Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Trong phòng khách biệt thự tối om.
Tất cả đèn đóm đều bị tắt hết, chỉ còn màn hình máy tính cỡ lớn treo trên tường là còn chớp lóe ánh sáng.
Ứng Tư Tuyết khoanh chân ngồi trên thảm, trong tay cầm điều khiển, miệng ngậm một cây kẹo mút. Cô nàng trừng to mắt nhìn hình ảnh trò chơi trên màn hình.
Âm thanh trong game vang lên leng keng, giống như tiếng rèn sắt, là một trận chiến cuối cùng đánh với con boss to vật vã. Nhân vật cầm kiếm chém liên tục vào con quái đang cầm cây thương dài.
Nhưng rất nhanh, con Boss của màn này vung mạnh thương, đánh cho nhân vật của Ứng Tư Tuyết lăn lóc trên đất. Trong phòng khách vang lên tiếng con Boss trầm thấp:
- "Do dự là sẽ bại trận.”
Ứng Tư Tuyết trợn trừng hai mắt, sững sờ.
Sau đó.... Cô nàng lăn đùng ra đất, giãy nảy lên như một bé con đang ăn vạ đòi quà. Một hồi sau, Ứng Tư Tuyết đầu bù tóc rối ngồi dậy, nhìn lên màn hình đang hiện chữ Game Over, cô nàng cắn răng đanh đá nói:
- "Đêm nay không giết được mày thì không đi ngủ.”
Sau đó Ứng Tư Tuyết một lần nữa điều khiển nhân vật trong trò chơi xông trận.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên réo rắt.
Ứng Tư Tuyết giật mình, vội vàng vứt tay cầm chơi game xuống. Cô nàng nhanh nhảu dùng tay chải vuốt đầu tóc rối bời của mình, bật đèn phòng khách rồi chạy ngay ra cửa.
Thông qua màn hình camera treo trên vách tường sát cửa ra vào, có thể thấy một thanh niên cao lớn đang đứng bên ngoài.
Nhìn thấy đối phương xuất hiện, Ứng Tư Tuyết tim đập thình thịch. Cô hít một hơi thật sâu rồi sửa sang quần áo đầu tóc đang bừa bộn trên người. Sau đó cô nàng kéo chốt, mở cửa, miệng cười tươi rói:
- "Anh Minh đêm hôm đến đây, có phải muốn qua nhà em ở nhờ không? Nhà em có nhiều phòng trống lắm nha!”
(*Ực, dụ dỗ con nhà người ta thế này thì đi tù như chơi! – DG)
Trước cửa, Dương Húc Minh nhìn thấy Ứng Tư Tuyết bên trong, hắn sững sờ đứng hình mấy giây.
…
Hắn mới đầu còn tưởng mình đi nhầm nhà. Cô bé trước mắt cùng với Ứng Tư Tuyết hắn mới gặp mấy hôm trước gần như là hai người khác biệt nhau. Ứng Tư Tuyết trong trí nhớ của hắn ưu nhã hiền hòa, đoan trang ổn trọng, đúng kiểu phong cách đại tiểu thư con nhà giàu.
Còn cô nhóc trước mắt này…
Áo ngủ hai dây màu trắng mỏng tang, lỏng lẻo treo trên người, một bên dây áo trễ xuống khỏi vai như khiêu khích, cảm giác chỉ cần bất kỳ cơn gió nào thổi nhẹ qua cũng có thể làm nó rơi xuống. Quần đùi ngắn cũn cỡn để lộ ra đôi chân dài miên man trắng muốt…
…
Ực
…
Cô nàng này ở nhà không mặc nội y nữa… Dưới lớp áo lụa mỏng manh có thể thấp thoáng thấy bộ ngực sữa trắng muốt vun cao, đầy vẻ dụ hoặc…
(*Chết mịa main rồi!- DG)
Dương Húc Minh thu hồi ánh mắt, nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cố ngăn máu mũi mình không xịt ra. Hắn giả vờ biểu lộ bình tĩnh nói:
- "Anh đến hoàn trả tờ chi phiếu. Trước đó cầm tờ chi phiếu mà em đưa cho Ngũ Hưng Lượng, rồi quên trả lại, thật sự là có lỗi.”
Ứng Tư Tuyết cầm tay hắn kéo vào:
- "Mau vào, mau vào nhà, đứng ngoài cửa làm gì.”
Đón Dương Húc Minh vào nhà, Ứng Tư Tuyết ngó nghiêng nhìn ngoài cửa:
- “Anh … hẳn là đến một mình hả?”
Cô nàng đóng cửa, quay lại hỏi một câu thăm dò. Dương Húc Minh ngớ ra:
- “Chứ anh không đi một mình thì đi với ai?”
Nói xong hắn mới ý thức tới Ứng Tư Tuyết đang lo lắng cái gì, lúc này mới bổ sung nói:
- "Ah bạn gái anh ở nhà, không có đi cùng anh!”
Ứng Tư Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.”
Dương Húc Minh đi vào phòng khách, nhìn nhìn lên trò chơi đang đánh dở trên màn hình lớn. Ứng Tư Tuyết mỉm cười nói:
- "Em hay chơi game anh cũng đã biết rồi mà. Rảnh rỗi quá, ở nhà ngoại trừ chơi game với lên Bạch Ngọc Sách đọc truyện, em cũng chẳng có chuyện gì khác để làm.”
Dương Húc Minh gật đầu, tỏ ra hiểu rõ. Hắn rời mắt khỏi màn hình trên tường thì lại đụng mắt vào cái áo hai dây mong manh, không che hết nổi bộ ngực hấp dẫn của cô gái trước mặt. Dương Húc Minh lúng túng lại nhìn lên màn hình, không biết nói gì…
Giữa hai người đột nhiên cứ như vậy ngượng ngùng im lặng. Ứng Tư Tuyết khẽ cười nói:
- "Kỳ thật chi phiếu này anh không cần trả lại, anh giúp em ân tình lớn như vậy, số tiền này em rất muốn tặng anh làm thù lao. Cảm tạ anh đã cứu mạng.”
Dương Húc Minh lắc đầu:
- “Chuyện nào ra chuyện ấy, số tiền ấy anh mà nhận thì ngại lắm, tốt nhất là em cứ lấy về!”
Nói xong, Dương Húc Minh lấy tờ chi phiếu ra, đặt ở trên bàn trà.
Ứng Tư Tuyết im lặng nhìn xem hành động của hắn, cũng không có ngăn cản. Cô nàng cầm chi tờ chi phiếu, mỉm cười nói:
- “Không phải trả tiền, thật ra khiến em rất vui vẻ. Không phải em tiếc tiền đâu, mà vì như thế, giữa chúng ta không phải là quan hệ lợi ích tiền bạc. Hi!”
Ứng Tư Tuyết nở nụ cười rạng rỡ:
- "Nếu có thể trở thành bạn bè với anh Minh, so với cho em mấy trăm vạn tệ, em cũng thấy vui vẻ hơn.”
Dương Húc Minh cười khổ:
- “Ứng tiểu thư khách sáo quá rồi…”
Ứng Tư Tuyết ngưng cười, xịu mặt tỏ vẻ giận dỗi:
- "Anh mới là khách sáo ấy… Đã là bạn bè rồi còn gọi em là Ứng tiểu thư… Bạn em đều gọi em là Tiểu Tuyết á!”
... Dương Húc Minh ngập ngừng không đáp. Ứng Tư Tuyết lại toét miệng cười, nhìn hắn nói:
- “Anh mà thấy xưng hô như thế quá thân mật, thì anh muốn gọi em như thế nào cũng được, cho anh tự chọn nha! Gọi sao cũng được hết á!”
- “Được rồi, cứ gọi là Tiểu Tuyết đi” - Dương Húc Minh cười nói "Em có thể gọi anh là lão Minh, bạn học anh đều gọi như vậy.”
Ứng Tư Tuyết bật cười hết cỡ khoe hàm răng trắng muốt đều đặn, cười đến hai con mắt híp lại thành một sợi chỉ.
- "Anh còn chưa được ba mươi tuổi! Gọi là lão Minh nghe cứ như ông già có con mèo đen ấy! Hí hí hí! Mà em là con gái, gọi anh như vậy nghe giống hai thằng đàn ông nói chuyện với nhau. Thôi sau này em sẽ gọi anh là Tiểu Minh có được không?”
- "Tiểu Minh!”
Dương Húc Minh giật mình sửng sốt. Trước kia Lý Tử cũng luôn gọi hắn là Tiểu Minh. Bây giờ…
Dương Húc Minh gạt đi những suy nghĩ đang nhảy loạn trong đầu, hắn cười xòa:
- “Ok, tên nghe rất hay!”
- “Như vậy Tiểu Minh, anh ăn cơm tối chưa? Em nấu cho hai đứa mình cùng ăn nha!”
Dương Húc Minh lắc đầu:
- "Không cần đâu, trước khi đến đây anh đã ăn cơm bụi rồi.”
- "Ăn sớm vậy luôn hả, càng tốt, em càng đỡ phải vào bếp! – Ứng Tư Tuyết cười tinh quái – Kỳ thật em cũng không đói lắm.
Nguyên bản trên đời này thật sự có quỷ, còn có anh Tiểu Minh đây là kiểu người chuyên trừ tà bắt quỷ…
Như vậy trên thế giới này có phải là cũng tồn tại những loại như ma cà rồng hút máu, người sói và mấy siêu nhân dị nhân hay không?”
Cô nàng giương đôi mắt trong veo nhìn Dương Húc Minh, tỏ ra vô cùng hiếu kì hỏi.
Dương Húc Minh ngó đồng hồ, từ giờ đến hai giờ sáng còn lâu. Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
- “Anh kỳ thật không phải là loại người chuyện đi trừ tà diệt quỷ. Mà trên thế giới này tựa hồ cũng không có loại nghề nghiệp này.”
Dương Húc Minh cười khổ lắc đầu:
- "Ngay cá nhân anh mà nói, ước nguyện của anh là thà không bao giờ phải gặp quỷ, không biết trên đời có quỷ. Làm một người bình thường sống cuộc đời bình thường an ổn qua ngày, thế mới là hạnh phúc nhất!”
Ứng Tư Tuyết hai tay chống cằm, đôi mắt mơ màng nhìn Dương Húc Minh, giống như một cô bé nhỏ đang chờ đợi được nghe chuyện cổ tích.
- "Như vậy Tiểu Minh, anh làm sao lại cuốn vào dây dưa với bọn quỷ như thế? Chẳng lẽ bẩm sinh của anh đã có Âm Dương Nhãn? Từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ?"
Dương Húc Minh lắc đầu:
- "Anh không có Âm Dương Nhãn, cũng không phải có thể nhìn thấy quỷ từ bé. Trên thực tế, trừ Lục Bàn Thủy ra, những nơi khác bên ngoài cũng không có quỷ. Chỉ có nơi này Lệ quỷ chạy đầy như lợn con.
Lục Bàn Thủy này vốn tương đối đặc thù…”