Thà Là Ngọc Tỳ Vết

Chương 4



Thì ra, mười năm thanh mai trúc mã, không bằng một tháng quen biết và thấu hiểu.

 

Thì ra, dù ta học bao nhiêu quy củ, vẫn chẳng thể nào trở thành cô nương trong lòng Thẩm Đình Chi.

 

Ta cúi đầu cười nhạt:

 

“Lê Luyện, vẫn là ngươi thương ta.”

 

Nhưng ta đã cười quá sớm.

 

Nó vùng vẫy thoát khỏi tay ta, phóng thẳng vào lục giác đình, ngoan ngoãn nép vào lòng Liễu Đường.

 

“Lê Luyện sao lại chạy đến đây?”

 

Thẩm Đình Chi “chậc” một tiếng, trách:

 

“Đúng là nữ tử vụng về, ngay cả con mèo cũng không trông nổi.”

 

Lại kinh ngạc nói:

 

“Con mèo này vốn tính tình khó chịu, ngày thường ngay cả A Ngọc cũng không chạm được, vậy mà lại thân thiết với nàng như thế.”

 

Liễu Đường vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của Lê Luyện, ngẩng cao cằm, vừa đắc ý vừa dịu dàng liếc nhìn hắn:

 

“Ngay cả mèo cũng biết nên chọn ai, vậy mà có người lại không biết.”

 

Thẩm Đình Chi đưa tay nhẹ nhàng trêu nàng:

 

“Ta chọn thế nào, nàng còn không rõ sao?”

 

Tiếng cười của Liễu Đường trong trẻo như chuông bạc, theo gió lan tỏa khắp nơi.

 

Thì ra, người được thiên vị, căn bản chẳng cần phải học quy củ.

 

07

 

Ta âm thầm ngồi xổm bên bờ lau sậy cạnh đình.

 

Nghe Thẩm Đình Chi và Liễu Đường trò chuyện suốt cả đêm, từ thơ sách lễ nghĩa đến thơ từ ca phú, từ phong hoa tuyết nguyệt đến những câu chuyện sâu xa.

 

Thật bực bội, một chữ cũng chẳng hiểu.

 

Ta vò nát bông lau trong tay để trút giận.

 

Khi hứng khởi, hai người họ nhìn nhau cười, còn nâng chén đối ẩm.

 

Người xung quanh không ngừng trêu đùa, nào là “lang tài nữ mạo”, nào là “thần tiên quyến lữ”.

 



Ánh mắt của Thẩm Đình Chi hiện rõ khát khao và tiếc nuối không chút che giấu.

 

Ta biết hắn đang tiếc nuối điều gì.

 

Cả trấn ai cũng biết hắn nợ nhà ta một ân tình, không thể bỏ vợ phụ bạc ta.

 

Liễu Đường ghé tai hắn thì thầm:

 

“Ta chỉ mong một đời một kiếp một đôi người.”

 

Thẩm Đình Chi cười khổ:

 

“Thế tục ràng buộc ta quá nhiều, điều duy nhất ta có thể cho nàng, chỉ là tấm chân tình này.

 

Đường Nhi, chỉ cần được ở bên cạnh nàng mỗi ngày, dù thế nào ta cũng cam tâm tình nguyện…”

 

Ta không muốn nghe nữa.

 

Nghe thêm chỉ là bất kính với chính mình.

 

Ta đứng dậy, bất chợt một tờ giấy lụa mỏng từ trong áo rơi xuống.

 

Gấp gọn gàng, mở ra bên trong là năm chữ: “Thẩm Đình Chi, A Ngọc”.

 

Nét chữ nguệch ngoạc, non nớt nhưng lại thật tâm và cẩn thận.

 

Đây vốn dĩ là món quà bất ngờ ta muốn dành cho hắn.

 

Nhưng giờ, nó không còn quan trọng nữa.

 

Ta bước đi dưới ánh trăng, để mặc vết mực loang trong làn nước.

 

08

 

Trường Tuyết thật sự rất lợi hại, muộn thế này mà vẫn tìm được một tiệm cầm đồ, giúp ta bán sạch đồ đạc trong nhà.

 

“Cũng chẳng có bao nhiêu, gộp lại mới được ba lượng bạc. Muội sống kiểu gì mà khổ thế này?”

 

Nàng liếc nhìn bóng người cao gầy phía sau:

 

“Huống hồ có người tình nguyện giúp sức.”

 

Trường Tuyết chuyển đến trấn Bạch Thủy một năm, đây là lần đầu chủ động tìm đến hắn. Nhìn dáng vóc kia, có lẽ vẫn còn cày được thêm hai mẫu ruộng nữa.

 

“Trường Tuyết, ta có phải rất tệ không?” Ta hơi áy náy hỏi.

 

“Sao lại thế?”



 

“Ta làm chuyện trái đạo lý, không tuân theo phu cương, làm vợ lại không lo liệu gia đình, còn ghen tuông, còn định rời nhà bỏ đi…”

 

“Trời đất ơi.” Trường Tuyết giả vờ kinh ngạc kêu lên:

 

“Theo như muội nói, ta phải vào ngồi đại lao rồi!”

 

Nàng khiến ta bật cười, cười đến mức nước mắt giàn giụa.

 

“Sau này định đi đâu?”

 

Ta suy nghĩ một lúc:

 

“Cha mẹ đều đã mất, chỉ còn một người dì ở thành Vân Châu, có thể nương tựa.”

 

Trường Tuyết “ồ” một tiếng:

 

“Có cái khăn thêu nào mới không? Loại tốt nhất ấy.”

 

Ta vội tìm đưa cho nàng, chiếc khăn thêu họa tiết mây lành và phượng hoàng mới nhất, thử thăm dò:

 

“Tỷ có muốn đi cùng ta không?”

 

Bóng người phía sau khựng lại.

 

Trường Tuyết lắc đầu:

 

“Tạm thời không được, có vài việc phải làm.

 

“Muội ngoan ngoãn ở lại Vân Châu, đợi ta làm xong việc sẽ đến tìm muội.”

 

Nàng lại cười ranh mãnh:

 

“Đừng hòng bỏ rơi ta. Ta nhận khăn của muội rồi, còn phải dạy muội biết chữ nữa!”

 

Lòng ta vừa chua xót lại vừa ấm áp, ôm lấy Trường Tuyết khóc nức nở.

 

“Hu hu… Trường Tuyết, tỷ thật tốt… Ta muốn cả đời ở bên tỷ…”

 

Bóng người kia không chịu nổi nữa, xông lên kéo Trường Tuyết đi.

 

Ta vừa nức nở vừa vẫy khăn tiễn bọn họ.

 

Ngẩng đầu lên lần nữa, trăng đã qua đỉnh trời.

 

Ta để lại lá thư hòa ly do Trường Tuyết viết giúp, hít sâu một hơi.

 

Cẩn thận gói ghém hành lý, khóa lại căn nhà trống không, ném chìa khóa xuống sông, phủi tay, bước đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv