Tiêu Ninh bảo Phong Thành đợi một lát, sau đó quay lại nói với mấy người Tần Tấn nói rằng Phong Thành sẽ đi cùng bọn họ, rồi anh lên xe của Phong Thành. Tần Thư chống tay lên cửa sổ xe, nhìn thấy Phong Thành cúi người thắt dây an toàn cho A Ninh, rồi chậm rãi nói, “Phong Thành thật sự là một người dịu dàng.” Vừa dứt lời, tay cậu ta đã bị người nắm lấy, bên tai vang lên một tiếng làm tăng nhịp tim, “Về phần dịu dàng, anh sẽ không thua hắn, tin tưởng anh.”
Làm anh em hơn chục năm, đột nhiên nhảy vào quan hệ người yêu khiến Tần Thư còn có chút vướng bận nhưng cậu thường xuyên bị giọng nói của Tần Tấn làm mê hoặc, liền quên mất chuyện này. Chỉ cần nắm tay thôi là cậu đã cảm thấy đỏ mặt rồi, nhịp tim đập nhanh. Trong đầu Tần Thư không khỏi nghĩ đến những hình ảnh hạn chế nào đó, suýt chút nữa nhịn không được liền chảy máu mũi.
Hai chiếc xe lần lượt đi đến Thương Sơn, mùa này học sinh được nghỉ và là cuối tuần nên rất nhiều người đến đó chơi. Khi vừa vào xe Tiêu Ninh thấy đầu mình hơi choáng váng. Tối đêm qua nằm mơ cả đêm, sáng nay dậy tương đối sớm hơn nên lúc này chỉ cảm thấy mí mắt đánh nhau. Phong Thành đưa tay rờ trán anh, không có sốt nên mới yên lòng, “Đi Thương Sơn tốn khoảng một giờ, em ngủ trước đi, khi nào tới anh kêu cho.”
Tiêu Ninh lười biếng đáp lại, ngẹo đầu ngã lên ghế dựa.
Phong Thành lấy chăn từ trong cốp ra đắp cho anh, lại hạ ghế ngồi xuống cho đến khi chắc chắn Tiêu Ninh đã ngủ mới chăm chú chạy đi. Chiếc xe phía trước của Tần Tấn đã chạy mất hút rồi. Phong Thành mới nhớ đến, không ngờ Tần Tấn lại xuất hiện ở An Bình nhỏ bé này.
Phong Thành vốn tưởng rằng anh đã ngủ nhưng hơn mười phút sau, Tiêu Ninh đột nhiên nói, “Anh từ Bắc Kinh trở về khi nào?”
“Vừa xuống máy bay.” Phong Thành cầm vô lăng nhẹ giọng nói.
“Không phải nên về nhà nghỉ ngơi trước sao?” Tiêu Ninh nhìn hắn chống cằm.
“Anh muốn gặp em trước.” Thật ra, có người nói Tiêu Ninh sẽ đi cắm trại với người khác, việc Tiêu Ninh có thể bị người khác kề cận, Phong tiên sinh không thể để xảy ra chuyện đó được. Vậy là ngày bay đã được rút ngắn lại, xuống máy bay hắn vội chạy tới, may mà thời gian vừa vặn, đi đến con hẻm nhà Tiêu Ninh liền gặp được.
Tiêu Ninh nghe vậy, khẽ mỉm cười rồi lại nhắm mắt lại.
Những người nghiêm túc và nhẹ nhàng thường nói những lời yêu thương cảm động hơn những bậc thầy về tình yêu, bởi vì giọng nói nhẹ nhàng, biểu hiện dịu nhàng và những ý nghĩ chân thành đến đáng ghét.
Một giờ sau, xe của Phong Thành đã đến chân núi Thương Sơn. Khi đó mấy người Tần Thư đã đợi một lúc rồi. Phong Thành thấy vị trên xe đã ngủ say nên không quấy rầy, chỉ nhẹ nhàng bước xuống xe đi tới cạnh xe của Tần Tấn. Tần Thư nhìn thấy A Ninh nhà bọn họ đang ngủ trong xe ở Phong Thành, cười xấu xa nói, “Phong đại ca, anh ở cùng A Ninh của tụi em lúc nào vậy? Sao tụi em không hay biết gì cả?”
Phong Thành cười nhạt, “Không tính là lâu.”
“Tôi tục tĩu tôi nói trước. Nếu anh ở bên cạnh A Ninh nhà tôi, anh phải đối xử tốt với cậu ấy, không được ức hiếp cậu ấy, bằng không tôi sẽ không bao giờ buông tha cho anh!” Tần Thư dựa ở cửa xe bên cạnh, tự cho là hung ác uy hiếp nói.
Phong Thành nở nụ cười ôn nhu, “Vậy cậu giám sát đi.”
Lúc này Tần Tấn từ bên kia xe bước tới, đưa cho Tần Thư chai nước khoáng đã vặn nắp trong tay, rồi mới đưa tay về phía Phong Thành, tự giới thiệu, “Tần Tấn.”
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu Tần tiên sinh, tôi tên Phong Thành.” Phong Thành vươn tay bắt tay với anh ta, sau đó liền rời đi không chút lưu tình.
Tần Tấn hơn Phong Thành vài tuổi, tuy sống lâu hơn Phong Thành vài năm nhưng khí thế của hai người đều ngang nhau, phần lớn quyền lực của Tần Tấn là ở Bắc Kinh, còn Phong Thành thì ở An Bình. Cho nên dù hai người không gặp nhau, nhưng luôn nghe thấy tên của nhau, cũng coi như bạn tri kỷ đã lâu, Tần Tấn nói, “Phong tiên sinh thành danh khi còn trẻ, tôi đây cũng ngưỡng mộ đã lâu.”
Tần Thư không chịu nổi giọng điệu nói chuyện này nhất, đưa chai nước khoáng sau khi uống mấy hớp cho Tần Tấn, cau mày nói, “Đây là nhân tình của A Ninh, anh bỏ cái giọng quan liêu đi được không?”
Nhân… tình.
Ngoại trừ hai người Phong Thành và Tần Tấn, khóe miệng những người khác đều co quắp, ngay cả Tiêu Ninh trong giấc ngủ cũng bất giác nhíu mày, sau đó lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tần Tấn xoa xoa mái tóc cậu, cười nói với Phong Thành, “Chúng tôi định đi lên lưng chừng núi. Có sông rạch có thể câu cá, có bãi đất trống bằng phẳng để dựng lều, thế nào?”
“Được rồi, chúng ta lái xe lên núi.” Phong Thành liếc nhìn lại xe của mình, Tiêu Ninh dường như vẫn chưa có ý định tỉnh lại.
Chặn câu “Chúng ta hãy leo lên núi” của Tiêu Vũ làm cậu không kịp thốt ra.
Trước khi lên xe, Phong Thành hỏi Tiêu Vũ và Cận Phong, “Hai cậu đi theo xe của Tần Tấn hay của tôi?”
Tần Thư rõ ràng nhìn thấy Phong Thành nở nụ cười hơi thoải mái sau khi Tiêu Vũ lên xe của Tần Tấn. Chậc, người đàn ông này dịu dàng cái gì, đều chỉ là tương đối mà thôi. Chỉ đối xử dịu dàng với một người, tình cảm đó mới gọi là tình yêu dịu dàng, nếu đối xử nhẹ nhàng với tất cả mọi người, vậy thì đó chẳng được gọi là tình yêu nữa mà là tình huynh đệ mà thôi!
Nói tóm lại, biểu hiện của Phong Thành cho đến nay có thể nói là khiến người ta thoả mãn.
Khi Phong Thành bước lên xe, đã thấy Tiêu Ninh đang trùm chăn ngồi dậy, anh vừa ngủ trưa trông càng xinh đẹp và ngon lành. Phong tiên sinh kìm nén sự cáu kỉnh trong lòng và cúi người hôn lên mặt anh một cái, “Em ngủ ngon không?”
Tiêu Ninh gật gật đầu, dựa vào vai hắn ngả về phía sau, giọng nói còn nhập nhèm, “Đã tới chưa?”
“Tới chân núi, Tần Tấn cùng những người khác đi câu cá ở lưng chừng núi.” Phong Thành vươn tay ôm lấy eo thon, sau đó khởi động xe. Tiêu Ninh ậm ừ vùi đầu vào cổ ấm áp của người đàn ông bên cạnh, cái mũi ngửi ngửi. Phong Thành nghe thấy, mỉm cười hỏi, “Em ngửi thấy mùi gì?”
“Ngửi xem có mùi phụ nữ không.” Tiêu Ninh nói đùa, sau đó há miệng cắn một khối thịt, thân thể Phong Thành run lên, quay đầu hôn lên tóc anh, giọng nói mềm mại mượt mà, “Ngoại trừ em sẽ không có hương vị của người khác.”
Tiêu Ninh hài lòng rút lui và không còn trì hoãn việc lái xe của hắn nữa.
Xe nhanh chóng tới lưng chừng núi, hôm nay hình như có rất nhiều người đi chơi nên chỗ trống để đậu xe gần như chật kín. Khi Phong Thành và Tần Tấn đi tìm chỗ đỗ xe, Tiêu Ninh mới nhận ra hình như bị mất tích một người, “Lăng Ba đâu?”
Tiêu Vũ nắm tay anh trai mình, “Lăng đại ca đi chưa bao lâu thì anh ấy nói có chuyện. Anh ấy xuống xe rồi. Thật tiếc là anh ấy không đến.”
Tiêu Ninh còn muốn nói chuyện, Tần Thư đột nhiên một tay câu cổ anh, cười lộ ra vẻ xảo trá, “Cậu cùng Phong Thành quen nhau lúc nào? Thành thật khai báo.”
Sau khi Tiêu Ninh nhàn nhạt nhìn qua, Tần Thư lập tức giảm bớt vẻ phách lối trên mặt, biến thành bộ dạng con dâu nhỏ, “Tớ có chuyện gì đều kể hết cho cậu biết, nhưng cuối cùng cậu vẫn giấu diếm tớ và Tiểu Vũ chuyện lớn như vậy, đúng là kỳ cục mà.”
“Cậu không ngạc nhiên sao?” Tiêu Ninh hỏi.
Tần Thư cười đắc ý khoát khoát tay, “Lúc ở bệnh viện tớ nhìn thấy rồi, bất ngờ cái gì. Như cậu đã nói với tớ đó, cậu không hề thay đổi giới tính. Cũng không phải là chỉ thích một người đàn ông thôi sao. Không có gì khác biệt so với trước đây cả, đúng không, Tiểu Vũ?”
Tiêu Vũ vội vàng gật đầu phụ họa, “Ừ! Anh, không có chuyện gì, chúng ta đều giống nhau.”
Được em trai an ủi như vậy, Tiêu Ninh hơi hơi ngẩn ra, thật ra anh chưa từng lo lắng về phản ứng của Tần Thư hay Tiêu Vũ, chỉ là có chút lo lắng không biết chuyện này sẽ nói với bà cố như thế nào thôi. Hai đứa chắt trai đều trở thành người đồng tính, liệu lão phu nhân sẽ không thể chấp nhận được sao?
Và, liệu xu hướng tình dục bất thường này có lây không? Tại sao anh, Tiêu Vũ cùng hai anh em Tần Tấn và Tần Thư lại thích đàn ông?
Xa xa nhìn thấy Phong Thành, Tần Thư và Cận Phong đã đi tới, cả ba người họ đều mang theo những chiếc túi lớn, trong đó có lều và dụng cụ câu cá. Tất nhiên, có cả đồ ăn nhẹ và hoa quả do Tiêu Vũ chuẩn bị. Một số người đã lấy đồ của họ đi bộ theo con đường nhỏ vào trong rừng, nơi đây có rừng cây tươi tốt và có những loài thực vật không tên mọc hoang dại. May mắn là con đường rất thông thoáng vì có người đi lại thường xuyên. Miễn là không đi loạn, về cơ bản sẽ không rớt vào bất kỳ hố nào.
Đi được khoảng mười phút thì có thể nghe thấy tiếng suối chảy, xen lẫn tiếng cười nói của mọi người.
Cuối lối đi là một dòng suối rộng rãi, hai bên bờ sông là những phiến đá lớn nhỏ lẳng lặng đứng thẳng. Nước trong vắt, có nhiều người cởi giày, tất, áo khoác nhảy xuống nước, mực nước chỉ ngập nửa người, rất thích hợp để vui chơi, và một số người đang bận rộn dựng lều bên những tảng đá. Mặc dù mặt trời trên cao rất nóng, nhưng ánh sáng đó đã bị các tán cây cổ thụ cản trở. Trên mặt đất chỉ còn lại một vài mảnh vỡ nên ánh sáng không hề thiêu đốt như vốn có khiến những người vừa từ dưới nước lên cảm thấy rất ấm áp.
Nhóm Tiêu Ninh và bữa tiệc của anh đặc biệt bắt mắt vì toàn là đàn ông.
Hoặc là vì vẻ ngoài đẹp trai của mấy người Phong Thành Tần Tấn, trên đường đi, họ đã nhận được vô số ánh mắt của các cô gái nhìn theo.
“Sao anh đi ra ngoài mà không mang khăn che mặt cứ đi thu hút ong bướm khắp nơi.” Tần Thư nhìn người đàn ông bên cạnh, tức giận nói.
Tần Tấn quay đầu, nắm tay cậu, “Những cô gái đó đều nhìn em.”
Tần Thư quay đầu chỗ khác, “Rõ ràng là đang nhìn anh.”
“Ồ, hóa ra là anh Tần Thư đang ghen.” Tiêu Vũ nói từ phía sau khiến Tần Thư trợn trắng mắt, Tiêu Vũ cười đến càng thêm vui, “Tần Tấn ca, mau bảo vệ anh ấy, nếu không nhất định sẽ có tai nạn chết người.”
Tần Tấn đáp lại, thật sự nắm chặt tay Tần Thư.
Tiêu Ninh nhìn thấy Cận Phong cúi đầu hôn lên má Tiêu Vũ, sau đó ghé vào tai Tiêu Vũ nói gì đó, khuôn mặt của Tiêu Vũ lập tức đỏ lên còn nhìn Cận Phong một cái nhìn kỳ lạ.
“Em cười cái gì vậy?” Phong Thành đi bên cạnh, vừa thấy anh cười liền tò mò hỏi.
Tiêu Ninh nhìn hắn, cười nói, “Anh có cho rằng hành trình của chúng ta giống như đi hưởng tuần trăng mật không?”
Phong Thành nghe xong, hắn hơi cong môi đi tới, cất giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy, “Đêm nay hẳn là đêm động phòng?”
“Được rồi.” Tiêu Ninh khẽ nhướng mày nhìn hắn khiêu khích, lúc này bọn họ đã tới một khe núi, đi thêm chút nữa bên trong là bức tường chắn gió mưa tự nhiên. Đám người Tần Tấn bước nhanh hơn một chút. Vừa đi tới phía trước, Phong Thành đột nhiên dừng lại, đặt mấy thứ trong tay xuống đất, không đợi Tiêu Ninh phản ứng, liền kéo người ta đè lên một bên bức tường đá, ép xuống một nụ hôn nóng bỏng. Với loại tư thế hung hãn như vậy, tảng đá cứng rắn phía sau đè lên sống lưng khiến Tiêu Ninh khẽ nhíu mày, Phong Thành dường như cảm nhận được sự khó chịu của anh nên đưa tay vòng qua người ôm trong vòng tay. Đôi môi và lưỡi bắt đầu từ lông mày của anh lướt xuống, hưng phấn và nhẹ nhàng. Cuối cùng dừng lại ở miệng đưa ra một câu trả lời khẳng định, tung hoành ngang dọc, muốn ngừng mà không được.
Ngay khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của hai người đều có chút bất ổn.
Tiêu Ninh tựa cổ vào vai người trước mặt, hơi nóng phun ra giống như một loại tiên dược, khiến lửa giận vừa mới nguôi ngoai bốc lửa trở lại, Tiêu Ninh nói, “Phong Thành, em không trúc trắc vô tri, một số thứ cần biết vẫn biết, anh không cần nhẫn nại.” Anh đưa tay ôm lấy eo thon của Phong Thành bày tỏ quyết tâm muốn bị ăn thịt.
Phong Thành lắc đầu xoa xoa thân thể trong tay thật chặt, mùi của hai người hòa làm một, trong lòng chợt mơ hồ.
“Này, anh trai của em đâu?” Sau khi nhóm dừng lại, Tiêu Vũ nhận ra rằng anh trai của mình đã biến mất, và ngay cả Phong đại ca cũng không thấy.
Cận Phong ôm vai cậu, khẽ thì thầm, “Anh của em không bị mất đâu. Lát nữa bọn họ sẽ đuổi kịp.”
Tiêu Vũ gật đầu, Tần Thư ngồi trên tảng đá cười nói, “Động tác của Phong Thành này nhanh như vậy, thần không biết quỷ không hay đã bắt cóc A Ninh nhà chúng ta rồi.”
Vài người khác từ chối cho ý kiến, Tần Tấn đi một vòng rồi quay lại nói rằng nơi đây thích hợp để dựng lều, xung quanh không có mấy người, hơn nữa lại rất gần núi sâu, vào trong có thể rất nguy hiểm. Vì vậy, một vài người bắt đầu dựng lều và bày đồ câu cá, khi chuẩn bị đã gần xong, bóng dáng của Phong Thành và Tiêu Ninh từ từ lẳng lặng đi tới.
“A Ninh, miệng của cậu thật là đỏ nha.” Tần Thư chỉ vào miệng Tiêu Ninh cười xấu xa.
Tiêu Ninh không khỏi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tần Thư. Phong Thành choàng tay qua vai anh, nhìn Tần Tấn, nhẹ nhàng chuyển chủ đề, “Đêm nay anh cắm trại ở đây sao?”
“Ừ, nếu trời mưa thì đi lên núi. Tôi đã đặt phòng rồi.” Tần Tấn dựng lều của mình và Tần Thư, đi ra bờ suối rửa tay.
Tần Thư cong môi, Phong Thành này đúng là hồ ly tinh, liền phá đề tài dễ dàng như vậy.
Cận Phong cũng dựng lều ở đó và uống một ngụm nước khoáng mà Tiêu Vũ tiếp tế, “Sau khi dựng lều, chúng ta sẽ bắt đầu câu cá. Tối nay hãy làm món cá nướng.”
“Được rồi!” Tiêu Vũ giơ tay tán thành, “Cũng may là em có tầm nhìn xa, có mang theo gia vị và tương ớt!”
Tần Thư nghe được nguyên liệu tốt như vậy, lập tức xắn tay áo vồ xuống sông, bị Tần Tấn kịp thời ôm lấy, “Đi đâu?”
“Bắt cá a.” Tần Thư trả lời tự nhiên.
Tiêu Ninh nhìn thấy trán của Tần Tấn nổi lên gân xanh, “Là câu cá, không phải bắt cá.”
“Được rồi.” Tần Thư không cam lòng thỏa hiệp, liền lợi dụng Tần Tấn không không chú ý bước xuống suối. Suối khá rộng nên Tần Thư không đi quá xa, chỉ dừng lại khi nước vừa ngập đầu gối. Sau khi xuống dưới, nước sông trong veo nguyên bản bị chân cậu khuấy động, cát dưới đáy sông lập tức nổi lên. Tiêu Vũ từ bên cạnh lo lắng kêu lên, “Anh Tần Thư, anh đừng đi vào nước. Nước bị anh làm đục rồi!”
“Câu cá thật chán, bắt được cá thì tốt biết mấy.” Tần Thư hoàn toàn không để ý đến biểu tình của Tiêu Vũ, cúi xuống, hai tay sờ tới sờ lui. Tần Tấn khoanh tay ở một bên nhìn, hai mắt thâm thúy, như điềm báo anh ta sắp tức giận. Tần Thư đáng thương hoàn toàn không nhận ra, còn đang sung sướng đi bắt cá. Phong Thành tranh thủ lúc này tay chân nhanh lẹ dựng lều, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Ninh đã lắp ráp xong bộ đồ câu, không khỏi nhướng mày, “Anh nhớ trước đây em không có kinh nghiệm câu cá.”
“Em chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy.” Tiêu Ninh đứng dậy, chạy ra phía sau lều, đào nửa ngày đào ra một ít giun đất, sau đó treo giun đất lên. Dòng suối này không chảy xiết nhưng Tiêu Ninh nghĩ rằng cá ở đây không quá lớn, vì vậy những lưỡi câu được chọn tương đối nhỏ.
Tuy nhiên, những chiếc cần câu mà Tần Tấn mang theo đều là những thứ tốt, được làm bằng trúc nguyên chất và hoàn toàn thủ công, giá trị của một chiếc cần câu không hề thấp. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tiêu Ninh nói với Tần Thư, người vẫn đang lắc lư trong sông, “Tần Thư, cho cậu hai giây, bắt đầu lên ngay!”
Tần Thư lập tức chạy lên bờ, điều này khiến Tiêu Vũ – người đã gọi cậu ta từ lâu rất là phiền muộn. Còn Tần Tấn thì khó chịu vì người yêu của anh ta không nghe lời mình mà nghe lời người khác, anh ta quyết định tối nay sẽ trừng phạt người không nghe lời.
Phong Thành nhìn bộ dạng bình thường của Tiêu Ninh từ bên cạnh, không nhịn được ngồi xổm xuống nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh và thanh tú của người thiếu niên trẻ tuổi, “Tiểu Ninh, đêm nay Tần Thư có lẽ sẽ không ngủ.”
Tiêu Ninh nghe xong, hơi cong môi, “Đó là chuyện nên làm, là cậu ấy gây sự với anh ta.”