Tần Tấn lần này mang theo đồ đạc đầy đủ hết, cơ hồ đã chuẩn bị câu cá, lúc này Tần Thư mới dừng lại. Phong Thành đội mũ che nắng cho Tiêu Ninh, sau đó là mấy người họ ngồi trên chiếc ghế đẩu gấp và bắt đầu câu cá. Mồi đã được chuẩn bị từ trước nhưng Tiêu Ninh dường như đặc biệt thích dùng giun đất mới đào làm mồi, và cá dưới sông có vẻ thích thức ăn tươi hơn nên lao vào lưỡi câu của Tiêu Ninh tới tấp. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, bên cạnh Tiêu Ninh đã có vài con cá trích và cá diếc, Phong Thành cũng thu hoạch bội thu. Tần Tấn và Cận Phong hiển nhiên cũng là những tay chơi cừ khôi, chỉ có Tần Thư và Tiêu Vũ đã nửa ngày không bắt được con cá nào. Thật ra là bắt được một con ba ba và một con cua, khiến mọi người thường xuyên phải bật cười.
Rất nhiều thời gian trôi qua, sau khi thu hoạch một xô đầy cá, trời bắt đầu tối, ngọn lửa sớm được nhóm lên. Tiêu Vũ trải tấm khăn trải bàn ca rô trên mặt đất bằng phẳng, đặt các loại đồ ăn nhẹ và hoa quả lên đó. Gia vị Tần Thư đã thèm nhỏ dãi nãy giờ cũng được đặt lên. Điều ngạc nhiên là ngay cả bát đũa cũng có sẵn, dù chỉ là ăn một lần nhưng có còn hơn không. Tiêu Ninh rõ ràng đã đánh giá thấp khả năng gia đình của hai người Phong Thành và Tần Tấn.
Không lâu sau hai người giết cá và làm sạch chúng, Tiêu Vũ phết đều gia vị lên cá, Cận Phong lấy ra xiên tre đã chuẩn bị từ sáng và xiên cá. Đã hoàn thành, chẳng mấy chốc chỉ trong nửa tiếng đã ngửi thấy mùi thơm nồng của cá nướng.
Tần Thư nuốt khan một tiếng, Tần Tấn cười bất lực, sau đó đưa cho cậu ta một con cá gần như nướng chính trong tay, nói nhỏ, “Cẩn thận nóng.”
Tần Thư nhận lấy, cắn một miếng to, sau đó thỏa mãn thở dài một hơi, “Thật ngon.”
Vài người ngồi thành vòng tròn xung quanh ngọn lửa đang bốc lên, lần đầu tiên Tiêu Ninh cảm thấy cắm trại ở nơi hoang dã cũng khá tốt. Phong Thành dùng dao cắt cá nướng thành từng miếng trên đĩa dùng một lần rồi đưa cho anh, đặt chiếc đũa trong tay cho Tiêu Ninh, mỉm cười, “Nếm thử mùi vị, đây là lần đầu tiên anh nướng cá, không biết có ngon không.”
Tiêu Ninh gắp một miếng cá cho vào miệng, có thể là do con cá đến từ suối mát trong rừng, hấp thụ tinh hoa của trời, đất, mặt trời và mặt trăng, thịt mềm mịn lạ thường. Cộng thêm nước sốt do Tiêu Vũ mang đến, nó càng có vẻ ngon hơn tất cả những con cá anh đã ăn trước đây. Tất nhiên, nó còn chứa đựng tình cảm và tình yêu sâu sắc của Phong tiên sinh, hương vị tự nhiên không giống bình thường.
Thấy Tiêu Ninh ăn ngon, Phong Thành liền nướng một con khác, cá nướng Tiêu Ninh cũng từng ăn rất nhiều, sau này đa số đều là nướng trên lửa than rồi bọc trong giấy thiếc, nhưng không có món nào giống món ăn dân dã họ đang ăn lúc này, ngon không có đẳng cấp.
Thành quả một buổi chiều bị mấy người cười nói ăn sạch sẽ. Cơm nước xong, bụng của Tiêu Ninh không thể chứa nổi nữa, Phong Thành đưa tay từ trong vạt áo ra xoa xoa bụng, “Có vẻ như chúng ta phải đi dạo một lần nữa mới ngủ được.”
Tiêu Ninh ngẩng đầu cười, “Nơi này chỗ nào cũng tối, có lẽ là có thú hoang.”
“Không có thú hoang, nhưng,” Cận Phong đang châm củi vào lửa đột nhiên trả lời, “Cầm thú thật ra là có một con.” Nói xong, anh ta hìn về phía một căn lều cách đó xa hơn, có thể nghe thấy biểu tình của Tần Thư dần dần nó trở nên nhỏ hơn, cho đến khi không thể nghe thấy gì nữa.
Tiêu Vũ có lẽ đã hiểu ý của Cận Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như máu lửa, Cận Phong liếc cậu một cái, để cái chai trong tay xuống, nói lời chúc ngủ ngon với Phong Thành và Tiêu Ninh, sau đó kéo Tiêu Vũ vào trong lều của mình.
“Em không lo lắng cho Tiểu Vũ sao?” Phong Thành vuốt ve mái tóc đen của anh, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Ninh nhìn hắn, “Lo lắng cái gì? Tiểu Vũ bị ăn là chuyện sớm muộn, chỉ cần Cận Phong như vậy suốt đời, không có gì phải lo lắng.”
Phong Thành liếc mắt, hơi thở phả vào mặt Tiêu Ninh hơi ngứa, giọng nói của Phong Thành cực kỳ trầm thấp và mơ hồ khó tả, “Anh vĩnh viễn không bao giờ đổi ý.”
Cái kiểu hứa hẹn này không đáng tin, Tiêu Ninh vẫn luôn biết điều đó, thế nhưng giờ khắc này, anh đột nhiên không thấy gì nữa, chỉ có đôi mày nghiêm túc và nụ cười nhẹ quyến rũ trên khóe môi Phong Thành khi nói điều này. Anh cười nhẹ, dựa vào Phong Thành. Khi anh nhìn lên, anh chợt nhận thấy có những ngôi sao trên bầu trời xanh thẫm, một số mờ và một số sáng, như vô số ánh sáng khi hai người âu yếm nhau.
“Lăng Ba có vẻ rất sợ anh.” Tiêu Ninh ợ một cái, giọng nói không nghe được nhiều cảm xúc.
Phong Thành cúi đầu hôn lên đỉnh tóc của anh, “Hình như là vậy.”
“Anh ta thực sự sợ anh, bởi vì chỗ nào có anh, anh ta có vẻ rất không được tự nhiên. Lần này anh ta chạy trốn buổi cắm trại cũng là vì nhìn thấy anh.” Tiêu Ninh chơi đùa với những ngón tay của Phong Thành đặt trên eo anh, giọng điệu trầm thấp, dường như không có gì trong lòng.
“Cậu ta là thủ hạ của anh, sợ anh là rất bình thường.” Phong Thành kết thúc chuyện này ở đây.
Thân thể Tiêu Ninh run lên, kiếp trước mơ hồ có một khái niệm, vẫn không có cơ hội biết rõ ràng, luôn cảm thấy Lăng Ba và Bạch Bắc có mối liên hệ rất lớn với Phong Thành nhưng không cách nào biết được, sự thật ở kiếp trước đã trở nên xa vời. Thế nhưng khi Phong Thành nói lời này, trái tim của Tiêu Ninh lập tức mở ra, thảo nào Bạch Bắc lại biết rõ Phong Thành như chuyện trong lòng bàn tay. Mà Lăng Ba luôn giữ thái độ bất mãn và sợ hãi trước Phong Thành, thái độ mâu thuẫn kinh hãi. Nhưng Tiêu Ninh không hiểu, Lăng Ba và Bạch Bắc vốn có quan hệ mật thiết với Phong Thành như vậy, tại sao sau đó lại chạy đi làm bảo vệ và theo anh hơn mười năm?
Sẽ là quá gượng ép nếu nói rằng tất cả những điều này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng Tiêu Ninh đã không thể tìm ra manh mối trong một thời gian ngắn.
“Có lạnh không?” Thấy thân thể anh run lên, Phong Thành vội vàng hỏi.
Tiêu Ninh lắc đầu và dán toàn bộ lưng vào lòng ngực nóng như lửa của Phong Thành, như thể đây là cách để chứng minh rằng anh là thật vào lúc này, “Phong Thành, anh có biết Bạch Bắc không?”
“Ừ, Bạch Bắc và Lăng Ba đều thuộc thẩm quyền của anh, có cơ hội anh sẽ giới thiệu cho em biết.” Phong Thành vuốt nhẹ vỗ về tóc của anh, không hỏi tại sao anh lại biết Bạch Bắc. Tiêu Ninh gật đầu, nhắm mắt lại.
Hiện tại trước khi bị cơn buồn ngủ nuốt chửng, Tiêu Ninh thầm nghĩ, có lẽ, kiếp trước có chuyện gì đó không biết nên Bạch Băc và Lăng Ba đột nhiên xông vào thế giới của anh một cách hỗn loạn như vậy, đồng thời Phong Thành, người này so với bất luận kẻ nào đều là bí ẩn, rõ ràng tự do tại ngoại, nhưng Tiêu Ninh lại có ảo giác là bọn họ đã quen biết từ lâu.
Tiêu Ninh đêm nay ngủ không ngon.
Từ lúc bắt đầu ngủ vẫn không ngừng nằm mơ, những giấc mơ hỗn độn và phức tạp. Ấn tượng nhất là hiện trường một vụ tai nạn xe hơi, hàng chục chiếc xe va chạm hàng loạt, một vài chiếc xe trực tiếp ngã xuống đường, vết máu loang ra nhuộm đỏ con đường sạch sẽ. Lăng Ba và Bạch Bắc lo lắng chạy từ phía bên kia, dừng lại trước một chiếc xe, chiếc xe bị hư hỏng nặng nhất, gần như không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu. Toàn bộ thân xe bị cháy đen, phần đầu xe đè vào bụng xe tải lớn, Lăng Ba và Bạch Bắc cố gắng mở cửa nhưng không hữu dụng.
Tiêu Ninh cố chạy đến, nhưng đôi chân của anh nặng như chì không thể di chuyển.
Anh chỉ có thể nhìn Lăng Ba vỗ mạnh vào cửa xe, phát ra tiếng thút thít trong miệng, Bạch Bắc đẩy anh ta ra, đưa tay xuyên qua cửa kính vỡ, người bên trong dường như đã ngất đi, bị người kéo ra ngoài. Rất lâu sau mới kéo ra được một bàn tay, ngón tay của bàn tay đó mảnh khảnh, rõ ràng từng khớp xương, làn da trắng nõn nguyên bản đã loang lổ vết máu đỏ, chỉ còn lại chiếc nhẫn đeo nhẫn ở ngón trỏ. Đường viền của chiếc nhẫn, Tiêu Ninh nhận ra, đó là món quà sinh nhật vừa được Phong Thành tặng cho anh, nó vẫn đang lặng lẽ treo trên cổ anh. Tiêu Ninh chỉ cảm thấy như mình bị đấm vào ngực, cơn đau âm ỉ lập tức ập đến.
“Thành ca! Chịu đựng! Chúng tôi sẽ giải cứu anh ngay lập tức!” Anh nghe thấy giọng nói của Bạch Bắc không còn bình tĩnh, giống như một khúc dạo đầu của cơn thịnh nộ.
Ngón tay đột nhiên chuyển động, Tiêu Ninh liền nghe thấy âm thanh trầm thấp giữa những tiếng nhốn nháo, đâm rách không khí chui vào trong lỗ tai của anh, “Tiểu Ninh … Tiểu Ninh đâu?”
“Anh ấy sẽ đến sớm thôi!” Lăng Ba lớn tiếng nói, như thể sợ rằng Phong Thành trong xe sẽ không nghe thấy.
Giọng nói thở dốc mang theo tiếng cười, Tiêu Ninh cảm thấy trái tim của mình bị ai đó nắm lấy, ngay cả hít thở cũng khó khăn, “Em ấy chết rồi, làm sao đến?” Đây là giọng Phong Thành mà Tiêu Ninh quen thuộc. Cho dù là không trong trẻo như khi 22 tuổi, cho dù đã có chút phong vị của một người đàn ông trưởng thành. Nhưng Tiêu Ninh không thể nào nhận sai, đây là giọng nói của Phong Thành, dùng giọng thất vọng, chết tâm và bi ai mà anh chưa từng nghe thấy trước đây.
“Không! Anh ấy chưa chết! Anh ấy đang ở trên đường, thực sự, Thành ca! Tiểu Ninh kỹ xảo như vậy, Cẩn Phong không thể làm anh ấy bị thương!” Lăng Ba lo lắng khóc, nước mắt đột nhiên trào ra. Tiêu Ninh lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đang khóc, nó thực sự là trong một giấc mơ.
“Tiểu Ninh chết rồi, sống còn ý nghĩa gì nữa?” Giọng nói trầm thấp như sương mù như núi xa bay theo gió, lưu lại bên tai Tiêu Ninh. Một nỗi khổ đau cực lớn từ tứ phương dồn dập, đè xuống nội tạng trong cơ thể. Ngay lúc đó, Tiêu Ninh cảm giác như mình đã chết đi sống lại, giống như cảm giác bị một quả bom chôn vùi bởi Cẩn Phong vậy, cái loại tư vị thần hình câu diệt.
“A!” Tiêu Ninh đột ngột ngồi dậy, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt bị thứ gì đó che khuất, mọi thứ chạm tới đều mơ hồ. Phong Thành ngay bên ngoài lều, nghe thấy tiếng kêu của anh, lập tức xông vào. Tiêu Ninh nhìn thấy một bóng đen lớn đang tiến tới, mùi trong veo của thân thể Phong Thành tràn ngập cả mũi, Tiêu Ninh không đợi được người tới gần, từ trên mặt đất đứng dậy lao tới ôm lấy Phong Thành. Trái tim hoàn đang kịch liệt nhảy lên, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng bất cứ lúc nào. Giấc mơ đó thật sự chân thực đến đáng sợ, Tiêu Ninh trong đời chưa bao giờ sợ hãi như vậy, dường như việc Phong Thành thực sự chết ở ngay trước mắt, và anh chỉ có thể đứng xem, nhưng không thể làm gì được.
“Gặp ác mộng sao?” Lều không cao đến đầu hai người, Phong Thành ôm người ngồi xuống. Trên đầu vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Tiêu Ninh đang nắm quần áo của người kia, ngón tay tái nhợt, yếu ớt gật đầu với Phong Thành. Sau đó cằm bị ngón tay mảnh khảnh nâng lên, Phong Thành nhìn tầm mắt vẫn còn mờ mịt của anh, ôn nhu hỏi, “Tại sao em lại khóc?”
Tiêu Ninh không chút do dự, ôm lấy Phong Thành kéo người đó xuống, lập tức đưa môi mình dán lên miệng người đàn ông đó, làm sao anh có thể khóc được? Chỉ là do nằm mơ thấy Phong Thành chết, nghe Phong Thành dùng giọng điệu bi thương như vậy lệ của anh cũng đã rơi đầy mặt. Bản thân Tiêu Ninh cũng thừa nhận mình không phải là người giàu tình cảm, tuy nhiên cảm giác đau lòng trong giấc mơ lại mạnh mẽ đến mức khiến anh đau đớn thấu tim.
Nụ hôn này Tiêu Ninh chủ động, chủ động dâng miệng lưỡi cho Phong Thành, há miệng tạo điều kiện cho đối phương xâm nhập tốt hơn, nước miếng không kịp nuốt xuống chảy xuống khóe môi thiếu niên, ngữ khí cũng dần dần dâng lên, hơi thở dồn dập, tầng tầng lớp lớp mơ hồ dày đặc. Tiêu Ninh vươn tay cởi nút áo sơ mi của Phong Thành, ngón tay bối rối háo hức, lúc này chỉ muốn ôm chặt người này vào lòng để chứng minh đó chỉ là mơ, hoàn toàn chỉ là ảo giác. Phong Thành nhíu mày nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt bối rối của thiếu niên, “Làm sao vậy?”
Tiêu Ninh lắc đầu, mờ mắt tìm môi hắn, lúc này dường như muốn nhúng cơ thể mình vào trong cơ thể người đó, áp môi lên môi hắn, cùng hắn lưỡi quyện lấy lưỡi, cho đến khi hai người không thở nổi nữa mới thôi. Tiêu Ninh ôm chặt lòng ngực của hắn, một giọng nói buồn bã, “Phong Thành.”
“Ừ?”
“Phong Thành.”
“Ừ.”
“Phong Thành.”
“Anh đây.”
Tiêu Ninh không nói thêm lời nào, Phong Thành ôm anh lặng lẽ nằm lên nền đất hơi ẩm ướt, không lâu bên ngoài truyền đến tiếng kêu vui sướng của Tiêu Vũ. Mấy người Tần Thư và Tần Tấn đã thức dậy, nhưng Tiêu Ninh không muốn động, cứ tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của Phong Thành, hai tay đang nắm chặt quần áo của hắn, nhịp tim rối loạn vẫn chưa bình tĩnh trở lại. Tay phải của Phong Thành vuốt ve sau đầu anh, kiên nhẫn mà nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, bên ngoài có người có tiếng nói sôi nổi, nhưng trong lều an tĩnh như nước.
“Anh hai, anh dậy rồi à?” Một lúc sau, giọng Tiêu Vũ vang lên bên ngoài lều của họ.
Tiêu Ninh lên tiếng, Tiêu Vũ liền nói, “Anh Tần Tấn nói chúng ta đến khách sạn trên đỉnh núi ăn sáng, nếu buồn ngủ thì anh ngủ một lát đi. Dù sao vẫn còn sớm.”
Đợi được Tiêu Ninh đáp ứng rồi, Tiêu Vũ liền chạy xa.
Phong Thành trầm mặc nhìn anh, sau đó hôn lên mắt, giọng nói là sự lười biếng mới ngủ dậy, “Anh ôm em ngủ một lát.”
Tiêu Ninh lắc đầu, anh không phải yếu ớt nhưng là giấc mộng quá thực, trong mơ cũng nếm trải đau đớn kịch liệt. Hình ảnh trong mộng lẽ ra là sau khi anh bị bom của Cận Phong giết chết, nhưng chính anh tại sao lại như vậy. Sao anh mơ thấy chuyện như vậy? Tuy rằng biết Phong Thành ở kiếp trước, đối phương không nói lời nào, cũng chưng từng gặp mặt, Phong Thành làm sao có thể nói như vậy?
Tất cả các loại câu hỏi cô đọng trong đầu Tiêu Ninh, nhưng không có câu trả lời.
Khi hai người ra khỏi lều, mọi người đã sẵn sàng xuất phát. Phong Thành lấy nước từ suối để cho Tiêu Ninh rửa mặt, trong khi Tiêu Ninh rửa mặt, hắn dọn lều và xếp vào túi xách. Sau đó men theo con đường hôm qua quay trở lại lưng chừng núi và lái xe trực tiếp lên đỉnh núi.
Câu lạc bộ tư nhân trên đỉnh núi hẳn là có quen biết với Tần Tấn, xe vừa tới cửa đã có một người phục vụ tiến lên dẫn đường. Tiêu Ninh bị hoảng sợ suốt quãng đường đi, ngay khi xuống xe anh lập tức nắm lấy tay Phong Thành, vì sợ người này vứt bỏ. Đối với phản ứng này của Tiêu Ninh, Phong Thành chỉ cười và siết chặt tay anh hơn nữa. Mấy người họ được đưa đến một phòng riêng trang nhã, bàn đã được dọn sẵn cho nhiều phong cách ăn sáng khác nhau. Phương Tây và Trung Quốc được tách riêng mỗi bên. Ngoại trừ Tần Tấn và Phong Thành, những người khác đều là thân thể non trẻ, dù vừa ăn no bụng đêm qua nhưng lúc này đang đói đến cồn cào. Vừa nhìn thấy bữa sáng họ đã lập tức nhào tới.
Tiêu Ninh cũng cảm thấy đói nên ngay khi ngồi xuống đã vùi đầu ăn. Phong Thành thấy anh ăn ngon nên chia thức ăn qua bát anh, chính hắn cũng ít động đũa. Hai anh em Tần gia ngồi đối diện cũng vậy, Tần Tấn tuy rằng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thế nhưng khi đối mặt với người yêu cũng không giấu được vẻ dịu dàng nên có. Tần Thư ăn thức ăn ngon nhai từng ngụm lớn, thỉnh thoảng Tần Tấn cũng đút cậu ta một đũa.
“Ở đây có suối nước nóng, ăn sáng tiêu hóa xong có thể đi ngâm suối.” Ăn được nửa bữa, Tần Tấn giới thiệu.
Tiêu Vũ đặt đũa xuống, vẻ mặt vừa vui mừng vừa kinh ngạc, “Thật sao?”
“Ừm.”
Tiêu Vũ lập tức vui vẻ kêu lên, Cận Phong cười bất lực đè cậu lại chỗ ngồi, nói nhỏ, “Ăn cơm trước đi, nếu em cư xử không tốt, sau này không cần phải đi suối nước nóng nữa.”
Tiêu Vũ khuôn mặt sụp đổ, sau đó cậu bắt đầu nghiêm túc ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Thư và Tiêu Vũ quyết định đi suối nước nóng, Tần Tấn và Cận Phong đương nhiên sẽ đi cùng. Còn Tiêu Ninh, vẻ mệt mỏi trên mặt anh quá rõ ràng vì thế bị Phong Thành đòi dẫn xuống núi. Dù Tiêu Ninh nói mình không sao nhưng Phong Thành vẫn kiên trì lắm, Tiêu Vũ thấy vậy cũng muốn đi cùng lại bị Phong Thành ngăn lại, “Tiểu Vũ, khó lắm mới tới một lần, cậu cứ vui vẻ đi với Cận Phong. Tiêu Ninh đã có tôi chăm sóc, không cần lo lắng.”
Tiêu Vũ còn muốn nói chuyện, Tần Thư đã mở miệng, “Khó có được cơ hội tốt để thể hiện, Tiêu Vũ, cậu để cho Phong đại ca biểu hiện đi.” Nói xong, cậu ta còn cười hai lần. Tần Tấn liếc mắt nhìn cậu một cái, nói với Phong Thành, “Đi đường cẩn thận, khi nào rảnh thì ra đây uống trà.”
Phong Thành gật đầu với anh ta, ôm vai Tiêu Ninh bước ra khỏi nơi này.