Đáp lại câu hỏi của tiểu quỷ là một nụ cười lạnh từ Nhạc Chấn Đào.
“Thì ra là vậy” Cả người Nhạc Chấn Đào lúc này dính be bét máu, miệng lẩm bẩm nói.
Tiểu quỷ còn đang lơ lửng trước mặt hắn khẽ nhíu mày hỏi:”Mày biết cái gì?”
Nhạc Chấn Đào ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt con quỷ nhỏ, nở ra một nụ cười chế giễu:
“Tao đã biết được năng lực của mày”. Trong nháy mắt khi thấy nụ cười kia, tiểu quỷ bỗng ý thức được sự nguy hiểm.
Hắn vội vàng quay lại nhìn về phía sau lưng hét lớn:”Mẹ!”
Trong bóng tối, Quỷ Diện với khuôn mặt kinh ngạc đang đứng ngơ ngác, không biết có chuyện gì đang xảy ra. Nhưng từ trong bóng đêm xuất hiện một mảnh kính bị bể đang lao cực nhanh về phía cái thân già nua của mụ.
“Dừng lại!”
Ngô Tiểu Tùng hét lên một tiếng, ngay lập tức tất cả mọi thứ trong phạm vi năm mươi mét xung quanh hắn dường như đều ngừng lại. Nụ cười lạnh trên mặt Nhạc Chấn Đào giờ phút này cũng tắt ngấm.
Bên trong phạm vi năm mươi mét này giống như một không gian hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, một thế giới bị ngưng đọng thời gian. Những hạt bụi trong không khí giờ phút này không hề di chuyển. Ngay cả ánh sáng cũng chịu ảnh hưởng mà ngưng kết lại.
Trong phạm vi này, thứ duy nhất có thể di chuyển chính là hình dáng tiểu quỷ đang lơ lửng trong màn đêm kia.
Khuôn mặt hắn lúc này lạnh lùng khi nhìn thấy mảnh kính bể sắp đánh trúng mẹ mình.
Mảnh kính bể vô cùng sắc bén đang lao nhanh vào sau gáy của Điện Diện. Nếu bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ trực tiếp xuyên thủng qua gáy, cướp đi tính mạng của mụ.
“Đánh lén từ xa, thủ đoạn thật hèn hạ.”
“Tại sao mày lại nhắm vào mẹ tao mà không phải tao? Tính giết mẹ tao trước à?”
“Kế hoạch thì hay đấy nhưng đáng tiếc mày không thể thành công” Ngô Tiểu Tùng xoay người lại, nhìn về phía Nhạc Chấn Đào.
Lúc này Nhạc Chấn Đào đứng im không thể nhúc nhích, nụ cười trên mặt đã tắt từ lâu, động tác cứng đờ, ngay cả máu trên vết thương đang rơi xuống cũng đình trệ giữa không trung. Cho dù trong ý thức của Nhạc Chấn Đào, chuyện thế giới bên trong này bị dừng lại cũng không có xảy ra.
Hắn không cách nào cảm nhận được những việc đang phát sinh ở đây, nhưng hắn biết tất cả mọi đau đớn phải gánh chịu trong thế giới này sẽ lập tức xuất hiện khi không gian này kết thúc.
Ngô Tiểu Tùng nhấc ngón tay, nhẹ nhàng chỉ lên trên cánh tay phải của Nhạc Chấn Đào. Sau đó kéo nhẹ lớp da trên ngón áp út của Nhạc Chấn Đào khiến nó bị nứt toạc. Từng chút thịt bị con quỷ này bóc ra như bóc vỏ chuối, lộ ra từng mảng máu thịt gần xương. Làm xong việc này, Ngô Tiểu Tùng mới hừ lạnh một tiếng.
Hắn quay lại nhìn về mảnh kính bể đang đông cứng trong không trung sau lưng hừ lạnh một tiếng.
Một lực lượng cực mạnh xuất hiện xung quanh mảnh kính bể. Nhưng một phần có lẽ đang trong khu vực riêng nên không cách nào thể hiện ra bên ngoài.
Theo sự điều khiển của Ngô Tiểu Tùng, toàn bộ lực lượng lực tác dụng lên mảnh kính. Ngay khi sắp đâm vào sau gáy Quỷ Diện, lực ép này khiến mảnh kính bị đánh văng ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn lúc đến.
Rầm!
Âm thanh xuất hiện phá tan sự yên tĩnh trong con hẻm nhỏ, mảnh kính bể bị đánh văng ra cắm thẳng vào vách tường. Cùng lúc đó cơn đau từ tay của Nhạc Chấn Đào mới truyền đến bên trong não.
Cố gắng đè ép tiếng hét của mình, ý chí của Nhạc Chấn Đào khiến hắn ngậm miệng, rên lên những tiếng trầm thấp.
Điều này khiến Ngô Tiểu Tùng cảm thấy có chút bất ngờ, hắn xoay người lại.
“Ai da, muốn hạ giọng sao? Mày đang sợ tiếng kêu của mày sẽ khiến đám chuột bạn mày tìm tới à?”
Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng nhìn Nhạc Chấn Đào tiếp tục nói:”Không nói tới khả năng tính toán cùng sự bỉ ổi khi nãy, chỉ riêng khả năng chịu đựng đau đớn do bị lột da, mày so với những loại ăn hại to mồm trước đây tao gặp khá hơn rất nhiều.”
“Có thể nhìn ra được năng lực của tao, mày còn khống chế một con lệ quỷ khác ư?”
“Có vẻ lệ quỷ này đang ở cách đây rất xa nên mới giúp mày nhìn thấy rõ ràng tất cả nhỉ.”
Trong góc tường, toàn thân Nhạc Chấn Đào đổ mồ hôi vì đau đớn. Nhưng hắn lại ngẩng đầu, nhìn vào con lệ quỷ đứng trước mặt mình, nở nụ cười.
“Năng lực của mày là đông kết? Hoặc ngưng đọng thời gian.”
“Nhưng tao biết cái năng lực này phạm vi bao trùm không lớn, mày chỉ có thể đông kết khu vực bán kính năm mươi mét xung quanh người, nhưng chỗ xa hơn mày chịu.”
“Nói cách khác, nếu có người đứng ở xa nhìn thấy cảnh tượng lúc mày sử dụng năng lực, chỉ cần suy nghĩ một chút họ sẽ nhận ra.”
“Từ điểm này có thể nhận ra, năng lực này của mày nhìn thì rất đáng sợ nhưng cũng khá sơ hở!”
“Nếu để mày tiếp cận được, kẻ địch của mày có thể bị mày đùa cho tới chết mà vẫn không biết nguyên nhân.”
“Nhưng nếu kéo giãn khoảng cách với mày, năng lực đó sẽ không có gì đáng sợ. “ Nhạc Chấn Đào nở một nụ cười thoải mái, hắn vô cùng vui vẻ. Bởi vì cuối cùng hắn cũng biết được năng lực của quỷ anh.
Chỉ cần biết được bị mật của sực mạnh, coi như lệ quỷ kinh khủng nhất xuất hiện cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc không ngăn cả hành vi tự ý bỏ đi của vợ lại giúp cô ấy đứng từ xa có thể nhìn thấy tất cả những việc đang xảy ra ở đây. Giúp hắn khám phá ra được bí mật năng lực của con trai Quỷ Diện. Nhạc Chấn Đào cười to, trực tiếp phát động năng lực của thê tử từ xa.
Lối vào ác mộng thế giới lần nữa mở ra! Sau đó...
“Tao nói rồi, cái năng lực này của mày đối với tao hoàn toàn vô dụng!”
Tiểu quỷ lúc này oán hận gào thét. Hai tay hắn mở ra, lực lượng đông kết lần nữa hội tụ. Lấy hắn làm trung tâm, phạm vi bán kính năm mươi mét một lần nữa bị đông cứng lại. Trong thế giới này, chỉ mình hắn có thể hoạt động bình thường. Lúc này hắn chăm chú nhìn Nhạc Chấn Đào nói:”Chỉ cần nằm trong phạm vi bao bọc này của tao, năng lực của lệ quỷ cũng không có tác dụng!”
“Không một kẻ nào trong khu vực này có thể hoạt động, quỷ cũng không phải ngoại lệ!”
Nó trực tiếp nhấc chân đá vào người Nhạc Chấn Đào, khiến thân thể hắn loạng choạng.
Sau đó, lực đông kết khiến sức mạnh của thê tử Nhạc Chấn Đào mất đi tác dụng. Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng nói:” Nếu mày đã phát hiện bí mật của tao thì không còn lý do gì giữ mạng mày lại nữa.”
“Kẻ vô danh, mày thích làm người tốt đúng không? Vậy đêm nay chết ở chỗ này để bảo vệ đám bạn của mày đi.”
“Tuy rằng tao không thể tìm được đám chuột nhắt kia, nhưng tao tin rằng chỉ cần mày chết, bọn chúng nhất định sẽ tới tìm tao để báo thù”
“Lúc đó tao sẽ giết từng đứa một rồi tiễn chúng nó xuống dưới để mày không phải cô đơn.” Nói xong, Ngô Tiểu Tùng liền phát động năng lực.
Nhưng ngay khi vừa nói ra câu này, Quỷ Diện sau lưng bỗng hét thảm một tiếng.
Ngô Tiểu Tùng kinh ngạc quay lại, phát động năng lực dừng lại theo bản năng. Trong nháy mắt, thê tử Nhạc Chấn Đào lập tức phát động lối vào ác mộng một lần nữa, lấy tốc độ nhanh nhất trực tiếp bắt lấy cái thân thể máu me bê bết của Nhạc Chấn Đào.
“Dừng lại”
Ngô Tiểu Tùng nổi điên gầm lên, toàn bộ bên trong con hẻm lại lần nữa rơi vào im lặng.
Khuôn mặt hắn không thay đổi nhìn vào thân thể máu me khắp người của Nhạc Chấn Đào nói:”Dương đông kích tây? Mày định giết mẹ tao để dời sự chú ý rồi nhân cơ hội chạy trốn?”
“Mày tí nữa đã thành công, tao có lời khen đấy.”
“Nhưng mày đừng quên, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu tao cũng khiến cho năng lực của mày mất đi tác dụng.”
Hắn lạnh lùng đi đến chỗ Quỷ Diện đang đứng cách đó không xa. Sau lựng mụ ta chẳng biết từ khi nào xuất hiện một con quỷ nhỏ máu me khắp người, chính là Nhạc Ninh con của Nhạc Chấn Đào. Khí tức trên người nó yếu ớt, không xác định được cấp độ, giống như nó không hề tồn tại.
Cả Ngô Tiểu Tùng cùng Quỷ Diện cũng đều không biết con quỷ nhỏ này tiếp cận lúc nào. Nhưng có thể xác định chính nó đã tấn công Quỷ Diện. Lúc này thân hình gầy gò của mụ ta đang run rẩy, miệng phát ra những âm thanh thống khổ, móng và da trên ngón tay của mụ đã bị một lực lượng nào đó kéo rách.
Máu tươi chảy dài.
Nhưng làm thế nào nó có thể tấn công trong thế giới ngưng đọng này được?
Ngô Tiểu Tùng bay thẳng đến gần con quỷ nhỏ, biểu lộ lạnh lùng nói:”Mày chắc là con lệ quỷ do tên phế vật kia điều khiển. Một tiểu quỷ yếu đuối như vậy, chẳng trách chỉ có thể dựa vào đánh lén, không hề lộ mặt.”
Vừa nói, hắn vừa trực tiếp đưa tay tóm lấy tiểu quỷ. Nhưng trong nháy mắt khi ngón tay vừa chạm đến Nhạc Ninh, tay của Ngô Tiểu Tùng giống như bị điện giật bỗng nhiên bắn thẳng ra.
“Chỉ cần chạm vào sẽ khiến người khác bị thương giống mình ư?” Ngô tiểu Tùng nhíu mày nhìn ngón tay của mình “Hơi có chút khó giải quyết a.”