“Lửa tốt! Nếu vậy ta không khách khí nhé!” Quân cười nói, xắn tay áo bước lên.
Hắn cầm thử mấy cây búa ở đó nhưng có vẻ không ưng ý lắm. Đường Giám híp mắt, lấy ra một cây búa lớn.
“Thử cái này xem!”
Quân nhận lấy, cánh tay lập tức trĩu xuống. Hắn nghiêm túc nhấc bổng lên cao quá đầu gật gù rồi lấy khoáng vật ném vào một lò rèn đã chuẩn bị trước, đồng thời linh thức phóng ra bao trùm lên nó.
“Quả nhiên có thể cảm nhận được tình trạng của chúng!”
Hắn lập tức giáng một búa “Ầm” xuống, sàn nhà cũng muốn run lên!
“Lực đạo thật mạnh, không kém hơn ta bao nhiêu!”
Đường Giám hít một ngụm khí thầm khen ngợi. Dĩ nhiên nếu bình thường có người muốn đến mượn lửa, tất nhiên ông ta sẽ không đồng ý, có khi còn đánh cho một trận. Nhưng kẻ trước mặt này khiến ông ta vừa tò mò vừa nghi ngờ. Tu vi Hoàng giai tam đẳng mà có linh thức Khai hải cảnh vốn là trăm người có một, cộng thêm việc Luyện khí sư nhị phẩm muốn tinh luyện khoáng vật tinh khiết đến mức đúc được pháp khí cực phẩm càng là vô cùng khó khăn.
Nhưng chỉ cần một búa vừa rồi đã đánh vỡ những nghi ngờ trong lòng Đường Giám, kẻ trước mặt này quả thực có bản lĩnh, những gì hắn nói có lẽ đến tám, chín phần là thật! Ánh mắt ông ta bỗng nhiên sáng lên rạng rỡ, chăm chú nhìn Quân tinh luyện đến mức quên cả ăn uống.
Trải qua bốn ngày bốn đêm, toàn bộ mười sáu khối khoáng thạch đã được tinh luyện xong. Quân ngồi xuống lau mồ hôi trên trán thở phì phò, thu lại hết số vật liệu.
“Đa tạ đại sư giúp đỡ. Nếu không có ông không biết ta phải xoay sở thế nào!”
“Bách tiểu hữu quá lời. Giúp đỡ đồng môn chính là một trong những quy tắc của chúng ta. Nếu cần gì cứ nói, ta luôn sẵn sàng!”
“Đây là một vài tâm đắc luyện khí của sư phụ ta, đại sư hãy nhận lấy xem như lời cảm ơn!”
“Không không! Ta không phải đệ tử của lão tiền bối làm sao nhận được! Đạo lý này ta hiểu rõ!”
“Y bát của sư phụ đúng là không thể truyền ra ngoài. Nhưng cái này là do ta viết ra, lấy danh nghĩa của ta, xem như là kinh nghiệm mang ra để cùng học hỏi với đại sư. Sư phụ có biết chắc cũng không trách phạt đâu! Huống hồ lần này phải nhờ đại sư giúp đỡ, nếu sư phụ biết ta không hậu tạ thì người sẽ đập lên đầu ta đấy!
Hắn nhất định dúi vào tay Đường Giám rồi cáo từ. Đường Giám cũng cười như hoa nhận lấy!
…
Đấu trường Hắc Sát, đã lâu rồi không trở lại. Cũng bởi quá lâu, nên tất cả điểm của hắn đều bị thu hồi, hắn trở lại thân phận Đấu sĩ vô danh.
Bách lão còn đang ngủ, bảo rằng thực lực hiện tại chưa đủ để luyện khí, cần nghỉ ngơi thêm một thời gian. Hắn tu luyện đã đạt đến bình cảnh nhất thời không có cách nào tăng tiến, ngồi không nhàn rỗi lãng phí thời gian, liền quyết định đến đây thực chiến.
Bên trong Đấu trường vẫn cực kỳ huyên náo, dường như chẳng hề bị ảnh hưởng gì từ cuộc chiến bên ngoài. Hắn được sắp xếp ngẫu nhiên một trận chiến, nhưng chỉ một chiêu là hạ xong đối thủ.
Nói chung có chút nhàm chán, khi mà mười hai trận toàn thắng, đều là thắng áp đảo.
“Tiểu tử, ngươi tham gia đánh sinh tử đi! Phần thưởng gấp mấy lần kia kìa!”
Khối cầu đột nhiên cất tiếng. Quân giật mình tức điên lên, cái lão già chết tiệt này lúc nào cũng thế.
“Ta đến để tập luyện, không phải để giết người! Muốn nhiều phần thưởng thì đánh thêm vài trận là được!”
“Ngươi thật là, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ. Thực lực của ngươi đã vượt xa so với đồng giai, chiến đấu thông thường không còn nhiều ý nghĩa nữa. Chỉ trong sinh tử mới có thể bộc phát hết tiềm năng của mình!”
“Mặc kệ ông, ta không thích!”
“Cái đồ sợ chết. Ngươi không đánh sinh tử thì ta không giúp ngươi rèn pháp khí nữa!”
“Thế thì ông cũng đừng hòng có được cái tàn hồn kia!”
“Ngươi…ngươi…”
Bách lão liền đổi giọng:
“Hay là thế này, chúng ta sẽ tìm những tên nào khét tiếng ở đây rồi thách đấu chúng. Những kẻ hay làm điều xằng bậy ai cũng ghét, chết là xứng đáng. Ngươi có giết chúng cũng không ảnh hưởng đến bản tâm!”
“Những kẻ đấy đều có thực lực rất mạnh mới có thể càn quấy!”
“Tính mạng của ta và ngươi dính liền nhau, làm sao ta để ngươi chết được! Kẻ địch thực sự của ngươi còn mạnh hơn thế hàng chục, thậm chí hàng trăm lần. Ngươi thân cô thế cô, phải dựa vào bản lĩnh của mình mới có thể sống sót được!”
Quân suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Hắn dùng mấy viên linh thạch trung phẩm, gạ lấy được thông tin của vài kẻ hay gây rối ở đây.
“Tên này được này: Ngụy Khai, đấu sĩ cấp năm, tính tình hung hăng bạo lực, khi thi đấu thường ra tay nặng nề đánh trọng thương, tàn phế đối thủ, thậm chí từng một lần giết người. Đã bị trừng phạt nhưng tính xấu không bỏ…”
Hắn cùng Bách lão bắt đầu tính toán. Đấu sĩ cấp năm, chí ít tu vi cũng rơi vào khoảng Hoàng giai ngũ đẳng, nhưng thực tế có thể mạnh hơn. Bởi vì kẻ này hung ác nên khi sắp xếp ít có ai nguyện ý đấu cùng, thành ra thứ hạng không cao mà thôi.
“Quyết định vậy đi! Ta gửi lời thách đấu!”
Hắn tới bàn đăng ký chuẩn bị. Khi thông tin công bố việc có kẻ muốn đánh sinh tử với Ngụy Khai, phân nửa người có mặt trong Đấu trường đều có chút kinh ngạc, kèm theo kích động, liền lũ lượt kéo nhau đặt cược. Chênh lệch thấy rõ, nếu đặt vào hắn thì một ăn mười, còn Ngụy Khai chỉ ăn một chấm năm mà thôi.
“Tiểu tử, đánh một trận ăn cả tháng! Nhất định phải đánh hết sức nghe chưa!”
“Ta biết rồi!”
Quân bước lên sàn đấu đứng chờ. Chỉ một khắc sau, đám đông ồn ào phía dưới bị một tên trung niên quát tháo, rẽ lối mà vào. Dáng hắn cao lớn, cởi trần, có một vết sẹo dài giữa ngực. Mặt vuông, một đôi ranh nanh dài mọc ngược từ hàm dưới hếch lên như của loài thú dữ.
Y bước lên sàn đấu, lập tức một tấm màn chắn được dựng lên như chiếc bát úp ngược nhốt cả hai vào trong.
Ngụy Khai vừa vào đã chửi mắng:
“Con m* nó! Lâu lắm mới được thư giãn gân cốt. Ngươi không được chết sớm, lão tử sẽ nhẹ nhàng với ngươi!”
“Đa tạ! Nếu đã vậy, ngươi nhường ta ba chiêu đi!”
“Nhóc con, tới đây!”
Quân lập tức đạp mạnh chân xuống đất. Bóng hắn vút đi như tia chớp, đầu quyền đã tới trước ngực Ngụy Khai. Cuồng sư mãnh hổ hiển hiện, uy thế kinh người.
Ngụy Khai vội bắt chéo hai tay chống đỡ. Nhưng y không thể ngờ lực đạo của đối phương lại kinh khủng như vậy, hai cẳng tay y như muốn gãy ra, cả thân thể bị đánh bay đụng vào màn chắn ầm ầm.
Còn chưa kịp khôi phục, thì Quân đã đến trước mặt tung ra một quyền móc hàm đấm y bay ngược lên trời. Mà trên đó Quân đã chờ sẵn từ lúc nào, một cước đạp ra đánh y bay xuống dưới, đập vỡ cả sàn đấu, khói bụi tung mù mịt.
Quân đáp đất, hai vai rung rung, cái cổ lắc lắc.
“Đúng là lâu lắm mới được thư giãn gân cốt, thoải mái thật!”
Đám đông vây quanh ai nấy đều tròn mắt, nhưng tiếp theo là hò reo sung sướng. Phần vì kẻ bị đánh ai cũng ghét, phần vì vui mừng khi đã đặt vào hắn.
Bên dưới đống đất đá Ngụy Khai bò dậy, một chiếc nanh đã bị đánh gãy. Y như con thú hoang gào thét, nội lực không ngừng tuôn ra, quả nhiên là Hoàng giai ngũ đẳng.
Hai tay y lôi ra hai cây búa lớn, sức nặng có lẽ phải đến sáu, bảy ngàn cân. Một bước nhảy ra, búa lớn đến trước mặt. Quân vận sức.
“TOÁI KHÔNG QUYỀN!”
Tay không va chạm với búa lớn. Trước ánh mắt kinh dị của Ngụy Khai, cây búa như đập vào thiết bảng, cứng không thể tả, nặng không thể lay chuyển. Thậm chí cánh tay của y còn run lên vì đau nhức.
Ngụy Khai bị Quân đánh lùi ngược trở lại, trong mắt ánh lên sát khí. Hai tay y bắt quyết thi triển một đấu pháp nào đó điều khiển hai cây búa xoay tròn lao đến tấn công. Uy lực so với trước phải tăng lên hai, ba lần.
Quân không đối đầu trực tiếp nữa mà sử ra Lăng vân bộ, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, như cơn gió lướt trên mặt đất. Hai cây búa như lưu tinh bay lượn, liên tục nhằm vào hắn mà bổ tới nhưng đều bị hắn tránh né nhẹ nhàng.
“Đồ hèn! Chạy như chó, có giỏi thì tới đây!” Ngụy Khai chửi.
“Cẩn thận y giấu hậu chiêu!” Khối cầu nhắc nhở.
Quân gật đầu, phóng xuất linh thức bao trùm xung quanh mình, đồng thời di chuyển dần về phía Ngụy Khai.
Quả nhiên khi đến cách y độ hơn mười mét, hắn phát hiện ba cây châm nhỏ như cây tăm theo sau một cây búa đang phóng tới. Hắn không né tránh mà lao đến, hai cánh tay cơ bắp giữ chặt lấy cây búa. Đoạn hắn xoay người mượn lực, dùng chính sức mạnh của cây búa đập thẳng vào ba cây châm nhỏ.
Ba cây châm bắn ngược trở lại phía Ngụy Khai, y giật mình vội vã nhảy lùi về sau né tránh. Chớp thời cơ Quân cầm cây búa nhảy lên đập xuống, Ngụy Khai vội vã kéo cây búa còn lại về che chắn nhưng vẫn bị đập văng đi một đoạn.
Quân cầm búa trên tay lấy đà ném mạnh, cây búa lao đi như tên bắn, chẳng khác nào đang thi triển một đấu pháp cao cấp. Ngụy Khai lần nữa trúng đòn, phun máu nằm lăn ra đất.
Ngụy Khai miệng đầy máu, mắt đỏ ngầu, toàn thân nội lực xuất ra, ngưng tụ thành một thủ ấn hình dạng giống cây búa. Ấn to như ngôi nhà, nặng nề và thô kệch. Có lẽ là sát chiêu của y?
Đại ấn hùng hổ rơi xuống đè lên người Quân, muốn đem hắn nghiền nát thành thịt vụn mới hả dạ.
.........