“Nhớ lời hứa của em.” Trước khi cúp máy Trâu Khải Văn lưu luyến nói một cách nghiêm nghị: “Thượng Đế sẽ dõi theo em. Hy vọng lần sau em tìm tôi không phải là vì có việc mà ít nhất là bởi vì nhớ tôi.”
Phòng Linh Xu biết anh đang khẩn cầu cậu bình an, Trâu Khải Văn muốn cậu bình an vô sự mà gặp lại anh.
Cậu không thể kìm được nước mắt, chẳng còn cách nào khác là lẩm bẩm mắng: “Đồ đàn ông hẹp hòi.”
Lương Húc thấy cậu tức phát khóc thì cảm thấy hơi khó hiểu.
Phòng Linh Xu tự mình khóc một lúc rồi lau nước mắt nói: “Đúng rồi chứ, những gì nên nói với cậu đều nói cho cậu hết rồi đấy. Tôi và anh ấy là thế, ngại quá tôi hơi mạnh miệng, thật ra anh ấy cũng không yêu tôi lắm.”
Lương Húc lẳng lặng nhìn cậu: “Sinh viên họ Lương mà anh ta nói là tôi?”
Mặt Phòng Linh Xu đỏ lên —— Dù sao thì cậu cũng muốn đỏ mặt từ lâu rồi: “Sao, cậu cảm thấy anh ấy ghen với cậu à?”
Lương Húc lắc đầu: “Tôi cảm thấy anh ta rất yêu anh.” Nói xong hắn bật cười: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò kiểu con gái như thế nào sẽ yêu anh, không ngờ vậy mà lại là đàn ông.”
Lâu rồi Phòng Linh Xu không được thấy nụ cười sảng khoái như vậy của hắn nên bất chợt có chút xúc động.
“Tưởng mình đẹp trai nhất vũ trụ, ai cũng phải thích cậu chứ gì?” Cậu liếc mắt khinh bỉ Lương Húc: “Nếu gặp được anh ấy thật thì đảm bảo cậu sẽ mặc cảm. Đẹp trai hơn cậu, chim to hơn cậu, trưởng thành lại còn quyến rũ hơn cậu.” Cậu liệt kê một cách trôi chảy: “Miệng lưỡi giỏi, chơi tôi không chút nương tay, làm cả đêm không kêu mệt, thông thạo đủ các loại tư thế…”
“Được rồi, được rồi.” Lương Húc đỡ trán: “Biết rồi. Cái miệng của anh đúng là chả giống cảnh sát chút nào.”
Quá trình thuyết phục Lương Húc là quá trình bước trên dây thép vượt sông.
Nếu như có thể lựa chọn thì Phòng Linh Xu cũng không muốn sử dụng lá bài tẩy Trâu Khải Văn này, nó thật sự vô cùng nguy hiểm, Trâu Khải Văn chỉ cần nói một câu không khớp thì Lương Húc sẽ lập tức làm loạn. Nhưng tình thế lúc đó không cho phép cậu suy nghĩ thêm nữa, tính mạng của La Hiểu Ninh đang bị đe dọa, hơi thở ngắt quãng còn tim đập cũng lúc có lúc không. Phòng Linh Xu làm cảnh sát gần ba năm, chuyện con tin chết trước mặt mình cậu chưa từng trải qua cũng không bao giờ muốn trải qua.
Lương Húc giết người trước mặt cậu thì Phòng Linh Xu mới nhận ra rằng Lương Húc vẫn luôn chần chừ, hắn muốn giết La Hiểu Ninh nhưng lại không nỡ cho nên mới đưa cậu ta đến núi Hồng Khánh để tìm kiếm một kết thúc.
“Chuyện quan trọng” hắn đã nói e là không ở đâu xa mà có lẽ đang ở ngay trước mắt.
Trận mưa to cản trở con đường chạy trốn của Lương Húc nên Lương Húc vừa dùng La Hiểu Ninh để ổn định Phòng Linh Xu, vừa lặng lẽ lấy đi tính mạng của La Hiểu Ninh.
Đối với vụ án Kim Xuyên thì Phòng Linh Xu đã không còn nghĩ cũng không dám tham lam nữa, việc cấp bách là phải bảo vệ sinh mạng đang thoi thóp ngay trước mắt. Đi một bước này không phải vì chính mình mà là vì La Hiểu Ninh.
Thân thế của La Hiểu Ninh cậu đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Lương Húc, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.” Lúc đó cậu ôm chặt bệnh nhân đang ngủ say trong lòng: “Tôi vẫn tưởng cậu bỏ trốn là vì muốn tìm hung thủ thật sự của vụ án Kim Xuyên để báo thù, nhưng hiện tại xem ra thì cậu cũng không biết gã là ai có đúng không?”
Lương Húc dựa vào kính chắn gió, hắn chẳng ừ hử gì mà chỉ nghiêng đầu về phía Phòng Linh Xu.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi biết người này, biết người đó ở đâu cũng biết gã tên gì nhưng cậu phải cho tôi gọi điện thoại trước đã.”
Phòng Linh Xu được ăn cả ngã về không, mạng người quan trọng, cậu phải bịa ra một lời nói dối lớn.
Lương Húc ở trong bóng tối lẳng lặng nhìn cậu: “Nếu muốn nói thì anh đã nói từ lâu, tại sao lại đợi đến bây giờ?”
Phòng Linh Xu không dám nói thẳng chuyện của La Hiểu Ninh vì sợ Lương Húc sẽ lộ ra bộ mặt hung ác của mình, cậu hít sâu một hơi: “Tôi đã điều tra cậu rất lâu rồi, chắc hẳn trong lòng cậu cũng rõ. Tôi đi cùng cậu cả quãng đường là muốn xác nhận xem hung thủ thật sự mà hai chúng ta nghi ngờ có phải là cùng một người hay không.”
“Người đó không phải Lư Thế Cương.” Phòng Linh Xu nhìn hắn chằm chằm: “Gã là —— Bố của La Hiểu Ninh.”
Trong cơn mưa tầm tã có tiếng xương kêu khe khẽ vang lên, đó là âm thanh chỉ có thể phát ra khi người ta xiết chặt nắm đấm vì hận thù và đau đớn cùng cực.
Phòng Linh Xu thở dài một tiếng trong lòng, vậy là thật sự đoán đúng!
Lúc này đây mới hợp tình hợp lý, chẳng trách Lương Húc vui giận thất thường với La Hiểu Ninh, đổi lại là bất kỳ ai thì cũng đều khó mà đối mặt với sự thật này.
Thế nhưng Lương Húc chỉ nắm chặt tay lại còn giọng điệu thì vẫn bình tĩnh như cũ: “Linh Xu, anh thông minh như vậy thì muốn đoán ra những điều đó cũng không khó đối với anh.”
“Quả thật không khó, nhưng có một số việc chỉ sợ đoán mò cũng không biết được.” Phòng Linh Xu đứng lên: “Ví dụ như cậu đã từng dùng số điện thoại 1519517X03X này liên lạc với văn phòng thám tử tư ở Thượng Hải. Cậu thông qua họ điều tra Lư Thế Cương, đồng thời lấy mẫu DNA của ông ta.”
Lời này nằm ngoài dự đoán của Lương Húc. Lương Húc không lên tiếng.
Phòng Linh Xu nhìn thấy hắn lấy súng ra.
“Ấy đừng căng thẳng. Tôi đảm bảo chuyện này không phải cảnh sát Trường An điều tra ra, cảnh sát Trung Quốc không có năng lực đấy. Nếu không thì sao lại có nhiều dịch vụ thám tử tư như thế?”
Rất xin lỗi các anh em và bố của con, Phòng Linh Xu nghĩ, giờ phút này nhất định phải đắp nặn hình tượng FBI thật tuyệt vời, để bảo vệ cho hành động của con được thuận lợi thì mọi người đành chịu khó chụp cái mũ này lên đầu đi!
“Tôi tìm FBI điều tra chuyện này, thông qua quan hệ cá nhân.” Phòng Linh Xu nói thản nhiên: “Anh ấy là bạn trai tôi, hiện tại đang ở Mỹ.”
Con người này đúng là khoe mẽ, Lương Húc bị cậu làm đứng hình.
“—— Bạn trai?”
“À ừm, xin lỗi đã lừa cậu không ít chuyện. Đúng thế, tôi là gay.”
“…”
Không, đấy không phải là trọng điểm có được không? Lương Húc cũng không muốn quan tâm cậu có phải gay hay không.
“FBI?” Rõ ràng hắn cảm thấy hứng thú, súng cũng cất trở về.
“Đúng, Cục điều tra liên bang. Cái tên này chắc cậu đã từng nghe nói, họ là đặc vụ giỏi hơn cảnh sát. Lúc tôi học ở Mỹ anh ấy chính là thầy huấn luyện của tôi.” Phòng Linh Xu không dám đặt La Hiểu Ninh trong tầm bắn của Lương Húc nên cậu khẽ đẩy La Hiểu Ninh ra phía sau mình.
“Anh ấy tên là Trâu Khải Văn. Chuyện của cậu anh ấy đã biết hết rồi. Văn phòng thám tử tư mà cậu tìm cũng là bạn của anh ấy.” Phòng Linh Xu cố gắng thể hiện chi tiết cho đối phương: “Cậu bỏ ra một số tiền lớn như thế nên đương nhiên đối phương cũng phục vụ hết mình. Người thám tử này đã tìm một công ty đầu tư để lừa Lư Thế Cương đi ăn cơm, sau đó lấy được mẫu của ông ta trong bữa tiệc. Có đúng không?”
“…”
“Tôi còn nghe nói công ty đứng ra đàm phán này là của một vị sếp nữ.”
—— Những chi tiết trong đó Lương Húc vẫn tưởng rằng không có người thứ ba biết được.
Hắn không thể không tin.
“Lương Húc, cậu quá nóng vội.” Phòng Linh Xu khẽ thở dài: “Thật ra tôi giống cậu cũng không tin tưởng bố tôi, tôi cũng đang hợp tác với FBI để tự giải quyết vụ án này. Nếu như hôm nay cậu không bốc đồng như vậy thì tôi nghĩ tôi đã biết La Vân Phi ở đâu.”
—— Những lời này hoàn toàn là nói lung tung, Phòng Linh Xu vốn không biết tên họ của hung thủ là gì, chỉ là dựa vào phản ứng kỳ quặc của Lương Húc đối với La Hiểu Ninh nên làm liều mà đoán như vậy.
Đây là một vụ cá cược mạo hiểm, đánh cược Lương Húc chắc chắn không biết họ tên hung thủ, cũng không biết mặt mũi của gã nên hắn mới trút sự thù hận lên người La Hiểu Ninh.
Đặng Vân Phi bất hạnh nằm không cũng trúng đạn, Phòng Linh Xu không có tài đặt tên nên đành mượn tên của Đặng Vân Phi lắp vào họ của La Hiểu Ninh.
Phòng Linh Xu muốn dùng cái người “La Vân Phi” không có thật này để dẫn sự thù hận rời khỏi La Hiểu Ninh.
Cậu liếc trộm Lương Húc, Lương Húc hoàn toàn tin —— Không thể không tin bởi vì lúc đó Phòng Linh Xu ấp a ấp úng do có tật giật mình, nhưng vào trong mắt Lương Húc lại là sự do dự trước khi lật lá bài tẩy.
Lại một lần đánh cược.
“—— Gã tên là La Vân Phi?”
Hì hì, tin rồi chứ gì?
“Đúng thế.” Phòng Linh Xu mừng thầm trong lòng: “Tôi thấy cậu kích động như vậy còn tưởng là cậu cũng biết. Hầy, nói đi nói lại thì người Mỹ vẫn giỏi hơn, tìm anh ấy làm việc thật sự rất hiệu quả.”
Cậu còn chưa dứt lời thì Lương Húc đã xông tới: “La Vân Phi ở đâu?”
Phòng Linh Xu bị hắn nắm cổ áo thì từ tốn giương mắt nhìn hắn: “Nếu tôi nói không biết thì sao?”
Hiện tại là thời cơ cực kỳ tốt để tạo dựng sự ngờ vực(*), chi tiết mấu chốt há lại phơi bày hết một lần!
(*)Gốc là 故布疑阵 (Cố bố nghi trận) ý chỉ một phương pháp mà một bên trong cuộc đàm phán sử dụng mánh khóe đưa ra thông tin giả của bên mình cho đối phương, để dụ đối phương vào mê cung nhằm kiếm lợi từ nó.
.
Lương Húc nhìn cậu, một lát sau thì buông tay ra: “Anh muốn gọi điện cho người Mỹ đó?”
“Thông minh.” Phòng Linh Xu lùi về sau nửa bước: “Thế nên tôi mới nói cậu quá nóng vội. Tôi tốn bao công sức bảo lãnh cậu từ Cục Công an, làm chứng cho cậu là vì muốn giành phá án trước. Nếu hôm nay cậu không gây sự ở Tần Đô thì vốn dĩ tôi đã hẹn gọi điện thoại cho Kevin, chắc hẳn hôm nay anh ấy đã điều tra ra La Vân Phi trốn ở đâu.”
“Điều tra như thế nào?”
“Chẳng phải vừa rồi tôi hỏi cậu ở huyện Kim Xuyên có ai đi làm công không đấy à?” Phòng Linh Xu kéo hắn ngồi xuống: “Lúc trước tôi cứ luôn nghĩ về việc hung thủ có thể một mình gi3t chết cả nhà người bị hại. Đây không phải việc mà người bình thường có thể làm được.”
Cậu lặp lại một lần nữa những phân tích đã nói với Trâu Khải Văn lúc ban ngày cho Lương Húc nghe.
Hợp lý, có căn cứ khiến người ta tin tưởng.
“Chỉ cần đối chiếu danh sách những người ở Kim Xuyên đi Tây Nam làm công với danh sách bảo vệ của Hoa viên Thúy Vi thì có lẽ sẽ có kết quả. Hơn nữa tuy tên của một người có thể thay đổi nhưng họ thì không thể đổi tùy tiện, điều này giúp dễ dàng điều tra hơn.”
Lương Húc còn cần thêm thời gian để tiếp nhận thông tin. Hắn không ngờ cảnh sát Trường An sẽ lắp camera giám sát trước cửa nhà mình, càng không ngờ là thật sự có người vẫn luôn theo dõi hắn trong bóng tối, mà người này lại là bảo vệ của Hoa viên Thúy Vi.
Giờ phút này hắn cũng phải khen ngợi Phòng Linh Xu là thông minh tột bậc, suốt cả quãng đường hắn không bỏ cậu lại chính là để lợi dụng sự thông minh này của cậu.
Hai bên đạt được sự đồng thuận, bầu không khí có phần hài hòa.
Phòng Linh Xu thấy hắn không nói gì thì trong lòng biết đã có hy vọng, cậu lạt mềm buộc chặt: “Cậu không cho tôi gọi điện thoại cũng được thôi. Chúng ta cứ tiếp tục chờ đi, những gì tôi đã nói với cậu thì bố tôi và những người khác hoàn toàn không biết. Cậu bắt con trai của La Vân Phi, hiện tin tức còn chưa lan rộng nhưng đợi đến rạng sáng thì không khéo gã đã bỏ trốn rồi.”
Nói xong cậu làm nũng: “Đều tại cậu không nén được giận.”
Lương Húc bị cậu làm cho hết cách: “Bây giờ anh gọi điện thoại cho… bạn trai anh thì anh khẳng định anh ta có thể đưa ra chỗ ở của La Vân Phi?”
“Có phải cậu có hiểu nhầm gì với FBI không đấy?” Phòng Linh Xu nhắm mắt tâng bốc: “Đại bàng Mỹ đấy, sẽ không được sử dụng trong các vụ án thông thường được chứ? Nếu không phải tôi ngủ với anh ấy thì cậu nghĩ anh ấy sẽ chịu hỗ trợ chắc?”
Anh đúng thật là quá th ô tục.
“Gọi điện thoại cũng được nhưng phải để tôi bấm số.”
“Ừm!” Phòng Linh Xu đồng ý một cách sảng khoái: “Số điện thoại của Mỹ và trong nước rất khác nhau, gọi ra nước ngoài còn phải thêm mã vùng quốc tế nên cậu nhìn một cái là có thể nhận ra ngay. Tôi sẽ không lừa cậu.”
Lương Húc do dự một lúc cuối cùng lấy một chiếc điện thoại di động từ trong hòm để đồ ra.
Là điện thoại của Phòng Linh Xu.
Phòng Linh Xu kiềm chế sự phấn khích trong lòng: “Dùng của tôi?”
“Của ai cũng như nhau.” Lương Húc nói: “Số của tôi và của anh chắc chắn đều bị nghe lén, cho dù bây giờ tôi đổi sang số mới thì e là tất cả tín hiệu nhận và gửi trên núi Hồng Khánh cũng đã bị theo dõi.”
Hắn nhìn về phía Phòng Linh Xu: “Nếu tôi đã cho anh gọi thì sẽ không quan tâm những chuyện đấy.”
Có dũng có mưu, là một hảo hán. Phòng Linh Xu khâm phục.
“Yên tâm đi.” Cậu tiêm thêm một mũi trợ tim cho Lương Húc: “Đây là số điện thoại của FBI được mã hóa, cảnh sát Trung Quốc không có quyền giám sát. Sự kiện quốc tế ngộ nhỡ xảy ra vấn đề thì không phải là chuyện Bộ Ngoại giao có thể giải quyết.”
Lương Húc vốn muốn quay về chỗ ghế lái để lái xe đi nhưng nghe thấy lời này của cậu thì dừng lại.
“Vậy cứ thế gọi đi.”
Phòng Linh Xu cười thầm trong lòng, đồ ngốc đúng là dễ lừa, chỉ số thông minh của cậu so với La Hiểu Ninh cũng chẳng khá hơn là mấy.
—— Quả thật cảnh sát Trung Quốc không có quyền nghe lén, nhưng ngay đến chính Phòng Linh Xu cũng không ngờ là cảnh sát Trung Quốc vốn không cần nghe lén, mọi người ngồi nghe trực tiếp.
Trước khi gọi điện thoại cậu giao hẹn với Lương Húc: “Cậu không được phát ra tiếng. Anh ấy là đặc vụ rất cẩn thận, nếu để anh ấy biết tôi bị bắt làm con tin thì anh ấy sẽ thông báo cho Đại sứ quán Trung Quốc, đến lúc đó cảnh sát quốc tế nhúng tay vào thì không đẹp mặt chút nào.”
“… Phòng Linh Xu, có phải anh nghĩ tôi ngu không?”
Đừng vả mặt nhanh thế mà. Phòng Linh Xu lúng túng cười: “Tôi chỉ nhắc cậu chút thôi. Hiện tại anh ấy không biết tình hình bên phía tôi, chúng ta cũng đừng làm phiền anh ấy. Nhanh chóng hỏi địa chỉ của La Vân Phi rồi cùng đi bắt người.”
Hành động khoa trương, cưỡng ép thống nhất quan điểm và chiến tuyến.
“Bất kể tôi nói gì thì cậu cũng tuyệt đối không được kích động. Cái người đấy ăn nói ngả ngớn, nếu có nói nội dung gì không phù hợp với thiếu nhi thì cậu cứ coi như không nghe thấy đi!”
Lương Húc nhìn cậu không nói gì.
Phòng Linh Xu chỉ vào ngực mình: “Cứ chĩa súng vào tôi, tôi nói sai một chữ thì cậu lập tức nổ đầu tôi.”
Cả quá trình cũng khá thuận lợi, nhiều lần xuất hiện bất ngờ. Ý định ban đầu của Phòng Linh Xu là muốn để Trâu Khải Văn điệu hổ ly sơn nhưng không ngờ Kevin lại ở gần đó.
Phòng Linh Xu thừa nhận trong quá trình nói chuyện tay cậu gần như đã tê rần —— Không phải vì cầm điện thoại bởi điện thoại đặt trên ghế mở loa ngoài, chỉ là cậu quá căng thẳng, cũng quá bất ngờ. Cuộc gọi này đầy tin vui ngoài ý muốn vượt xa dự đoán của cậu, cho dù tâm lý có vững đến đâu cũng không khỏi tăng huyết áp đột ngột.
Có cảm giác máu không thể lưu thông.
Bầu trời đen kịt trước bình minh, mưa dần nhỏ lại.
Phòng Linh Xu và Lương Húc nói về Trâu Khải Văn thì không khỏi đùa giỡn một trận, sau tiếng cười sảng khoái là khoảng lặng im kéo dài.
Bọn họ nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều gợn sóng.
“Cảm ơn anh, Linh Xu.” Lương Húc nói: “Xong xuôi chuyện này tôi sẽ về Cục Công an với anh. Xử bắn hay tử hình treo thì tôi cũng quyết không kháng án.”
(*)Tử hình treo là một mức phạt hình sự được quy định trong luật của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tử tù sẽ được tạm hoãn thi hành án tử hình và có 2 năm quan sát. Nếu trong khoảng thời gian này không có sai phạm thì sẽ được giảm án xuống tù chung thân.
“Tôi không muốn cậu ra tay.” Phòng Linh Xu chưa chịu từ bỏ việc khuyên can lần cuối: “Chúng ta đi cùng nhau, cậu có thể làm nhân chứng còn việc bắt người cứ để tôi là được.”
Lương Húc trầm ngâm trong chốc lát: “Nếu như là anh thì tôi có thể tin.”
“…”
Phòng Linh Xu thật sự không ngờ là Lương Húc nghĩ thông suốt nhanh như vậy, quá nhiều điều bất ngờ nên cậu có chút bối rối.
Lương Húc nhìn cậu với đôi mắt tựa dòng suối sâu: “Anh bất ngờ?”
“…” Phòng Linh Xu hơi ngượng ngùng: “Tại, tại tôi cảm thấy chúng ta đã đi hết một vòng tròn lớn. Tại sao lúc đó ở Tần Đô không thể bình tĩnh nói chuyện?”
Lương Húc cúi đầu, hắn như thể thở dài rồi lại như là khẽ mỉm cười thê lương.
Cửa sổ xe mở ra, gió đêm quấn theo mưa phùn ùa vào, trong gió chứa đựng nỗi bi thương quen thuộc mà Nhạc Phủ và thơ Đường vẫn ngâm, cũng kể ra mối hận thù của mười hai năm mưa gió mịt mù.
(*)Nhạc Phủ (乐府) vốn là tên gọi một cơ quan chuyên sưu tập thơ văn và ca dao dân gian để phối nhạc thời Hán; đời sau dùng để gọi những tác phẩm có vần, có thể phổ nhạc.
Không thấy Bắc Đẩu, đêm mưa tựa ngâm, ôm hận không ngủ, trường kiếm khó vang.
Lương Húc xoay người, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm chặt tay Phòng Linh Xu.
“Linh Xu, tôi muốn xin anh một chuyện.”
Phòng Linh Xu biết hắn sẽ không dễ cầu xin người khác, nếu đã mở miệng thì ắt có chuyện nhờ cậy.
“Cậu nói đi.”
“Anh muốn tôi không ra tay cũng được, muốn tôi làm nhân chứng có vết nhơ tôi cũng bằng lòng.” Lương Húc nói chậm rãi, gió đêm quét qua gương mặt tuấn tú của hắn: “Thậm chí anh muốn tôi đầu thú với cảnh sát dưới chân núi ngay bây giờ tôi cũng đồng ý.”
(*)Nhân chứng có vết nhơ (污点证人) là từ để chỉ những tội phạm vì để giảm án mà hợp tác với cơ quan điều tra đứng ra làm chứng chỉ tội những tội phạm khác.
Phòng Linh Xu im lặng nhìn hắn: “Vậy cậu cần gì ở tôi?”
“Tôi muốn nhờ anh Trâu kia đưa Hiểu Ninh đi.”
“… Đưa đi đâu?!”
“Rời khỏi nơi này, rời khỏi chúng ta. Ở đây không có ai đối xử thật lòng với cậu ấy, dù sao La Vân Phi cũng là bố của cậu ấy, không có lý do gì để cậu ấy chứng kiến tất cả những chuyện này. Nếu như có thể, nếu như các anh bằng lòng thể hiện ý tốt thì tôi muốn xin các anh đưa Hiểu Ninh đến Mỹ.” Hắn tha thiết nhìn Phòng Linh Xu: “Tôi còn một ít tiền, số tiền này đủ để cậu ấy học cách tự lập ở Mỹ.”
Nói xong hắn thật sự lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra khỏi balo: “Tất cả ở trong tấm thẻ này, mật khẩu là 201056.”
—— Ngày bọn họ quen nhau.
Phòng Linh Xu không ngờ hắn sẽ nói điều này. Phòng Linh Xu quả thật choáng váng.
Chẳng lẽ mình hiểu sai?
Phòng Linh Xu nhìn hắn hồi lâu rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Lương Húc, cậu có biết La Hiểu Ninh bị tình nghi hành hung cảnh sát và cố ý gây thương tích không? Đây là án hình sự, không phải án dân sự, bây giờ cậu ấy không thể rời khỏi Trung Quốc. Cho dù trí não của cậu ấy kém phát triển hay tôi mời luật sư giỏi nhất biện hộ cho cậu ấy thì cậu ấy vẫn không thể thoát tội hoàn toàn.” Trong giọng nói của cậu ẩn chứa sự lên án nghiêm khắc: “Là cậu đưa cậu ấy vào con đường này.”
Miệng cậu thì khiển trách nhưng trong lòng lại mừng rỡ, suy cho cùng thì bản chất của Lương Húc vẫn là lương thiện, do bản thân cậu đã nghĩ về hắn quá tối tăm.
—— Lương Húc cũng không có ý định giết người, chỉ là do thân thể La Hiểu Ninh quá yếu, trong vòng một ngày liên tục chịu sự k1ch thích của việc bắt làm con tin và hành hung thì không chịu nổi cũng là hợp tình hợp lý.
“Tôi biết anh trách tôi. Quả thật tôi cũng có lỗi với anh.” Suy tư một lúc lâu, Lương Húc nói: “Nhưng hai chúng ta đều là người lớn còn trí não của Hiểu Ninh thì vẫn còn là một đứa trẻ. Toàn bộ sự việc nói cho cùng thì tôi có lỗi với cậu ấy nhất.” Hắn ngước mắt nhìn về phía Phòng Linh Xu: “Tôi làm anh bị thương, cũng tổn thương cậu ấy, chuyện tôi làm sai khó có thể bù đắp. Linh Xu, tôi chỉ hy vọng anh đồng ý với tôi là cho dù tôi làm gì với các anh thì anh cũng phải đồng ý chăm sóc cậu ấy.”
Phòng Linh Xu nhìn hắn rồi thở dài: “Không nghiêm trọng đến thế. Cậu chỉ tập kích cảnh sát và làm người khác bị thương, nhiều nhất bị xử năm năm. Nói thật vừa nãy cậu làm tôi sợ muốn chết.”
Giờ phút này toàn thân cậu đều thả lỏng, cảm thấy trời đất quay cuồng, vết thương bị lúc ban ngày và sự kinh hãi ban đêm tất cả đều phát tác dưới sự chấn động của tinh thần. Lương Húc thấy sắc mặt cậu không tốt bèn vội vã đỡ lấy cậu.
“Tôi không sao.” Phòng Linh Xu thở gấp: “Làm tôi lo nơm nớp từ nãy đến giờ… Tôi còn tưởng cậu muốn giết Hiểu Ninh.”
Lương Húc im lặng nhìn cậu: “Anh nói gì?”
Phòng Linh Xu mệt mỏi ngã ngồi xuống: “Cậu đừng quan tâm tôi, cậu đi xem Hiểu Ninh xem, tim cậu ấy đập yếu lắm. Cậu mau tìm trong xe xem có thuốc trợ tim không?”
Lương Húc hoang mang đứng dậy: “Sao không nói sớm?!”
Phòng Linh Xu luống cuống nói: “Làm sao tôi biết? Chuyện mà một bác sĩ như cậu còn không chú ý tới, tôi tưởng cậu muốn dùng thuốc an thần giết cậu ấy!”
Lương Húc hoàn toàn không quan tâm cậu nói cái gì, hắn đặt La Hiểu Ninh nằm xuống đất rồi ấn mạnh lên lồ ng ngực của La Hiểu Ninh sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo. Ấn được một lúc thì hắn hét lên với Phòng Linh Xu: “Anh tới đây ấn tiếp đi! Có biết hồi sức tim phổi không?!”
Đương nhiên Phòng Linh Xu biết, hiện tại cứu người mới là chuyện quan trọng hơn nữa cấp cứu cũng có thể tranh thủ thời gian cho cảnh sát. Cậu không chút nghĩ ngợi quỳ xuống đất, thực hiện hồi sức tim phổi cho La Hiểu Ninh thay Lương Húc.
Lương Húc chạy ra khoang sau tìm thuốc trợ tim, có lẽ hắn cũng rất hoảng loạn nên hòm thuốc bị hắn đập vang rầm rầm.
“Ấn tiếp đi, hô hấp nhân tạo cho cậu ấy!” Lương Húc chỉ huy: “Cậu ấy bị anh đánh quá tay có lẽ cột sống cổ đã bị thương. Giữ đầu nằm thẳng, không được nâng dậy!”
Phòng Linh Xu hô hấp nhân tạo theo lời hắn, Lương Húc cũng cầm kim tiêm từ sau xe chạy tới.
Thoáng chốc suy nghĩ trong đầu Phòng Linh Xu lướt nhanh, cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn, đang định ngẩng dậy khỏi người La Hiểu Ninh —— Lương Húc không nói không rằng giữ lấy cổ Phòng Linh Xu bằng bàn tay rắn như thép, sau đó th úc mạnh đầu gối lên lưng cậu.
“Lương Húc!”
Lương Húc không nói một lời đâm kim tiêm vào tĩnh mạch của Phòng Linh Xu.
“Buông tôi ra! Cậu tiêm cho tôi cái gì đấy?!”
“Diazepam.” Giọng nói lạnh như băng của Lương Húc vang lên ở sau lưng: “Linh Xu, anh ngủ cùng Hiểu Ninh đi, cảnh sát sẽ đến đón hai người.”
Thanh âm ấy lạnh lẽo tựa đêm mưa.
(*)Diazepam là thuốc hướng thần có tác dụng an thần làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu và gây ngủ.
Hết chương 32.