Chỉ thấy chín con bướm khô đang tiến hành nghi thức phía trên lấy tốc độ cực nhanh cùng sức lực rất đồng loạt đâm vào giữa, trong khoảnh khắc chúng nó va chạm nhau thì hóa thành vô số bột phấn rơi xuống.
Thánh quang nhanh chóng tối đi, linh lực nháy mắt thu lại, lực lượng sinh mệnh cũng hoàn toàn biến mất, thật giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Nhưng khi giấc mộng này kết thúc, tất cả bọn họ đều thu hoạch tràn đầy.
Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ đã hấp thụ đầy linh khí, tu vi đã tới điểm giới hạn để đột phá, chỉ cần cho các nàng một hoàn cảnh thích hợp là có thể lập tức ngồi xuống thử đột phá!
Sau khi đột phá thành công Nhị sư tỷ có thể đạt tới Kim Đan hậu kỳ, mà Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ cũng có thể đạt được Kim Đan kỳ, như vậy thì các nàng cũng có thể trở về bí cảnh Thanh Huyền Tông để tu luyện, đến lúc đó không cần giống như tán tu ở bên ngoài cùng người khác đoạt tài nguyên, vừa vất vả lại nguy hiểm như vậy nữa.
Mà Thất sư huynh Quý Tử Trạc càng khoa trương hơn, khi thánh quang biến mất đã trực tiếp đột phá thành công lên Kim Đan trung kỳ, toàn bộ quá trình không vượt qua nửa canh giờ, nhanh đến mức làm người nghẹn họng nhìn trân trối.
Đông Phương Tẫn đi cùng cũng đột phá bình cảnh, trước đó hắn luôn giậm chân ở chỗ nhập môn của Kim Đan kỳ, y giờ đã có thể tiếp tục tu luyện lên.
Ngay cả Béo Đầu cũng có thu hoạch, vốn dĩ vài lá cây xanh mượt trên đầu đã nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng, treo ở trên đầu khá là đáng yêu.
Chỉ có Diệp Linh Lang một người hấp thu lượng lớn linh khí cùng thánh quang, vẫn như cũ không chạm đến giới hạn đột phá, người còn ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Không có biện pháp nào, ba linh căn của nàng đều cần nuôi dưỡng, mỗi cái cũng rất tốn kém rồi, dẫn tới tốc độ so với người khác chậm hơn rất nhiều.
Nhưng nếu đổi một góc độ khác mà nói thì nàng là người được lợi lớn nhất trong trận thánh quang này, bởi vì linh căn của mọi người đều đạt giới hạn, sắp chạm vào điểm đột phá cho nên dù linh khí xung quanh có dư thừa cũng không thể hấp thu nữa, mà nàng thì từ đầu tới cuối đều không ngừng hấp thu, một giây cũng chưa ngừng lại.
Nàng không vội, con đường tu tiên rất dài, dù sao một ngày nào đó có thể đột phá.
Hơn nữa, không đột phá cũng không ảnh hưởng sức chiến đấu của nàng mà, Tạ Lâm Dật đã Kim Đan, Liễu Nguyên Húc cũng đã Nguyên Anh, còn không phải bị Trúc Cơ là nàng hành hung sao.
Lúc này, thánh quang đã hoàn toàn biến mất, cảnh tượng trong biển linh hoa rốt cuộc hiện ra rõ ràng trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy ở giữa biển hoa vậy mà có một người đang ngồi, người này mặc một bộ áo bào màu trắng, đầu tóc đã bạc, trên khuôn mặt già nua có một bộ râu rất dài.
Người nhắm hai mắt ngồi ở chỗ đó, cực kỳ giống như một người ông ở nhà bên đang chợp mắt trước cửa nhà, thoạt nhìn thân thiết lại hòa ái.
Vài người nhìn nhau rồi mang theo nghi ngờ đi qua chỗ lão nhân kia.
“Các ngươi đi đâu đó?” Béo Đầu hỏi.
“Đều đã đi vào địa bàn của người ta, không nên qua bái kiến một chút sao?” Diệp Linh Lang đáp.
“Đừng đi, đi cũng vô dụng thôi, ông ta sẽ không để ý các ngươi.”
Béo Đầu tuy rằng nói như vậy, nhưng mà Diệp Linh Lang đi qua nó cũng đi theo.
“Tại sao?”
“Người này ngồi ở chỗ này đã rất lâu rồi, từ lúc ta hiểu chuyện ông ta đã ở chỗ này, ta cũng hỏi qua tất cả sinh linh ở nơi này, chúng nó cũng không biết lão già này đến đây từ lúc nào, chỉ biết khi chúng nó sinh ra linh trí thì ông ta đã ở đây, hơn nữa vẫn luôn ngồi một chỗ không nhúc nhích rất nhiều năm.”
“Vậy người đã chết hay còn tồn tại chứ?”
“Không biết, chúng ta từng bò lên người ông ta, cũng chạm qua, nhưng người vẫn cứ ngồi im như pho tượng vậy đó.”
“Cho nên các ngươi ở bên ngoài treo linh quả lên cây dụ dỗ người đi hái, sau đó bố trí ảo cảnh gạt người đi vào, lại đem người bán cho con sâu lông kia, để nó đem người biến thành bướm khô, thu thập đủ chín con thì mở ra nghi thức này, từ đó đạt được lực lượng của thánh quang sao?”
“Đúng vậy! Vì để lừa nhiều người đi vào, chúng ta cố ý đem linh quả lớn lên trong rừng này đưa hết ra bên ngoài! Ngươi cũng không biết đâu, sau khi tắm gội thánh quang thì linh quả ở đây đều có linh trí, tìm được linh quả không có linh trí đưa ra ngoài gạt người khó khăn đến cỡ nào! Kết quả ngươi lại hái hết toàn bộ, tức chết ta rồi!”
Diệp Linh Lang sửng sốt.
“Nơi này tất cả linh quả đều có linh trí giống ngươi sao?”
Má ơi! Vậy chẳng phải là có một đống Béo Đầu mỗi ngày xúm lại một chỗ làm chuyện ngu xuẩn sao?
“Vậy cũng không phải, chúng nó đều chỉ là mới sinh linh trí, còn rất ngây thơ mờ mịt, chỉ là có một chút ý thức có thể hấp thu linh khí chậm rãi tu luyện thôi, rất chậm rất chậm, còn việc đạt tới trình độ lợi hại như ta, toàn bộ khu rừng bên trong cửa sinh này chỉ có một mình ta, độc nhất vô nhị đó!”
“Thì ra sự tự tin hư ảo của người do như vậy mà có.”
“Cái gì?”
“Béo Đầu, vậy những tiểu động vật vừa mới nãy tham gia nghi thức đều giống ngươi, có thể nói chuyện sao?”
“Không có, nơi này chỉ có một mình ta có thể nói chuyện, cho nên nhiệm vụ đi ra ngoài gạt người chỉ có thể do ta làm thôi.”
“Cho nên, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Hả? Cái gì kỳ quái?”
“Nơi này của các ngươi, đều là động vật hoặc là thực vật, cũng không có con người, nhưng vì sao mỗi một mình ngươi lại nói tiếng người? Dù cho ngươi sinh linh trí cũng không thể nào trời sinh đã biết nói ngôn ngữ của con người đúng không?”
Béo Đầu kinh ngạc há to miệng, hai mắt trừng đến tròn xoe.
“Đúng vậy, vì sao ta lại biết nói tiếng người?”
Béo Đầu kích động nhảy dựng lên, khẩn trương bắt lấy áo của Diệp Linh Lan .
“Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Thân thế của ta có phải có vấn đề gì hay không? Ta là một loại quả thật sao? Trời ạ! Ta… Ta chẳng lẽ căn bản không phải là ta?”
Béo Đầu càng nói càng kích động, càng ngày càng khϊếp sợ, cả quả càng không thích hợp.
Thấy Béo Đầu sắp tự mình hoài nghi đến tinh thần rối loạn, Diệp Linh Lang nhanh chóng xách nó đưa đến trước mặt Quý Tử Trạc.
“Ngươi có phải quả tuyết linh hay không, Thất sư huynh của ta là người có quyền lên tiếng nhất, dù sao cũng đã ăn qua.”
“……”
Béo Đầu cùng Quý Tử Trạc đối diện nhau, trầm mặc một lát.
“Ngươi là quả tuyết linh không sai đâu, rốt cuộc thân thể của ngươi đúng là rất bổ dưỡng, hơn nữa nếu ngươi không phải thực vật thì tiểu sư muội sao có thể dùng Đại Trọng Sinh Thuật hệ mộc làm cho chân cùng đầu của ngươi mọc ra được?”
Nghe được lời này Béo Đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thì ra Béo Đầu vẫn là Béo Đầu.
“Chẳng qua là…”
Béo Đầu kinh hoảng, lại khẩn trương lên, chẳng lẽ còn có tình tiết xoay ngược gì?
“Ngươi có thể làm một quả tuyết linh thích sạch sẽ được hay không?”
“……”
Béo Đầu tức khắc nổi giận đùng đùng, nó chỉ vào Quý Tử Trạc nói: “Về sau dù ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không cho ngươi ăn một ngón chân nào đâu!”
Quý Tử Trạc lập tức cũng bực: “Cho dù ngươi đem chân cắt xuống rồi rửa sạch còn trộn thêm đường với mật ong đi nữa, nó cũng mãi mãi không thay đổi được vị đâu!”
Một trận cải vã, lưỡng bại câu thương.
Vì tránh cho bọn họ lại thương tổn nhau, Diệp Linh Lang nhanh hơn bước chân, mang theo Béo Đầu đi tới trước mặt lão nhân kia.
Không biết vì sao, khi nàng bước đến trước mặt người này thì cảm giác như tất cả ồn ào ầm ĩ của thế gian trong một giây đều biến mất, dư lại chỉ có bình tĩnh cùng rộng lớn.
Lúc này, Kha Tâm Lan đã duỗi một ngón tay đưa đến dưới mũi của lão nhân kia, sau đó nàng kinh ngạc rút tay về.
“Người này còn hô hấp!”
Lao nhân này vậy mà đang sống!
Cái này làm tất cả mọi người thu hồi dáng vẻ vui đùa, trở nên cung kính cẩn thận hơn.