Trong không gian đông kết này, mọi vật đều ngừng lại.
Cái thân thể máu me của Nhạc Ninh lúc này đang dính sát vào lưng Quỷ Diện. Hai cánh tay nhỏ bé của nó gắt gao nắm chặt lấy cơ thể mụ, không ngừng sử dụng năng lực lên người mụ.
Móng của cả mười ngón tay Quỷ Diện đã bị lực mạnh xé đứt. Máu tươi trên tay đang nhỏ từng giọt xuống đất. Nếu không nhờ có năng lực đông kết của Ngô Tiểu Tùng thì có lẽ Quỷ Diện đã phải chịu một sự tra tấn khủng khiếp.
Nhưng dù vậy thì mụ vẫn hiểu mình chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Vì năng lực của Nhạc Ninh vốn chia sẻ sự tra tấn của bán thân từng chịu cho người nó chạm vào. Cũng tính luôn cả việc người khác vô tình hay cố ý chạm vào nó. Cho dù Ngô Tiểu Tùng cũng là một con lệ quỷ nhưng khi hắn chạm vào Nhạc Ninh thì cũng không thể tránh né được năng lựng tự làm thương tổn bản thân. Giống như vừa rồi hắn chỉ chạm nhẹ một cái đã bị năng lực của Nhạc Ninh ngay lập tức tác động lên thân thể.
Mặc dù quỷ thì không có da thịt nhưng đau đớn khi bị thương vẫn xuất hiện, chưa kể còn có cả khái niệm tử vong.
Nếu như Nhạc Ninh có thể phát huy được toàn bộ thực lực thì ngay cả lệ quỷ hung mãnh nhất cũng có thể bị giết chết.
“Có thể hơi khắc chế năng lực của ta sao?” Trong không gian đông kết, Ngô tiểu Tùng hơi nhíu mày. Hắn có thể thông qua lực áp chế để khiến vật thể ngưng đọng, đổi hướng các vật thể đang bay trong khu vực này và thay đổi tốc độ của chúng.
Nhưng đánh bay đồ vật với đánh bay Nhạc Ninh đang bám chặt trên người mẹ hắn đâu có giống nhau? Không thể lấy mấy cái lý luận vật lý của Newton để áp dụng cho quỷ được. Cách duy nhất là hắn phải tự mình túm lấy thằng tiểu quỷ này ném ra ngoài chứ không thể dựa vào cái suy nghĩ thẳng tay giết chết nó được. Còn cái cơ hội để mẹ hắn tự mình tống cổ thẳng lỏi này ra lại càng không lớn. Thằng nhóc này bám rất chắc chắn, cả người nó nhỏ nên len lỏi rất kỹ. Đừng nói mẹ hắn vốn gầy gò yếu đuối, cho dù là một người trưởng thành muốn gỡ nó ra thì cũng phải lê lết chứ chẳng đùa.
“Thật sự phiền phức.”
Trong thế giới ngưng đọng, Ngô Tiểu Tùng quay lại bắt gặp được nụ cười của Nhạc Chấn Đào. Nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy cái mặt này giống như đang cười đểu hắn vậy. Mẹ nó chứ, theo lý thì chỉ cần giết chết người nuôi quỷ, thì con lệ quỷ bị hắn điều khiển cũng sẽ chết theo.
Nhưng dù sao thành tự của đám người nuôi quỷ trong tổ chức đạt được cũng có một tay của Ngô Tiểu Tùng tạo thành. Hắn hiểu rất rõ về cách thức nuôi quỷ nên nhận ra sự khác biệt của Nhạc Chấn Đào với những người nuôi quỷ còn lại.
Nhạc Chấn Đào không hề sử dụng thủ đoạn cưỡng chế hay ép buộc để nô dịch lệ quỷ.
Cho nên sợi dây liên kết sinh mạng của hắn với lệ quỷ không mạnh. Dù bây giờ có thể giết chết hắn thì đám quỷ của hắn vẫn còn sống và tự ý hành động trong khoảng thời gian rất lâu. Tất nhiên, khoảng thời gian đó cũng quá đủ để kết liễu mạng sống của mẹ hắn.”
“Quả thật khá đau đầu.” Ngô Tiểu Tùng thì thào nói.
Hắn đứng trong kết giới nhìn thẳng về Nhạc Ninh bám chặt lên mẹ mình, lại nghĩ tới Nhạc Chấn Đào đang giương mắt nhìn như khán giả ở cách đó không xa, lúc này mới thấy bản thân lại bị dồn vào thế bí. Quả nhiên cho dù có là lệ quỷ mạnh nhất, mang sức mạnh áp đảo thì vẫn chưa chắc có thể thắng. Ngô Tiểu Tùng lắc đầu nói:”Chắc phải thử một chút.”
Hắn nghĩ đến một cách khác. Nếu Nhạc Chấn Đào không dùng cách ép buộc để điều khiển lệ quỷ mà vẫn khiến con quỷ nhỏ này nghe lệnh của mình. Vậy tình cảm của hai kẻ này nhất định rất sâu đậm. Nếu đã vậy.
Bộp!
Ngô Tiểu Tùng vỗ tay một tiếng, toàn bộ khu vực đông kết được giải trừ, trở về trạng thái ban đầu.
Quỷ Diện vẫn đang kêu gào thống khổ, cảm nhận được nỗi đau đớn thống khổ của Nhạc Ninh phải chịu trước khi chết.
Mười ngón tay của mụ bây giờ máu me đầm đìa. Khuôn mặt trở nên vặn vẹo vì cơn đau mang lại.
Mụ điên cuồng giãy dụa nhưng tiểu quỷ vẫn bám chặt như bị dán keo sau lưng khiến mụ căn bản không thể nào thoát.
Lúc này Ngô Tiểu Tùng đã đứng bên cạnh của Nhạc Chấn Đào, cất giọng nói:”Tiểu quỷ, nếu mày không dừng tay, tên khốn này chắc chắn sẽ chết.” Vừa nghe được lời của Ngô Tiểu Tùng, Nhạc Ninh liền ngẩng đầu, nhìn thấy Nhạc Chấn Đào đang đứng sát tường sắc mặt đã nghẹn đến đỏ bừng. Ngô Tiểu Tùng tiếp tục nói:”Năng lực của tao không chỉ tạo thành một khu vực có phạm vi lớn, mà còn có thể tạo ra một bộ phận rất nhỏ.”
“Ví dụ bây giờ tao chỉ cần một chút lực để bao vây cổ của hắn.”
“Chắn lại quá trình truyền máu và không khí từ cơ thể lên não, mày nghĩ xem, hắn có thể sống được bao lâu?”
“Mày có thể không tin tao, vậy hãy nhìn tự đi. Bây giờ hắn đang cố gắng há mồm để thở vì thiếu không khí, nhưng tiếc quá, cổ của hắn bị tao chặn lại rồi.”
“Không thể thông qua miệng và mũi để truyền không khí tới phổi của hắn.”
“Chưa kể tao còn chặn luôn đường lưu thông của máu lên đầu, rất nhanh sẽ khiến thằng khốn này chết não.” Khuôn mặt Ngô Tiểu Tùng lạnh lẽo “Tin tao đi, nếu mày không buông tay, hắn ta sẽ chết rất thê thảm!”
Khuôn mặt Nhạc Chấn Đào lúc này đã đỏ bừng, cái miệng lúc này giống như con cá sắp chết không ngừng hô hấp. Hai tay đang cố nắm cổ họng nhưng không có cách nào khiến không khí có thể từ mũi miệng tràn vào phổi. Ánh mắt trở nên mơ hồ, có dấu hiệu sắp ngất.
Hắn khàn giọng, đau đớn hét lên:
“Ngươi hèn hạ! Nhạc Ninh, đừng nghe hắn. Chỉ cần giết mụ, hắn chắc chắn sẽ chết!” Nhạc Chấn Đào hoàn toàn không có ý thỏa hiệp. Thậm chí hắn còn nổi điên yêu cầu con trai mình trực tiếp giết người. Thấy cảnh này, Ngô Tiểu Tùng lắc đầu.
“Hèn hạ sao? Tao thích hèn hạ đấy, mày làm gì được?”
“Chỉ cần thắng cuộc, thì có hèn hạ thế nào cũng chả quan trọng nữa.”
“Cao thượng gì chứ, chỉ là lý do của mấy thằng thất bại thôi.”
“Nếu chết ở chỗ này, mày nghĩ có ai đó sẽ ghi tên mày vào sử sách vì sự cao thượng sao?”
Ngô Tiểu Tùng lại nhìn về Nhạc Ninh cách đó không:”Quyết định nhanh lên thằng nhóc, người thân của mày sắp chết rồi đấy.”
“Nếu mày còn do dự lời nói của tao thì không ai có thể cứu nổi hắn nữa.”
Ý thức Nhạc Chấn Đào đã bắt đầu mơ hồ, hai mắt trắng dã, thân thể thống khổ run rẩy, hai tay vô ý thức khơ lung tung nhưng lại không có tác dụng gì.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nhạc Ninh giờ phút này trở nên ngây dại.
Từng giọt nước mắt đầy tuyệt vọng từ trong hai con mắt đỏ áu của nó chảy ra. Nhưng nó chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn cha mình, cái gì cũng không làm được, bởi vì cha nó đã ra lệnh không được dừng lại.
Nhưng ngay lúc này, năng lực của thê tử Nhạc Chấn Đào một lần nữa được phát động.
Lối vào thế giới ác mộng lần nữa mở ra.
“Cái gì?”
Ngay khi cảm nhận được năng lực của một lệ quỷ khác trong nháy mắt xuất hiện. Ngô Tiểu Tùng bỗng nhiên nhíu mày.
Theo bản năng, hắn phát động năng lực, đem toàn bộ khu vực chung quanh lần nữa đông kết. Điều này khiến năng lực của Triệu Thiến mất đi tác dụng, không thể nang mang chồng mình trốn đi.
Nhưng năng lực này cũng tác động lên người Nhạc Chấn Đào khiến hắn từ trong đau khổ cuối cùng được giải thoát, vì lúc này cả thân thể hắn đều phải dừng lại.
Thấy vậy, Ngô Tiểu Tùng hừ lạnh:
"Mẹ kiếp, đúng là âm hồn bất tán!”
Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về hướng xa. Nơi đó trong bóng tối ẩn dấu một lệ quỷ khác mà hắn không biết tên.
Nó có thể đại khái cảm nhận được sự tồn tại cùng vị trí của đối phương nhưng không thể khóa chặt mục tiêu.
Hắn biết rõ lúc này còn một lệ quỷ khác không ngừng phá rối nhưng cũng không thể làm gì được. “Hazzzz” Thở dài một tiếng, cảm xúc của hắn lúc này vô cùng u oán.
Lúc này tình huống đáng sợ xuất hiện. Khí tức oán giận cuồng bạo bắt đầu tràn ngập quanh thân hắn, đồng thời cảm giác khủng bố bỗng tăng mạnh hơn. Cổ hắn xuất hiện một vết thương, máu tươi mang theo mùi tanh tưởi tràn ra.
Liên tục thở dốc mấy lần, Ngô tiểu Tùng lúc này lầm bầm nói:”Đáng ghét, tí nữa lại bị mất kiểm soát!”
“Chỉ vì bị mẫu thân giết chết nên vĩnh viễn bị nô dịch, cho dù đứng xa như vậy vẫn không thể thoát khỏi.”
“Mà hết lần này tới lần khác lại bị thằng khốn này phát hiện và đe dọa.”
Ánh mắt hung ác của Ngô Tiểu Tùng nhìn về Nhạc Chấn Đào. Hắn vuốt ve cái cổ đầy máu của mình, mặc du căm hận gã đàn ông trước mặt nhưng cũng không dám làm liều. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, không thể để mất lý trí, hắn không muốn bị quỷ trong quan tài máu cảm ứng được. Sau đó nói:”Chỉ bằng một thủ đoạn ngu xuẩn này của mày đã có thể đá tao vào tuyệt cảnh.”
“Tao quả thật đã đánh giá thấp về mày.”