Dịch giả: Doãn Đại Hiệp
Đối với tò mò của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh cũng không nói ra quá nhiều chuyện quan trọng.
Hắn chém gió chuyện Lý Tử thực sự đã chết rồi biến thành Lệ quỷ. Vì để tìm lại công đạo cho bạn gái, hắn mới dấn thân vào con đường trừ ma diệt quỷ. Ứng Tư Tuyết nghe vậy tưởng thật, ánh mắt cô bé ngập tràn vẻ ngưỡng mộ mê say!
Về phần nguyên nhân cái chết của Lý Tử cùng cừu hận với mấy người họ hàng kia, Dương Húc Minh không nói tỉ mỉ. Cô gái trước mặt cũng thức thời không có hỏi.
Hắn kể thêm về đặc điểm của Lệ quỷ, và những con Lệ quỷ khác nhau hắn đã từng gặp.
Kể lại mọi chuyện, lòng Dương Húc Minh dần dần bình tĩnh lại. Ứng Tư Tuyết thì vẫn chống cằm, lặng yên lắng nghe với vẻ say mê háo hức, giống như một cô bé vẫn thích nghe chuyện cổ tích, và giờ đây câu chuyện cổ tích đó đang thật sự hiện hữu bên mình.
...
Trong lúc đó, một phía khác của thành phố, có một người đang đi vào hầm trú ẩn bỏ hoang dưới Chung Sơn.
Một phụ nữ mặc áo khoác trùm kín đầu, còn đeo thêm khẩu trang, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Cô ta đi xuyên qua khu rừng tối đen như mực tiến đến lối vào hầm trú ẩn.
Cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không có ai đi theo, cô ta đi vào hầm trú ẩn. Bước chân rất nhẹ, cô ta cẩn thận đi trong hầm trú ẩn nhàn nhạt mùi ẩm mốc hôi thối. Trong hầm trú ẩn yên tĩnh tịch mịch, không nghe thấy âm thanh gì.
Cô ta không ngừng đi vào sâu bên trong, xuống cầu thang xoắn ốc rồi đi vào khu vực thứ ba trong hầm trú ẩn.
Nơi này có hai lối rẽ. Một cái rẽ ra cửa thoát hiểm lưng chừng núi, hướng đường Bạch Ngọc. Một cái khác dẫn vào chỗ sâu nhất. Cô ta không do dự, đi thẳng đến lối đi bên trái, hướng vào sâu trong hầm kia.
Đi được vài bước bỗng nhiên cô ta dừng lại. Bởi vì phía trước tự nhiên xuất hiện ánh nến ảm đạm. Bên cạnh ngọn nến, một bóng người gầy gò thấp bé đeo mặt nạ đang ngồi đó.
Bóng người in lên vách hang giống như một bà mẹ đang thức đêm may y phục cho con cái.
Cô ta do dự có nên đi tiếp hay không.
Nhưng bên trong lại vang lên giọng nói khàn khàn của một bà lão.
- “Mau vào đi…Chúng tôi đang chờ mình cô đây.”
Cô ta cảnh giác nhìn bà lão này, chần chờ mấy giây, cuối cùng vẫn đi vào chỗ trống sâu nhất của hầm trú ẩn. Sau khi đi vào, cô ta phát hiện ở đây không chỉ có một người.
Trừ bà lão lưng còng ngồi cạnh ngọn nến, có hai người khác trong bóng tối đang yên lặng dò xét cô ta.
- “Khụ khụ khụ…. Khụ khụ khụ…” Bà lão ngồi trên sàn nhà ho khù khụ mấy tiếng. Sau đó mới thấp giọng nói khàn khàn:
- “Các vị đã đến đủ, chúng ta bàn chuyện chính thôi.”
- “Đêm nay tất cả mọi người không hẹn mà cùng đến nơi này, như vậy có nghĩa là các vị đã rõ tình cảnh của chúng ta hiện nay.”
- “Đây là lần đầu tiên chúng ra gặp mặt thật sự, cũng có thể là lần cuối cùng.”
- “Bỉ Ngạn Hoa đã không còn, chúng ta vất vả bồi dưỡng lâu như thế, cuối cùng lại bị thằng trộm chó nào nhanh chân đến trước…Khụ khụ khụ….Khụ khụ khụ…”
Bà lão đeo mặt nạ ho khan kịch liệt như người bị bệnh phổi lâu năm, giống như muốn ho cả phổi ra ngoài. Trông cũng không giống như đang giả vờ.
Bà ta ho khan một lúc lâu, sau đó mới vuốt họng nói nhỏ:
- “Mấy người nghĩ gì tao không cần biết, nhưng bà mày tuyệt đối không bỏ qua chuyện này.”
- “Hi vọng cuối cùng của bà già này đã bị thằng chó nào dập tắt, tao sẽ không để nó sống yên ổn…”
Nghe xong lời bà ta, tất cả đều im lặng một lúc. Sau đó, một người ẩn mình trong bóng tối mới mở miệng nói chuyện.
Giọng nói của gã không ngờ còn khá trẻ.
- “Mọi người muốn đi tìm tên kia báo thù? Bà biết hắn là ai sao? Không biết là ai làm thì tìm kiểu gì được đây?”
- “Mà cái hầm trú ẩn này nguy hiểm cỡ nào mọi người đều biết, không có Bỉ Ngạn Hoa trợ giúp, căn bản không ai dám tiến vào”
- “ Tên kia có thể tiêu diệt con ác quỷ kinh khủng trong hầm, rõ ràng là hắn mạnh hơn chúng ta nhiều. Loại người đáng sợ này căn bản không phải chúng ta có thể trêu chọc.
Tôi cũng đâu có muốn trường sinh bất lão. Chẳng qua là bị đóa hoa này dụ dỗ trong giấc mơ mà đến đây. Bây giờ không có nó cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”
Nam thanh niên nói:
- “các vị muốn đi tìm đường chết cũng đừng mang tôi theo.”
Trong bóng tối, một người khác cất tiếng, nghe tiếng có vẻ là một phụ nữ trung niên. Cô ả nói:
- “Bây giờ không phải chúng ta muốn bỏ là bỏ được. Thời điểm số 5 chết, chúng ta đều cảm giác được.
- “Số 5 vừa mới chết không bao lâu, Bỉ Ngạn Hoa cũng bị hái mất.”
- “Chắc chắn có người đang để mắt tới chúng ta.”
- “Coi như số 3 cậu muốn buông bỏ, tên kia chưa chắc đã tha cho cậu.”
- “Hắn tất nhiên sẽ lùng từng người một, đem chúng ta giết sạch như giết số 5 vậy.”
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói tiếp:
- “Bây giờ chúng ta không có lựa chọn nữa rồi, nhất định phải hợp lực nghĩ cách tóm được tên kia. Sau đó thủ tiêu hắn.”
- “Nếu không, khi hắn tìm tới cửa, chúng ta chết chắc rồi.”
Lời của người phụ nữ trung niên làm nam thanh niên cứng họng câm nín. Mà người phụ nữ đến sau cùng kia vẫn im lặng nghe mấy người còn lại nói chuyện.
Bà lão ngồi trên sàn nhà ho khan chỉ chăm chú nhìn vào ngọn nến trước mặt. Đợi đến khi tất cả mọi người không nói lời nào, bà ta mới mở miệng.
- “Chuyện đến lúc này. Mọi người đã cùng trên một con thuyền, không ai thoát một mình được…”
- “Thằng chó đó có thể giết chết số 5, vậy nó cũng có thể tìm đến giết chết chúng ta.”
- “Như số 2 đã nói. Con đường duy nhất của chúng ta là tìm ra thằng chó đó và tiễn nó về trời.”
Bà lão nói xong, bà trung niên tự xưng số 2 hừ lạnh:
- “Mọi người có khi còn chưa biết, lệ quỷ dùng để hấp thu oán hận của tôi đã bị tiêu diệt trước khi số 5 bị giết. Không sai, lệ quỷ ở biệt thự gần Bạch Vân sơn trang là tôi nuôi. Sau khi nữ quỷ kia đi vào biệt thự, tôi đã nghĩ cách nhốt nó trong đó, không thể đi ra ngoài.
Nhưng bây giờ trong biệt thự chẳng có lấy một con quỷ, tất cả đã biến mất, giống hệt hầm trú ẩn bây giờ.
Tôi không biết ai đang cùng chúng ta là đối địch. Nhưng hắn rõ ràng có chuẩn bị mà đến, lại là loại người cùng hung cực ác.”
- “Bị loại người này săn đuổi…” Người phụ nữ trung niên nhìn nam thanh niên một chút, cười lạnh.
- “Dù sao tôi cũng không muốn một mình bị hắn tìm đến.”
Nam thanh niên số 3 không nói lời nào. Đám người im lặng một hồi lâu, tất cả mọi người nhìn về phía cô gái đến sau cùng chưa nói lời nào kia. Bà lão thấp giọng hỏi:
- “Số 4…Cô là số 4 đúng không? Cô muốn nói gì không?”
Cô ta nghĩ một lát sau đó nói:
- “Tôi muốn biết mọi người định làm thế nào để diệt trừ tên kia?”
- “Hắn ta có thể tiêu diệt con ác quỷ trong hầm trú ẩn đấy…Mọi người có đủ năng lực giết hắn chứ?”