Trên bàn, ánh sáng của ngọn đèn cầy lay động tỏa ra. Ánh sáng chiếu vào mặt của Độc Phách, sắc mặt vẫn bao phủ một màn âm trầm.
Nam Cung Vũ đẩy cửa bước vào, hưng phấn đến trước bàn, từ trong ngực lấy ra một bao gấm mỏng mỏng. Lão trải bao gấm lên mặt bàn, nháy mắt nhìn vào trong. Chính là năm tờ ngân phiếu. Mỗi một trang ngân phiếu viết rõ một vạn lượng. Tia nhìn của Độc Phách lướt qua ngân phiếu trên bàn, không tỏ ra tình cảm đặc biệt nào, ngay cả một chút hoan hỉ cũng không có. Kéo ghế ngồi xuống, Nam Cung Vũ nói :
- Đừng thấy Lưu lão đông gia niên kỷ đã cao mà coi thường, cuối cùng lão là một tài chủ hiểu đời. Lão sớm đã chuẩn bị ổn thỏa năm vạn lượng bạc để thưởng bọn ta. Đồ vật vừa đưa đến, lão đã không thất hẹn lập tức trả tiền, một chút cũng không thất thoát. Ngân phiếu, niềm hạnh phúc của ta đã nằm trong tay ta rồi.
Độc Phách không phấn chấn tinh thần nói :
- Lời được số bạc này cũng phí nhiều tâm sức Nam Cung huynh cầm một tờ đi đổi thành hai tờ năm ngàn lượng để chia nhau.
Nam Cung Vũ khoát tay nói :
- Không cần phiền phức như vậy. Năm vạn lượng đều thuộc về đệ. Lão huynh đệ, lần mua bán này ta không chia.
Hơi ngẩn người, Độc Phách hỏi :
- Sao lại nói vậy?
Nam Cung Vũ khẩn thiết nói :
- Không phải ta khách khí với đệ, càng không phải ta không yêu tiền, trong đó có lý do. Độc Phách, huynh biết đệ gần nửa năm nay không có thu nhập gì. Một mình đệ, tiêu phí là việc nhỏ nhưng về phía lão gia tiêu pha rất lớn. Làm được chuyến này đệ có thể đòi được công đạo với bọn Quỷ Vương kỳ, nói một cách khác trong thời gian này e rằng khó phân thân mà tìm tài vật. Đệ giữ nhiều thêm một phần, lão gia tiện lợi, đệ cũng tiện lợi, cất đi sự lo âu bên mình càng yên tâm hành sự.
Độc Phách chú mục nhìn Nam Cung Vũ thấp giọng :
- Nhưng mà phí dụng thường nhật của huynh không nhỏ.
Nam Cung Vũ cười nói :
- Không cần tính toán cho ta. Mặt này ta lo được Độc Phách, đệ thu thập ngân lượng đi, không cần nói thêm gì nữa.
Độc Phách gật đầu nói :
- Đa tạ Nam Cung huynh!
Vỗ vai Độc Phách, Nam Cung Vũ nói :
- Cám ơn là nói với người ngoài, bằng hữu giao tình của chúng ta không chỉ là mấy đồng này.
Xếp lấy bao gấm đang trải trên bàn để vào ngực rồi Độc Phách nói :
- Đệ dự định ngày mai, trời sáng sẽ đi. Tình hình sau này thế nào, tùy thời cơ mà đệ báo tin tức với huynh.
Nam Cung Vũ nghiêm sắc mặt nói :
- Độc Phách, đệ tại sao không mở miệng mời huynh tương trợ một tay?
Độc Phách thở dài nói :
- Bọn ta là tri kỷ, là hảo bằng hữu không sai. Nhưng đệ không có quyền yêu cầu huynh vì đệ mà mang tính mạng ra đùa cợt. Đệ cũng không phải khách sáo với huynh. Huynh có cuộc sống riêng, có thế giới riêng của mình, đệ dựa vào cái gì mà lôi kéo huynh vào dầu sôi lửa bỏng. Cho dù kẻ mười mấy tuổi đầu trước khi hành sự đều phải đặt mình vào đó, tha y người ta mà suy nghĩ.
Nam Cung Vũ nói :
- Nếu huynh tự nguyện ý đem tánh mạng bồi tiếp với đệ thì sao?
Độc Phách nghiêm túc nói :
- Nam Cung huynh, huynh không giúp đệ không phải có khiếm khuyết gì với đệ. Những điều huynh cho đệ đã quá nhiều rồi.
Nam Cung Vũ bình tĩnh nói :
- Đệ cho rằng vì tình cảm giữa đôi ta không thể không nói những lời này?
Độc Phách nói :
- Đệ chỉ là không muốn phiền toái huynh quá đáng Nam Cung Vũ kiên định nói :
- Độc Phách, bao nhiêu năm nay, huynh đệ ta tình như thủ túc, nghĩa như kim lan, có thể nói là nhân mệnh, tận mệnh đã gắn liền nhau. Đệ có việc từ bất cứ phương diện nào huynh cũng không thể bàng quan đứng nhìn. Nếu huynh không cùng đi, chỉ e rằng ăn không ngon, ngủ không yên. Nỗi phập phồng ân hận đeo đẳng trong lòng khiến ta khó thể nhận được. Người ở trên đời, việc họ cầu mong là lòng được bình an nếu không cũng không có ý nghĩa gì.
Độc Phách do dự nói :
- Đây là đùa với tính mạng, Nam Cung huynh!
Lại tiếp tục đếm chuỗi niệm châu trên tay, Nam Cung Vũ nói :
- Huynh biết, đây là đùa với tính mạng, nhưng Độc Phách, đệ có thể đùa tại sao huynh không thể đùa? Mạng này của huynh không quý trọng bằng mạng của đệ, càng trọng yếu là Phi Tinh không thể chết oan như vậy. Nàng cũng là bằng hữu của ta. Đệ phải vì nàng mà rửa oan tẩy hận. Nếu không huynh chỉ là kẻ vô tình mắt lấp tai ngơ.
Độc Phách trầm mặc một hồi, cười nói :
- Lần này chúng ta lại hợp tác với nhau.
Nam Cung Vũ trầm tư nói :
- Độc Phách, đệ định xuất thủ từ phía nào trước? Huynh muốn nói là đệ có phương án hành động chưa?
Độc Phách nói :
- Đương nhiên trước tiên tìm hung thủ chính.
Lại Xà Thôi Tú, Trượng Nhị Hồng, Diêm Tứ Cô tiếp theo là đến tên Lục Bích Nhân Mị Thương Ba. Ngoài ra, đệ còn muốn nhổ tận gốc Báo phòng. Đã như vậy, tình thế tất phải toàn diện quyết chiến với Quỷ Vương kỳ.
Mỉm cười, Nam Cung Vũ nói :
- Huynh hiểu tâm sự này của đệ. Độc Phách, ta thường nghĩ thù hận quả là một việc đáng sợ.
Độc Phách chậm rãi nói :
- Nó không những đáng sợ, càng hơn nữa là luôn vương vấn, chiếm cứ trong lòng đệ, như độc xà gặm nhấm tâm linh đệ. Nó chiếm lấy hồn phách của đệ khiến đệ ngày đêm không yên, trừ phi đệ chết đi, nếu không nó vĩnh viễn không buông tha. Muốn chống lại thù hận chỉ có một phương pháp là giải trừ căn gốc của thù hận...
Nam Cung Vũ gật đầu :
- Nói đúng lắm, hoặc giả có một phương pháp khác nhưng không thích hợp với mỗi một loại thù hận.
Độc Phách nói :
- Đệ biết huynh nói chính là “khoan dung”. Nam Cung huynh, ta cũng không phải là kẻ quá hẹp hòi nhưng mà huynh muốn đệ từ bi với bọn hung thần khát máu. Đây không phải khoan dung mà là dung túng. Đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu nếu đệ tha cho bọn chúng, huynh dám đảm bảo bọn chúng không dùng thủ đoạn giống như vậy hạ độc thủ với người khác không?
Nam Cung Vũ nói :
- Huynh không dám đảm bảo, nên huynh mới nói khoan dung không thích hợp với mỗi một thù hận.
Độc Phách rũ mày u sầu nói :
- Bọn chúng thậm chí không phải là con người. Con người không thể làm ra những việc đất giận trời hờn. Nam Cung huynh, chúng là loại cầm thú, giữ lại thế gian chỉ là một mối họa.
Nam Cung Vũ nói :
- Huynh hiểu cách nghĩ của đệ, cũng hiểu tâm tình của đệ. Độc Phách, đệ quả thực quá khổ.
Độc Phách xoa xoa gò má của mình, buồn bã nói :
- Không chỉ là khổ, Nam Cung huynh, mà còn sự trống rỗng không biết vì sao xâm chiếm...
Nam Cung Vũ không có người thân nào, càng không bầu bạn thân thiết như Phi Tinh bị mạng vong, nhưng lão cảm thụ được nỗi thống khổ trong lòng Độc Phách, mà nỗi thống khổ này không cách nào an ủi được.
* * * * *
Còn chưa đến lúc tuyết rơi, bầu trời đã bao trùm sự âm u lạnh lẽo. Gió thổi lạnh đến buốt da, lại phát ra những âm thanh kêu khóc không ngừng gào khóc trong sơn cốc, rừng già âm u...
Người ngồi ở trong phòng cũng cảm thấy sự lạnh giá thâm nhập xương cốt, lạnh đến ý niệm cũng không tránh khỏi nỗi u sầu...
Toàn Vô Hoan da nhăn vai rút, thân khoác trường bào màu đỏ, thoải mái ngồi dựa trên chiếc ghế bành trải da hổ dày.
Lư đồng màu vàng trong điện đã sớm đốt lửa lên, sức lửa mạnh mẽ, hoa lửa không ngừng nhảy múa, tiếng lửa không ngừng lách tách vang lên, hơi ấm phát ra sưởi ấm cả phòng như khí xuân đang tràn ngập. Hương củi tùng nhàn nhạt bốc lên. Độc Phách và Nam Cung Vũ đứng cạnh một bên, sắc mặt hai người đầy nét phong sương. Nhìn quang cảnh cũng hiểu họ đến đây không lâu. Cầm lấy chung trà trên bàn nhỏ cạnh ghế. Toàn Vô Hoan chậm rãi nhấp một miếng rồi không vội đặt tách trà xuống, miệng của lão vẫn nhè nhẹ ngậm lấy mép chung trà, thần sắc dường như đang có điều suy tư nghĩ ngợi.
Độc Phách âm thầm quan sát khí sắc sư phụ, bất giác trong lòng sầu tư.
Đất trời buồn lạnh như vậy, tại sao nhãn quang của sư phụ lại lấp lánh sáng, sắc mặt có chút hồng hào, hiện ra vẻ sung mãn hạnh phúc. Ở vào tuổi xế chiều như vậy thì thật khó có được.
Hơi mỉm cười, nét nhăn hằn trên mép miệng Toàn Vô Hoan, thanh âm sảng khoái nói :
- Những ngày gần đây bên ngoài có tin tức gì không?
Độc Phách khom người nói :
- Không có gì đặc biệt. Chẳng qua là những tranh đoạt trên giang hồ, hãy còn những việc...
Toàn Vô Hoan ngắt lời :
- Không! Ta không chỉ những việc này, ta muốn nói phía Quỷ Vương kỳ đối với việc của ta và Dịch Thủy Nhu cô nương có phản ứng gì không?
Độc Phách đáp :
- Căn bản là bọn chúng không biết Dịch cô nương ở nơi đây với lão nhân gia. Nói cách khác bọn chúng không biết được giữa sư phụ và Dịch cô nương có việc gì.
Gật đầu, Toàn Vô Hoan nói :
- Nhưng con thì sao? Bọn chúng có liên tưởng đến con không?
Độc Phách thần sắc thản nhiên nói :
- Có thể nghĩ đến...
Chú mục nhìn Độc Phách, Toàn Vô Hoan chậm rãi hỏi :
- Độc Phách, phải chăng người của Quỷ Vương kỳ đã tìm đến con rồi?
Độc Phách cười cười nói :
- Chỉ nghe họ đang tìm con.
Toàn Vô Hoan nhường mày :
- Vậy chứng minh chí ít họ đã hoài nghi con rồi. Độc Phách, con và bọn này có tiếp xúc qua chưa?
Độc Phách bình tĩnh nói :
- Không có, sư phụ.
Trầm mặc một hồi, Toàn Vô Hoan lại nói :
- Sự tình có hơi kỳ quái. Dựa vào thực lực và cách làm hiệu quả từ trước đến nay của Quỷ Vương kỳ mà nói, bọn chúng nếu đã hoài nghi đến con đã sớm triển khai hành động truy tìm, không thể đến nay vẫn không tìm ra con. Độc Phách, con thật không có gặp bọn chúng sao?
Độc Phách nói :
- Đồ nhi sao dám che mắt sư phụ.
Toàn Vô Hoan ngưng trọng nói :
- Đã như vậy về sau con ra ngoài gia tăng cẩn thận Bọn Quỷ Vương kỳ hành sự cẩn mật, thủ đoạn đê hèn không gì không dám làm, con ngàn lần không được khinh suất.
Độc Phách nói :
- Đồ nhi rõ, đồ nhi tất biết cẩn trọng hành sự.
Mục quang chuyển đến trên mặt Nam Cung Vũ Toàn Vô Hoan cười nói :
- Nam Cung lão diệt gần đây vẫn phát tài chứ?
Nam Cung Vũ vội nói :
- Nhờ phúc của lão gia, vãn bối vẫn sống qua ngày.
Toàn Vô Hoan nói :
- Độc Phách, chuyến làm ăn này với lão điệp tất cả viên mãn chứ?
Nam Cung Vũ cười hi hi nói :
- Chỉ giữa chừng có một cơn sóng nhỏ nhưng kết quả tốt đẹp. Tiền thưởng công lao cũng đã sớm chui vào túi.
Toàn Vô Hoan an tâm nói :
- Lão điệp và Độc Phách nhất tề hành sự ta rất an tâm. Vì trước nay lão điệp luôn sáng suốt trấn định trầm tĩnh, kinh nghiệm nhiều, phản ứng nhanh. Có lão điệp hợp tác với Độc Phách cơ hội thất bại đã nhỏ càng nhỏ hơn.
Nam Cung Vũ xoa tay nói :
- Lão gia quá khen rồi. Kỳ thực Độc Phách hơn hẳn điệp nhi. Vãn bối còn hướng nhờ vào tiếng tăm của Độc Phách.
Toàn Vô Hoan mỉm cười :
- Hồng hoa lục điệp, trăng tròn mây sáng đều tương bổ cho nhau mới có thể tăng thêm nét đẹp Nếu kết hợp khéo léo, khi vận dụng thì hiệu quả thành công cao...
Nam Cung Vũ liên tiếp gật đầu nói :
- Đúng! Lão gia nói đúng lắm!
Độc Phách tiếp lời :
- Sư phụ, Dịch cô nương và lão nhân gia gần đây tiếp xúc có tiến triển gì không?
Toàn Vô Hoan cười, cười thật sảng khoái :
- Con thấy sao?
Tướng do tâm phát, câu nói này thật chẳng sai.
Độc Phách chỉ cần nhìn trạng thái hoan hỉ của sư phụ ngay cả đoán cũng không cần đoán.
Chàng không giấu được nỗi vui mừng. Ngữ khí mang vẻ hưng phấn nói :
- Sư phụ, xem ra tình cảm giữa sư phụ và Dịch cô nương có nhiều tốt đẹp.
Toàn Vô Hoan lóe lên tia sáng từ đôi mắt. Tia mắt không chỉ sáng rỡ mà còn có vẻ ấm áp nồng nàn. Từ tia sáng trong ánh mắt cho đến sắc mặt của lão đều phủ lên nét thanh xuân khó thấy như vậy nhìn như trẻ đi bao nhiêu tuổi, như trở lại thời niên thiếu.
Nam Cung Vũ nhìn thấy như vậy vội đệm thêm một câu :
- Người gặp hỉ sự tinh thần sảng khoái, lão gia.
Toàn Vô Hoan mỉm cười :
- Không sai! Ta và Dịch cô nương tiếp xúc mấy ngày nay quả thực có một số diễn biến, ngay cả ta cũng không ngờ đến. Đương nhiên ta muốn nói là những diễn biến trong sự mong đợi của ta.
Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói :
- Xin lão gia dung cho vãn bối nhiều chuyện. Lão gia có thể nói tỉ mỉ được không?
Toàn Vô Hoan vuốt bụng cười nói :
- Đây thực là một cảm giác kỳ diệu. Cuộc đời gần sáu mươi năm của ta chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vời như vậy.
Ngừng một lát, lão lại tiếp lời :
- Độc Phách hiểu rất rõ Dịch cô nương khi vừa đến đây tánh tình không ổn định, tràn đầy bi thương oán hờn. Đặc biệt là không tha thứ cho ta, không chịu cùng ta gặp mặt chuyện trò. Ngay cả cơm nước do Quý Lão Khuyết tận tâm vì nàng mà làm, nàng cũng cự tuyệt không dùng. Nam Cung lão diệt, mấy ngày đó sự đáng thương tràn ngập lòng ta...
Nam Cung Vũ phấn chấn hỏi :
- Sau đó? Tình hình sau đó thế nào, lão gia?
Hơi nhỏm người, Toàn Vô Hoan giơ ngón cái ra lộ vẻ chân thật nói :
- Chỉ được một chữ, Nam Cung lão diệt, một chữ “thành” vàng đá cũng phải mở ra. Nàng không nhìn ta, ta suốt ngày chờ bên cửa phòng nàng. Nàng không dùng cơm, ta một giọt nước cũng không uống. Thức ăn do tự ta bưng vào, bất kể nàng dùng hay không ta cứ thường lệ ngày ba bữa bưng vào. Bao nhiêu ngày qua đều như vậy tấm lòng của ta cũng khiến tim nàng mềm lại.
Nam Cung Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lo ngại nói :
- Lão gia, cơ thể người vốn không được khỏe, bỏ ăn bỏ uống như vậy không sợ tổn hại mình sao?
Toàn Vô Hoan nghiêm sắc mặt nói :
- Nếu không như vậy, sao có thể biểu lộ một chữ “thành”. Lão diệt nên biết, một người đã yêu đến cảnh giới không oán không hối dù tan xương nát thịt vào nơi biển lửa cũng thấy ngọt ngào.
Nam Cung Vũ cười nịnh nói :
- Lão gia quả nhiên có cao kiến. Mặt này vãn bối thật còn kém quá nhiều.
Toàn Vô Hoan chớp mắt nói :
- Nam Cung lão diệt phải đang đùa cợt ta không?
Khom người, Nam Cung Vũ vội nói :
- Vãn bối nào dám, vãn bối muốn theo lão gia còn theo không kịp sao có ý niệm bỡn cợt. Lão gia ngàn lần đừng nghĩ vậy.
Toàn Vô Hoan cười nói :
- Nói tóm lại, việc này trừ các ngươi ra, không thể để người ngoài biết được. Nếu không thiên hạ chẳng hiểu sự tình sẽ bêu riêu khắp nơi.
Nam Cung Vũ cười ha hả :
- Thế thì bọn họ không hiểu được tình yêu trong đời là vật gì. Lão gia cả đời tu luyện đã thông đạt lý lẽ trời đất đối với tình ái cửa cõi hồng trần có cách kiến giải thâm sâu thì bọn phàm phu tục tử làm sao hiểu được.
Toàn Vô Hoan hoan hỉ nói :
- Hay lắm! Nam Cung lão diệt nói đúng lắm. Đem những lời nói trong lòng ta toàn bộ đều đã nói ra.
Độc Phách liếc nhìn Nam Cung Vũ giống như cười mà không phải cười nói :
- Nam Cung huynh, bọn ta đã quen nhau bao năm nay lại không biết huynh lợi khẩu như vậy Nam Cung Vũ vòng tay nói :
- Đâu dám! Đâu dám! Đây chỉ là lão gia và đệ cất nhắc ta.
Toàn Vô Hoan quay mặt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hơi chớp mắt, mặt hứng khởi nói :
- Ta đã dặn dò Quý Lão Khuyết, đêm nay chuẩn bị một mâm cơm rượu để bọn ta uống vài chung vui vẻ. Dịch cô nương ta cũng mời đến. Độc Phách, con còn chưa biết tửu lượng của Dịch cô nương không tồi đâu.
Độc Phách cười cười không nói câu nào.
Tình hình trước mắt dường như mang mùi vị đoàn viên nhưng đây có thật gọi là đoàn viên không. Phi Tinh không còn, tai mắt của Quỷ Vương kỳ xuất hiện khắp nơi, bàn tay đòi báo thù đang chờ đợi xòe ra.
Cảnh tượng hoan lạc trước mắt chỉ là bóng trăng dưới đáy nước, đối với chàng chính là như vậy.
* * * * *
Dịch Thủy Nhu đối với mấy ngày vừa đến đây đã hồng hào hẳn lên, nét mặt đã yêu kiều trở lại Tuy không giống sắc thái hân hoan tràn trề thanh xuân của Toàn Vô Hoan nhưng cũng có một chút rạng rỡ, không dám nói là đã có hương vị tình yêu nhưng có thể nói là lòng đã chớm nở hoa. Dưới ánh đèn sáng, sóng mắt chuyển động, mặt hoa sáng ngời. Trong nét e thẹn của thiếu nữ pha trộn phong vị khoáng đạt Phong thái cử chỉ của nàng diễn đạt bao điều tốt đẹp.
Sau khi Độc Phách kính Dịch Thủy Nhu một chung rượu thì chàng cứ lặng lẽ dùng cơm. Trước mặt Toàn Vô Hoan, chàng vĩnh viễn kính cẩn giữ thân phận đệ tử, bị ảnh hướng của Độc Phách, Nam Cung Vũ cũng chẳng dám đùa cợt. Cầm đũa, nâng ly cũng cẩn trọng ngay cả lời nói cũng chú ý.
Song Xuân linh lợi đứng bên cạnh chờ đợi bồi tiếp thức ăn, đôi mắt to đen láy không ngừng chớp động. Thân mặc áo lụa hoa như một cánh bướm chăm chú rót rượu, thêm thức ăn cho khách nhân, lại thêm sự tận tụy của nàng khiến không khí trên bàn tiệc có chút ấm cúng trở lại.
Toàn Vô Hoan mới thừa cơ nhìn Dịch Thủy Nhu mấy lần.
Lúc này Dịch Thủy Nhu bưng ly rượu lên hồi lễ lại Độc Phách mỉm cười nói :
- Độc ca nhi không muốn hỏi ta việc gì sao?
Một tiếng “Độc ca nhi” khiến Độc Phách bất giác có chút hồi hộp. Chàng không biết cách xưng hô như vậy của Dịch Thủy Nhu từ đâu mà có.
Đặt ly rượu xuống, chàng khom người nói :
- Không biết ý của cô nương là chi?
Dịch Thủy Nhu nhẹ nhàng nói :
- Ta đến nơi này là do người ta đưa đến. Lúc đó ta không cam nguyện cũng rất giận dữ vì ta hoàn toàn không thể tiếp nhận sự an bày đơn phương của các ngươi. Nhưng hiện giờ ngươi cũng thấy đó, ta đã gần như chịu thỏa hiệp rồi, lẽ nào ngươi không muốn biết, ta vì sao lại chuyển biến như vậy?
Liếc nhìn sư phụ, Độc Phách thấy sư phụ đang gật đầu với mình thế là chàng vội vã tiếp lời :
- Đương nhiên, Dịch cô nương. Ta đương nhiên vui mà biết được...
Dịch Thủy Nhu thần thái an nhàn nói :
- Kỳ thực nguyên nhân bên trong rất đơn giản. Một kẻ lấy tấm lòng đối đãi với người khác bất kể là biểu lộ hữu hình hay vô hình thì đối phương cũng cảm thụ được. Sư phụ của ngươi đối với ta chính là loại tình cảm này. Thành ý xuất phát từ tâm can không thể là giả mạo được. Ta thường suy nghĩ, một nữ nhân cuối cùng trong cả cuộc đời truy cầu là điều gì? Trông mong điều gì? Không phải là gặp được một nam nhân có tình cảm chung thủy, chân thành với mình sao? Chỉ có điều này đối với nữ nhân mà nói là một điều hạnh phúc lớn lao...
Độc Phách nói :
- Cô nương nói đúng lắm!
Dịch Thủy Nhu lại nói :
- Ở đây ta phát giác sư phụ của ngươi chính là nam nhân mà ta đã nói. Tuy niên kỷ hơi cao một chút nhưng ta cũng không còn trẻ nữa. Ta cho rằng ta có thể tiếp nhận lão. Độc ca nhi, ta nghĩ, tuế nguyệt có thể thay đổi dung nhan con người nhưng không nhất định thay đổi được tâm tình khát vọng của tuổi thanh xuân. Người già ư? Cũng có thể cùng nhau yêu thương hạnh phúc. Ngươi nói xem như vậy có đúng không?
Cơ hồ muốn vỗ tay hét lên, Độc Phách lớn tiếng ca ngợi :
- Đúng! Dịch cô nương cực kỳ đúng! Cô nương tư chất thanh tao, trí tuệ minh mẫn nên mới có sự kiến giải hơn người, không trách nào sư phụ điên đảo vì cô nương như vậy. Xem ra pháp nhãn của sư phụ thật cao minh.
Dịch Thủy Nhu có chút hổ thẹn nói :
- Độc ca nhi đừng quá lời như vậy!
Toàn Vô Hoan cười ha hả :
- Ban đầu con còn phản đối. Độc Phách, giờ còn gì để nói không? Gừng càng già càng cay.
Nam Cung Vũ đệm vào :
- Lão tử biện sự trước nay chu toàn, chưa tìm lầm lỡ, nhất là đối với đại sự cả đời, đương nhiên càng suy nghĩ cẩn trọng. Người mà lão gia xem trọng tuyệt đối thập toàn thập mỹ. Đêm nay gặp được Dịch cô nương, đủ thấy lão gia nhìn xa trông rộng huệ nhãn cao siêu. Đây thật gọi là trời cao tác hợp.
Toàn Vô Hoan cười híp mắt nói :
- Nam Cung lão diệt, câu này hay lắm.
Dịch Thủy Nhu chú mục nhìn Độc Phách nói :
- Độc ca nhi, ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi nên thật thà mà nói.
Độc Phách bình tĩnh nói :
- Thỉnh cô nương cứ ban lời, tại hạ tự nhiên thật thà hồi đáp.
Dịch Thủy Nhu chậm rãi nói :
- Việc của ta, phía ca ca ta có động tĩnh gì?
Độc Phách biết sư phụ và Nam Cung Vũ đang chú ý đến lời đáp của chàng. Chàng nhìn thẳng Dịch Thủy Nhu thản nhiên nói :
- Người của Quỷ Vương kỳ đã hoài nghi tại hạ làm việc này. Căn cứ theo tin tức truyền lại, họ đang tìm tại hạ khắp nơi. Ý họ muốn làm rõ căn gộc.
Dịch Thủy Nhu hơi nhíu mày :
- Đến nay, ngươi và họ chạm trán nhau chưa?
Độc Phách nói :
- Còn chưa gặp nhau. Nói thẳng ra là tại hạ cũng có ý tránh họ.
Dịch Thủy Nhu trầm mặc một hồi rồi nói :
- Độc ca nhi, báo cho ta biết nếu ngươi và bọn người của ca ca ta gặp nhau. Ngươi định đối phó với họ ra sao?
Độc Phách nói :
- Không dám giấu cô nương, điều này phải xem tình hình mới biết, chủ yếu là do cách làm của họ.
Dịch Thủy Nhu cười lớn nói :
- Dựa vào quan hệ hiện nay của ta và sư phụ ngươi, ta thật không muốn hai bên kết thù oán. Giữa hai bên đúng ra là nhân gia mới phải, nếu không ít nhiều sẽ gây trở ngại việc của ta và lão gia. Hoàn cảnh của ta cũng sẽ khó xử. Độc ca nhi hiểu ý ta chứ?
Độc Phách gật đầu nói :
- Tại hạ hiểu! Dịch cô nương, tại hạ rất hiểu!
Toàn Vô Hoan thận trọng hỏi :
- Độc Phách, con biết người của Quỷ Vương kỳ thực sự chưa phát sinh sự cố gì phải không?
Độc Phách không đổi sắc mặt nói :
- Không có, sư phụ.
Hít một hơi không khí, Toàn Vô Hoan đưa ánh mắt an ủi Dịch Thủy Nhu mới chậm rãi nói :
- Tình hình của ta và Dịch cô nương con rõ rồi đó, phía Quỷ Vương kỳ con nên dĩ hòa vi quý đừng gây ra phong ba gì, để tránh cho Dịch cô nương tả hữu đều khó xử.
Độc Phách nói :
- Vâng, sư phụ. Đồ nhi tận sức theo chỉ thị của sư phụ mà làm.
Nam Cung Vũ không nén được thầm thở dài trong lòng. Hoàn cảnh của Độc Phách, tâm tình của Độc Phách lão hoàn toàn hiểu được, mà lúc này, nơi đây, Độc Phách lại phải cố giấu tâm tình, hoàn cảnh của mình để trả lời như vậy Cảnh tượng khóc không có nước mắt chính là cảnh tượng này.
Thần sắc của Độc Phách không hề có bất kỳ biến đổi nào, chàng vẫn trầm mặc gắp thức ăn, trầm mặc uống rượu, thậm chí ngay cả bất kỳ một nếp nhăn nào trên mặt cũng không nhích động, bình tĩnh đến mức như mỗi câu chàng nói đều là sự thật...