*Hung hăng chèn ép/đùng đùng gây áp lực: là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là để mô tả một người nào đó hung hăng, độc đoán và đáng xấu hổ, nó cũng đề cập đến sự phát triển nhanh chóng của tình hình và tạo ra áp lực cho mọi người. Nó cũng có thể được sử dụng để mô tả thế hệ tương lai vượt qua các bậc tiền bối, cũng giống như “không sợ hãi”.
Phong Khánh chưa nói chuyện, có lẽ là vì muốn ép đối phương lui ra khí thế, nhưng Tiêu Ninh là một cao thủ đối mặt với khó khăn, chỉ thấy anh tiến lên vài bước, để cho Phong Khánh nhìn rõ mặt mình hơn. Sau đó anh nói, “Hôm nay Phong lão thái gia tìm con có chuyện gì sao?”
Phong Khánh nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ có thể tùy ý làm ra chuyện giết người diệt khẩu, nghe xong lời này ông hừ một tiếng, “Rời khỏi Phong Thành.”
Tiêu Ninh khẽ cười hỏi, “Vì sao?”
“Phong gia của ta không thể có một tên bại hoại yêu đương với một nam nhân.” Phong Khánh cứng rắn nói, trong mắt ông có lửa giận thiêu đốt dữ dội.
“Nếu con không làm thì sao?” Tiêu Ninh chớp mắt.
Phong Khánh như nở nụ cười, giọng nói cứng lạnh như đá, “Vậy ngươi phải chết.”
Tiêu Ninh nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện, tựa lưng vào lưng ghế, tư thế nhàn nhã, “Toàn Cầu thuộc về Phong Thành, Phong gia bây giờ đã là cái vỏ trống rỗng, Phong lão thái gia sao phải hung hăng chèn ép như vậy?”
“Hừ! Cháu trai ruột của ta đi nhầm đường quanh co. Ta sửa sai cho hắn thì sao?!”
Tiêu Ninh nhìn ông mang theo ý giễu cợt trong mắt, mỗi một biểu hiện đều khiến người ta cảm thấy khó chịu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng từng chữ lại đâm ra đau đớn, “Phong lão thái gia cầu mà không được, nên muốn để cho những người khác cũng giống như ông sao?”
Thân hình Phong Khánh chấn động, “Ý của ngươi là?”
Tiêu Ninh vẫn nhìn ông, đôi môi mỏng xinh đẹp mở ra khép lại, anh phun ra chuyện cũ mà Phong Khánh không muốn cho người ta biết, “Con nhớ rằng trong nhà họ Phong có một người tên là Phong Cường. Anh ta đứng thứ sáu trong họ Phong, xưng là Lục gia. Phong Cường cuộc đời rực rỡ, thông minh hơn người, mà cũng rất phong lưu phóng khoáng. Tưởng chừng sẽ rong chơi thiên hạ như thế này cả đời, nhưng không ngờ, anh ta cũng có ngày đem lòng yêu người khác bằng cả trái tim mình, hơn nữa còn yêu một người đàn ông. Điều này là đương nhiên đã bị tổ sư Phong gia phát hiện ra, nhưng Phong Cường không muốn chia tay với người đó, và anh ấy đã tự nguyện xóa tên mình khỏi Phong gia. Khi đó lão thái gia ông thương cảm cho anh trai mình nên đã giết người mà Phong Cường thầm thích nhưng không ngờ tới chính là, Phong Cường hận ông cả đời vì chuyện này, cuối cùng chết trong chán nản. Ông nói xem, nếu hồi đó không có người cáo trạng, thì bây giờ Phong Cường có còn sống không?”
Nghe vậy, Phong Thanh run rẩy tay không cầm vững, quải trượng đầu rồng trong nháy mắt rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn tan, giống như tiếng tim của Phong Khánh muốn nổ tung. Ông vốn đã ở trong cơn bệnh rồi, lúc này sắc mặt của ông càng thêm trắng bệch dọa người, ngay cả đôi môi cũng run rẩy không nói được lời nào, trong mắt dường như ẩn chứa vô số cảm xúc, cuối cùng trở thành một vũng bùn.
Tiêu Ninh như không nhìn thấy vẻ mặt ông, tiếp tục nói, “Nếu Phong Cường còn sống đến bây giờ, có lẽ ngày nào anh ta cũng chìm trong đau đớn. Rốt cuộc, đau buồn còn lớn hơn cái chết. Cho dù có một người em trai yêu thương mình như điên bù đắp lại. Cũng không tránh khỏi nỗi đau đớn mất đi người mình yêu thương.”
Phong Khánh lúc này mới bớt run rẩy, đôi mắt hiếm thấy lấy lại sắc bén, ông ta nhìn sang, “Tiêu Ninh, ta đánh giá thấp cậu sao? Ngay cả loại chuyện này mà cậu cũng biết.”
Tiêu Ninh nở nụ cười nhẹ nhàng, “Phong lão thái gia quá khen, con chỉ để cho người tùy tiện kiểm tra. Không ngờ lại phát hiện ra nhiều chuyện như vậy, chẳng hạn như tình yêu của ông đối với anh trai của chính mình, hay là Phong Đình không phải con ruột của ông mà là con trai ruột của một người anh họ, được ông nhận làm con thừa tự mà thôi. Ví dụ khác,” Nói đến đây, anh dừng lại một cách cố ý, đôi mắt như cương nghị nhìn Phong Khánh, có chút vui vẻ, xen lẫn với loại xảo quyệt, “Đại danh đỉnh đỉnh lão chủ Phong gia thật ra là người vô tính. Nếu nói ra, có lẽ sẽ chấn động toàn bộ Thượng Hải, ai nghe cũng rớt cằm.”
*Vô tính luyến ái (tiếng Anh: Asexuality) là sự không bị hấp dẫn tình dục, hoặc không hay ít quan tâm đến các hoạt động tình dục. Nó có thể được xem là sự không có, hoặc là một trong những xu hướng tính dục, bên cạnh dị tính, đồng tính, song tính và toàn tính. Vô tính khác với kiêng tình dục và sống độc thân. Nói cách khác, người vô tính vẫn có thể yêu đương và kết hôn bình thường, chỉ là họ hạn chế trong vấn đề quan hệ tình dục. (theo wiki)
Trong trường hợp này, mình sử dụng cụm từ người vô tính theo nghĩa không có khả năng sinh dục. Có nghĩa là mình sử dụng sai mục đích vốn có của nó. Thay vì dùng từ bất lực cho đúng thì mình sử dụng cụm từ này.
Nếu như nói Phong Khánh lúc trước còn kiên nhẫn, thì giờ phút này sự tỉnh táo của ông đã sụp đổ, bởi vì không có nam nhân nào thích người khác thảo luận về năng lực của chính mình, càng không nói đến việc đối phương nói ra chính là khuyết điểm mà ông đã chịu đựng trong nhiều năm. Ngay khi lời nói của Tiêu Ninh vừa dứt, ngay lập tức giẫm lên gót chân đau đớn của ông, hơn nữa sự thật rằng Phong Đình không phải là con ruột, ngoài trừ ông ta, người vợ ban đầu và cha mẹ ruột của Phong Đình thì hoàn toàn không có người thứ 5 biết. Một điều bí mật như vậy đã được một cậu bé 16 tuổi hiểu quá rõ ràng. Bàn cà phê trước mặt, tách trà nghi ngút khói trên bàn bất hạnh bị vạ lây, hơn nữa tách trà lưu chuyển mấy vòng liền trượt xuống mép bàn cà phê, vang lên một tiếng bén nhọn, đồ sứ tinh xảo lập tức bị xé rách thảm thiết dưới sàn gỗ, Phong Khánh hai mắt đỏ ngầu, miệng gầm lên, “Cút ra ngoài!”
Tiêu Ninh không nghe thấy mà chỉ nhìn ông ta, miệng vẫn giữ nguyên sự cay nghiệt, “Còn nhớ Phong Việt không? Người đàn ông bị ông giết người yêu sau đó phát điên, hiện tại anh ta sống trong biệt thự ở vùng ngoại ô phía đông yên bình. Tuy hành vi không được như người thường, nhưng có vẻ sống khá tốt, còn Phong Chính thì từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng về phía Phong Thành, dù con cháu của ông có vẻ nghe lời trong mọi việc, kỳ thực cũng không gì hơn cái này.”
“Ngươi! Ngươi! Cút!” Phong Khánh hô hấp dần dần tăng nhanh, giọng nói gần như không thể mạch lạc, chỉ có một đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Ninh, như muốn chọc một cái lỗ trên người anh.
Tiêu Ninh mang trên mặt một nụ cười nhẹ, sau đó đứng dậy nhìn Phong Khánh trịch thượng, “Phong Thành hẳn đã hứa với ông sẽ cho ông tuổi già an nhàn đúng không? Thế nhưng xin lỗi, tôi không muốn.”
“Nếu ngươi… Nếu như Phong Thành biết, nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!” Phong Khánh giọng nói dữ tợn, da thịt trên mặt run lên, nơi nào còn nửa phần uy nghiêm cùng phong thái của người đứng đầu gia tộc. Tiêu Ninh xoa xoa tóc bên tai, liếc nhìn màn đêm như mực ngoài cửa sổ, giọng nói của anh nhẹ như nước, từng chữ thốt ra, “Đời này đã định anh ấy chỉ thuộc về một mình Tiêu Ninh tôi, nếu có ai muốn ngăn cản chúng tôi ở bên nhau, tôi sẽ giống như ông, đến một người giết một người, đến hai người thì giết một đôi! Thật đáng tiếc, ông đã già, lại càng đáng tiếc, Phong Thành không phải Phong Cường. Anh ấy yêu tôi còn hơn tất cả trên đời, nhưng đáng tiếc nhất chính là, Phong lão thái gia ông sống hơn nửa đời người vinh quang, cuối cùng, chẳng qua chỉ là một hồi bi kịch.”
Phong Khánh sắc mặt như tro tàn, chỉ có cắn chặt môi dưới mới không ngất đi, Tiêu Ninh liếc nhìn ông lần cuối, quay người bước ra ngoài với nụ cười hờ hững như lúc ban đầu. Phong Chính vẫn còn đứng bên ngoài hành lang, có lẽ vừa rồi anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của họ, nên lúc này vẻ mặt anh ta có chút đờ đẫn. Có thể là nghĩ đến cha mình hoàn toàn không phải là con ruột của Phong Khánh, và anh ta càng không phải là người thừa kế chính thống của Phong gia. Tiêu Ninh nhìn anh ta một cái, nói rằng, “Tôi muốn trở về An Bình, hiện tại có thể tiễn tôi ra sân bay được không?”
Sau đó Phong Chính mới lắc đầu, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, “Lúc này, chuyến bay cuối cùng đã bay rồi. Không bằng sáng mai hẵng đi.”
Tiêu Ninh lắc đầu, “Tôi muốn trở về ngay bây giờ.” Bây giờ tôi muốn bước đến bên người đó, giữ chặt anh ấy, nói với anh ấy rằng sẽ không còn ai dám phản đối bọn họ nữa.
Nhìn thấy sự kiên trì của Tiêu Ninh, Phong Chính thở dài một hơi, đi theo Tiêu Ninh xuống lầu. Anh ta đi được vài bước rồi dừng lại, có lẽ muốn quay lại xem Phong Khánh trong phòng như thế nào, nhưng Tiêu Ninh đã đưa tay kéo anh ta, thì thào, “Đi thôi.”
Nghe vậy, đôi mắt của Phong Chính có chút lóe lên, sau đó không còn do dự nữa, đi theo Tiêu Ninh xuống lầu.
Vừa đi tới hành lang hai người liền nghe thấy quản gia kinh ngạc kêu lên, “Lão thái gia, ngài làm sao vậy?!”
Bước chân của Phong Chính dừng chút nhưng không quay đầu lại, Tiêu Ninh lại sải bước đi ra khỏi cửa nhà họ Phong.
Trong khi Phong Chính đang khởi động xe, Tiêu Ninh lấy điện thoại di động ra vừa bật lên đã thấy tin nhắn Phong Thành hiện lên. Tin nhắn được gửi cách đây hai giờ. Tin nhắn rất ngắn gọn, “Đừng sợ, anh lập tức đến Thượng Hải.”
Tiêu Ninh nhìn tin nhắn hồi lâu, sau đó mỉm cười bấm số điện thoại của Phong Thành.
“Tiểu Ninh?” Giọng nói của Phong Thành vẫn quyến rũ như thường, từ làn đầu bên kia điện thoại truyền đến, nhưng lại khiến Tiêu Ninh cảm thấy đặc biệt, bởi vì chỉ cách nhau có mấy giờ mà anh đã nhớ hắn rất nhiều.
“Em vừa ra khỏi Phong gia, chuẩn bị đến sân bay.” Tiêu Ninh không khỏi mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cây cối trông thật khủng khiếp dưới ánh đèn xe, và những dãy đèn đường vụt tắt phía sau anh. Phong Chính vững vàng cầm vô lăng bằng hai tay nhìn về phía trước mà không hề nheo mắt, như thể anh ta đã hoàn toàn trở thành một tài xế chuyên trách.
“Ông nội có làm em khó xử không?” Phong Thành im lặng một lúc rồi mới hỏi.
Tiêu Ninh cầm điện thoại, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói nhỏ, “Phong Thành, nếu em làm sai chuyện rồi, anh tha thứ cho em không?”
“Có.”
Câu trả lời không chút do dự của Phong Thành khiến tim Tiêu Ninh đập mạnh và loạn nhịp, sau đó anh lại hỏi, “Nếu sự việc rất nghiêm trọng thì sao?”
Câu trả lời của Phong Thành vẫn là, “Có.”
Tiêu Ninh yên lòng cười nói, “Anh đang ở nơi nào? Hiện tại em đi tìm anh.”
Phong Thành cũng bật cười, tiếng cười trầm và từ tính cuộn trào từ cổ họng rơi vào tai Tiêu Ninh, truyền cho anh sự thôi thúc thời gian ngừng trôi. Có phải yêu một người là như vậy không? Yêu là say, suy nghĩ điên rồ, nhưng anh không thể ngừng nghĩ, nếu kiếp trước mình gặp một người như vậy, liệu anh có tốt đẹp và hạnh phúc như thế không?
“Anh chuẩn bị lên núi, trên đường sẽ gặp được em.” Phong Thành nói, bất quá một câu nói bình thường, Tiêu Ninh nghe được một ít tâm tình. Hắn nói trên đường sẽ gặp anh, đúng vậy. Họ vốn gặp nhau ở trên đường, bởi vì gặp nhau mới có cơ duyên quen nhau, vì quen biết sâu nên mới thấy mình không nỡ buông bỏ một người như vậy. Đạo Phật chú ý đến một chữ duyên. Vậy thì, anh và Phong Thành phải là tình duyên sâu nặng.
Tình nặng duyên sâu, rất tốt.
Sau khi Phong Thành nói thêm vài câu trước khi cúp máy, Tiêu Ninh cầm chiếc điện thoại nóng hổi trong lòng bàn tay, tảng đá lâu năm trong lòng cuối cùng cũng từ từ rơi xuống đất.
Phong Chính liếc anh qua kính chiếu hậu hỏi, “Tiêu Ninh, sao cậu có thể tìm được nhiều chuyện về Phong gia như vậy?” Có một số chuyện mà ngay cả anh là người của Phong gia cũng không biết.
Tiêu Ninh dựa lưng vào ghế, miễn cưỡng trả lời, “Bởi vì tôi biết thám tử tư giỏi nhất. Chỉ cần là người, chỉ cần người này sống trên đời một ngày, anh ta có thể phát hiện ra bất cứ chuyện gì.”
Phong Chính bị đáp án này làm cho dở khóc dở cười, lúc này xe vừa mới lái vào một hẻm núi, bên trong con đường ngoằn ngoèo là một trạm xăng dầu, đèn trong trạm xăng đều đã tắt, trời tối đen. Còn bên kia là vách núi, nhìn từ góc độ này đi ra ngoài, bóng đen bên dưới thật nặng nề, u ám. Tiêu Ninh rùng mình trước khi đi tới, khi phát hiện có điều gì đó không ổn, xe của họ đã bị chặn ở hai đầu đường.
Phía trước có hai chiếc xe ô tô màu đen đậu cạnh nhau, theo sau là hai chiếc xe đồng dạng, bởi vì trời quá tối, cho nên khi những chiếc xe này ra khỏi cây xăng họ đều không để ý đến. Phong Chính đã nghiêm nghị đỡ trán cầm chắc tay lái, như đang suy nghĩ tìm cách chạy trốn, Tiêu Ninh nói, “Những người này đến đây làm phiền tôi. Anh vẫn là nhị thiếu gia nhà họ Phong, cho nên bọn họ không dám làm gì anh đâu, xuống xe.”
Phong Chính tự nhiên không có xuống xe, cau mày nhìn lại anh, “Ý cậu là những người này do ông nội phái tới?”
Tiêu Ninh cười nhạt, “Ngoài ông ấy ra, còn có ai sốt ruột muốn tôi chết như vậy? Những người này hẳn là đợi cho chúng ta lên núi rồi nằm mai phục ở đây. Là tôi bất cẩn. Hiển nhiên không nghĩ tới, Phong Khánh sao lại dễ dàng thả tôi đi vậy chứ?”
Mẹ kiếp, đúng là một ông già ghen tị điên cuồng cứng đầu không thay đổi.
Trong lúc nói chuyện, hai chiếc xe phía trước bật đèn pha, sau đó Tiêu Ninh nghe thấy tiếng động cơ khởi động, xe phía sau cũng đồng thời chuyển động. Tiêu Ninh biến sắc, anh nói với Phong Chính, “Xuống xe!”
Nụ cười của Phong Chính trông dịu dàng dưới ánh đèn xe chói lòa, trước đây Tiêu Ninh không thích người này, bởi vì lông mày của Phong Chính là dạng đầy tớ thế gian. Nhưng lúc này, nụ cười này lại lóe lên trong mắt anh. Phong Chính nói, “Cậu còn chưa nói cho tôi biết nơi ở của người kia, tôi không thể để cậu chết được.”
Anh ta vừa dứt lời, xe phía trước liền lao về phía bọn họ, chiếu theo tình huống này, đối phương muốn dùng xe làm bánh quy kẹp nhân, chen thành một đoàn thịt vụn. Phong Chính để Tiêu Ninh thắt dây an toàn, sau đó đạp ga, đánh tay lái quay đầu xe ngay khi đối phương lao tới. Phía sau vang lên tiếng đùng đùng của hai chiếc xe va chạm. Tiêu Ninh nắm lấy tay vịn và nhìn lại qua kính, vừa rồi Phong Chính đột ngột lùi ra xa, hai chiếc xe không kịp phanh đã va vào nhau, lúc này, thân xe bốc cháy dữ dội, có vẻ như sẽ nổ tung lần nữa bất cứ lúc nào. Trong khi đó, một số chiếc xe khác phản ứng nhanh may mắn tránh khỏi vụ tai nạn, nhưng có lẽ không ngờ rằng Phong Chính lại nhanh như vậy, họ ngỡ ngàng trong giây lát.
“Chạy ra ngoài ngay!” Tiêu Ninh xoay người, nửa gò má chìm trong bóng đen, trầm giọng nói.
Phong Chính gật đầu, nhấn ga một lần nữa rồi lao về phía đường xuống núi, bên kia không kịp phản ứng, chiếc xe đã bị Phong Chính húc văng ra đường. Chắc Phong Thành đã nhìn thấy ngọn lửa trên núi, Tiêu Ninh nghe tiếng điện thoại di động kêu lên, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng bị kéo về phía sau, theo sau là những chiếc ô tô màu đen. Tiêu Ninh cười trong ánh đèn mờ ảo, sau đó kết nối điện thoại.
“Tiểu Ninh, em thế nào?” Giong Phong Thành quá mức gấp gáp, có chút khàn khàn, kèm theo tiếng gió vù vù thổi qua.
Tiêu Ninh cầm điện thoại, nhìn lại những chiếc xe càng lúc càng gần, cười nói, “Không sao, ông nội của anh rất thích em, nên dự định khi em đi sẽ tặng một ít quà.”
Sau khi Phong Thành nghe xong, khẽ nguyền rủa một tiếng, tùy tiện nói, “Anh cách đám cháy không xa. Em cố kiên trì, anh lập tức tới ngay.”
“Ừ.” Tiêu Ninh đáp lại bằng một nụ cười, sau đó còn nói, “Phong Thành.”
“Anh đây.”
Tiêu Ninh nói, “Em thích anh.”
Có người cho rằng thích và yêu là hai từ có nghĩa khác nhau, thật ra thì đúng như vậy, tình yêu bao gồm nhiều thứ, chẳng hạn như trách nhiệm, trong khi thích thì đơn giản và trong sáng vì đó là ngươi, ta thích ngươi, thích vô điều kiện, không cần trách nhiệm chứ chưa nói đến lời hứa tương thân tương ái.
Cho nên thứ mà Tiêu Ninh muốn biểu đạt chính là loại ý nghĩa này.
Bên kia Phong Thành im lặng, Tiêu Ninh không nói chuyện, hai người nghe hô hấp lâu dài của nhau qua điện thoại.