*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừm, tạm biệt.” Tần Thư nói xong thì tắt máy, Phong Thành đặt điện thoại di động xuống, dùng đôi mắt như chim ưng nhìn qua cửa sổ kính trong suốt, sắc trời bên ngoài đã tối. Khu vườn ở trung tâm hồ sáng rực như đèn đường ban ngày. Hai mắt Phong Thành như bị tóe mực, đen đến mức không có ánh sáng, sau đó lại cầm điện thoại lên gọi.
An Bình vào ban đêm giống như một vũ nương phong tình vạn chủng, bóng dáng uyển chuyển khắp nơi. Tiêu Ninh dựa vào ghế mềm sau xe, nhàn nhã thưởng thức cảnh đêm, trên mặt không có một chút căng thẳng hay lo lắng nào cả. Anh càng dáng vẻ nhàn nhã như vậy, Phong Chính càng cảm thấy không ổn.
Đèn đỏ sáng.
Phong Chính dừng xe quay đầu lại nhìn anh, “Nếu Tiểu Thành không tìm được cậu, nó sẽ nổi điên.”
Tiêu Ninh nhàn nhạt nhìn anh ta, khóe miệng câu dẫn ra mỉm cười nhè nhẹ, “Không phải Phong tiên sinh muốn kết quả này sao? Anh hận anh ấy chiếm lấy Tập đoàn Toàn Cầu của anh, cho nên bây giờ định bắt cóc tôi để uy hiếp anh ấy chứ gì.”
Nghe vậy, Phong Chính lắc đầu và nhìn thẳng về phía trước, “Không, cho dù nó chiếm Tập đoàn Toàn Cầu, tôi cũng không trách móc, bởi vì nó xứng đáng. Lần này tôi đến tìm cậu chỉ vì đây là ý của ông nội.”
“Ồ?” Tiêu Ninh nhướng mày, “Hóa ra là Phong lão gia tử muốn gặp tôi? Nghe nói ông ấy bị bệnh, chẳng lẽ là giả bộ à?”
Nói chuyện như vậy thật sự vô lễ, cho nên Phong Chính nhíu nhíu mày, giọng điệu có chút đông cứng, “Dù sao ông ấy cũng là ông nội của Tiểu Thành, Tiêu Ninh, tôi nghĩ cậu nên tôn trọng ông ấy.”
Tiêu Ninh nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại càng cười càn quấy, “Chẳng qua là anh quá tôn kính ông ta, cho nên hiện tại mới lẻ loi một mình.”
Bàn tay cầm vô lăng của Phong Chính siết chặt, sau đó quay đầu lại, vẻ mặt trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, “Cậu biết cái gì?”
Trong ấn tượng của Tiêu Ninh, Phong Chính là người đứng đầu Tập đoàn Toàn Cầu, dưới một người trên vạn người. Người như vậy nên bày mưu nghĩ kế và chỉ đạo người khác, không được kinh hoảng và mất kiểm soát giống như Phong Thành, càng không được có ánh mắt lo lắng như vậy. Cho nên khi giọng nói của Phong Chính vừa dứt, Tiêu Ninh cảm thấy có chút kinh ngạc, anh không biểu hiện điều đó ra ngoài mà tiếp tục cười, “Lúc Phong tiên sinh còn trẻ đã từng móc tim móc phổi yêu người khác chưa? Chắc anh đã từ bỏ. Bây giờ Phong Thành muốn kiên trì, tôi không hiểu sao anh lại đứng về phía đối lập với anh ấy.”
Môi mỏng mím chặt, lúc này tất cả phong thái giả vờ của Phong Chính đều biến mất, anh ta dùng cặp mắt có ba phần giống Phong Thành nhìn Tiêu Ninh, từng chữ từng chữ nói, “Cậu còn biết cái gì?”
Tiêu Ninh thong thả liếc nhìn anh ta, nụ cười trên môi dường như không có, giống như mèo trêu chuột cố ý, “Giờ tôi mới nhớ ra người mà Phong tiên sinh vì tiền đồ mà từ bỏ vẫn chưa tìm được, đúng không? Thế giới này rộng lớn như vậy, tìm người chắc chắn là mò kim đáy bể, nhưng nếu nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được, thì chỉ có nghĩa là đối phương hoàn toàn không muốn anh tìm thấy người ta.”
Cảm xúc quá mức của Phong Chính cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, anh ta hơi nheo mắt lại, “Cậu đã điều tra tôi sao?”
Tiêu Ninh cười cười, cũng không phủ nhận suy đoán đó, “Chỉ cần có tiền, còn có chuyện gì là không thể biết? Chỉ là so với anh, tôi biết nhiều hơn một chút.”
Phong Chính không nói chuyện, dường như đang chờ đợi lời sau đó, Tiêu Ninh gảy mái tóc đang phủ trên trán, không hề thừa nước đục thả câu, nói thẳng, “Nếu anh muốn biết, tôi có một điều kiện. ”
Phong Chính không do dự, “Cậu nói đi.”
“Tôi muốn anh đích thân tuyên bố thái độ với Phong lão gia tử rằng anh đứng về phía Phong Thành.” Giọng điệu lãnh đạm của người thanh niên dường như đang thảo luận xem hôm nay trời nhiều mây hay mưa, vẻ mặt anh tuấn vừa vặn bình tĩnh, khí thế không đổi như băng trên đỉnh Vu Sơn. Phong Chính là một người khôn ngoan, nếu anh ta đồng ý, ông nội chắc chắn sẽ ép chết anh ta, nếu anh ta không đồng ý, sẽ không biết tung tích của người đó cả đời. Anh ta không biết Tiêu Ninh làm cách nào có thể biết chuyện anh ta muốn làm, nhưng vào lúc này, anh ta lựa chọn tin tưởng, một chút vui mừng mù quáng, biết rằng có thể là giả nhưng vẫn muốn tin người ấy còn sống là sự thật.
Trong xe nhất thời không có ai lên tiếng, một lúc sau, Phong Chính mới hỏi, “Tiểu Thành có biết không?”
Tiêu Ninh một tay chống cằm, lãnh đạm cười nói, “Hai người nếu muốn ở bên nhau, không thể chỉ nỗ lực một sớm một chiều. Tuy rằng tôi không thể giúp anh, chỉ cần trong khả năng tôi sẽ làm, chỉ hi vọng rằng tương lai khi ở bên nhau cũng sẽ có sự cố gắng của tôi trong đó. Phong tiên sinh chắc hiểu phần nào đạo lý này. Nếu bây giờ anh cố gắng có lẽ vẫn còn kịp.”
Phong Chính im lặng, nét mặt có lúc vui mừng có lúc ảm đạm như đang nhớ lại tất cả quá khứ. Tiêu Ninh không vội vàng thôi thúc anh ta, cho đến khi tiếng còi thiếu kiên nhẫn của tài xế vang lên sau lưng, Phong Chính mới hồi phục, nhanh chóng xuất phát. Lúc này họ đang trên đường đến sân bay, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe dần trở nên hoang vắng so với vẻ đẹp lộng lẫy ban đầu, sự im lặng kỳ lạ bao trùm khắp xe, Tiêu Ninh dựa lưng vào ghế, có chút buồn ngủ.
Không biết Phong Thành từ Thượng Hải về chưa, nếu không phải gặp hắn ở đại trạch của Phong gia rồi. Khi nghĩ đến đại trạch của Phong gia, Tiêu Ninh không khỏi nghĩ đến Phong Thành khi còn là một thiếu niên, hắn sẽ trông như thế nào. Tuy rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy Phong Thành như vậy, ắt hẳn sẽ thông minh và rực rỡ hơn hàng ngàn hàng vạn người, đạt đến sự hoàn hảo. Nhưng Tiêu Ninh thường cảm thấy khổ sở thay cho hắn, bởi vì sự hoàn hảo là một lớp bề ngoài, người ngoài nhìn thấy vẻ rực rỡ nhưng lại không biết bên dưới là sự tàn phá và đau đớn như thế nào. Trơ mắt nhìn mẹ của mình chết trước mặt, mà thủ phạm gây nên là cha của mình. Mọi thứ trên đời này luôn trớ trêu và đen tối như vậy, nhưng không ai có thể đánh bại điều này.
Phong Thành Phong Thành.
Trong lòng anh muốn hét lên cái tên này, đến thời khắc này anh mới thực sự tin tưởng không có đá quý tự nhiên, những viên kim cương tỏa sáng kia đều là được tôi luyện qua không biết bao nhiêu năm tháng. Phong Thành của anh cũng đã trải qua những năm tháng dày vò dằng dặc đó để làm nên một Phong Thành trẻ tuổi tài hoa ngày hôm nay, nhẹ nhàng mà thâm tình, trở nên hoàn hảo và mạnh mẽ.
“Bây giờ tôi đưa cậu về ngay.” Phong Chính đột nhiên vừa quay tay lái vừa nói, chuẩn bị đưa Tiêu Ninh trở lại biệt thự của Phong Thành.
Tiêu Ninh ngăn anh ta lại và nhẹ giong trong ánh mắt nghi hoặc của Phong Chính, “Nếu Phong lão gia tử muốn gặp tôi thì cứ gặp, anh quay lại là thất lễ đó, huống chi, ông ấy là ông nội của Phong Thành. Về tình về lý cũng nên đi thăm ông ấy.”
Đây không phải là điều mà một đứa trẻ mười sáu tuổi sẽ nói. Trong một khoảnh khắc, Phong Chính đã nhầm tưởng rằng người đang ngồi trước mặt mình là một người đàn ông trưởng thành hai mươi sáu tuổi, tư thế vừa bình thản vừa ung dung.
Nhìn thấy Tiêu Ninh đã quyết định đi, Phong Chính không nói thêm nữa mà lái xe nhanh chóng đến sân bay.
Tiêu Ninh cho tay vào túi sờ điện thoại bên trong, ánh mắt lưu luyến như núi ngàn trong tuyết chiều, oanh liệt.
Hai người đến Thượng Hải đã mười một giờ tối, Phong Chính định đưa anh về khách sạn nghỉ ngơi một đêm nhưng Tiêu Ninh nhất quyết về nhà Phong gia. Phong Chính cảm thấy luôn khó hiểu về người thanh niên trẻ tuổi này, rõ ràng là giọng điệu lịch sự, lại khiến người ta không thể từ chối. Đại trạch Phong gia thậm chí còn nguy nga và lộng lẫy hơn Tiêu Ninh tưởng tượng. Vật liệu xây dựng cứng rắn bao bọc lấy một tầng nhà tư bản lạnh lẽo và tàn nhẫn, đồng thời cũng vùi lấp rất nhiều hơi ấm lòng người.
Nghĩ rằng Phong Thành đã lớn lên trong một cái lồng như vậy, Tiêu Ninh bất giác nhíu mày.
“Ông nội chắc cũng đã ngủ rồi. Cậu vào phòng khách ngủ một giấc đi.” Phong Chính bước xuống xe, bước đến bên cạnh anh nói khẽ.
Tiêu Ninh mỉm cười, “Phong lão gia tử muốn gặp tôi làm sao ngủ được, dẫn tôi đi gặp ông ấy đi.”
Hai người bước qua cánh cổng chạm khắc, từ xa đã nhìn thấy quản gia nhà họ Phong đang đứng ở huyền quan*, trên người mặc một bộ âu phục màu đen đứng thẳng tắp, phảng phất như cái gia tộc trăm năm không ngã này. Tiêu Ninh đã gặp qua vị quản gia, lần trước ở An Bình chính là người này gửi thiệp mời. Thấy bọn họ tới gần, quản gia cúi đầu cung kính nói, “Nhị thiếu gia, Tiêu tiên sinh.”
* Huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách. (Theo nhadattuoite)
“Ông nội đâu?” Phong Chính đứng bên cạnh Tiêu Ninh, đã khôi phục được sự bình tĩnh và lãnh đạm của người bên trên.
“Lão thái gia đang ở trong phòng làm việc, nói là Tiêu tiên sinh tới cứ trực tiếp đi gặp.”
“Được rồi.” Phong Chính đáp rồi dẫn Tiêu Ninh đi vào trong, chưa kịp đi vài bước, phía sau đã có giọng nói của quản gia, “Nhị thiếu gia, lão thái gia nói để Tiêu tiên sinh đi gặp một mình.”
Nghe vậy, bước chân của Phong Chính dừng lại, vô số suy nghĩ thoáng qua trong mắt anh ta, cuối cùng dừng lại lúc anh ta bị chết đứng trong tiếng gầm đau đớn của anh cả Phong Việt. Trong một tầng tuyết trắng bay dày đặc, Phong Việt quỳ ở cửa vườn, ôm thi thể đã mất đi hơi ấm của Dư Hiểu trong vòng tay của mình. Khi đó anh ta mới chỉ là một thiếu niên, và không thể hiểu được sự đau lòng của anh cả lúc đó. Mãi về sau cũng vì yêu người khác mà bị ép phải ly biệt, cuối cùng cũng phải nếm trải mùi vị thấu tim.
Thời điểm này, điều mà Phong Chính cuối cùng nghĩ đến là, nếu ông nội của anh ta giết Tiêu Ninh dứt khoát như đã làm với Dư Hiểu, chuyện gì sẽ xảy ra với Phong Thành?
Phong Thành có thể cũng sẽ điên, nhưng trước mắt, hắn nhất định làm nhà họ Phong vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
Phong Chính chưa bao giờ nghi ngờ về năng lực của Phong Thành, thật ra nguyên nhân khiến Toàn Cầu đổi chủ tưởng chừng khó mà cũng dễ. Đương nhiên tổng giám đốc của anh ta đã làm ra một số hành động nhỏ sau lưng, nếu không thì ông nội cũng không phát hiện đối thủ muộn như vậy. Kỳ thực đối thủ của anh ta là Phong Thành, chờ hiểu được đã không có khả năng xoay chuyển trời đất.
“Đã lâu tôi không gặp ông nội. Tôi sẽ đưa Tiêu Ninh đi gặp ông ấy.” Phong Chính hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng nói. Quản gia còn muốn nói chuyện, vì vậy Phong Chính liếc nhìn ông. Cái nhìn kia cũng không sắc bén đủ làm quản gia đem lời trên khóe miệng nuốt trở vào.
Sau đó Phong Chính đưa Tiêu Ninh đi lên cầu thang xoắn ốc ở một bên, Tiêu Ninh cũng nhìn thấy bức chân dung của Phong Khánh khi còn trẻ được treo trên tường Có chút giống với Phong Thành. Giữa hai lông mày của ông ta có vài phần công kích và lõi đời, cho nên Tiêu Ninh không thích ông già tên Phong Khánh này, cho dù là ông nội của Phong Thành cũng không thích được.
Bọn họ dừng lại trước một cánh cửa trên lầu 3. Phong Chính đứng trước cánh cửa vài giây, giơ tay gõ lên cánh cửa làm bằng gỗ đào dày dặn, trong hành lang yên tĩnh vang lên tiếng trầm lắng. Tiêu Ninh đứng sau lưng anh ta, nghe thấy một giọng nói suy yếu trong phòng, “Vào đi.”
Phong Chính đẩy cửa mà vào, Tiêu Ninh cũng bước vào theo.
Phòng của Phong Khánh không khác gì người thường. Nếu có khác biệt thì có lẽ là đồ chơi đặt trên kệ trưng bày. Lẻ loi các loại, kiểu nào cũng có. Bắt đầu từ bi ve, con quay đặt trên mặt đá cẩm thạch dưới cùng, dần dần phát triển lên trên, trên giá trưng bày cao nhất là một chiếc thuyền buồm thủ công dài khoảng một mét. Tiêu Ninh liếc mắt, cảm thấy đồ vật trên giá trưng bày giống như quá trình trưởng thành của một người, bắt đầu từ khi còn bé chơi bi cho tới ngày trưởng thành. Những món đồ chơi trong tay đã trở thành đồ thủ công chế phẩm, chỉ là anh không hiểu, đây chẳng lẽ là thứ mà Phong Thành từng chơi trong thời thơ ấu sao?
Tiêu Ninh thu hồi ánh mắt, ánh sáng trong phòng là màu vàng lông ngỗng dịu dàng, Phong Khánh đang ngồi trên sô pha bên cửa sổ, hai tay bắt chéo lên trên một chiếc gậy đầu rồng, dưới lớp quần áo là một thân ảnh khô héo, khuôn mặt khô hao, chỉ có đôi mắt đó vẫn còn chút biểu cảm sinh động và bình tĩnh nhìn sang.
Tiêu Ninh khẽ cúi đầu về phía ông, giọng nói lưu loát và lễ độ, “Phong lão thái gia, vẫn khỏe.”
Phong Khánh khinh thường, vừa nhìn thấy thiếu niên đứng trước mặt liền nghĩ tới nam nhân tên Dư Hiểu kia, khuôn mặt thanh tú, biểu cảm khách sáo lạnh nhạt, giống nhau … Làm người ta chán ghét. Bọn họ đều là kẻ xấu xa muốn đưa con cháu của Phong gia mang tới cái gì đó vượt ra ngoài đạo lý. Không ngờ ông đã loại bỏ một tên nhiều năm trước, nhưng bây giờ lại có thêm một tên khác.
“Ông nội, thân thể đã khá hơn chưa?” Phong Chính thấy Phong Khánh đã lâu không lên tiếng vì vậy lên tiếng trước.
Phong Khánh vừa liếc anh ta một cái, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, “Đi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói riêng với cậu ta.”
“Ông nội, Tiêu Ninh là vô tội.” Phong Chính nhìn ông ta như là đang muốn thuyết phục, hiển nhiên hiệu quả không tốt, bởi vì Phong Khánh đột nhiên tức giận giậm gậy quát lớn một tiếng, “Đi ra ngoài!”
Phong Chính còn muốn nói chuyện, Tiêu Ninh cho anh một cái nhìn trấn an, sau đó Phong Chính xoay người đi ra ngoài.
Cánh cửa gỗ nặng nề khẽ khàng đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.