Thái Cổ Thần Vương

Chương 1045: - Đại Thủ Ấn (1)



 

 

 

 

 

 

Thân thể Đế Thiên đối thoại cùng lão giả, Tần Vấn Thiên tự nhiên là biết, bản tôn đã niết bàn mà sinh, thân xác và tâm niệm tương thông, hòa làm một thể, hơn nữa còn không trở ngại đối phương tu hành. 

 

Tần Vấn Thiên vẫn bị khốn trong động phủ, hắn bắt đầu quan vọng nghiên cứu Thần Văn địa cung, bắt đầu từ lối đi vào, chầm chậm nghiên cứu, khắc ghi Thần Văn vào trong não hải. 

 

Địa cung này xem lên không có nguy cơ nào cả, cũng không có nguy hiểm mang tính trực tiếp nào, nhưng bản thân sự tồn tại của nó đã là nguy hiểm, có thể sống sờ sờ khốn chết người mắc kẹt trong đó, khiến người tuyệt vọng không thoát ra được. 

 

Thậm chí, không để lại manh mối nào, chỉ có một ít thi thể tiền bối đã chết, khiến người không khỏi lạnh gáy. 

 

Nếu nói manh mối, e là chỉ có Thần Văn bày đầy trong tòa địa cung, Tần Vấn Thiên chỉ có thể bắt tay từ phương diện này, hắn không có lựa chọn khác, bằng không chỉ còn nước chờ chết. 

 

Tần Vấn Thiên dạo quanh địa cung, từng bước đi tới, đồng thời ở thế giới Lạp Tử xa xôi, Tần Vấn Thiên sai Đế Thiên khắc họa lại toàn bộ đồ án Thần Văn mà hắn chứng kiến, vẽ trên một bộ đồ án, tiến hành lập thể hoàn nguyên. 

 

Bản tôn và thân xác Đế Thiên đồng thời thôi tiến, tính thử tìm đến một tuyến sinh cơ, phá giải bí ảo địa cung. 

 

Thời gian trôi đi từng chút một, Tần Vấn Thiên chậm rãi dạo bước trong địa cung, trên vách tường trước mặt, Tiêu Lãnh Nguyệt lặng lẽ dựa ở kia, kiều khu nhu mỹ với đường cong đầy mỹ cảm, hai tay nàng vẫn ôm trước ngực, cực có dụ hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, tựa hồ không rảnh để hân thưởng mị lực của nàng. 

 

Sau một lúc, Tiêu Lãnh Nguyệt cuối cùng nhịn không được, hỏi: 

 

- Ngươi đang làm cái gì? 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt nói: 

 


- Cũng không thể chờ chết dưới cung điện dưới đất này, xem xem trong thần văn kia có ẩn chứa bí ảo nào không thôi. 

 

Trên mặt Tiêu Lãnh Nguyệt khó được có lúc hiện ra ý cười: 

 

- Ta không tinh thông thần văn, không nhìn ra được gì, hi vọng ngươi có thể làm được. 

 

- Ta sẽ tận lực. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu, lập tức lại tiếp tục quan sát, trong năm con đường vươn dài từ động phủ ra các nơi, tiếng vang ầm ầm không ngừng truyền lại, có cường giả phát ra tiếng gào thét, quát nói: 

 

- Đáng chết, vách đá nơi này rốt cục đúc từ cái gì. Cánh nhiên không lay động được mảy may. 

 

- Đừng có lãng phí tinh lực. Nếu ngươi có thể oanh ra lối thoát từ thứ đủ sức khốn chết nhân vật cấp Tiên Vương, há chẳng phải cường giả Tiên Vương chỉ là trò đùa. 

 

Có người mở miệng nói. 

 

- Nhưng cũng không thể chờ chết. 

 

Tiếng gào vọng lại, tiếng nổ ầm ầm vẫn không dứt. Có điều chẳng được tích sự gì, mức độ cứng rắn của động phủ này thực sự siêu quá tưởng tượng. Đừng nói oanh ra một lối thoát, dù tưởng muốn để lại vết tích trên đó đều không cách nào làm được, chỉ có tiếng vang vọng chấn đãng là không dứt bên tai. 

 

Tùy theo thời gian đẩy dời. Tình tự thô bạo đó không ngừng chồng chất thêm, Tần Vấn Thiên bước tới ngả rẽ. 

 

Hắn nhìn năm lối rẽ, mỗi lối đều có nhân vật thiên kiêu canh chừng, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. 

 

Chợt thấy một vị nhân vật thiên kiêu chậm rãi đi tới. Từng bước tiến lại chỗ Tần Vấn Thiên, khí tức trên người hắn trán phóng ra, có vẻ mang theo oán niệm rất cường liệt. 

 

Đi tới bên người Tần Vấn Thiên, hắn lành lạnh nói: 


 

- Ngươi không cảm thấy nên trả ra chút đại giá cho hành vi của mình à? 

 

Có mấy người cũng chuyển mắt nhìn về phía bên này, ai nấy đều coi chừng Tần Vấn Thiên. Bộ dạng chờ xem náo nhiệt. 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thiên kiêu trước mặt, cười lạnh nói: 

 

- Trả ra đại giá gì? 

 

- Dẫn chúng ta vào tuyệt địa này, ngươi nói xem nên trả ra đại giá thế nào? 

 

Thần sắc thiên kiêu đó cực hung tợn, toàn bộ lệ khí chồng tích mấy ngày nay phù hiện hết trên mặt. 

 

- Ta quen ngươi không? 

 

Tần Vấn Thiên nhìn hắn nói: 

 

- Ở ngoài ta từng nói chuyện với ngươi? Bắt buộc ngươi theo ta vào? Điên không đấy? 

 

Tượng đất cũng có ba phần hỏa, Tần Vấn Thiên liên tục bị khiêu hấn, trong lòng sao có thể không có oán khí, mọi người vào đây đều là do bọn họ tự nguyện, Tần Vấn Thiên trừ nói qua mấy câu với Tiêu Lãnh Nguyệt, về phần những người khác đều là chính bọn họ cùng theo vào, hắn thậm chí không biết bọn họ là ai, giờ ai nấy lại đều chỉ đầu mâu vào hắn? Đúng là như đùa. 

 

- Oanh! 

 

Một cỗ khí thế hủy diệt đột nhiên bạo phát, nhân vật thiên kiêu trước người hắn oanh ra một đạo hắc ám chi quyền đáng sợ, trong quyền mang tràn ngập hỏa diễm đen như muốn ăn mòn hết thảy, phảng phất như chỉ cần dính chút thôi liền có thể khiến người trả ra đại giá thảm trọng, nếu bị một quyền kia kích trúng, sợ rằng khắp người đều bị hỏa diễm ăn mòn kia hủy diệt. 

 

 

 

   

 

 

 

 

 

Thân thể Đế Thiên đối thoại cùng lão giả, Tần Vấn Thiên tự nhiên là biết, bản tôn đã niết bàn mà sinh, thân xác và tâm niệm tương thông, hòa làm một thể, hơn nữa còn không trở ngại đối phương tu hành. 

 

Tần Vấn Thiên vẫn bị khốn trong động phủ, hắn bắt đầu quan vọng nghiên cứu Thần Văn địa cung, bắt đầu từ lối đi vào, chầm chậm nghiên cứu, khắc ghi Thần Văn vào trong não hải. 

 

Địa cung này xem lên không có nguy cơ nào cả, cũng không có nguy hiểm mang tính trực tiếp nào, nhưng bản thân sự tồn tại của nó đã là nguy hiểm, có thể sống sờ sờ khốn chết người mắc kẹt trong đó, khiến người tuyệt vọng không thoát ra được. 

 

Thậm chí, không để lại manh mối nào, chỉ có một ít thi thể tiền bối đã chết, khiến người không khỏi lạnh gáy. 

 

Nếu nói manh mối, e là chỉ có Thần Văn bày đầy trong tòa địa cung, Tần Vấn Thiên chỉ có thể bắt tay từ phương diện này, hắn không có lựa chọn khác, bằng không chỉ còn nước chờ chết. 

 

Tần Vấn Thiên dạo quanh địa cung, từng bước đi tới, đồng thời ở thế giới Lạp Tử xa xôi, Tần Vấn Thiên sai Đế Thiên khắc họa lại toàn bộ đồ án Thần Văn mà hắn chứng kiến, vẽ trên một bộ đồ án, tiến hành lập thể hoàn nguyên. 

 

Bản tôn và thân xác Đế Thiên đồng thời thôi tiến, tính thử tìm đến một tuyến sinh cơ, phá giải bí ảo địa cung. 

 

Thời gian trôi đi từng chút một, Tần Vấn Thiên chậm rãi dạo bước trong địa cung, trên vách tường trước mặt, Tiêu Lãnh Nguyệt lặng lẽ dựa ở kia, kiều khu nhu mỹ với đường cong đầy mỹ cảm, hai tay nàng vẫn ôm trước ngực, cực có dụ hoặc, nhưng Tần Vấn Thiên tâm không bàng vụ, tựa hồ không rảnh để hân thưởng mị lực của nàng. 

 

Sau một lúc, Tiêu Lãnh Nguyệt cuối cùng nhịn không được, hỏi: 

 

- Ngươi đang làm cái gì? 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Lãnh Nguyệt nói: 

 

- Cũng không thể chờ chết dưới cung điện dưới đất này, xem xem trong thần văn kia có ẩn chứa bí ảo nào không thôi. 

 

Trên mặt Tiêu Lãnh Nguyệt khó được có lúc hiện ra ý cười: 

 

- Ta không tinh thông thần văn, không nhìn ra được gì, hi vọng ngươi có thể làm được. 

 

- Ta sẽ tận lực. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu, lập tức lại tiếp tục quan sát, trong năm con đường vươn dài từ động phủ ra các nơi, tiếng vang ầm ầm không ngừng truyền lại, có cường giả phát ra tiếng gào thét, quát nói: 

 

- Đáng chết, vách đá nơi này rốt cục đúc từ cái gì. Cánh nhiên không lay động được mảy may. 

 

- Đừng có lãng phí tinh lực. Nếu ngươi có thể oanh ra lối thoát từ thứ đủ sức khốn chết nhân vật cấp Tiên Vương, há chẳng phải cường giả Tiên Vương chỉ là trò đùa. 

 

Có người mở miệng nói. 

 

- Nhưng cũng không thể chờ chết. 

 

Tiếng gào vọng lại, tiếng nổ ầm ầm vẫn không dứt. Có điều chẳng được tích sự gì, mức độ cứng rắn của động phủ này thực sự siêu quá tưởng tượng. Đừng nói oanh ra một lối thoát, dù tưởng muốn để lại vết tích trên đó đều không cách nào làm được, chỉ có tiếng vang vọng chấn đãng là không dứt bên tai. 

 

Tùy theo thời gian đẩy dời. Tình tự thô bạo đó không ngừng chồng chất thêm, Tần Vấn Thiên bước tới ngả rẽ. 

 

Hắn nhìn năm lối rẽ, mỗi lối đều có nhân vật thiên kiêu canh chừng, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên. 

 

Chợt thấy một vị nhân vật thiên kiêu chậm rãi đi tới. Từng bước tiến lại chỗ Tần Vấn Thiên, khí tức trên người hắn trán phóng ra, có vẻ mang theo oán niệm rất cường liệt. 

 

Đi tới bên người Tần Vấn Thiên, hắn lành lạnh nói: 

 

- Ngươi không cảm thấy nên trả ra chút đại giá cho hành vi của mình à? 

 

Có mấy người cũng chuyển mắt nhìn về phía bên này, ai nấy đều coi chừng Tần Vấn Thiên. Bộ dạng chờ xem náo nhiệt. 

 

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thiên kiêu trước mặt, cười lạnh nói: 

 

- Trả ra đại giá gì? 

 

- Dẫn chúng ta vào tuyệt địa này, ngươi nói xem nên trả ra đại giá thế nào? 

 

Thần sắc thiên kiêu đó cực hung tợn, toàn bộ lệ khí chồng tích mấy ngày nay phù hiện hết trên mặt. 

 

- Ta quen ngươi không? 

 

Tần Vấn Thiên nhìn hắn nói: 

 

- Ở ngoài ta từng nói chuyện với ngươi? Bắt buộc ngươi theo ta vào? Điên không đấy? 

 

Tượng đất cũng có ba phần hỏa, Tần Vấn Thiên liên tục bị khiêu hấn, trong lòng sao có thể không có oán khí, mọi người vào đây đều là do bọn họ tự nguyện, Tần Vấn Thiên trừ nói qua mấy câu với Tiêu Lãnh Nguyệt, về phần những người khác đều là chính bọn họ cùng theo vào, hắn thậm chí không biết bọn họ là ai, giờ ai nấy lại đều chỉ đầu mâu vào hắn? Đúng là như đùa. 

 

- Oanh! 

 

Một cỗ khí thế hủy diệt đột nhiên bạo phát, nhân vật thiên kiêu trước người hắn oanh ra một đạo hắc ám chi quyền đáng sợ, trong quyền mang tràn ngập hỏa diễm đen như muốn ăn mòn hết thảy, phảng phất như chỉ cần dính chút thôi liền có thể khiến người trả ra đại giá thảm trọng, nếu bị một quyền kia kích trúng, sợ rằng khắp người đều bị hỏa diễm ăn mòn kia hủy diệt. 

 

 

 

 


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv