- Ngươi cho rằng chúng ta cũng sẽ như những Tiên Vương kia, đại hạn buông xuống mà chết?
Tiêu Lãnh Nguyệt đột nhiên hỏi.
- Ta không nghĩ đến chuyện đó.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Ta chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể đi ra.
- Ngươi rất lạc quan.
Tiêu Lãnh Nguyệt hé môi cười nhạt, nói:
- Những người bậc Tiên Cảnh kia đã đúc thành tiên khu, thân thể bất hủ, chứ nếu chúng ta đại nạn mà vong, sợ rằng sẽ thành một đống xương khô, bất luận bây giờ tướng mạo ta thế nào, đến lúc ấy chắc cũng xấu xí vô cùng.
Nói rồi nàng nhếch môi cười khổ, tựa hồ như đang tự trào.
Tần Vấn Thiên không nói gì thêm, hai người tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước, bước đến ngả rẽ, Tiêu Lãnh Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười hỏi:
Thứ ngươi xem thấy có thật chỉ là địa đồ cung điện dưới đất không?
- Ừ, ta không cần phải lừa ngươi.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Ta tin tưởng ngươi.
Tiêu Lãnh Nguyệt cười nói:
- Đi, chúng ta tới đường khác xem xem.
Tần Vấn Thiên nhìn lưng ảnh Tiêu Lãnh Nguyệt một hồi thật lâu, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, có thật là Tiêu Lãnh Nguyệt tin tưởng mình không?
Nếu tin tưởng hắn, tội gì khắc ý cùng theo, còn trước là lộ ra ý cười xán lạn, sau đó đề ra nghi vấn?
Tuy biểu hiện của Tiêu Lãnh Nguyệt cực tự nhiên, nhưng Tần Vấn Thiên sớm đã qua tuổi thanh niên vô tri, há lại nhìn không thấu, Tiêu Lãnh Nguyệt này xem ra càng đáng sợ hơn hắn nghĩ, tâm cơ sâu đến độ khiến hắn không khỏi lạnh gáy.
Đối với chuyện hắn dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt tới tuyệt địa này, Tiêu Lãnh Nguyệt thật sự không chút oán niệm nào ư?
Tần Vấn Thiên nâng bước đi theo sau lưng Tiêu Lãnh Nguyệt, trong lòng hai người đều có tâm sự, đều không biết đối phương đang nghĩ gì.
Lối cổ lộ này cực tương tự lối cổ lộ khi trước, không có dị thường nào, đầu cuối cổ lộ cũng có mấy cỗ thi thể.
Tiếp đó là đi tới con đường thứ ba, con đường thứ tư, con đường thứ năm, tất cả đều như thế, tình cảnh ấy càng khiến thiên kiêu sa xuống đây cảm thấy khủng hoảng, cung điện dưới đất này liệu có đường để đi lên?
Chẳng lẽ bọn họ phải ngồi chờ chết ở đây?
Gần gần mấy ngày sau, tình tự chư thiên kiêu ẩn ẩn có phần không đúng, Cổ Chi Đại Đế, vạn cổ nhất đế, kinh thế chi pháp của Nghệ đế, tất cả phảng phất như đều bị bọn họ ném ra sau não, lúc này cái bọn họ muốn chỉ còn mỗi ý niệm rời khỏi chỗ đây .
Tuy nói có khi bọn họ vừa tu hành liền có thể mất đến vài tháng thậm chí là vài năm, nhưng ở đây thì khác, ở đây bọn họ phải đối mặt với nguy cơ tử vong, không tìm được đường ra là chết, mỗi ngày ở đây đều là một ngày dày vò.
Tình tự khó chịu chồng chất từng ngày, một tháng sau, dù là Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không cách nào duy trì ý cười trên mặt được, khuôn mặt như là hàn băng vạn năm, lạnh đến độ khiến người không rét mà run.
Không chỉ là trong địa cung, thậm chí ở bên ngoài, phía trước cổ lộ, rất nhiều cường giả cũng đã tụ tập về đây, trong đó có không ít cường giả Tiêu Môn và Song Kiêu minh, một vị thanh niên trong đó cực là dễ thấy, hắn đứng ở chính giữa đám đông, nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, tướng mạo có vài phần tương tự như Huyền Tinh.
Người này chính là huynh trưởng Huyền Tinh, một trong song kiêu, Huyền Dương, là tồn tại xếp hạng thứ tư trên Đăng Tiên bảng.
- Huyền Tinh bước vào bên trong đã được một tháng rồi nhỉ?
Huyền Dương lạnh lùng cất tiếng, người bên cạnh đều có thể cảm nhận được lãnh ý trên người hắn.
- Vâng, đám người Tiêu Lãnh Nguyệt cũng vậy.
Có người ứng tiếng, con trai Huyền Đế con gái Tiêu Đế cánh nhiên đều đồng loạt mất dấu, nơi mất dấu ở ngay trước mặt, nếu bọn họ vẫn lạc, không ai biết hậu quả sẽ thế nào... Nghĩ đến đây mọi người không khỏi rùng mình.
- Lãnh Nguyệt.
Trong đám người Tiêu Môn cũng có thân ảnh của một vị phong hoa tuyệt đại, hắn nhìn tiền phương, thần sắc bén nhọn như thần binh, ánh mắt hắn nhìn lướt qua hai người cạnh đó không xa, hách nhiên lại là Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần.
- Bằng hữu hai ngươi dẫn Lãnh Nguyệt vào tuyệt cảnh, nếu Lãnh Nguyệt có gì bất trắc, ta muốn các ngươi bồi táng theo nàng.
Thanh niên lạnh lùng mở miệng, khiến Quân Mộng Trần lành lạnh nhìn sang.
- Một đám kẻ ngu.
Tiểu gia hỏa lười nhác nằm trong lòng Tử Tình Hiên, nhìn bộ dạng lười nhác kia của gia hỏa, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần liền biết Tần Vấn Thiên không việc gì.
Cách đó xa xôi vô tận, trong một thế giới Lạp Tử nào đó, một vị lão giả đứng trên một tòa cổ phong, bên cạnh có một người sắc mặt cực lạnh lùng, trước mặt bọn họ, một vị thanh niên đang chậm rãi kề cận.
Đi tới bên người lão giả, thanh niên mở miệng hỏi nói:
- Tiền bối có biết Nghệ đế?
- Biết, ngươi hỏi cái đó làm gì?
Lão giả nhàn nhạt hỏi lại, tựa hồ có vẻ không vui.
- Ta muốn biết, Nghệ đế tinh thông lực lượng nào.
Thanh niên hỏi.
- Thần Chi Thủ, có điều tuy gọi là Thần Chi Thủ, thực ra lại do kích phát lực lượng toàn thân, tôi luyện thân thể đến cảnh giới cực cao, lúc thủ chưởng phát ra công kích liền có được uy thế kinh thiên, Thần Chi Thủ cũng tịnh không phải chưởng pháp, mà có thể oanh ra công kích của bất cứ thần thông nào. Loại công kích gì, phát ra từ đôi tay kia của hắn đều có thể mang đến uy lực cực đáng sợ, bởi thế mới có danh xưng Thần Chi Thủ.
Lão giả nhàn nhạt đáp nói.
- Ngươi cho rằng chúng ta cũng sẽ như những Tiên Vương kia, đại hạn buông xuống mà chết?
Tiêu Lãnh Nguyệt đột nhiên hỏi.
- Ta không nghĩ đến chuyện đó.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói:
- Ta chỉ nghĩ phải làm thế nào mới có thể đi ra.
- Ngươi rất lạc quan.
Tiêu Lãnh Nguyệt hé môi cười nhạt, nói:
- Những người bậc Tiên Cảnh kia đã đúc thành tiên khu, thân thể bất hủ, chứ nếu chúng ta đại nạn mà vong, sợ rằng sẽ thành một đống xương khô, bất luận bây giờ tướng mạo ta thế nào, đến lúc ấy chắc cũng xấu xí vô cùng.
Nói rồi nàng nhếch môi cười khổ, tựa hồ như đang tự trào.
Tần Vấn Thiên không nói gì thêm, hai người tiếp tục lặng lẽ đi về phía trước, bước đến ngả rẽ, Tiêu Lãnh Nguyệt đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười hỏi:
Thứ ngươi xem thấy có thật chỉ là địa đồ cung điện dưới đất không?
- Ừ, ta không cần phải lừa ngươi.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Ta tin tưởng ngươi.
Tiêu Lãnh Nguyệt cười nói:
- Đi, chúng ta tới đường khác xem xem.
Tần Vấn Thiên nhìn lưng ảnh Tiêu Lãnh Nguyệt một hồi thật lâu, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, có thật là Tiêu Lãnh Nguyệt tin tưởng mình không?
Nếu tin tưởng hắn, tội gì khắc ý cùng theo, còn trước là lộ ra ý cười xán lạn, sau đó đề ra nghi vấn?
Tuy biểu hiện của Tiêu Lãnh Nguyệt cực tự nhiên, nhưng Tần Vấn Thiên sớm đã qua tuổi thanh niên vô tri, há lại nhìn không thấu, Tiêu Lãnh Nguyệt này xem ra càng đáng sợ hơn hắn nghĩ, tâm cơ sâu đến độ khiến hắn không khỏi lạnh gáy.
Đối với chuyện hắn dẫn Tiêu Lãnh Nguyệt tới tuyệt địa này, Tiêu Lãnh Nguyệt thật sự không chút oán niệm nào ư?
Tần Vấn Thiên nâng bước đi theo sau lưng Tiêu Lãnh Nguyệt, trong lòng hai người đều có tâm sự, đều không biết đối phương đang nghĩ gì.
Lối cổ lộ này cực tương tự lối cổ lộ khi trước, không có dị thường nào, đầu cuối cổ lộ cũng có mấy cỗ thi thể.
Tiếp đó là đi tới con đường thứ ba, con đường thứ tư, con đường thứ năm, tất cả đều như thế, tình cảnh ấy càng khiến thiên kiêu sa xuống đây cảm thấy khủng hoảng, cung điện dưới đất này liệu có đường để đi lên?
Chẳng lẽ bọn họ phải ngồi chờ chết ở đây?
Gần gần mấy ngày sau, tình tự chư thiên kiêu ẩn ẩn có phần không đúng, Cổ Chi Đại Đế, vạn cổ nhất đế, kinh thế chi pháp của Nghệ đế, tất cả phảng phất như đều bị bọn họ ném ra sau não, lúc này cái bọn họ muốn chỉ còn mỗi ý niệm rời khỏi chỗ đây .
Tuy nói có khi bọn họ vừa tu hành liền có thể mất đến vài tháng thậm chí là vài năm, nhưng ở đây thì khác, ở đây bọn họ phải đối mặt với nguy cơ tử vong, không tìm được đường ra là chết, mỗi ngày ở đây đều là một ngày dày vò.
Tình tự khó chịu chồng chất từng ngày, một tháng sau, dù là Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không cách nào duy trì ý cười trên mặt được, khuôn mặt như là hàn băng vạn năm, lạnh đến độ khiến người không rét mà run.
Không chỉ là trong địa cung, thậm chí ở bên ngoài, phía trước cổ lộ, rất nhiều cường giả cũng đã tụ tập về đây, trong đó có không ít cường giả Tiêu Môn và Song Kiêu minh, một vị thanh niên trong đó cực là dễ thấy, hắn đứng ở chính giữa đám đông, nổi bật hơn hẳn những người xung quanh, tướng mạo có vài phần tương tự như Huyền Tinh.
Người này chính là huynh trưởng Huyền Tinh, một trong song kiêu, Huyền Dương, là tồn tại xếp hạng thứ tư trên Đăng Tiên bảng.
- Huyền Tinh bước vào bên trong đã được một tháng rồi nhỉ?
Huyền Dương lạnh lùng cất tiếng, người bên cạnh đều có thể cảm nhận được lãnh ý trên người hắn.
- Vâng, đám người Tiêu Lãnh Nguyệt cũng vậy.
Có người ứng tiếng, con trai Huyền Đế con gái Tiêu Đế cánh nhiên đều đồng loạt mất dấu, nơi mất dấu ở ngay trước mặt, nếu bọn họ vẫn lạc, không ai biết hậu quả sẽ thế nào... Nghĩ đến đây mọi người không khỏi rùng mình.
- Lãnh Nguyệt.
Trong đám người Tiêu Môn cũng có thân ảnh của một vị phong hoa tuyệt đại, hắn nhìn tiền phương, thần sắc bén nhọn như thần binh, ánh mắt hắn nhìn lướt qua hai người cạnh đó không xa, hách nhiên lại là Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần.
- Bằng hữu hai ngươi dẫn Lãnh Nguyệt vào tuyệt cảnh, nếu Lãnh Nguyệt có gì bất trắc, ta muốn các ngươi bồi táng theo nàng.
Thanh niên lạnh lùng mở miệng, khiến Quân Mộng Trần lành lạnh nhìn sang.
- Một đám kẻ ngu.
Tiểu gia hỏa lười nhác nằm trong lòng Tử Tình Hiên, nhìn bộ dạng lười nhác kia của gia hỏa, Tử Tình Hiên và Quân Mộng Trần liền biết Tần Vấn Thiên không việc gì.
Cách đó xa xôi vô tận, trong một thế giới Lạp Tử nào đó, một vị lão giả đứng trên một tòa cổ phong, bên cạnh có một người sắc mặt cực lạnh lùng, trước mặt bọn họ, một vị thanh niên đang chậm rãi kề cận.
Đi tới bên người lão giả, thanh niên mở miệng hỏi nói:
- Tiền bối có biết Nghệ đế?
- Biết, ngươi hỏi cái đó làm gì?
Lão giả nhàn nhạt hỏi lại, tựa hồ có vẻ không vui.
- Ta muốn biết, Nghệ đế tinh thông lực lượng nào.
Thanh niên hỏi.
- Thần Chi Thủ, có điều tuy gọi là Thần Chi Thủ, thực ra lại do kích phát lực lượng toàn thân, tôi luyện thân thể đến cảnh giới cực cao, lúc thủ chưởng phát ra công kích liền có được uy thế kinh thiên, Thần Chi Thủ cũng tịnh không phải chưởng pháp, mà có thể oanh ra công kích của bất cứ thần thông nào. Loại công kích gì, phát ra từ đôi tay kia của hắn đều có thể mang đến uy lực cực đáng sợ, bởi thế mới có danh xưng Thần Chi Thủ.
Lão giả nhàn nhạt đáp nói.