Lập tức biển linh thức sôi lên, một màn ánh sáng xanh lục từ người Mạnh Thần tỏa ra, đẩy lùi ánh sáng trắng vốn có của nó. Ngay khi toàn bộ thức hải bị che phủ trong màn sáng xanh, Quân cảm giác được một áp lực nặng nề, mọi sợi dây liên kết với Thể nội hoàn toàn biến mất, dường như hắn đang ở một nơi xa lạ lạnh lẽo, như tội phạm đang ở trong nhà giam.
Mạnh Thần tiến tới chỉ một ngón tay chạm vào trán hắn, thân thể hắn liền mờ đi, ý thức như bị một lực hút vô hình theo ngón tay trỏ truyền hết sang người Mạnh Thần.
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên Mạnh Thần ngừng lại, nhăn nhó đau đớn. Từ bên trong người hắn phát ra từng đạo ánh sáng vàng kim, xuyên thủng cả cơ thể.
Mạnh Thần sợ hãi vội lùi lại, tự tay đấm vào bụng mình rồi nôn ra khối cầu ban nãy. Thân ảnh Mạnh Thần tiêu thất, vụt biến mất dường như định chạy trốn khỏi thứ gì đó.
Nhưng cũng đồng thời, khối cầu tỏa ra ánh sáng vàng cực kỳ chói mắt, gần như ngay lập tức triệt tiêu toàn bộ ánh sáng xanh lục, hình thành nên một màn sáng bao trùm tất cả.
Mạnh Thần xuất hiện trở lại cách đó hơn trăm mét, ánh mắt kinh dị muôn phần:
“Nó…Không…không! Ngươi! Ngươi không phải Hồn hạch! Ngươi là thứ gì?”
Nhưng chẳng có gì đáp lại. Khối cầu vừa chớp mắt đã ở ngay trước mặt Mạnh Thần, bắn ra một luồng ánh sáng xuyên thủng trán, chẳng hề để hắn kịp làm thêm bất cứ thứ gì.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến Quân tròn mắt ngơ ngác, đến khi nhận ra Mạnh Thần đã chết thì thức hải đã yên tĩnh trở lại, ánh sáng vàng biến mất nhường chỗ cho ánh sáng trắng.
Bốn sợi xích trên người hoàn toàn tan biến. Hắn lấy lại quyền khống chế cơ thể mình, vừa thở phào một cái vì thoát khỏi cửa tử thì lại giật mình phát hiện khối cầu vàng kim đã ở sát bên cạnh, đang bay lượn xung quanh.
Nhớ lại cái chết của Mạnh Thần vừa rồi, hắn không khỏi rùng mình. Thứ chết chóc này tồn tại trong cơ thể mình từ lúc nào, hắn thật sự không biết, cũng không tài nào nhớ được điều gì có liên quan.
“Ngươi…Ngươi là thứ gì!” Lúc sau hắn mới thở được mấy câu.
“Ta? Ta là ai nhỉ? Từ từ để ta nhớ…”
Khối cầu ấy vậy mà trả lời thật!
“À ha! Nhớ ra rồi! Bản tọa chính là…”
“Bách đại tông sư!”
“BÁCH THIÊN BINH!”
...
Tại căn cứ núi Bạch Vân, bên trong phòng nghị sự lớn có mặt đầy đủ những người đứng đầu.
“Khương lão, lần này chúng ta hạ sát năm cao thủ Huyền giai, đánh trọng thương 3 người, giết hai phần ba nhân thủ ở đó, ngoài ra thu hết toàn bộ tài sản mang về! Tổn thất chỉ bằng một phần năm đối phương!”
Khương Duy gật đầu:
“Kế hoạch xem như thành công. Đáng tiếc…Đội tìm kiếm có tin gì chưa?”
Mọi người xung quanh nhìn nhau, đều hiểu ông ta muốn nói chuyện gì. Một người trầm giọng trả lời.
“Vẫn chưa. Quy mô của trận đánh quá lớn, nhiều chỗ bị phá hủy không còn gì. Chỉ sợ di hài của Hà trưởng lão cũng…”
“Hà trưởng lão nửa đời chiến đấu cho Triều Quốc, đến giây phút cuối cùng vẫn là hy sinh cho đất nước. Tấm lòng này không gì có thể so sánh được!” Khương Duy thở dài.
“Trước đây ta từng nghi ngờ Hà trưởng lão. Bây giờ mới hiểu vì sao ông ấy lại được Hoàng Thất coi trọng đến thế. Giá như người hôm nay không phải là ông ấy thì tốt…” Cao Tiến nói.
“Ngoài ông ấy ra làm gì còn ai dám đi! Tất cả kế hoạch đều do Hà trưởng lão một tay dựng nên. Vốn dĩ Hoàng thất muốn giữ ông ấy trong Học viện để giảng dạy, nhưng Hà trưởng lão nhất quyết đòi ra tiền tuyến. Tuổi thọ của ông ấy đã gần hết, lại có bệnh trong người không thể đột phá. Một chiến tướng kiêu hãnh thà chết trên chiến trường còn hơn nằm trên giường bệnh!”
Khương Duy cảm thán vài câu rồi đổi chủ đề.
“Tình hình Hà Khôi thế nào rồi?”
“Khương lão, Hà Khôi ngày hôm qua đã tỉnh lại rồi!”
“Tạm thời đừng cho hắn biết chuyện của cha mình. Cả gia đình họ đều cống hiến cho Triều Quốc, công lao rất lớn. Ta sẽ đưa Hà Khôi về kinh chữa trị. Giọt máu cuối cùng đấy không thể để mất được!”
“Khương lão, Triều Quốc đang cử thêm quân tới đây, chắc là ngày mai sẽ đến!” Một người khác lên tiếng.
“Mục tiêu tiếp theo là chiếm quyền kiểm soát toàn bộ núi Bạch Vân trước khi Huyết linh tông kịp trở tay, không để những hy sinh vừa rồi là vô ích! Cao Tiến, ngươi trình bày kế hoạch đã chuẩn bị đi!”
Cao Tiến y lời vung tay ném ra một bản sa bàn núi Bạch Vân với đầy những chấm đỏ xanh trên đó. Tất cả những người có mặt trong mắt đều ánh lên hào khí, một lòng hừng hực ý chí chiến đấu.
Đây chính là phòng tuyến quan trọng hàng đầu để bảo vệ Triều Quốc, và những người đang đứng ở đây là những chiến binh mang trong mình sứ mệnh to lớn.
Cái chết oai hùng của Hà Chương đã khiến ngàn người trong căn cứ bừng lên một ngọn lửa nhiệt huyết, ngọn lửa thà hy sinh tất cả để bảo vệ quê hương đất nước.
…
Bên trong Thể nội của Quân, khối cầu vẫn lơ lửng lượn lờ mặc cho sắc mặt của hắn đang vàng như nghệ.
“Bách…Bách Thiên Binh? Ngươi đùa ta à?”
“Hừ! Dám gọi thẳng tên Bản tọa! Ngươi chán sống rồi à?”
Khối cầu tức giận lao tới nhằm thẳng vào trán Quân. Hắn sợ hãi vội lùi lại nói:
“Không phải ta không tin, mà việc này thật sự quá mức hoang đường. Chẳng phải ông đang nằm ở bảo điện bên trong Bách Thiên bí cảnh hay sao?”
“Là Huyễn Minh và Bách Kim đưa Bản tọa vào trong cơ thể ngươi trước khi bí cảnh bị phá hủy?”
“Bí cảnh bị phá hủy?” Hắn kinh ngạc, không hề biết gì về chuyện này.
Khối cầu biết hắn nói thật, bèn lướt qua một lượt sự tình xảy ra bên trong, dĩ nhiên những điều quan trọng đều bỏ đi không nhắc đến.
“…Huyễn Minh phát hiện ra cơ thể ngươi kỳ lạ, có thể trốn tránh được sự dò xét của Thiên đạo. Vì vậy trước khi Cửu trùng thiên kiếp giáng xuống, bọn họ đã kịp đưa ta trốn vào đây!”
Quân bây giờ mới nhớ lại, đúng là trước khi hắn hôn mê có một luồng sáng bay vào đầu, không ngờ lại là thứ này. Mặc dù câu chuyện kia nghe có vẻ cũng hợp lý, nhưng hắn vẫn không dám tin thứ đang ở trong thức hải của mình lại là một siêu cấp cường giả uy chấn một thời như vậy!
“Không thể nào, ta mới là Võ giả, thức hải chưa mở ra thì làm sao ông có thể vào đây được?”
“Hừ! Nhà đóng kín cửa vẫn có thể bị trộm. Ngươi không biết không có nghĩa là không thể. Ngươi nên nhớ Bản tọa chính là kẻ đứng trên đầu tất cả, thứ cỏn con này chẳng nhằm nhò gì cả!”
“Nếu quả thực ông là Bách Thiên Binh, thì cho ta hỏi ông trốn vào cơ thể ta để làm gì? Bách Kim và Huyễn Minh còn sống không? Những người ở trong đó làm sao mà thoát ra được? Bí cảnh vốn là Càn khôn đỉnh hóa thành, thế bây giờ bị phá hủy thì nó sẽ biến thành hình dạng gì…”
“À ờm! Bản tọa mới tỉnh dậy có nhiều chuyện không nhớ được, hiện giờ rất mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Ta thấy ngươi cũng thế. Có gì nói chuyện sau đi!”
Nó nói xong lập tức lao vút xuống đáy hồ nằm yên bất động không hề tỏa ra tí khí tức nào cả. Dù Quân là chủ nhân nơi đây nhưng cũng không cách nào lay chuyển được nó hay ném ra ngoài. Hắn bất lực đành mặc kệ, để đó rồi từ từ tìm cách sau.
…
Bên ngoài trời đã sáng rõ, cái xác Mạnh Thần vẫn ngồi yên tư thế giống như trước. Quân nhìn thấy túi trữ vật đeo bên hông mà thèm rõ dãi, muốn ra tay đoạt lấy. Kẻ như Mạnh Thần thì chắc chắn đã gom góp được rất nhiều đồ tốt. Nhưng hắn cũng không dám lại gần, mà kiếm một cành cây dài câu vào lấy ra. Sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới bắt đầu kiểm tra.
“Mấy chục vạn linh thạch, còn nhiều hơn cả ta!”
“Hử? Trúc thanh diệp! Tên khốn này thì ra giấu làm của riêng, vậy mà dám lừa ta là bị cao tầng trong căn cứ lấy mất!”
Quân chép miệng, nghĩ lại thì việc này cũng dễ hiểu mà thôi, rồi lại tiếp tục kiểm tra. Pháp quyết, pháp khí, đan dược, yêu đan, linh dược, linh vật, tài liệu luyện khí…đủ cả. Quân nhìn qua một lượt hoa hết cả mắt, số đồ này mà đem bán phải lên đến hàng trăm vạn linh thạch chứ chẳng đùa.
Riêng pháp quyết tổng cộng có đến mười chín cuốn nhưng lại không có bộ nào phù hợp với mình nên hắn cũng lười xem. Ngoại trừ mấy viên đan dược trị thương hắn lấy ra dùng, còn lại đều cất hết vào một góc để sau xử lý. Nhưng có hai cuốn sách làm hắn thấy thú vị hơn cả.
“Sách về trận pháp?”
Một cuốn ghi lại kiến thức cơ bản về trận pháp, cách phân loại, nhận biết, lập trận, phá trận…Một cuốn lại có hướng dẫn cụ thể về ba mươi ba trận pháp khác nhau, có cả khốn trận, ảo trận, công trận…Thậm chí còn có một trận pháp có thể tiêu diệt cao thủ Huyền giai, uy lực cực kỳ to lớn.
Trận pháp mà Mạnh Thần dùng để trói buộc hắn cũng có ghi lại trong này, gọi là Trấn hồn đoạt phách trận, tác động được đến Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong, giúp người bày trận có thể chuyển hóa và hấp thu toàn bộ thức hải của đối phương thành của mình.
Không chỉ có vậy, thông qua kiểm tra kỹ lưỡng, hắn phát hiện bên ngoài hang động còn được bố trí tới hai ảo trận, ba thủ trận và hai công trận khác để bảo vệ. Nếu xét theo uy lực nói trong sách, thì chỗ pháp trận này thậm chí có thể chống lại Huyền giai nhất, nhị đẳng.
Quân âm thầm cảm thán, không ngờ Mạnh Thần lại có trình độ trận pháp cao như vậy, số thủ đoạn này còn lợi hại hơn của hắn không biết bao nhiêu lần, ấy vậy cuối cùng vẫn vì tham lam mà chết không nhắm mắt.
Có một nơi an toàn thế này thì hắn cũng chẳng buồn đi đâu, cứ ở đây hồi phục cho đã rồi tính tiếp.
.........