Từ ba giờ chiều cho đến hiện tại hai giờ sáng tất cả nhân viên cảnh sát đều trải qua trong lo lắng và sợ hãi, ai cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Phòng Linh Xu hy sinh, ngoài miệng Phòng Chính Quân không nói nhưng mọi người đi lục soát đều nhìn xuống mặt đất —— Đây là đang tìm kiếm thi thể.
Họ cũng đi đến cả các khe suối và khe núi vì khả năng quăng thi thể là rất cao. Chó nghiệp vụ cũng được huy động, nhân viên cảnh sát cố gắng kéo chó lên núi nhưng mưa quá lớn nên chó nghiệp vụ cũng chỉ xoay vòng quanh tại chỗ, có mấy con còn bám lấy Mr. Trâu.
Trâu Khải Văn cười khổ: “Nước hoa mà tôi và cậu ấy dùng cùng một loại.”
Giờ phút này điện thoại đổ chuông thì trong lòng mọi người đều lo nhiều hơn là mừng, Phòng Chính Quân lập tức gọi nghe lén nhưng Trâu Khải Văn nắm chặt điện thoại: “Vô dụng thôi, số của tôi đã được mã hóa, cảnh sát Trung Quốc không thể nghe lén được.”
Phòng Chính Quân giờ mới nhớ ra anh là FBI, bất chợt thấy đau “trứng”.
Chuông điện thoại vẫn đang reo.
“Nhưng mọi người có thể nghe lén vị trí của Linh Xu.” Trâu Khải Văn nói nhanh: “Về phía tôi, tôi sẽ mở loa ngoài, toàn bộ nhân viên trên xe giữ yên lặng, tất cả cửa sổ xe đóng lại.” Anh nhìn về phía Phòng Chính Quân với ánh mắt sắc bén: “Bất kể tôi nói gì, bất kể mọi người nghe thấy gì cũng tuyệt đối không được phát ra bất kỳ âm thanh nào!”
Chuông điện thoại ngừng.
Phòng Chính Quân nổi gân xanh, Kevin ngăn ông lại: “Cậu ta có thể gọi cuộc thứ nhất thì sẽ gọi cuộc thứ hai, gọi cho tôi cũng là vì đối phương tin tôi đang ở Mỹ, một khi bại lộ thì Linh Xu sẽ rất nguy hiểm. Ai có bài hát tiếng Anh nào thì lên phía trước bật loa!”
Tất cả cùng hiểu ý. Lúc này mưa quá to Trâu Khải Văn bảo mọi người cởi [email protected] áo ra để miễn cưỡng cách âm, rồi cho phát một bài hát được yêu thích của Taylor Swift, âm lượng mở vừa phải để che giấu tiếng mưa rơi —— Nghe vào sẽ giống như anh đang ở trong một cửa hàng hoặc quán cà phê nào đó ở Mỹ.
Quả nhiên, điện thoại đổ chuông lần thứ hai.
Trâu Khải Văn không dám lên tiếng, tất cả mọi người đều sợ âm thanh phát ra là của Lương Húc. Mọi người quỳ trên mặt đất tạo thành một vòng tròn, phương pháp nghe lén dân dã.
“Làm gì mà không nghe điện thoại thế ~ “
Giọng nói ngả ngớn của Phòng Linh Xu uốn éo phát ra.
Tất cả mọi người cùng đỏ mặt —— Từ trước đến nay chưa từng nghe con trai Đội trưởng Phòng nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nhẹ nhàng, yểu điệu như thế. Nhưng đỏ mặt là phụ, Phòng Linh Xu hiện tại đang sống sờ sờ mà gọi điện thoại, không còn chuyện gì có thể khiến người ta mừng hơn chuyện này. Tất cả mọi người lặng lẽ thở phào một hơi.
Phòng Chính Quân cố gắng che miệng lại để tránh cho mình bật khóc thành tiếng.
Trâu Khải Văn ra hiệu bằng mắt cho Phòng Chính Quân rồi gật đầu với ông, vì để đảm bảo sự tin tưởng của đối phương nên đầu tiên anh dùng tiếng mẹ đẻ cười nói: “Tôi đang ở bên ngoài, sao vậy?”
Nếu như Phòng Linh Xu khống chế được Lương Húc thì hiện tại nhất định sẽ báo tin vui, còn nếu cậu không báo tin vui vậy thì là đã thuyết phục được Lương Húc và gọi cuộc điện thoại này dưới sự giám sát của Lương Húc.
Để xem cậu nói như thế nào.
Phòng Linh Xu nũng nịu một lúc rồi nói một câu: “Hôm qua em không nên cáu kỉnh với anh, sau đó em không có đi chơi với người con trai khác, rút lại lời chia tay được không?”
Tất cả mọi người nghe thấy thì gương mặt đỏ ửng.
Chỉ có Trâu Khải Văn là khó chịu như bị kim đâm trong lòng. Điều này có nghĩa là Linh Xu vẫn đang bị uy hiếp, cậu cố ý nói tới một chuyện vốn không tồn tại là vì muốn gợi lên sự chú ý của mình —— Mọi nội dung đằng sau đều là báo tin gặp nguy hiểm.
“Tôi vì em mà khó chịu cả đêm, đổi lại được một câu nhận lỗi qua loa của em?” Kevin thờ ơ nói: “Em đoán xem tôi đang làm gì?”
Phòng Linh Xu rất nghe lời: “Em không biết.” Rồi lại nói: “Nói tiếng Trung đi, đâu phải anh không biết nói.”
Không thể diễn quá đà, nếu dùng toàn bộ tiếng Anh thì Lương Húc sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ. Chỉ là với học lực của cậu ta thì chắc hẳn nội dung trước đó đều nghe hiểu được.
Trâu Khải Văn bật cười một tiếng: “Tôi ở Chicago, lại đến nơi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.” Anh hỏi một cách từ tốn lại dịu dàng: “Có nhớ lần hẹn hò chính thức đầu tiên tôi đã mời em đi xem cái gì không?”
“…”
Trâu Khải Văn ở đầu bên kia đặt câu hỏi thì ở bên này trong lòng Phòng Linh Xu cũng giật thót một cái. Vốn ý định của cậu là muốn nhờ Trâu Khải Văn báo cảnh sát từ xa nhưng lại không ngờ Trâu Khải Văn và cậu như đang ông nói gà bà nói vịt!
Lần hẹn hò chính thức đầu tiên của bọn họ rõ ràng là ở Los Angeles —— Nếu như tính từ trước đấy nữa thì lần hẹn hò không chính thức là ở ngay New York. Kiểu gì cũng không kéo tới tận Chicago được.
Trâu Khải Văn đang muốn ám chỉ cái gì đây?
“Trượt băng nghệ thuật đó.” Cậu thuận nước dong thuyền mà trả lời, tiện thể còn bồi thêm một câu làm nũng: “Thì ra anh còn nhớ à.”
“Chuyện liên quan đến em thì tôi vĩnh viễn sẽ không quên.” Kevin nói ở đầu bên kia điện thoại: “Thật trùng hợp, em nói chia tay với tôi thì tôi bèn tới nơi này trải nghiệm chuyến du lịch thất tình. Có lẽ là Thượng Đế cũng thông cảm cho cảnh ngộ của tôi nên dàn tuyển thủ thi đấu tối hôm nay giống như buổi thi đấu ngày ấy.”
Phòng Linh Xu không rõ ý của anh là gì —— Tuy Trâu Khải Văn thường xuyên nói năng ngả ngớn nhưng chưa bao giờ là người thích nói chuyện tầm phào, mình đã ám chỉ rõ ràng đến thế thì anh không thể không hiểu được. Đột nhiên nói về trượt băng là có ý gì?
“Tuyển thủ em thích nhất và tuyển thủ tôi thích nhất tối nay sẽ thi đấu. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, em đoán xem ai sẽ thắng?”
Phòng Linh Xu hoang mang nói: “Asada và Kim à?”
Lương Húc ở bên cạnh nhìn cậu chăm chú, Phòng Linh Xu qua khóe mắt nhìn thấy hắn đang cầm điện thoại di động —— Có ích gì đâu, đừng nói hiện tại Lương Húc không dám mở máy mà coi như dám mở máy thì tin tức về các cuộc thi đấu trượt băng nếu không phải người trong nghề sẽ không thể tìm hiểu rõ, huống hồ là biểu diễn trong nước tại Mỹ chứ không phải thi đấu cấp thế giới.
Trai thẳng trăm phần trăm như Lương Húc đây chắc hẳn không biết gì về trượt băng nghệ thuật.
Phòng Linh Xu hiểu nhất định là Trâu Khải Văn muốn thông qua chuyện trượt băng để truyền đạt điều gì đó —— Ám hiệu này chỉ có hai người họ mới hiểu.
Để tránh Lương Húc nổi điên cậu bèn trưng vẻ mặt vô tội về phía góc tối trong khoang xe.
“Màn biểu diễn tối nay sẽ rất kinh điển. Vừa rồi tôi gặp được trợ lý trọng tài trong quán cà phê ở trên tầng, nghe nói Kim mà em yêu thích tối nay sẽ biểu diễn động tác nổi tiếng nhất của cô ấy —— “
“Ồ, cô ấy thì có động tác nổi tiếng nào, cô ấy luôn thi đấu theo hình thức trình diễn, nhảy Axel sao?”
“Không, dường như là để bù đắp cho tôi cảm giác về tình yêu thuở ban đầu nên cô ấy sẽ biểu diễn kỹ thuật khi mới ra mắt, 3F-3L-3T.”
Phòng Linh Xu bồn chồn trong lòng, cậu đang suy nghĩ về ẩn ý của Kevin trong những lời này —— Người mình thích đâu phải Kim Yuna, rõ ràng là Asada Mao —— Còn nữa 3 vòng Flip, 3 vòng Loop, 3 vòng Toe Loop này vốn không phải động tác đặc trưng của Kim Yuna, động tác đơn giản như thế với một quán quân Olympic như Kim Yuna sẽ không thể không làm được. Và vốn dĩ cũng không thể nói là đặc trưng nhưng Phòng Linh Xu với tư cách là người hâm mộ Asada thì nhớ rất rõ động tác này, đây là động tác mà năm đó Asada còn rất non nớt đã bất ngờ gây tiếng vang tại Giải vô địch quốc gia.
(*)Kim Yuna cựu vận động viên trượt băng nghệ thuật người Hàn Quốc, quán quân Olympic mùa đông 2010; Asada Mao cựu vận động viên trượt băng nghệ thuật người Nhật Bản, á quân Olympic mùa đông 2010.
Flip (F), Loop (L) và Toe Loop (T) là 3 trong 6 kỹ thuật nhảy của bộ môn trượt băng nghệ thuật. (Tìm hiểu thêm)
Trâu Khải Văn áp tên của tuyển thủ Hàn Quốc thế vào chỗ tuyển thủ Nhật Bản, điều này đại diện cho cái gì đây?
Phòng Linh Xu nhớ tới cuộc nói chuyện lúc đó của họ: “Cả thế giới đều thích tuyển thủ A, người Mỹ lại càng thích cô ấy hơn.”
Tuyển thủ A chính là Kim Yuna.
Thay đổi —— Thay đổi quốc tịch —— Thay đổi quốc tịch, yếu tố đề cập đến địa điểm —— Tuyển thủ mà người Mỹ yêu thích —— Đổi thành tuyển thủ mà Phòng Linh Xu một người Trung Quốc yêu thích.
Từ Mỹ đến Trung Quốc!
Nhịp tim của Phòng Linh Xu tăng nhanh kịch liệt, sự ám chỉ này làm cậu vui mừng quá đỗi.
Vì để xác nhận lại đáp án trong lòng nên cậu thử dò hỏi: “Tháng 11 năm nay có cuộc thi đấu của cô ấy, em muốn đến xem. Anh có muốn đi cùng không?”
Tháng 11 Asada sẽ tham gia giải Grand Prix Final tại Trung Quốc, lịch trình này người hâm mộ trượt băng nghệ thuật đều biết bởi vì đây là trận đấu đầu tiên sau khi trở lại của Asada.
Còn Kim Yuna thì đã tuyên bố giải nghệ tại Olympic mùa đông Sochi. Trong cả năm 2015 cô ấy không có bất kỳ trận đấu chính thức nào.
Nếu như thật sự việc râu ông nọ cắm cằm bà kia của Trâu Khải Văn là chỉ Asada, vậy thì anh sẽ hiểu lúc này Phòng Linh Xu đang ám chỉ từ khóa “Trung Quốc” với anh.
Không chút bất ngờ, Kevin mỉm cười ở đầu dây bên kia: “Em nhớ nhầm rồi, cuộc thi này đã đổi sang tổ chức sớm ở Chicago. Hiện tại tôi đang xem trận thi đấu đó.”
Nói xong anh búng tay một cái: “Tôi đang ở ngay trước cửa nhà thi đấu.”
Lịch trình của các cuộc thi trượt băng nghệ thuật cấp thế giới đều được xác định từ sớm và không thể tổ chức trước thời hạn hai tháng, lại càng không có chuyện đổi từ Trung Quốc sang Mỹ. Ý của Trâu Khải Văn không thể rõ ràng hơn —— Phòng Linh Xu ám chỉ “Trung Quốc” và anh đáp lại “Tôi đang ở Trung Quốc”.
Mà còn ở ngay trước mặt em.
Cả trái tim của Phòng Linh Xu nhảy vọt lên rồi lại hạ xuống một cách vững vàng.
Cậu phải cố gắng kiềm chế hơi thở thì mới có thể làm dịu lại cảm xúc vào giờ phút này, dù thế nào thì cậu cũng không ngờ được rằng Kevin hiện đang ở Trung Quốc.
Nếu anh đến Trung Quốc thì sẽ không nấn ná ở những nơi khác mà chắc chắn đã tới Trường An, và rất có thể hiện tại đang ở cùng Phòng Chính Quân!
Trong chớp mắt cậu bèn nhớ lại tạp âm ở đầu bên kia khi Kevin gọi điện thoại vào ban ngày.
Đó không phải là ở trung tâm thương mại mà là ở sân bay!
May thay trong khoang xe tối mịt nên Lương Húc không thấy được vành tai đã ửng đỏ của Phòng Linh Xu.
“Linh Xu à, giờ em lẫn lộn lịch thi đấu hết cả rồi.” Kevin thấy cậu không nói gì thì biết ngay cậu đã hiểu anh đang ở Trung Quốc. Trong lòng hai người đều kích động vô cùng nhưng không thể để lộ ra chút dấu vết nào.
Bây giờ thì phải xác nhận Phòng Linh Xu đang ở đâu.
Kevin hỏi cậu: “Có phải em nên chú ý một chút đến những thay đổi mới của các cuộc thi đấu không?” Anh gần như đang ám chỉ rất rõ ràng: “Thời gian và địa điểm của các cuộc thi đấu thay đổi rất nhiều, thật ra em xem qua địa điểm một chút sẽ biết, thời gian và địa điểm cuộc thi đều liên quan đến nhau.”
Đây là đang hỏi cậu vị trí, mà vị trí này liên quan đến thời gian —— Khắp vùng núi Hồng Khánh chỉ có một nơi phù hợp với điều này, cả Trung Quốc cũng chỉ có duy nhất nơi này phù hợp, đó chính là đài thiên văn Ly Sơn.
Đây là địa điểm xác định giờ Bắc Kinh.
Lời của Trâu Khải Văn phiên dịch ra là: “Có phải em ở gần đài thiên văn Ly Sơn hay không?
Phòng Linh Xu suy nghĩ nhanh rồi đáp: “Không thể, hiện tại em rất bận nên không quan tâm được mấy thứ đó nữa.”
—— Đây là nói không ở gần đài thiên văn.
“Các cuộc thi càng ngày càng nhiều vốn không thể xem hết.” Phòng Linh Xu nói: “Với cả hai cô ấy đều sắp giải nghệ, em cũng chẳng có thần tượng mới.”
—— Ý là: Không chỉ cách đài thiên văn Ly Sơn rất xa mà còn không rõ hiện tại mình đang ở đâu, con đường để Lương Húc trốn đi quá nhiều hoàn toàn không rõ bây giờ hắn muốn đi đâu.
Phòng Linh Xu đang đánh cược, đánh cược Trâu Khải Văn đang ở cùng Phòng Chính Quân trên núi Hồng Khánh, bằng không thì Trâu Khải Văn sẽ không hiểu được ý của cậu trong những lời này. Vả lại Trâu Khải Văn đã nói tới thời gian một cách rõ ràng nên ngoại trừ đáp lại như vậy thì Phòng Linh Xu cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Hai người cùng im lặng.
Người ở cả hai đầu nghe xong mà nghệt cả mặt —— Bất kể là Phòng Chính Quân dẫn đầu lực lượng cảnh sát Trường An hay là Lương Húc ngồi cạnh như hổ rình mồi, tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc hai người kia đang nói cái gì. Các anh đang lảm nhảm cái gì đấy?
Nhưng cả hai bên lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, tất cả đều đang diễn không khí. Cặp đôi nghiện diễn Phòng Linh Xu và Trâu Khải Văn không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình trước mặt mọi người.
Giờ phút này chỉ có hai người họ thấu hiểu lòng nhau.
Trâu Khải Văn lòng nóng như lửa đốt —— Không ở gần đài thiên văn có nghĩa là Linh Xu vốn không thể xác định bản thân ở chỗ nào. Ý định ban đầu của anh là cảm thấy đài thiên văn có thể sử dụng làm cột mốc rồi sau đó dùng các động tác nhảy xoay tròn trong trượt băng nghệ thuật để chỉ phương hướng, đồng thời dùng A của nhảy Axel, L của nhảy Loop, T của nhảy Toe Loop và F của nhảy Flip để chỉ đông tây nam bắc trên bản đồ.
A hướng mũi lên trên đại diện cho phía “Bắc” bên trên bản đồ, L thay cho “left” đại diện cho phía “Tây” bên trái bản đồ, T hướng mũi xuống dưới đại diện cho phía “Nam” bên dưới bản đồ, F hất nét sang phải đại diện cho phía “Đông” bên phải bản đồ.
Hơn nữa số vòng nhảy có thể ước tính sơ bộ phương vị và khoảng cách.
Phòng Linh Xu là chuyên gia trong giới fanboy chắc chắn vừa nghe là biết ngay, bọn họ cũng từng dùng loại mật mã này để chơi trò chơi —— Đương nhiên là ở trên giường.
Vốn là phương án hoàn hảo nhưng câu trả lời của Phòng Linh Xu đưa ra là “Cột mốc vô hiệu”.
Tiếp theo phải ám chỉ thế nào? Nói thêm nữa sẽ lộ liễu anh sợ khiến Lương Húc nghi ngờ, giờ phút này trong lòng anh đắn đo, miệng cũng cứng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Dường như Phòng Linh Xu hiểu được tâm trạng lo lắng của anh nên ở đầu bên kia điện thoại Phòng Linh Xu rụt rè hỏi một câu: “Cái cây anh trồng cho em còn khỏe không?”
Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Trâu Khải Văn: “Rất khỏe, đã cao hơn mái nhà rồi.”
Phòng Linh Xu làm nũng: “Nếu có thời gian thì chúng ta cùng tới Los Angeles xem sao —— Chicago bay đến Los Angeles cũng không xa, hay là anh đi xem thay em đi.”
“…”
Trâu Khải Văn vội vàng đi tới chỗ GPS ở phía đuôi xe, anh cầm lấy bản đồ —— Đúng là như thế, Phòng Linh Xu sợ anh nghe không hiểu nên đã mạo hiểm đưa ra một ám chỉ kép cho anh. Loại cây anh trồng cho Phòng Linh Xu chính là cây liễu mà ở Trường An nơi có nhiều cây liễu nhất chính là Bá Kiều, từ Chicago đến Los Angeles xem trên bản đồ thì lộ trình và phương hướng giống như đúc từ Lâm Đồng đến Bá Kiều!
Điều đó có nghĩa là nếu muốn cứu Linh Xu thì phải bao vây chặt tuyến đường từ núi Hồng Khánh đến Bá Kiều này!
Từ bỏ trốn về phía Lam Điền quay ngược lại xông vào nội thành —— Trâu Khải Văn không biết Phòng Linh Xu giật dây thế nào để Lương Húc đồng ý tuyến đường này nhưng nếu cậu đã nói rõ tuyến đường này thì nhất định có phần thắng.
Trâu Khải Văn lặng lẽ giơ tay ra hiệu, người bên cạnh thấy tay anh chỉ vào khu Bá Kiều thì lập tức ra dấu tay thông báo cho Phòng Chính Quân “Lâm Đồng đến Bá Kiều”.
Tất cả mọi người không dám động đậy, điện thoại chưa cúp thì không ai dám phát ra âm thanh, trong thoáng chốc thật sự là như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Quả nhiên Phòng Linh Xu đi lại một lúc thì rốt cuộc cũng hỏi: “Kevin này, chuyện lần trước em nhờ anh điều tra anh có tra được không?”
Trâu Khải Văn không dám trả lời tùy tiện nên chỉ đành làm một động tác giả trước: “Bên phía em có tiếng gì vậy? Hình như rất ồn ào.”
Phòng Linh Xu biết anh đang do dự, muốn trước tiên uy hiếp Lương Húc đừng hành động hấp tấp, vì vậy cậu đáp qua loa: “Không có gì, Trường An đang mưa.” Rồi cậu hỏi cụ thể hơn: “Là chuyện hung thủ thực sự của vụ án Kim Xuyên ấy. Lần trước em nhờ anh điều tra giúp em những lao động nhập cư trái phép của huyện Kim Xuyên —— “
“Sau đó đối chiếu với danh sách bảo vệ của Hoa viên Thúy Vi đúng không?”
Ở bên này sắc mặt của lực lượng cảnh sát hoàn toàn thay đổi, mọi người không ngờ là tay của đặc vụ Mỹ lại dài như vậy ngay cả điều này cũng có thể tra được. Nhưng vì đang lúc nguy cấp nên không tiện nói gì, gương mặt của mọi người lúc thì xanh lúc thì trắng.
Kevin thì chỉ cười khổ, anh làm sao tra được mấy thứ đó? Anh ra hiệu bằng tay với Phòng Chính Quân, Phòng Chính Quân hiểu ý bèn từ từ dịch đến bên cạnh anh.
“Đúng thế.” Phòng Linh Xu nói ở đầu kia: “Trước đó chúng ta đã nghi ngờ người đó —— “
Mọi người trên xe cảnh sát quay sang nhìn nhau, họ nghe thấy Phòng Linh Xu nói ra một cái tên xa lạ, cái tên này chưa từng được nghe nói tới.
Giọng nói nhẹ nhàng của Phòng Linh Xu làm nũng trong điện thoại: “Trong danh sách mà chúng ta đã nghi ngờ trước đấy chỉ có gã là có khả năng nhất. Em nhờ anh điều tra địa chỉ của gã giúp em, tra được rồi chứ?”
Trâu Khải Văn lúc này thật sự là sốt ruột đến độ trái tim sắp nổ tung, Phòng Linh Xu đang yêu cầu anh một địa điểm để khống chế Lương Húc —— Bởi vì giờ phút này chỉ cần anh đưa ra đáp án thì nhất định Lương Húc sẽ đi về phía đó!
Vừa rồi Phòng Linh Xu nói đến “Bá Kiều” anh tưởng rằng là Phòng Linh Xu giật dây Lương Húc, hiện tại mới nghĩ kỹ lại thì ra Phòng Linh Xu đang tương kế tựu kế, đầu tiên là ám chỉ “Bá Kiều” với Kevin sau đó sẽ tung ra vấn đề mà Lương Húc mong đợi.
Về phần cái tên mà cậu nhắc đến thì rất có thể là tên của hung thủ thật sự, có lẽ Phòng Linh Xu lấy được tên của người này từ miệng của Lương Húc sau đó chơi trò úp sọt.
Cậu muốn Trâu Khải Văn đưa ra đáp án “Bá Kiều”.
Đáp án này đương nhiên là giả, tất cả phụ thuộc vào việc bịa ra mà còn phải bịa sao cho thật giống, không thể cứ nói bâng quơ hai chữ “Bá Kiều” là xong, nhất định phải có địa điểm cụ thể chân thực và chi tiết —— Chỉ có như vậy mới có thể kiểm soát được hành động của Lương Húc.
Tốt nhất là chọn một con đường nhất định phải đi qua rồi đón đầu giáng đòn.
Nhưng xem bản đồ lớn thì dễ, xem bản đồ nhỏ thì khó; Trâu Khải Văn cũng nào phải thần tiên vốn không rõ tình hình nội thành của Trường An làm sao biết được nơi nào thuận tiện nhất để bố trí khống chế? Anh không còn cách nào khác chỉ đành nhìn về phía Phòng Chính Quân với vẻ năn nỉ rồi dứt khoát dùng khẩu hình nói từ tốn: “Tìm —— nơi —— bố —— trí —— khống —— chế —— “
Nói xong anh khoanh một vòng tròn từ Bá Kiều đến núi Hồng Khánh.
Phòng Chính Quân là một cảnh sát kỳ cựu nên tự nhiên có thể nhìn thấu nhanh chóng, nhưng đáp án cũng không thể có ngay trong một thời gian ngắn. Mọi người chỉ định bắt thỏ, không ngờ hiện tại còn phải thiết kế bẫy cho thỏ!
Phòng Chính Quân toát mồ hôi khắp trán, ông ra hiệu cho Trâu Khải Văn tiếp tục kéo dài thời gian.
Ở bên này Phòng Linh Xu cầm điện thoại mà lòng bàn tay cũng ướt nhẹp mồ hôi, Trâu Khải Văn không lên tiếng quả thật là một tình huống tệ hại —— Mọi thông tin trước đó đều ăn ý với nhau nhưng bây giờ anh lại không nói lời nào, chẳng lẽ anh không đi cùng Phòng Chính Quân?
Chỉ một lát sau Trâu Khải Văn nói với giọng thờ ơ: “Linh Xu, vậy là từ nãy đến giờ em nói chuyện với tôi là vì muốn hỏi chuyện này?”
Phòng Linh Xu thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, thì ra Trâu Khải Văn đang muốn kéo dài thời gian, cái này thì dễ.
“Không phải.” Cậu nói: “Em chỉ tiện miệng hỏi chút thôi.”
Trâu Khải Văn cười thành tiếng ở đầu bên kia điện thoại: “Thế à? Vậy em nói cho tôi xem hôm nay em đã làm gì? Hôm nay tôi gọi cho em rất nhiều nhưng em không nghe một cuộc điện thoại nào.”
Đây là sự thật, Lương Húc tận mắt nhìn thấy một loạt cuộc gọi đến nhưng Phòng Linh Xu tắt máy.
“Lại có hẹn với cậu sinh viên họ Lương kia đúng không?” Trâu Khải Văn điên cuồng diễn một người yêu ghen tuông lại vừa thấp thỏm chờ Phòng Chính Quân đưa ra chỉ thị, “Một mặt em cho tôi hy vọng, một mặt lại đi lấy lòng người con trai khác. Cái này nói theo cách Trung Quốc là thế nào nhỉ? Green tea bitch?”
Đĩ trà xanh.
Phòng Linh Xu giận tím mặt.
“Mẹ kiếp anh nói em là trà xanh?”
Kevin chỉ cười mà không nói gì.
“Đúng rồi đấy, em là mẹ của trà xanh, ai uống người đấy xanh, anh biết em là trà xanh mà còn gọi điện thoại với trà xanh à. Trâu Khải Văn, anh là cái đồ low b!”
“Low b là cái gì?” Kevin ngây thơ: “Chinglish, quá khó hiểu.”
(*)Low b = ngu xuẩn
Lương Húc thấy hai người cậu tự nhiên lại cãi vã thì lúc này cũng chẳng tức giận nổi, hắn giống như toàn bộ cảnh sát trên xe cảnh sát đều nghe mà đần cả ra.
Nhưng hai người Trâu Phòng thì diễn sắp khóc đến nơi. Phòng Linh Xu nghĩ “Chú của em ơi, rốt cuộc chú có được không thế?”, còn Trâu Khải Văn thì cũng lau mồ hôi nhìn Phòng Chính Quân “Người cha Trung Quốc của con à, rốt cuộc cha có được không vậy?!”.
“Thôi, không muốn nói thì đừng nói!” Phòng Linh Xu thấy vẻ mặt Lương Húc không ổn thì thầm nghĩ nếu câu này mà không trả lời được thì mọi nỗ lực đêm nay đều uổng phí, chỉ có thể nói là ý trời không giúp người. Cậu kiên trì nói thêm một câu: “Dù sao thì anh đối với em luôn là như thế, em nên nhận ra từ lâu mới phải.”
Trâu Khải Văn sốt ruột như kiến bò chảo nóng, nhưng cuối cùng thì Phòng Chính Quân đã bắt đầu viết chữ lên cánh tay!
Phòng Chính Quân còn sợ anh không nhìn rõ hoặc đọc không hiểu mà viết từng chữ to như cái đấu. Trâu Khải Văn quơ tay ra hiệu cho đối phương viết nhanh lên một chút.
Rồi anh thở dài một cách rất tự nhiên vào điện thoại: “Linh Xu, thì ra em vẫn có thể nổi giận vì tôi. Tôi còn nghĩ em sẽ không bao giờ tức giận vì tôi nữa.”
Anh gõ gõ lên chỗ micro: “Em còn bằng lòng tức giận vì tôi thì chứng tỏ vẫn còn quan tâm tôi nghĩ gì về em.” Anh nói khẽ: “Tôi có thể chấp nhận việc em ra đi nhưng không thể chịu được việc em không yêu tôi —— Mỗi lần em nhắc đến cậu sinh viên họ Lương ấy thì thái độ nghiêm túc đến nỗi khiến tôi lo sợ.”
Đột nhiên nói lời âu yếm làm tất cả mọi người nghe thấy đều đỏ mặt tới tận mang tai, ngay đến Phòng Chính Quân đang nôn nóng viết chữ bên cạnh cũng đỏ bừng cả mặt.
Phòng Linh Xu không biết nên nói gì, một lúc lâu sau cậu mới lúng ta lúng túng mắng một câu: “Ngu ngốc.”
“Phải, tôi ngốc vậy đấy, em đi hẹn hò với người đàn ông khác còn tôi thì vẫn đang điều tra thông tin giúp em.”
Còn vì em vượt qua biển rộng, giáp mặt thú nhận, ăn mì nước lạnh, lội bùn trong núi.
Phòng Linh Xu cũng bị lời anh nói khiến cho nghẹn ngào.
Cậu biết nhất định ở đầu bên kia Kevin đang thăm dò tình hình nội thành nhưng lại sợ Lương Húc nhìn ra sơ hở nên chỉ còn cách hỏi lại lần nữa: “Nếu anh không nói thì em cúp đây.”
“Tôi có thể nói cho em nhưng tôi muốn em hứa không bao giờ hẹn hò với cậu sinh viên họ Lương kia nữa.”
—— Không bao giờ được đặt mình vào nguy hiểm.
“Hẹn hay không là chuyện của em! Mắc mớ gì tới anh!”
“Không hứa phải không?”
Phòng Linh Xu cũng muốn cười, vậy tức là có đáp án rồi.
“Bớt nhăng cuội đi, nói nhanh một chút!”
—— Tảng đá lớn trong lòng hai người đều đã được đặt xuống đất, trên núi và dưới núi, ở hai đầu điện thoại, tất cả mọi người nghe thấy Trâu Khải Văn đọc rõ ràng rành mạch: “Ồ, nơi này không biết tôi có nhìn lầm hay không nhưng dù sao thì địa danh của Trung Quốc tôi cũng không rành lắm —— Khu vực Bá Kiều, thành phố Trường An —— Đây là gì đây? Tòa số 3 Đông Phong Uyển.”
Rồi anh cười nói với Phòng Linh Xu: “Còn cụ thể hơn thì chắc không thể. Tôi không phải gián điệp.”
Như thể trong đêm mưa tầm tã tâm trí của hai người họ gắn kết với nhau tựa cầu vồng.
Trâu Khải Văn vừa nghe được tín hiệu ngắt điện thoại thì ngay lập tức cảm thấy nơi khóe mắt có thứ gì nóng hổi trượt xuống. Anh đưa tay lau đi thì mới phát hiện đó là nước mắt mà anh không có cách nào kiềm chế.
________________________
Lời tác giả: Đây chính là cái gọi là sự ăn ý sau khi ngủ với nhau.
Về Kim Yuna và Asada Mao, sau khi suy nghĩ thì vẫn nên giải thích một chút, dù sao fan của hai người đẹp này cũng dễ xảy ra xung đột, trước đó cũng vì sợ tranh cãi nên đã dùng tuyển thủ A và B để ám chỉ. Hai nữ tuyển thủ này đều là những vận động viên đơn nữ rất ưu tú của Châu Á, Kim Yuna giành thắng lợi nhờ sự thanh lịch và vững vàng; Asada thì lại được biết đến với động tác chân đẹp và những cú nhảy khó.
Trong chương 9 Tiểu Phòng đã đưa ra đánh giá về hai cô ấy nhưng thật ra là không hề đúng trọng tâm, lắp bộ kính lọc rất dày của fan. Trên thực tế so với Asada thì quả thật thành tích của Kim Yuna xuất sắc hơn cũng ổn định hơn, đồng thời giành được quán quân Olympic. Mọi người tuyệt đối đừng bị Tiểu Phòng lừa, cậu ấy là fanboy não tàn.
Hết chương 31