Vội vã lay tỉnh lão hữu Nam Cung Vũ, Độc Phách không chờ lão mơ hồ lên tiếng đã vội vã mang chuyện vừa mới gặp kể lại, như vậy Nam Cung Vũ làm sao có thể muốn ngủ tiếp được? Lão phấn chấn tinh thần, lật người ngồi dậy, một ngón tay chỉ lên phía trên rồi nói :
- Đệ nói là bọn Đồ Trường Thanh ở đây? ở trên đầu chúng ta?
“Xì” một tiếng, Độc Phách nói :
- Lại còn là giả ư? Bất luận bọn chúng bàn chuyện gì, hay danh tánh của Đoạn Nhất Phong đều giống như những gì bọn ta đã biết. Đệ hỏi huynh, có phải mặt họ Đồ trông giống như mặt ngựa, trên mặt có cái mũi vừa lớn vừa tẹt, không tương xứng với khuôn mặt?
Nam Cung Vũ liên tiếp gật đầu nói :
- Không sai! Hắn chính là có cái mặt ngựa vừa hẹp vừa dài, có cái mũi vừa rộng vừa bẹt.
Độc Phách cười nói :
- Thảo nào huynh đã nói qua, gặp hắn một lần là không thể quên được. Quả thực khuôn mặt này của Đồ Trường Thanh thật khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.
Nam Cung Vũ ngẩng đầu thấp giọng :
- Bọn Đồ Trường Thanh tổng cộng có mấy người?
Độc Phách nói :
- Ba tên!
Toét miệng cười, Nam Cung Vũ xòe tay nói :
- Mẹ ơi, đang buồn không tìm được chúng, ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào chúng lại tự tìm đến. Độc Phách, đệ nói xem, đây không phải là thiên ý thì gọi là gì? Có thể nói, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, bọn ta cực khổ đã nhiều không thể chỉ ôm trứng ngỗng mà trở về. Đây mới thật là...
Chợt nghĩ ra một việc, Nam Cung Vũ hỏi :
- Đúng rồi! Độc Phách, đệ có tìm hiểu vật đó liệu còn có trên người bọn chúng hay không?
Độc Phách nói :
- Dường như còn trong tay hắn. Nghe họ đồ nói thì chuẩn bị chờ sau khi hội họp với Giả Ngưu bọn chúng sẽ bàn chuyện mua bán. Giả Ngưu không đến, đại khái tạm thời gác lại.
Nam Cung Vũ hưng phấn nói :
- Quang cảnh không thể sai rồi, Độc Phách, chúng ta tiến lên!
Độc Phách vẫy tay dẫn đường, hai người men theo độ giốc của vách đất mà tiến lên phía trước.
Ba tên trong rừng vẫn không ngừng thương nghị đại kế. Ánh mắt lóe sáng, Nam Cung Vũ nhỏ giọng nói :
- Đệ nói đúng lắm, tên ngồi trên tảng đá chính là Đồ Trường Thanh.
Độc Phách nói :
- Lão tiểu tử này cũng không phải ngọn đèn sắp tắt. Nam Cung huynh, chúng ta phải lựa thời cơ mà hành động.
Nam Cung Vũ cười nói :
- Ta biết rồi, lần này gặp không thể để chú vịt quen thuộc này chạy mất.
Thế là hai người phân tả hữu, thần sắc nhàn hạ mà đi lên phía trước. Nhìn dáng điệu của họ giống như hai kẻ lữ khách nhàn hạ mà đi ra ngoại thành du lãm.
Nhưng bọn Đồ Trường Thanh tuyệt đối không cho là vậy.
Đầu tiên là Đoạn Nhất Phong phát hiện ra bọn họ, hắn ngẩng đầu lên nói :
- Đầu nhi! Có biến cố!
Đồ Trường Thanh vẫn ngồi trên tảng đá, sắc mặt bất động nhìn qua, nhãn quang sắc bén hoàn toàn không có một chút thiện ý.
Bên cạnh, Hứa Vinh đầu tròn như quả dưa cho tay vào trong ngực áo, nhìn ra vẻ chuẩn bị xuất thủ.
Khi cự ly còn cách đối phương năm sáu bước, Độc Phách dừng lại.
Trong những trường hợp này, đa số chàng để Nam Cung Vũ mở miệng. Nói tới nói lui cũng không tránh khỏi việc can qua, hà cớ gì phải tốn nước bọt?
Nam Cung Vũ nhìn về phía Đồ Trường Thanh, vòng tay nở một nụ cười vui vẻ phát tài :
- Đã lâu không gặp! Đồ huynh dạo này sức khỏe tốt chứ? Nhìn huynh mặt đầy sắc hồng, mày như gió xuân, chắc lại đại phát tài ở nơi nào đó?
Chậm rãi đứng lên, Đồ Trường Thanh hai mắt không chớp, từ trong cổ họng gằn từng chữ :
- Nam Cung Vũ?
Nam Cung Vũ cười khanh khách nói :
- Khó được! Khó được! Thật là khó được! Không ngờ có duyên phận gặp Đồ huynh bao nhiêu năm trước, Đồ huynh vẫn không quên. Nam Cung Vũ này có đức hạnh gì mà được hân hạnh như vậy?
Đồ Trường Thanh không màng đến thái độ của Nam Cung Vũ, cứng rắn nói :
- Họ Nam Cung kia, lão chạy đến Tam Tài Phủ này để làm gì?
Nam Cung Vũ cười lớn, rồi nghiêm mặt, cố ý ra vẻ cao hứng :
- Đồ huynh sao mới gặp mặt đã nói những lời như thế? Ta không muốn đắc tội với huynh, tại sao huynh lại đối đãi với bằng hữu như vậy?
Lỗ mũi của Đồ Trường Thanh hơi hếch lên, giống như mới hít phải mùi vị dị thường gì đó :
- Nam Cung Vũ, bọn ta trước nay không phải là bằng hữu, nay bỗng nhiên lão xuất hiện, đương nhiên là vì một việc gì đó!
Nam Cung Vũ ảo não nói :
- Qua cách nói của huynh, cơ hồ huynh biết việc gì đó? Không biết là việc có liên quan đến huynh hay có liên quan đến ta?
“Hừ” nặng một tiếng, Đồ Trường Thanh nói :
- Lão nói đi!
Nam Cung Vũ nói :
- Nếu ta không nói, huynh sợ gì mà không nói?
Trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Vũ, Đồ Trường Thanh dường như đang lần từng bước dò xét xem đối phương ẩn giấu điều gì. hằn cực kỳ cẩn trọng nói :
- Ta không chơi trò đố chữ với lão. Họ Nam Cung kia! Ta không biết lão đang ám chỉ cái gì?
Nam Cung Vũ nói :
- Thế sao huynh lại có thể đoán định bọn ta đến đây không có thiện ý?
Đồ Trường Thanh lớn giọng nói :
- Dựa vào kinh nghiệm, trực giác và phản ứng của ta. Nam Cung Vũ, như vậy có đủ không?
Nam Cung Vũ cười cười nói nói :
- Đồ Trường Thanh, huynh nghĩ điều gì đừng tưởng ta không rõ, chẳng cần phải vòng vo mãi. Huynh muốn ta giải thích rõ, chi bằng hãy tự giải thích đi.
Đồ Trường Thanh trong lòng có chút e sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng :
- Mi nói ta hiện nay có việc gì cần nói rõ, Nam Cung Vũ. Họ Đồ này hành sự quang minh chính đại, không sợ sự hù dọa của mi đâu!
Đưa tay mân mê vành tai, Nam Cung Vũ nói :
- Đầu tiên, huynh đang nghi hoặc không biết bọn ta có biết việc huynh cấu kết với Uông Bình hay không. Tiếp đó, huynh tự cho rằng đó là điều không thể, huynh đã cho Giả Ngưu đi giết người diệt khẩu. Chiếu theo thời gian mà nói, Uông Bình không thể kịp thổ lộ với bọn ta. Nhưng còn Giả Ngưu thì sao? Hắn vẫn chưa về huynh không khỏi có chút âu lo, chỉ sợ do hắn mà lậu sự, do hắn mà dẫn đến huynh. Tất cả quá trình này huynh đều không thể chứng thực, huynh chỉ có thể suy đoán. Huynh cũng biết phán đoán tình hình, ghép nối các sự kiện cảm thấy không lộ chút sơ hở thì cho rằng bọn ta không thể nào biết được, bọn ta chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên đi đến đây mà thôi. Bởi vậy huynh mới cố gắng giả dạng không biết gì. Huynh muốn thử phản ứng của bọn ta xem thế nào. Đồ huynh, ta nói có đúng không?
Đồ Trường Thanh thở hổn hển, mặt tái xanh nói :
- Nam Cung Vũ, thì ra mi biết hết rồi!
Nam Cung Vũ thủng thẳng nói :
- Nói thực với Đồ huynh, những điều bọn ta biết còn nhiều hơn nữa. Nếu không có manh mối, bọn ta làm sao lần được đến đây?
Đoạn Nhất Phong đứng bên cạnh Đồ Trường Thanh hốt nhiên nói :
- Tên chó nào đã bán đứng bọn ta?
Nam Cung Vũ nhường mày nói :
- Người ta làm như vậy tuyệt đối không thể coi là bán đứng, chỉ có thể nói là kể oan.
Đoạn Nhất Phong sững người hỏi :
- Kể oan? Ai kể oan?
Nam Cung Vũ ảm đạm nói :
- Uông Bình đó, hắn là kẻ xảo quyệt chơi trò tiễn người cửa trước rước người cửa sau. Hắn đã phải bồi hoàn mạng sống của mình, nhưng trước khi tắt hơi nói ra chẳng phải kể oan thì gọi là gì?
Đồ Trường Thanh trầm giọng nói :
- Ngươi đã gặp qua Uông Bình?
Nam Cung Vũ gật đầu nói :
- Đáng thương thay, lúc đó hắn sắp lìa trần, nhưng cũng kịp trăn trối lại mấy câu.
Đoạn Nhất Phong ngắt lời nói :
- Đầu nhi! Đừng nghe lời hắn! Giả Ngưu là hạng gì mà có thể thất thủ? Dù Uông Bình có ráng giãy giụa thì Giả Ngưu cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Mi mắt giật một cái, Đồ Trường Thanh cố gượng nhìn Nam Cung Vũ hỏi :
- Lão Nam Cung... Giả Ngưu, Giả Ngưu thì sao?
Nam Cung Vũ thở dài nói :
- Đồ huynh, thật bất hạnh, ta muốn báo cho huynh một tin buồn. Giả Ngưu đã chết rồi!
Đồ Trường Thanh giật mình hỏi :
- Chết? Tại sao chết?
Nam Cung Vũ trả lời :
- Bị bọn ta giết!
Mặt lập tức biến sắc, hai mắt Đồ Trường Thanh tóe ra bột tia máu đỏ :
- Cái gì? Là bọn người giết Giả Ngưu? Chính bọn ngươi đã hạ độc thủ?
Nam Cung Vũ thản nhiên nói :
- Đấy sao gọi là hạ độc thủ? Đồ huynh, tên thuộc hạ của huynh không chịu được nhục, tành tình cường liệt, huynh không thể không biết. Hắn trước nhất đôi mắt long lên sòng sọc, muốn ra tay chết phục bọn ta như với Uông Bình. Trong tình thế như vậy, bọn ta buộc phải ra tay tự vệ. Sao có thể gọi là hạ độc thủ?
Đồ Trường Thanh giận tím mặt :
- Tự vệ? Bọn ngươi ra tay hạ độc thủ với Giả Ngưu như vậy mà gọi là tự vệ? Nam Cung Vũ, bọn mi cố sát, rõ ràng là cố sát. Ta thề vì Giả Ngưu mà lấy lại công đạo!
Nam Cung Vũ nói :
- Lời nói của huynh sai rồi! Các vị có thể phóng hỏa nhưng lại cấm người ta đốt đèn. Các người có thể giết người còn người khác thì không được tự vệ. Phàm việc gì cũng phải có đạo lý.
Đồ Trường Thanh căm hận xì một tiếng, gân trán nổi lên xanh lè, mặt đanh lại quát :
- Để ta nói đạo lý của mi. Nam Cung Vũ, mi và đồng đảng của mi mưu hại thuộc hạ của ta. Bọn mi nhất thiết máu phải trả bằng máu. Ta muốn biết bọn ngươi dựa vào cái gì mà sau khi giết người còn có gan đuổi đến tận đây giơ nanh múa vuốt.
Nam Cung Vũ sắc mặt không đổi chậm rãi nói :
- Đây là hai việc. Giết người của huynh là do bọn ta tự vệ. Đuổi đến đây là muốn hỏi huynh về một vật mà huynh vô cớ chiếm cứ. Việc nào ra việc ấy, không thể nhập nhằng được!
Đồ Trường Thanh càng giận dữ nói :
- Đồ chó chết! Lão tử chiếm thứ đồ gì của ngươi? Không sai, trong tay lão tử có đôi Bích Ngọc Uyên Ương trị giá liên thành, nhưng không phải lấy từ tay bọn mi. Mi có chứng cớ gì chứng minh đó là đồ vật của bọn mi?
Nam Cung Vũ lắc đầu quầy quậy nói :
- Đồ huynh, cách nói như vậy quả là không muốn giữ thể diện nữa! Đôi Bích Ngọc Uyên Ương đó gốc gác ra làm sao huynh biết rõ hơn cả bọn ta. Nếu huynh biết đạo lý thì nên để cho vật hoàn cố chủ, châu về hợp phố, bọn ta không truy cứu. Coi như huynh đã được trời phật phù hộ. Nếu huynh vẫn vọng tưởng bá chiếm bảo vật không buông thì đừng trách bọn ta độc ác.
Đồ Trường Thanh ngông cuồng nói :
- Dựa vào Nam Cung Vũ mi thì không dọa được ta đâu!
Nam Cung Vũ sầm mặt nói :
- Đồ Trường Thanh, ý của huynh là muốn ương ngạnh cố chấp hay sao?
Đồ Trường Thanh chớp chớp mắt lia lịa nói :
- Bọn mi mới chính là từ không nói có!
Độc Phách tựa như xem kịch, chàng lặng lẽ xen lời :
- Nam Cung huynh, làm giặc có lý lẽ ngôn từ của giặc, sao huynh còn mãi tranh biện với chúng? Loại người như Đồ Trường Thanh, giảng đạo lý không phải là diệu kế, dùng quyền cước hay hơn!
Đồ Trường Thanh càng trợn mắt nhìn Độc Phách, tiếng nói như sấm :
- Mi là con rùa rút đầu trong động nào? Vừa chui ra đã nghênh nghênh mặt, lên giọng dạy đời?
Độc Phách điềm nhiên nói :
- Không màng ta là ai! Ta chỉ muốn khuyên mi mấy câu. Đồ vật lấy ra đây giao cho ta, ta để cho mi toàn mạng mà lui, nếu không, ta giết sạch không chừa một mống!
Đồ Trường Thanh gầm lên, chỉ mặt Độc Phách mắng lớn :
- Hay cho tên thất phu ngông cuồng! Đồ cẩu tặc lớn gan. Mi cho rằng mi là loại người gì mà có thể nói với Đồ Trường Thanh này bằng cái giọng như thế? Ta chửi mười tám đời tổ tông nhà mi, mi có bản lãnh gì xuất ra đi. Ta muốn thử xem bản lãnh có lợi hại bằng lời nói của mi hay không?
Độc Phách nói :
- Đó là do mi chọn lựa, không oán được ta.
Đồ Trường Thanh hơi nghiêng người, với tay ra sau tảng đá rút ra một thanh đao. Vỏ đao và chuôi đao vàng chói, khi rút ra, lưỡi đao càng chói sáng ánh vàng hơn, hàn khí tỏa ra giàn giụa.
Nam Cung Vũ than :
- Ôi! Quả là một thanh đao quý!
Độc Phách chậm rãi thò vào túi da sau lưng, lấy ra Tế Hồn Câu. Lần này, chàng không cử nghiêng thanh đao lên mà để lưỡi đao rủ xuống đất phần lớn sợi xích bạc lấp lánh nằm dưới đất.
Đồ Trường Thanh rất chăm chú nhìn binh khí của Độc Phách, nhưng không hề có phản ứng gì. Cơ hồ hắn chưa nhận ra đối thủ của mình là ai.
Nam Cung Vũ chắp tay nhàn hạ như kẻ tọa sơn quan hổ đấu :
- Đồ huynh, huynh thật tình cứng nhắc như vậy không suy nghĩ lại sao?
Đồ Trường Thanh thét lớn :
- Chờ ta thu thập tên thất phu tự cao tự đại này rồi sẽ đưa ngươi lên thiên đường. Họ Nam Cung kia, cái chết của mi cũng đã định rồi!
Nam Cung Vũ thản nhiên nói :
- Cũng được, ý huynh đã quyết như vậy ta không ngăn cản. Nhưng mà trước khi huynh động thủ, ta có chút tin tức muốn kể cho huynh nghe!
Đồ Trường Thanh nghi ngờ hỏi :
- Chút tin tức gì?
Nam Cung Vũ cố ý thấp giọng nói :
- Đồ huynh, không phải huynh có một hảo bằng hữu tên là Ma Đức Sinh sao? Cửu Bộ Đoạt Mệnh Ma Đức Sinh?
Thịt trên gò má của Đồ Trường Thanh đột nhiên căng cứng, phẫn nộ nói :
- Mẹ kiếp! Ma Đức Sinh sao có thể là hảo bằng hữu của ta, ta đâu có loại bằng hữu như thế?
Thẳng vai, Nam Cung Vũ nhếch mép nói :
- Nói ra thật đáng thương, ta không phải bằng hữu của huynh, Ma Đức Sinh cũng không phải bằng hữu của huynh. Đồ huynh, lẽ nào trước nay huynh không có bằng hữu?
Đồ Trường Thanh hét lên :
- Câm miệng! Đừng nhiều lời! Lão tử dù không có bằng hữu cũng không kết giao với loại hổ báo như các người!
Nam Cung Vũ chít chít lưỡi cười nói :
- Được rồi! Nói đến đây Đồ huynh cũng phải nhớ ra là huynh có một cuộc hẹn với Ma Đức Sinh ở trạm giao liên Tân Gia điếm chứ?
Giật mình, Đồ Trường thanh hỏi :
- Mi làm sao biết?
Nam Cung Vũ nói :
- Vốn là không biết, huynh phải cám ơn tên thuộc hạ tốt bụng Giả Ngưu của huynh. Lòng hắn nảy sinh độc kế, một đá ném hai chim, đã chỉ đường cho bọn ta đi, nói rằng đó là nơi bọn mi hội họp âm thầm. Hy vọng bọn ta và Ma Đức Sinh xảy ra tàn sát, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, nếu không thì chết một cũng bớt đi một.
Đồ Trường Thanh vội hỏi :
- Sau đó thì sao? Bọn mi và Ma Đức Sinh có gặp nhau hay không?
Nam Cung Vũ gật đầu :
- Đây chính là trọng điểm tin tức mà bọn ta muốn báo với huynh. Bọn ta đương nhiên chạm trán Ma Đức Sinh ở trạm giao liên. Không chỉ chạm nhau mà còn xảy ra can qua như Giả Ngưu hy vọng. Ồ! Thật là long tranh hổ đấu, thiên địa hôn ám, đúng là trận quyết đấu quỷ khốc thần kinh.
Đồ Trường Thanh há miệng hỏi to :
- Họ Ma đã bị bọn mi giết rồi?
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Vũ nói :
- Huynh nghĩ thật hay, bọn ta vì lý do gì mà giúp huynh giết Ma Đức Sinh? Không, bọn ta không có giết hắn!
Đồ Trường Thanh bất giác nổi giận hậm hực :
- Rốt cuộc thì kết quả ra sao?
Nam Cung Vũ ngập ngừng nói :
- Kết quả thật viên mãn. Rốt cục thì bọn ta không giết chết Ma Đức Sinh, nhưng đánh bại hắn, bại đến tâm phục khẩu phục.
Đồ Trường Thanh giận dữ hỏi :
- Rồi như thế nào?
Chỉ chỉ Độc Phách, Nam Cung Vũ cười híc híc :
- Ta muốn báo với huynh, đánh bại Ma Đức Sinh không phải là ta mà chính là vị huynh đệ này đây.
Đồ Trường Thanh chăm chú nhìn Độc Phách một hồi rồi nói với Nam Cung Vũ :
- Mi nói với bọn ta điều này để làm gì?
Nam Cung Vũ tỏ vẻ lịch lãm nói :
- Nhắc nhở để huynh tham khảo, cổ nhân nói “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”. Đồ huynh, trước tiên huynh nên so sánh mình với Ma Đức Sinh, sau đó cân nhắc tình thế trước mắt. Xem có thể thủ thắng được không, phải cân nhắc kỹ lưỡng, nếu không đến khi quá muộn, muốn rút lui cũng không còn kịp nữa.
Đồ Trường Thanh sững người nói :
- Nam Cung Vũ, ngươi cho rằng bản lãnh của ta không bằng Ma Đức Sinh?
Nam Cung Vũ nói :
- Chẳng qua chỉ là lời thực của ta, tin hay không là tùy huynh. Nếu huynh cho rằng mình mạnh hơn Ma Đức Sinh, tại sao ước hẹn ở Tân Gia điếm huynh lại không đến?
Ưỡn ngực, Đồ Trường Thanh nói :
- Chẳng qua lão tử chỉ không muốn đi dụ một cuộc ước hẹn vô nghĩa lý, chẳng có chút giá trị gì như vậy. Hắn muốn giao đầu lấy mạng tại sao không đến đây? Hạng người như họ Ma đối với ta không đáng giá.
Nam Cung Vũ cười nói :
- Đây cũng chỉ là một cách nói. Đồ huynh, huynh nên bảo trọng.
Đồ Trương Thanh bước ngang một bước, lạnh lẽo nói với Độc Phách :
- Muốn phát tài không đơn giản như vậy, phải có bản lãnh đạt tới được sự phát tài mới được xem mi thế nào...
Độc Phách thản nhiên nói :
- Không sai, hãy xem bản lãnh của ta. Đồ Trường Thanh, mi hãy xem cho thật rõ!
Tế Hồn Câu từ dưới đất vọt lên, thanh đao cong hóa thành tầng tầng lớp lớp, bay phấp phới như những cán chuồn chuồn. Ánh sáng lấp lánh như trùm lên từng tấc của không gian.
Độc Phách vừa xuất thủ, thế công kích của chàng đã đạt đến cảnh giới cực kỳ lợi hại.
Đồ Trường Thanh không thể ngờ được, động tác của đối phương lại nhanh đến như vậy. Đao trong tay hắn đã tung ra nhưng hơi chậm một chút, ánh lửa đã bắn đến.
Keng một tiếng, thanh đao run bần bật, hóa thành một vòng lửa sáng bay đi. Hắn lảo đảo thoái lui ra xa hơn một trượng mới đứng lại được.
Độc Phách không truy sát, một bước cũng không di động, chàng điềm nhiên đứng đó, Tế Hồn Câu buông rủ hững hờ dưới đất.
Kinh hồn nhìn Độc Phách, Đồ Trường Thanh há miệng líu lưỡi hỏi :
- Mi... Mi là ai?
Độc Phách lạnh nhạt nói :
- Chờ mi ngã xuống hoặc giao ra Ngọc bích, ta sẽ nói cho mi biết ta là ai?
Hỏa hầu có hạn, bản lãnh đương nhiên tự mình biết rõ, Đồ Trường Thanh từ khi xuất sư đến nay rất ít khi gặp trường hợp như vậy. Chỉ một chiêu đã thảm hại như vậy.
Đứng một bên, Nam Cung Vũ cao hứng nói :
- Đồ huynh tiếp tục chứ? Thắng bại còn chưa rõ mà.
Đồ Trường Thanh đột ngột nhảy đến chộp lấy thanh đao rồi giống như mũi tên rời khỏi cung bắn về phía Độc Phách. Thế lướt mãnh liệt lại chỉ cách nhau hai thước. Bóng kim quang quét ngang như ánh chớp.
Tế Hồn Câu chếch lên một chút, đứng ở góc độ mà địch nhân toàn bộ chém đến.
Vừa nghe “kẻng” một tiếng, kim quan bắn tung tóe, lưỡi đao rung động lệch nghiêng. Chính trong tích tắc đó, tay trái Đồ Trường Thanh xòe ra năm ngón như móc câu, cả bàn tay như dài thêm cả tấc trầm trọng bấu vào bả vai của Độc Phách.
Đúng vậy! Ngoại hiệu của Đồ Trường Thanh là Huyết Trảo Kim Đao.
Độc Phách không tránh không né, trái lại còn thẳng tay nghênh đón. Năm ngón tay Đồ Trường Thanh chạm phải vai của Độc Phách như chạm phải vách sắt tường đồng. Sức chấn động mãnh liệt khiến năm ngón tay của hắn giập nát co rút lại. Cũng chính lúc này Tế Hồn Câu như có mắt thu lại cắt ngược lên, dưới ánh mặt trời đỏ chói chang, bàn tay đó của họ Đồ đã bị cắt gọn, trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt những ngón tay bầm giập.
Phía sau lưng, Đoạn Nhất Phong nửa tiếng không nói, vươn người bước lên hai bước, vung cây búa ngắn không hiểu đã nằm sẵn trong tay từ lúc nào, trầm trọng bổ vào sau gáy của Độc Phách.
Trong làn búa bổ tới, một ánh hàn quang như ánh cầu vồng đã bắn đến.
Đoạn Nhất Phong không thể tiếp tục ám toán vội vã thu búa về, nhưng ánh hàn quang vẫn tiếp tục bắn tới xuyên qua suốt ngực họ Đoàn, thấu qua tim, khiến hắn giãy giụa ngã nhào xuống đất. Độc Phách cử đao ngang ngực thần sắc thản nhiên. Còn Đồ Trường Thanh đau đến nỗi vừa nhảy vừa hét giống như phát khùng vung vẫy cánh tay trái ngắn ngủn.
Vẫy một cái hét một tiếng.
Nam Cung Vũ hai tay nắm chặt cây thương dài khoảng hai thước nhỏ như ngón tay giữa. Cũng không biết lão rút thương ra từ lúc nào. Ánh sáng bạc lấp lánh trên mũi thương còn đang nhỏ máu.
Độc Phách lạnh lẽo đưa mắt nhìn Đồ Trường Thanh lãnh đạm nói :
- Đừng nhảy nhót nữa họ Đồ kia. Càng nhảy càng đau. Càng nhảy mất máu càng nhiều. Nam tử đại trượng phu tại sao một vết thương nhỏ mà không chịu được chứ?
Thanh Kim đao của họ Đồ không biết đã bay mất về phía nào. Đồ Trường Thanh dùng bàn tay phải bịt chặt bàn tay trái, hổn hển nói :
- Mẹ nó, mi đừng nói những lời giả nhân thâm độc. Tay không mọc trên mình ngươi, mất rồi đương nhiên mi không đau. Thù tàn chi đoạn chưởng này, ta vĩnh viễn không quên, mi và ta đều nhớ lấy...
Độc Phách nói :
- Họ Đồ kia, nếu mi không lập tức giao nạp Bích Ngọc Uyên Ương ra thì không chỉ là thù tàn chi độc chưởng mà mạng của mi, ta cũng thu nạp.
Đồ Trường Thanh sắc mặt xanh mét, rên rỉ nói :
- Thật là đuổi tận sát tuyệt, không chừa lại một con đường. Bọn mi giết người của ta, gây trọng thương cho ta, ngay cả một chút tài vật sót lại cũng muốn lấy sạch.
Độc Phách nói :
- Bọn ta vì vật này mà đến. Hơn nữa, trước khi tạo thành tình thế trước mắt, bọn ta đã tạo cơ hội cho các vị rồi.
Nam Cung Vũ tiếp lời :
- Rượu mừng không uống, uống rượu phạt. Đồ huynh là huynh tự nguyện, oán không được bọn ta.
Đồ Trường Thanh thân hình lảo đảo, mồ hôi lạnh rườm đầy cả trán :
- Được Nam Cung Vũ. Coi như bọn mi giỏi lắm. Việc hôm nay khiến ta nhớ kỹ. Trái đất tròn, sớm muộn ta cũng báo đáp các ngươi.
Nam Cung Vũ nói :
- Ta khuyên huynh nên nói ít một chút. Huynh đừng nên chọc giận huynh đệ ta, e rằng không có ngày trái đất tròn gặp nhau thì huynh đã bị chôn xác ở dây rồi.
Độc Phách cũng lạnh lùng nói :
- Mi còn vòng vo gì nữa, họ Đồ kia. Hết muốn sống rồi sao?
Lỗ mũi to bẹt của họ Đồ hơi hỉnh lên, nhìn kỹ như muốn bị lệch vậy. Hắn run giọng gọi :
- Hứa... Hứa... Hứa Vinh.
Hít mạnh hơi thở, Hứa Vinh cũng run lập cập lên tiếng :
- Có, có... Đầu nhi thuộc hạ đang... chờ lệnh.
Nuốt khan một ngụm nước bọt, Đồ Trường Thanh gắng nói :
- Lấy đồ... đồ vật... phía sau... tảng đá... Đưa đưa cho... bọn chúng.
Hứa Vinh mặt méo xệch nói :
- Đưa... đưa cho bọn chúng?
Đồ Trường Thanh gật gật đầu. Người không gắn gượng nổi đã ngồi bệt xuống.
Nam Cung Vũ trợn mắt :
- Có nghe lệnh của đầu nhi mi chưa? Còn chưa mau?
Hứa Vinh toàn thân run lẩy bẩy đi đến phía sau tảng đá, mò ra một bao xanh hình vuông, hai tay dâng nạp cho Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ nhường một mắt ra dấu cho Độc Phách. Hai người đồng thời dời bước, thuận theo dốc nghiêng của hốc đất mà bước xuống. Nhưng chỉ mới đi mấy bước phía sau đã vang lên tiếng gọi của Đồ Trường Thanh :
- Mi, tên đầu bạc chó chết kia. Mi không dám lưu lại tính danh?
Độc Phách vẫn chậm rãi bước, đầu vẫn không quay lại, buông ra hai tiếng :
- Độc Phách!
Đồ Trường Thanh ngồi trên đất như hóa đá, hai mắt trừng trừng, chỉ có khóe miệng mấp máy nhẩm đọc hai tiếng này.