Thực ra nhà ta vốn chỉ là gia đình nhỏ bé bình thường, làm gì có vị dì nào để nương tựa?
Ta muốn đến Vân Châu, là vì nghe nói nơi ấy từng có một nữ tử truyền kỳ, nhờ vào bản lĩnh của mình mà bước lên bậc cao nơi kinh thành, đến cả Thánh nhân cũng từng trực tiếp khen ngợi.
Qua nhiều ngày đường vất vả, mười ngày sau ta mới đến nơi.
Ta nhờ nha dịch tìm giúp một chỗ ở rẻ tiền để tạm dừng chân, rồi mới tính kế sinh nhai.
Nha dịch dẫn ta đến một căn viện nhỏ, kiểu một gian sân.
Ta có chút do dự.
Nha dịch nhanh nhảu nói trước:
“Cô nương yên tâm, viện này rất rẻ.
Những chỗ khác, một gian phòng nhỏ cũng phải hai trăm văn mỗi tháng, còn viện lớn này chỉ có một trăm văn thôi.”
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao lại như vậy?”
Hắn cười hì hì:
“Có ma.”
Lúc đó, ta vừa thoát khỏi vũng lầy hôi thối, đang hướng đến con đường tự do rộng mở phía trước, nắng vàng rực rỡ, lòng đầy nhiệt huyết.
Không cần nghĩ ngợi, ta đáp ngay:
“Làm gì có ma trên đời?”
Nửa đêm canh ba, ta trùm kín chăn, run lẩy bẩy.
Bây giờ, liệu còn kịp trả lại nhà không?
10
Trong sân có một cái giếng khô, từ đó mơ hồ vang lên những tiếng gào thét thê lương.
Lúc thì giống tiếng thú hoang, lúc như tiếng trẻ sơ sinh khóc, lại như tiếng than trách của oan hồn.
Trời đen không trăng, gió nổi lên từng trận, tiếng gào thét càng lúc càng lớn, bóng cây lay động dữ dội, tựa như có thứ gì đó đang theo luồng gió lạnh bò ra từ trong giếng.
Ta run rẩy, bấm rách cả giấy che cửa sổ, lấy hết can đảm nhìn ra ngoài.
Giữa màn đêm, hai ngọn lửa ma quái lập lòe lơ lửng trong không trung.
To cỡ lòng đỏ trứng gà, ánh sáng xanh biếc, rợn người.
Tay chân ta mềm nhũn, lần đầu tiên hận mình không biết chữ, đến cả trong tình huống khẩn cấp cũng chẳng biết phải tụng kinh gì.
Hai ngọn lửa quái dị lượn vài vòng, rồi bay về phía góc tây nam của sân.
Ta sững sờ, bỗng nhiên nhớ ra.
Chỗ đó hình như… đang phơi một dãy cá khô vừa mua hôm nay.
Đến sáng, ta và một con mèo mun thuần đen trừng mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ.
11
Vì những chuyện đau lòng trước đó, vốn dĩ ta đã không định nuôi thêm con mèo nào nữa.
Nhưng con mèo này nhỏ như vậy, đôi mắt to tròn, ướt át nhìn ta.
Lại còn kêu quanh ta không ngừng.
“Meo~”
Ta vội vàng bưng ra một đĩa nhỏ sữa dê, nó “chụt chụt” uống hết, ánh mắt còn trong sáng hơn cả chú cừu non mới sinh.
Đưa tay vuốt ve, nó không trốn, cũng không cào ta.
Lại mở miệng kêu mềm mại:
“Meo~”
Lòng ta bỗng mềm nhũn.
Đặt cho nó cái tên gì đây nhỉ?
Toàn thân đen nhánh, chỉ có bốn chân trắng như tuyết, nếu theo cách gọi của người đọc sách, có lẽ phải đặt là gì đó “Tuyết”, gì đó “Mai”.
Ta chợt nhớ đến Lê Luyện. Hồi đó Thẩm Đình Chi muốn đặt tên nó là Xích Ngọc, ta không vui, chẳng phải như vậy nhà sẽ có hai A Ngọc sao?
Hắn lại bảo gọi là Tiêu Lê Luyện, nghe càng kỳ lạ, như cả họ cả tên.
Nhưng hắn không chịu đổi, còn cười nhạo ta thiếu hiểu biết, nói rằng người đọc sách đều đặt tên mèo như vậy.
Ta đành thỏa hiệp, lén gọi nó là Lê Luyện.
Ta không biết cách đặt tên có ý tứ, không biết nó có thích không.
“Tiểu Hắc?” Ta thử gọi.
Chú mèo nhỏ chỉ to bằng bàn tay, đang uống sữa vui vẻ:
“Meo~”
Ta bật cười:
“Được rồi, Tiểu Hắc nhé.”
Nhưng rất nhanh, ta phát hiện có điều không ổn.
Tiểu Hắc dường như đã mắc bệnh.
12
Ta đặt Tiểu Hắc vào chiếc giỏ tre, ra ngoài tìm thầy thuốc thú y.
Thành Vân Châu lớn gấp trăm lần trấn Bạch Thủy, ta không quen đường, vừa đi vừa hỏi, tìm mãi vẫn chẳng có đầu mối.
Có lẽ vì ở trong giỏ quá lâu, Tiểu Hắc bỗng nhiên nhảy vọt lên mép tường khi ta đi ngang qua một con ngõ nhỏ, lao đi nhanh như chớp.
Tim ta thắt lại:
“Không phải chứ, lại nữa sao?”
Đuổi đến cuối ngõ, quẹo qua một góc, trước mắt hiện ra một tiểu viện chất đầy đồ linh tinh, người qua lại tấp nập, tiếng huyên náo vang rộn.
Giữa những bước chân vội vã đan xen, ta còn đang ngẩn ngơ thì một giọng nói già nua cất lên:
“Hừ, đời đổi thay rồi, trên trời cũng có thể rơi cả quả bóng than xuống!”
Quay đầu nhìn lại, Tiểu Hắc bị người ta nắm sau gáy, bốn chân đạp loạn trong không trung.
“Lão nhân, thật xin lỗi!” Ta vội vàng cúi người, nhận lại Tiểu Hắc: “Con mèo này đang bệnh, ngài cẩn thận kẻo bị lây.”
Ông lão ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, tay gõ ống điếu vào thành ghế, gương mặt đầy nếp nhăn trông hiền hòa:
“Khỏe thế này còn bệnh gì?”
“Ngài nhìn xem.”
Tiểu Hắc trong lòng ta cứ lục qua lục lại, thỉnh thoảng đứng thẳng lên, móng vuốt đặt trên vai ta, cái đầu nhỏ cố gắng dụi vào mặt ta.
Đặt nó xuống đất, nó liền cong lưng, ra sức cọ ngứa vào chân ta, cuối cùng ngã lăn ra đất, phơi cả bụng, lăn qua lăn lại.
Ta đầy lo lắng:
“Chắc chắn là bị chấy rồi.”
Ông lão im lặng.
Tiểu Hắc lại cất tiếng “grừ grừ” trong cổ họng, giống như tiếng kéo bễ trong ngày đông.
Ta càng thêm lo lắng:
“Có lẽ còn bị bệnh phổi.”
“Khụ khụ khụ!” Ông lão bị sặc khói thuốc.
Sợ ông ấy không tin, ta nghiêm túc giải thích:
“Con mèo ta từng nuôi chưa bao giờ thế này…”
Cuối cùng ông lão không nhịn được, cười đến gập cả người, ống điếu gõ côm cốp vào ghế dài.
“Tiểu Hắc à Tiểu Hắc, ngươi đúng là đem ánh mắt si tình mà nhìn một người mù!”