoại của hai người, Lâm Tiên Nhi không kiềm chế được tỏ ra vẻ lạnh lùng, chỉ thấy mặt nàng như sương lạnh. Đôi mắt yêu kiểu kia cũng trở nên sắc bén lạnh lùng. Dáng vẻ đó lại toát lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác, khiến cho tà quang trong mắt Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử càng thêm mãnh liệt.
Hào quang lóng lánh, Võ Mệnh Thiên Cương tỏa ra, Lâm Tiên Nhi thân ngoại hóa thân xuất hiện, biến hóa cả khoảng hư không, làm cho khoảng không gian này dường như hóa thành một đại huyễn cảnh, chỉ thấy nàng khẽ vuốt Thiên Cương cổ cầm, ngón tay gợn gợn dây đàn. Những nốt nhạc nhảy múa, dường như đánh trực tiếp vào thân thể của Độc Hạt Tử cùng với Thái Yêu Giáo Thánh tử, làm cho bước chân của bọn họ không tự chủ được lùi về sau, thần sắc đúng lúc này trở nên đông cứng lại.
- Tiên tử tức giận rồi đây.
Thái Yêu Giáo Thánh tử lạnh lùng nói. Những nốt nhạc của Lâm Tiên Nhi gợn sóng, dường như có khả năng đánh trúng linh hồn của hắn, rất không thoải mái.
Lâm Tiên Nhi không nói gì thêm, Tần Vấn Thiên giờ khắc này rõ ràng thấy con mắt của nàng liếc mắt một cái về phía mình. Mặc dù không có bất kỳ ngôn ngữ, nhưng dường như sự quyến rũ mê người trong đôi mắt kia đã ẩn chứa ngôn ngữ ở trong đó. Một ánh mắt đó khiến cho Tần Vấn Thiên sinh ra kích động muốn lao ra chiến đấu.
Nhưng Tần Vấn Thiên không hề lao ra.
Độc Hạt Tử rất mạnh, công kích của hắn tuy rằng không bá đạo như vậy, nhưng đều quỷ dị khó chơi, so với nhưng công kích bá đạo ác liệt càng thêm nguy hiểm. Một giọt máu của hắn có lẽ là có thể đoạt được tính mạng của người khác.
Công kích của Thái Yêu Giáo Thánh tử thì bá đạo hùng mạnh, yêu khí ngập trời. Mỗi một đòn tung ra đều kinh thiên động địa, phô ra sức mạnh cường đại của hắn.
Bọn họ mạnh, Lâm Tiên Nhi cũng rất mạnh. Thân thể nàng dường như trở nên mơ hồ, huyễn cảnh cường đại khiến người ta không phân rõ được thân thể thật sự của nàng ở nơi nào. Mỗi một lần công kích của nàng đều không cường thịnh giống như trong huyễn cảnh, nhưng những âm phù nhảy lên đánh vào thân thể của Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử, đều khiến bọn họ vô cùng khó chịu, sức chiến đấu dường như đều chịu sự ảnh hưởng rất lớn.
- Trong âm luật, công kích mang theo Linh hồn.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, người nữ tử tâm cao như trời lại có sức quyến rũ mê hồn này, khi nàng thật nổi giận, cho dù là những nhân vật xuất chúng như Độc Hạt Tử cùng với Thái Yêu Giáo Thánh tử đều nhất thời không có cách nào kéo nàng xuống, trái lại còn bị nàng bức bách đến mức chật vật.
- Lúc sư tôn của ngươi lấy bảo vật của người khác đưa vào bên trong cơ thể ngươi, ngươi không cảm thấy bảo vật đó còn nhiễm huyết dịch của người khác sao?
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng nói, Lâu Băng Vũ bên cạnh vẫn giữ vẻ cao lãnh lạnh như băng, nghe được những lời này của Tần Vấn Thiên, nàng cũng chỉ khẽ động bàn tay một chút, lập tức lạnh lùng nói :
- Ngươi tới được nơi này, trên tay đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.
- Vừa rồi khi hai người bọn họ nói ra những lời khiếm nhã, trong mắt của ngươi rõ ràng lóe lên sát cơ ác liệt, có lẽ ngươi cũng không lạnh lùng giống như những gì ngươi biểu hiện ra.
Tần Vấn Thiên dường như trong chớp mắt chuyển sang chủ đề khác. Lâu Băng Vũ khẽ nhíu chân mày, nàng vốn dĩ không cần để ý tới lời nói của Tần Vấn Thiên. Tính cách của nàng cực kỳ cứng cỏi. Sư tôn lấy được Nhân Hoàng bảo vật cho nàng, nàng đã đồng ý với sư tôn, lần này nhất định sẽ thể hiện xuất sắc hơn so với các sư huynh dưới chướng Lăng Thiên Kiếm Chủ trong Tiên Võ Giới.
Có như vậy, trước mặt các sư huynh Lăng Thiên Kiếm Chủ của nàng, sư tôn càng có thêm chút thể diện. Nghĩ đến bóng lưng cô độc của sư tôn, Lâu Băng Vũ lại nắm thật chặt hai tay. Nàng thầm nghĩ không thể để cho sư tôn thất vọng, chí ít, không thể để cho sư tôn mất mặt trước nam nhân kia, mặc dù nam nhân kia là tông chủ của Trượng Kiếm Tông.
Nhưng người thanh niên này lần đầu tiên tới Trượng Kiếm Tông đã hóa giải mười bốn chiêu kiếm, trong giọng nói bình thản dường như ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ, làm cho Lâu Băng Vũ xem thường sự tồn tại của hắn. Thanh niên yêu tuấn này tính ra phải gọi nàng một tiếng sư tỷ. Mặc dù đứng ở đó an tĩnh giống như nàng, lại mơ hồ có một dã tâm và sự tự tin vấn kiếm thiên hạ.
- Ngươi thì sao, ngươi và nàng ta đã quen biết nhau từ trước, nàng ấy gọi ngươi là Tần công tử, ngươi lại gọi thẳng nàng là Tiên Nhi, giờ phút này lại như sắt đá ở chỗ này nói chuyện với t. Vậy phải chăng người cũng chẳng nhiệt tình giống như biểu hiện của ngươi. Trên thực tế ngươi cũng chỉ là một nam nhân máu lạnh mà thôi.
Khi Lâu Băng Vũ nói chuyện dường như đều phát ra sự lạnh lùng như băng sương, như muốn làm người khác đông cứng lại.
Tần Vấn Thiên nghe được những lời này của nàng liền sinh ra một cảm giác vi diệu, dường như trong giọng nói lành lạnh kia, không chỉ có ý đối địch với hắn, thậm chí là có ý đối địch với hai chữ “nam nhân”. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Lâu Băng Vũ này bị từng bị nam nhân bỏ mặc hay sao?
Lâu Băng Vũ lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, giống như băng như tuyết, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát dung mạo của nàng. Ngoài vẻ kiều diễm ra, Tần Vấn Thiên còn nhìn ra được nàng còn khá trẻ. Với độ tuổi này của nàng hơn nữa lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, chí ít cũng sẽ không bị nam nhân ức hiếp? Lâm Tiên Nhi nhu hòa nói, làn da nàng trắng như ngọc, dường như có thể búng ra nước, thần thái quyến rũ mê người. Mặc dù không đi quyến rũ, lại đủ để say đắm lòng người, có người sẽ muốn dốc lòng che chở, nhưng cũng tương tự lại có người muốn công kích mãnh liệt. Càng nhìn thấy vẻ nhu nhược kia, cáng muốn xé nát hết thảy những gì trên người nàng, hung hăng chà đạp một phen, xem xem nàng có thật sự là làm từ nước hay không.
Thái Yêu Giáo Thánh tử, liền sinh ra loại ý nghĩ này, ngày trước Lâm Tiên Nhi vì Tần Vấn Thiên mà chịu nhục, hắn liền nghĩ qua một ngày kia nhất định phải nữ nhân này đặt ở dưới thân hầu hạ. Khi tiên tử đưuọc mệnh danh là đệ nhất Hoàng Cực Thánh Vực Tiên tử này bị chinh phục, phong thái sẽ như thế nào đây?
- Tiên tử là một cô gái yếu đuối sao? Lúc trước ở Tiên Ba Đình, Tiên tử vì một nam nhân cường thế vô cùng, còn để cho hắn trở thành khách quý, không biết đêm đó hắn có làm cho Tiên tử hài lòng không?
Thái Yêu Giáo Thánh tử nhìn không chớp mắt, thậm chí không liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên bên cạnh, dường như người hắn nói tới và Tần Vấn Thiên chẳng có quan hệ gì cả.
- Nếu như hắn không được, ta xin nguyện lòng chinh phục Tiên tử.
- Ngươi vẫn chưa hỏi qua ý kiến của ta mà.
Trong đồng tử màu nâu của Độc Hạt Tử hiện lên tư thái thèm nhỏ dãi, mỹ nhân như vậy, dù là hắn cũng không tránh khỏi có chút động lòng.
- Không làm tổn hại đến tính mạng nàng, chỉ phế đi tu vi của nàng, còn ai có thể chinh phục nàng, thì phải xem hai người chúng ta ai có thể đi tới cuối cùng.
Thái Yêu Giáo Thánh tử thản nhiên nói, hai người nhìn nhau, trong đồng tử tà dị kia dường như có chung một nhận thức nào đó.
Nghe được đối thoại của hai người, Lâm Tiên Nhi không kiềm chế được tỏ ra vẻ lạnh lùng, chỉ thấy mặt nàng như sương lạnh. Đôi mắt yêu kiểu kia cũng trở nên sắc bén lạnh lùng. Dáng vẻ đó lại toát lên một vẻ đẹp hoàn toàn khác, khiến cho tà quang trong mắt Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử càng thêm mãnh liệt.
Hào quang lóng lánh, Võ Mệnh Thiên Cương tỏa ra, Lâm Tiên Nhi thân ngoại hóa thân xuất hiện, biến hóa cả khoảng hư không, làm cho khoảng không gian này dường như hóa thành một đại huyễn cảnh, chỉ thấy nàng khẽ vuốt Thiên Cương cổ cầm, ngón tay gợn gợn dây đàn. Những nốt nhạc nhảy múa, dường như đánh trực tiếp vào thân thể của Độc Hạt Tử cùng với Thái Yêu Giáo Thánh tử, làm cho bước chân của bọn họ không tự chủ được lùi về sau, thần sắc đúng lúc này trở nên đông cứng lại.
- Tiên tử tức giận rồi đây.
Thái Yêu Giáo Thánh tử lạnh lùng nói. Những nốt nhạc của Lâm Tiên Nhi gợn sóng, dường như có khả năng đánh trúng linh hồn của hắn, rất không thoải mái.
Lâm Tiên Nhi không nói gì thêm, Tần Vấn Thiên giờ khắc này rõ ràng thấy con mắt của nàng liếc mắt một cái về phía mình. Mặc dù không có bất kỳ ngôn ngữ, nhưng dường như sự quyến rũ mê người trong đôi mắt kia đã ẩn chứa ngôn ngữ ở trong đó. Một ánh mắt đó khiến cho Tần Vấn Thiên sinh ra kích động muốn lao ra chiến đấu.
Nhưng Tần Vấn Thiên không hề lao ra.
Độc Hạt Tử rất mạnh, công kích của hắn tuy rằng không bá đạo như vậy, nhưng đều quỷ dị khó chơi, so với nhưng công kích bá đạo ác liệt càng thêm nguy hiểm. Một giọt máu của hắn có lẽ là có thể đoạt được tính mạng của người khác.
Công kích của Thái Yêu Giáo Thánh tử thì bá đạo hùng mạnh, yêu khí ngập trời. Mỗi một đòn tung ra đều kinh thiên động địa, phô ra sức mạnh cường đại của hắn.
Bọn họ mạnh, Lâm Tiên Nhi cũng rất mạnh. Thân thể nàng dường như trở nên mơ hồ, huyễn cảnh cường đại khiến người ta không phân rõ được thân thể thật sự của nàng ở nơi nào. Mỗi một lần công kích của nàng đều không cường thịnh giống như trong huyễn cảnh, nhưng những âm phù nhảy lên đánh vào thân thể của Độc Hạt Tử và Thái Yêu Giáo Thánh tử, đều khiến bọn họ vô cùng khó chịu, sức chiến đấu dường như đều chịu sự ảnh hưởng rất lớn.
- Trong âm luật, công kích mang theo Linh hồn.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, người nữ tử tâm cao như trời lại có sức quyến rũ mê hồn này, khi nàng thật nổi giận, cho dù là những nhân vật xuất chúng như Độc Hạt Tử cùng với Thái Yêu Giáo Thánh tử đều nhất thời không có cách nào kéo nàng xuống, trái lại còn bị nàng bức bách đến mức chật vật.
- Lúc sư tôn của ngươi lấy bảo vật của người khác đưa vào bên trong cơ thể ngươi, ngươi không cảm thấy bảo vật đó còn nhiễm huyết dịch của người khác sao?
Tần Vấn Thiên chậm rãi mở miệng nói, Lâu Băng Vũ bên cạnh vẫn giữ vẻ cao lãnh lạnh như băng, nghe được những lời này của Tần Vấn Thiên, nàng cũng chỉ khẽ động bàn tay một chút, lập tức lạnh lùng nói :
- Ngươi tới được nơi này, trên tay đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.
- Vừa rồi khi hai người bọn họ nói ra những lời khiếm nhã, trong mắt của ngươi rõ ràng lóe lên sát cơ ác liệt, có lẽ ngươi cũng không lạnh lùng giống như những gì ngươi biểu hiện ra.
Tần Vấn Thiên dường như trong chớp mắt chuyển sang chủ đề khác. Lâu Băng Vũ khẽ nhíu chân mày, nàng vốn dĩ không cần để ý tới lời nói của Tần Vấn Thiên. Tính cách của nàng cực kỳ cứng cỏi. Sư tôn lấy được Nhân Hoàng bảo vật cho nàng, nàng đã đồng ý với sư tôn, lần này nhất định sẽ thể hiện xuất sắc hơn so với các sư huynh dưới chướng Lăng Thiên Kiếm Chủ trong Tiên Võ Giới.
Có như vậy, trước mặt các sư huynh Lăng Thiên Kiếm Chủ của nàng, sư tôn càng có thêm chút thể diện. Nghĩ đến bóng lưng cô độc của sư tôn, Lâu Băng Vũ lại nắm thật chặt hai tay. Nàng thầm nghĩ không thể để cho sư tôn thất vọng, chí ít, không thể để cho sư tôn mất mặt trước nam nhân kia, mặc dù nam nhân kia là tông chủ của Trượng Kiếm Tông.
Nhưng người thanh niên này lần đầu tiên tới Trượng Kiếm Tông đã hóa giải mười bốn chiêu kiếm, trong giọng nói bình thản dường như ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ, làm cho Lâu Băng Vũ xem thường sự tồn tại của hắn. Thanh niên yêu tuấn này tính ra phải gọi nàng một tiếng sư tỷ. Mặc dù đứng ở đó an tĩnh giống như nàng, lại mơ hồ có một dã tâm và sự tự tin vấn kiếm thiên hạ.
- Ngươi thì sao, ngươi và nàng ta đã quen biết nhau từ trước, nàng ấy gọi ngươi là Tần công tử, ngươi lại gọi thẳng nàng là Tiên Nhi, giờ phút này lại như sắt đá ở chỗ này nói chuyện với t. Vậy phải chăng người cũng chẳng nhiệt tình giống như biểu hiện của ngươi. Trên thực tế ngươi cũng chỉ là một nam nhân máu lạnh mà thôi.
Khi Lâu Băng Vũ nói chuyện dường như đều phát ra sự lạnh lùng như băng sương, như muốn làm người khác đông cứng lại.
Tần Vấn Thiên nghe được những lời này của nàng liền sinh ra một cảm giác vi diệu, dường như trong giọng nói lành lạnh kia, không chỉ có ý đối địch với hắn, thậm chí là có ý đối địch với hai chữ “nam nhân”. Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Lâu Băng Vũ này bị từng bị nam nhân bỏ mặc hay sao?
Lâu Băng Vũ lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, giống như băng như tuyết, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát dung mạo của nàng. Ngoài vẻ kiều diễm ra, Tần Vấn Thiên còn nhìn ra được nàng còn khá trẻ. Với độ tuổi này của nàng hơn nữa lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, chí ít cũng sẽ không bị nam nhân ức hiếp?