“A Minh, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em chứ? Cuộn mình trong chăn ấm, cô gái nhỏ ôm thật chặt hắn, nhẹ giọng thì thầm.
Những lời như vậy, Dương Húc Minh đã nghe rất nhiều lần. Từ sau khi hai người Lý Tử và Ứng Tư Tuyết xác nhận quan hệ cho tới nay, trong một vài trường hợp ngẫu nhiên, hắn luôn luôn có thể nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Lý Tử hỏi hắn về những vấn đề như vậy.
Nửa đêm đang nằm ngủ, lúc hai người đang ôm nhau nằm trên giường cũng thế. Ngay cả lúc Dương Húc Minh kể một câu truyện khiến Ứng Tư Tuyết cảm động, lúc cô ôm trầm lấy hắn, hay lúc hai người nằm trên đồng cỏ tưởng tượng ra tương lai sau này thì Lý Tử sẽ dưới tình huống không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, nhẹ nhàng hỏi những vấn đề này.
Không phải muốn xác định tình cảm, cũng không phải cố tỏ ra tội nghiệp để nhận được thương hại. Cô gái chỉ đơn giản là muốn hỏi như vậy thôi. Giống như khi nói ra sẽ khiến nội tâm nàng cảm thấy an toàn hơn một chút, nếu không sẽ vô cùng sợ hãi. Lần trước Dương Húc Minh đã hoàn toàn bước vào bên trong nội tâm của lý Tử. Trong mắt hắn, Lý Tử là một người con gái mạnh mẽ, cho dù gặp phải bất kỳ tình huống gì vẫn tự tin nở một nụ cười. Nhưng chỉ đến sau này khi hắn ở cùng với Lý Tử thì mới phát hiện ra người con gái luôn cười này vốn vô cùng đáng thương và thiếu thốn cảm giác an toàn.
Nụ cười xinh đẹp, thông minh lanh lợi cùng với sự mạnh mẽ vốn là lớp mặt nạ nàng tự tạo ra để che đi nỗi cô đơn. Mặc dù không quá yếu mềm nhút nhát nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát như một đóa hoa khiến cho người ta luôn muốn dốc hết tâm huyết cả đời để che chở bảo vệ.
Chính bản thân hắn mỗi lần như vậy đều bình tĩnh trả lời những câu hỏi của nàng, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hắn là của Lý Tử, Lý Tử là của hắn, đây cũng là chuyện đã được quyết định từ trước. Hai người đã sống với nhau một thời gian, cho dù cuộc sống không được giàu sang hay náo nhiệt nhưng lại vô cùng ấm áp vui vẻ. Cho dù chỉ cần nghĩ lại cũng khiến Dương húc Minh bất chợt nở một nụ cười.
Chỉ có điều hạnh phúc chẳng được bao lâu đã như bọt biển tiêu tan.
Đúng vậy, hắn đang nằm mơ.
Hắn biết rõ mình đang mơ mà thôi. Lý Tử đang nằm trong ngực hắn, hai cánh tay mềm mại ôm chặt cơ thể hắn, tựa sát vào bộ ngực của hắn. Cảm giác hạnh phúc, ấm áp này tưởng chừng đã nguội lạnh nay lại tràn ra từ trong lồng ngực. Mơ thì thế nào chứ? Đã rất lâu rồi hắn không có được một giấc mơ đẹp như thế này. Từ ngày Lý Tử ra đi, hắn luôn gặp phải những ác mộng tồi tệ, luôn bị quái vật truy đuổi.
Lý Tử ra đi cũng đã mang theo niềm tin cùng ánh sáng hi vọng trong cuộc đời hắn. Thứ hắn nhận lại không những là nỗi nhớ khôn nguôi, còn đưa đẩy hắn vào một thế giới âm trầm quỷ quyệt. Tháng ngày trốn chạy, dãy dụa tìm con đường sống trong thế giới ma quái này khiến hắn mệt mỏi. Hiện tại hắn đã gần như vượt qua tất cả các cửa ải khó khăn nhất, đánh bại những kẻ thù đáng sợ nhất, chỉ còn một mục tiêu cuối cùng.
Vì sao bây giờ hắn không thể có được một giấc mộng ấm áp hạnh phúc chứ? Cho dù là mơ hắn cũng có thể rất vui vẻ. Nhìn bóng dáng người con gái thướt tha đang nằm trong lòng mình, Dương Húc Minh lẩm bẩm nói:
“Anh sẽ bên em, Lý Tử, anh hứa cả cuộc đời này sẽ mãi chăm sóc và bảo vệ em.” Lời nói này, cảm giác này thật sự vô cùng thân thuộc. Thời gian cùng cảm xúc hỗn loạn khiến hắn gần như thật sự được trở về quãng thời gian trước, giống như đang nằm trong chăn, ôm lấy thân thể ấm áp của Lý Tử, nhẹ giọng thì thầm.
Ánh mắt của hắn có chút mỏi mệt, mờ mờ.
“Nhất định sẽ mãi mãi bên cạnh em.”
Dương Húc Minh lẩm bẩm nói nhỏ, lặp lại một lần nữa. Nhưng lần này Lý Tử nằm trong ngực không nhẹ nhàng gật đầu giống mọi ngày. Nàng ngửa mặt lên lẳng lặng nhìn Dương Húc Minh, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng hờ hững. Lúc này trong ngực Dương Húc Minh không phải là Lý Tử ôn nhu dịu dàng mà là một cái thi thể lạnh lẽo cứng đờ.
Nàng nghe được những lời hứa hẹn của Dương Húc Minh, cứ như vậy ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn, bên trong giọng nói có chút thống khổ.
Nàng nắm lấy tay của Dương Húc Minh, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ứng Tư Tuyết mang thai…” Một trận rét lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện lan đến toàn cơ thể Dương Húc Minh. Cả cơ thể hắn run rẩy kịch liệt, trực tiếp ngồi bật dậy từ chỗ ghế phụ.
Hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh, cố gắng bình tĩnh thì Dương Húc Minh mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, dần dần bình tĩnh lại. Hắn bây giờ đang ngồi bên ghế phụ, trên người được cài dây an toàn. Phía trước là cột mốc đường cao tốc, ánh nắng buổi sáng xuyên qua ô cửa kính chiếu lên mặt hắn, nhưng lại không cách nào khiến con người ta cảm thấy ấm áp.
Ý thức của Dương Húc Minh dần dần thoát ra từ trong cơn ác mộng, triệt để trở về với hiện thực.
“Tới nơi rồi sao?” Hắn xoa tay lên trán, lẩm bẩm hỏi.
Ứng Tư Tuyết đang lái xe liếc qua nhìn hắn, gật đầu: “Ừm, chuẩn bị tới Lục Bàn Thủy. Sao vậy? Anh mơ thấy ác mộng à?”
Dương Húc Minh ngồi cạnh, cúi thấp đầu xoa xoa hai bên thái dương để nàng không nhìn thấy nét mặt của hắn. Nhưng giọng nói lại có chút trầm thấp: “Ừ, mơ thấy Lý Tử.”
Dương Húc Minh hời hợt trả lời, không lộ ra quá nhiều điều khác thường. Ứng Tư Tuyết nghe vậy cũng nhún vai không hỏi nhiều. Nàng hơi nhấn chân phanh, giảm tốc độ của xe, sau đó đảo qua hai bên gương, xác nhận phía sau không có xe mới từ từ lái vào vòng xuyến phía trước.
Trên biển báo vòng xuyến có một kí hiệu cột mốc màu xanh biểu hiện phương hướng lục Bàn Thủy. Dọc theo hướng vòng tròn mà đi thì sẽ đến nội thành Lục Bàn Thủy. Sau khi rời khỏi Cửu Giang, hai người không hề chậm trễ trực tiếp lái xe lên đường cao tốc một mạch chạy thẳng đến Lục Bàn Thủy.
Mặc dù lái xe trên đường cao tốc cực kỳ mệt mỏi, nhưng hai người thay phiên nhau lái nên vẫn có chút thời gian chợp mắt giúp đầu óc được thanh tỉnh. Đoạn đường này thời gian duy nhất có thể nghỉ ngơi chính là lúc dừng xe ở một quán ăn nào đó kiếm gì nhét vào bụng. Còn lại luôn trong tình trạng di chuyển trên đường. Khoảng cách từ Cửu Giang đến Lục Bàn Thủy khoảng hơn bốn trăm cây số, cho dù chiếc xe bọn họ hoạt động liên tục thì cũng phải mất cỡ một ngày một đêm mới đến nơi.
Sở dĩ hai người vội vàng không nghỉ như vậy cũng chỉ vì lo lắng Quỷ Diện sẽ nhanh chân đến trước. Nếu như trước khi địa lôi được chôn xuống mà Quỷ Diện đã đến Thượng Nê pha thì coi như toàn bộ kế hoạch của hai người đều sẽ đổ sông đổ bể hết. Dù sao nếu mụ xong việc ở Thượng Nê pha thì không ai biết mụ sẽ định đi đến nơi nào tiếp theo. Cho nên đây chính là cơ hội duy nhất, một khi bỏ lỡ thì sẽ không có lần sau. Cho nên bọn họ nhất định phải nắm cho thật chặt.
Chỉ có điều Dương Húc Minh không nghĩ tới, chính mình sau khi đến Lục Bàn Thủy lại có thể một lần nữa mơ thấy Lý Tử. Mà nàng còn nói những lời kỳ quái như vậy cho hắn biết.
Từng tia nắng buổi sáng chiếu xuống, Dương Húc Minh nghiêng đầu nhìn về Ứng Tư Tuyết. Theo ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng, lúc này đôi mắt nàng đã thâm quầng, nhìn chăm chú về con đường phía trước, hai tay nắm lấy vô lăng, có vẻ đã rất buồn ngủ.
Dáng vẻ của nàng hoàn toàn giống hệt trước đây, không có gì thay đổi, vẫn như cũ tươi vui nhẹ nhàng, đáng để người ta tin cậy. Nhưng lời nói của Lý Tử lúc nãy trong giấc mơ khiến Dương Húc Minh theo bản năng nhìn về hàng ghế sau.
Nơi đó đang cột một cái thùng gỗ, bên trong chính là người con gái mà hắn vô cùng yêu thương đang ngủ say. Từ khi rời khỏi Cửu Giang cho tới nay, Lý tử vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chủ có thể mơ hồ cảm nhận được sát khí trong thùng gỗ càng ngày càng đậm.
Dù là một người bình thường không biết chuyện gì khi nhìn thấy cái thùng gỗ này đều sẽ theo bản năng cảm thấy hoảng hốt chấn động tâm lý, không dám tới gần. Không thể nghi ngờ, vết thương của Lý Tử đang không ngừng được chữa trị. Theo thời gian trôi qua, khoảng cách ngày nàng đi ra từ trong thùng gỗ cũng sắp đến. Vậy giấc mơ ban nãy là do hắn tưởng tượng ra hay sao?
Giấc mơ kỳ quái như vậy rất có khả năng là Lý Tử muốn nói cho hắn điều gì đó. Cũng không phải muốn cảnh cáo hắn mà báo mộng giảng giải. Mà đơn giản muốn trong mơ nói cho hắn biết Ứng Tư Tuyết đã mang thai sao?
Nhưng làm sao có thể chứ. Khoảng thời gian này tiểu Ứng một mực đi bên cạnh hắn, cũng không có tiếp xúc với người đàn ông nào, thậm chí bao nhiêu năm qua đến cả bạn trai cũng chưa có, làm thế nào mà mang thai được? Chính mình cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi. Dương Húc Minh dùng sức lắc đầu, muốn đem mấy cái suy nghĩ bậy bạ này trong đầu hất văng ra.
Phía trước, Ứng Tư Tuyết đã lái xe rời khỏi đường cao tốc, tiến về nội thành Lục Bàn Thủy. Con đường quen thuộc dần hiện ra khiến cho con người ta sinh ra một cảm giác thân thiết. Lần này trở về cuối cùng cũng có thể kết thúc tất cả tai họa, giải quyết mọi lo âu trong lòng. Dương Húc Minh nắm chặt nắm đấm, chậm rãi thở ra một hơi đầy mệt mỏi, nhìn chiếc ô tô chạy trên đường.
Nắng mai tươi đẹp, năm tháng bình yên.