Quân nắm chặt bàn tay phải, Luyện thể thuật được triển khai, Kim cang cương khí xuất hiện bao trùm nắm đấm. Nương theo đường đi của cự quyền, từng tiếng nổ đì đùng phát ra, không khí xung quanh như bị vặn vẹo một chút.
“ĐÙNG! ĐÙNG!”
Quyền này của hắn đấm thẳng vào đại ấn. Đại ấn run lên bần bật rồi từ từ rạn nứt, sau đó là vỡ vụn trước ánh mắt kinh sợ của Ngụy Khai. Quân lao lên, đấm thẳng vào ngực trái của y. Trái tim trong lồng ngực bị chấn động mạnh mẽ, lập tức ngừng đập. Ngụy Khai cứ như thế mà chết đi.
Quân ung dung thu hết tất cả đồ của Ngụy Khai cất vào người rồi bước xuống sàn đấu. Đám đông phía dưới hô hào hò hét trong sung sướng. Kẻ nào đặt Quân đã giàu chỉ sau một đêm, sao mà không vui cho được!
Hắn đến bên bàn thanh toán, lấy hết phần thưởng của mình.
“Theo quy định của đấu sinh tử, ngươi được quyền giữ lại toàn bộ chiến lợi phẩm, hoặc bán nó cho Đấu trường. Ngươi chọn cái nào!”
“Ta giữ hai cây búa, còn lại quy đổi hết thành linh thạch!”
Cô gái ngồi bàn đăng ký gật đầu, rất nhanh mọi thủ tục đã xong. Hắn cũng không ở lại nữa mà trở về phòng trọ.
…
“Thế nào, ta nói không sai chứ!”
“Cảm giác giết người không phải kẻ thù thật khó tả!”
Hắn trước giờ đều là bị ép vào tình thế phải hạ sát đối phương, chứ chưa bao giờ chủ động gây chiến.
“Vô duyên vô cớ bị đánh giết là việc thường ngày, đâu đâu cũng xảy ra. Ta chỉ giúp ngươi làm quen dần mà thôi. Đối thủ tiếp theo ta đã lựa chọn cho ngươi rồi, tên này sẽ không ngu ngốc như Ngụy Khai đâu!”
Quân gật đầu đồng tình. Vừa rồi Ngụy Khai chủ quan nên bị hắn đánh phủ đầu không kịp trở tay. Đến đấu pháp cuối cùng cũng thi triển vội vàng không được trọn vẹn.
“Hổ Lạp, đấu sĩ cấp sáu, thân pháp quỷ dị, lấy hành hạ đối thủ làm niềm vui, những ai sống sót sau khi đấu với y đều bị ám ảnh tâm lý. Từng tham gia năm trận sinh tử, giết được cả đấu sĩ cấp bảy…”
Quân xem thông tin nhau mày. Đấu sĩ cấp bảy đa số là Hoàng giai thất đẳng, bét nhất cũng là lục đẳng đỉnh.
“Ông chắc muốn đánh với tên này chứ?”
“Đương nhiên! Đánh với tên này chắc chắn ngươi sẽ thu hoạch được rất nhiều! Ta đi ngủ đây!”
Khối cầu cất tiếng ngáp dài rồi chui xuống đáy hồ nằm im.
…
Ngày hôm sau, hắn bước lên sàn đấu trong tiếng hò reo vang dội. Lần này là một ăn bốn mươi, những kẻ điên khùng mới dám đặt tay vào hắn.
Đối diện Hổ Lạp lại gầy như que củi, người nhỏ con chỉ cao chưa đến vai hắn, tay dài ngoằng đến tận gối, cầm hai thanh đoản đao màu xanh biếc. Mắt y nhỏ ti hí giống như ai đó cầm cây bút lông tùy tiện gạch hai đường trên khuôn mặt. Nhưng trái lại hai tai to tướng vểnh ngược cùng chiếc mũi khoằm xuống như của loại chim ưng. Đặc biệt y có một chiếc đuôi dài lắc lư phía sau giống của loài rắn.
Y bước từng bước nhẹ như loài mèo hoang, rồi đột ngột biến mất, đoản đao đã kề sát vào cổ Quân. Hắn giật mình nghiêng người né được, tung một đấm phản công. Nhưng thân hình Hổ Lạp tan biến như làn sương đen, cú đấm chỉ rơi vào khoảng không trống rỗng.
Linh thức của hắn lập tức được tuôn ra, dò xét trong phạm vi hai mươi mét chung quanh, không ngờ hoàn toàn không phát hiện ra điều gì, cứ như thể Hổ Lạp biến mất khỏi sàn đấu.
“Bách lão, y đâu rồi? Bách lão!” Quân dò hỏi.
Nhưng khối cầu lại im thin thít nằm dưới đáy không hề nhúc nhích.
“M* kiếp, dậy mau! Lão già này! Dậy mau!” Hắn la lối om sòm, vửa chửi vừa gọi.
“Vù! Xẹt!”
Một tia sáng lướt qua, hắn giật mình vội né tránh, sờ trên cổ đã thấy có một đường cắt ngọt lịm, máu đang chảy ra. May mắn chưa cắt vào động mạch, mới chỉ xuyên qua lớp da, nhưng là đủ để hắn toát mồ hôi hột.
“Ta không tin không tìm ra ngươi!”
Quân lập tức vận sức đạp mạnh lên sàn đấu, nội lực quét ngang khiến sàn đấu nứt nẻ, lan ra từng rãnh chân chim ngoằn ngoèo. Cảm thấy chưa đủ, hắn liên tiếp dùng nội lực của mình bùng phát trên diện rộng, muốn dùng cách này ép Hổ Lạp lộ diện.
Quả nhiên không chịu được áp lực dồn nén, Hổ Lạp buộc phải lộ diện lùi ra xa phạm vi ảnh hưởng. Quân chớp thời cơ lao đến, nhưng đón chờ hắn lại là một cái bóng tan biến. Hổ Lạp đã xuất hiện ở một chỗ khác, rồi vụt biến mất như chui vào lòng đất.
Quân giở bài cũ, đập phá sàn đấu nhưng kết quả vẫn vậy, chẳng thể đụng vào người Hổ Lạp được. Ngược lại còn bị y bằng một đấu pháp kỳ dị nào đó, đột ngột trồi lên cắt xén mấy nhát trên người rồi lặn mất tăm. Vết thương đều ở những chỗ chí mạng nhưng lại không hề sâu, chỉ cắt qua lớp da cứ như y đang chơi đùa với hắn vậy.
“Lẽ nào y biết thuật độn thổ? Chui vào lòng đất né tránh linh thức dò xét rồi bất ngờ tập kích?”
Linh thức thăm dò bị hạn chế bởi những nơi có mật độ vật chất đậm đặc. Quân lập tức ngừng lại, dùng linh thức tỏa trên bề mặt sàn đấu, cố gắng cảm nhận những rung động nhỏ nhất.
“Đây rồi!”
Hắn lập tức xoay người ra sau, vừa đúng lúc cái bóng của Hổ Lạp xuất hiện. Hai cánh tay của Quân vươn ra, tóm chặt lấy hai cổ tay của Hổ Lạp. Nhưng chỉ thấy cái miệng của y nở ra một nụ cười dị hợm, thân hình lại lần nữa tan biến rồi xuất hiện phía sau lưng Quân chém xuống một nhát.
Hắn đau điếng người, lập tức đạp Lăng vân bộ lướt lên không trung cách xa mặt đất. Trên tay trường thương xuất hiện.
“Nếu quả thật ngươi trốn trong đất, thì để ta phá hủy toàn bộ sàn đấu này, xem ngươi trốn ở đâu!”
Thương ảnh bủa giăng khắp nơi, ầm ầm lao xuống. Liệt địa thương thi triển, đất đá đâm lên. Hắn để mặc cho hai đấu pháp của mình tàn phá bừa bãi. Sàn đấu bị đánh vỡ nát bét, gạch đá đều hóa thành bột mịn.
Quả nhiên đúng như dự đoán, khi mà sàn đấu liên tục bị công kích không có chỗ nào an toàn, Hổ Lạp buộc phải hiện thân. Hai thanh đoản đao trong tay y sáng loáng, đôi tai vểnh lên rung rung rồi thoắt biến đến bên cạnh Quân. Trường thương như múa, vạn thương giăng kín sàn đấu như thiên la địa võng không chừa lại kẽ hở nào.
Nhưng điều kỳ dị liền xảy ra, thương ảnh đâm vào Hổ Lạp như đâm vào không khí, hoàn toàn xuyên thấu thân thể y mà không để lại thương tích gì. Còn Hổ Lạp thì như ma như quỷ, lao thẳng vào trán Quân biến mất.
...
Hổ Lạp xuất hiện bên trong Thể nội của Quân, hai người đứng trên thức hải đối diện nhau.
“Lão già chết tiệt! Sao bảo lớp màn chắn có thể bảo vệ thức hải của ta!” Quân tức giận.
Hổ Lạp vào được đây đồng nghĩa với việc đòn sát thủ của y chính là tấn công linh hồn, mà linh hồn lại là thứ yếu ớt nhất của Quân.
Hổ Lạp không để hắn thất vọng, hai thanh đoản đao trên tay y hợp làm một biến hóa thành một thanh loan đao có hai đầu, xoay tròn rồi ném tới trước.
Quân động ý nghĩ, liền biến mất rồi xuất hiện ở cách đó gần trăm mét. Bên trong thức hải của mình, hắn chỉ cần một ý nghĩ là có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào. Nhưng phía bên kia Hổ Lạp lại như tên bắn, hắn ở đâu thì y nháy mắt đã ở đó. Không những thế, loan đao từ một biến thành mấy chục chiếc bủa vây kín lối, hóa thành trận thế vây giết điên cuồng.
Hắn trong Thể nội là tồn tại dạng linh hồn, nên không thể thi triển bất kỳ đấu pháp nào để chống lại, chỉ có thể lợi dụng vào việc thoắt ẩn thoắt hiện mà chạy trối chết. Hắn bị loan đao chém trúng hai nhát vào người, linh hồn theo đó mà tiêu tán mất một phần!
“Bách lão! Dậy mau dậy mau! Sắp chết rồi!” Hắn hối hả.
Quân sau mười mấy lần đuổi bắt liền hét lớn.
“Dưới đáy thức hải của ta có một bảo vật! Nếu ngươi tha mạng ta có thể đưa nó cho ngươi!”
Hổ Lạp quả nhiên ngừng lại một chút nhìn xuống đáy hồ, rồi lần đầu tiên nghe y cất giọng the thé.
“Giết ngươi xong ta sẽ lấy hết!”
Vừa dứt lời, đã thấy loan đao bay lên trước, y thì lướt theo sau.
Quân nghiến răng, hai tay nắm chặt đối diện cái chết.
“KHỐN KHIẾP!!!”
Hắn hét lên giận dữ. Đột nhiên thức hải dưới chân rung động dữ dội. Lấy hắn làm trung tâm, từng luồng sóng liên tiếp khuếch tán ra ngoài, mỗi lúc một mạnh. Rồi như cơn sóng thần ập đến, quét sạch sẽ loan đao xung quanh. Ngọn sóng cao hàng chục mét ào ào di chuyển, nhằm hướng Hổ Lạp ầm ầm đổ xuống.
Y vội vã biến thân né tránh. Nhưng chưa kịp ổn định thân hình thì bốn phía vọt lên bốn bức tường nước, chụm lại hóa thành một quả cầu nước khổng lồ nuốt gọn y vào trong.
Loan đao trên tay y xoay tròn kịch liệt ra sức cắt phăng cầu nước mở lối, Hổ Lạp theo đó mà thoát ra. Nhưng ngay lập tức, hàng loạt cột nước phun lên trói chặt hai chân, rồi đến lượt hai tay cũng bị cuốn vào, treo y lơ lửng trên không trung. Loan đao theo lệnh cấp tốc bay ngược lại cắt phăng cột nước giải thoát cho chủ nhân.
“COONG!”
Hổ Lạp thất kinh, Quân vụt xuất hiện ngay trước mặt y, nắm chặt lấy loan đao. Cây đao điên cuồng giãy dụa giống như chính bản thân Hổ Lạp bây giờ nhưng không tài nào thoát ra được. Dường như y đang bị toàn bộ sức mạnh của thức hải vây khốn, khiến cho mọi cố gắng đều vô ích. Hổ Lạp hét lên.
“KHÔNG!”
Lần đầu tiên Quân thấy Hổ Lạp mở mắt. Hai hốc mắt như hai cái động không đáy, đen thui và cuốn hút, nhìn một lần lại cứ muốn nhìn mãi.
Nhưng một cảm giác sợ hãi chạy ngang qua đầu, hắn giật mình ngửa cổ ra sau, vừa đúng lúc hai sợi tơ đen ngòm lướt qua.
Hắn ngập tràn sát khí, vung loan đao chém xuống, chia Hổ Lạp thành hai mảnh!
.........