Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 117: Than ôi! Kẻ địch thật sự lại chính là bằng hữu bên mình!



Đại kích hóa thành cột trụ đen, rồi cột trụ đen một hóa thành bảy, phô thiên cái địa ầm ầm đổ xuống.

Cự chỉ vàng nâu mang theo sức mạnh của cả một tòa núi nhỏ, quét sạch mọi thứ trên đường đi.

Tán rừng già chớp mắt hóa thành bình địa khi vụ va chạm xảy ra. Mặt đất khô khốc và nóng bỏng, còn trơ lại vài gốc cây to bằng mấy người ôm đang cháy xém. Khói bốc lên mờ mờ ảo ảo, xoáy lên vài luồng rồi tản mát trong không trung.

Quân thở hổn hển quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tanh tưởi, gắng sức chống thương chậm rãi đứng dậy. Đòn vừa rồi đã tiêu hao hết nội lực trong người. Nhờ có áo giáp mà Hàn Canh cho ngày trước gánh bớt một phần áp lực, nên ngực hắn mới không bị chấn cho vỡ vụn. Và tất nhiên hắn không tự tin đến mức cho rằng nó có thể giết được Nhạc Sơn, chỉ hy vọng có thể nhân lúc khiến y bị trọng thương mà đánh lén.

Từ trong túi trữ vật, hắn lấy ra thanh phi kiếm nho nhỏ, là món pháp khí phần thưởng mà ngày trước ở Luyện khí đường hắn đạt được, dùng chút sức lực cuối cùng phóng về phía trước.

Nhưng không để cho hắn chút hy vọng nào, từ trong đống đổ nát, một cánh tay trần trụi nhô lên tóm chặt lấy phi kiếm. Mối liên hệ với phi kiếm lập tức bị cắt đứt, hắn ôm ngực phun ra thêm một ngụm máu nữa.

Nhạc Sơn từ từ đứng dậy, quần áo trên người rách nát tả tơi, vảy ở nửa người phải đã vỡ vụn như bị ai đó cạo sạch, còn đang rớm máu. Trước ngực có một vết cháy sém, da thịt nhăn nheo đáng sợ.

Nhạc Sơn nhổ một bãi nước bọt, với tay thu đại kích về phía mình, kéo lê nó trên mặt đất tiến về phía Quân. Y không nói gì, nhưng ánh mắt đỏ ngầu như con thú săn mồi khát máu, man rợ và điên cuồng.

Quân cắn răng giơ thương ra đỡ lấy một kích như trời giáng của Nhạc Sơn. Một kích này bấy giờ lại nặng như núi, hai cánh tay của hắn như bột nhão, cả người nhũn ra, hai mắt tối sầm lại không còn biết gì nữa.

...

Hắn đứng trong một khoảng không gian bao la, lạnh lẽo và cô độc, dưới chân là một mảnh đất khô cằn nứt nẻ. Đó chính là Thể nội của hắn, nhưng hiện tại lại có sự lạ.

Bao quanh đan điền hình như có nước?

Quân đến bên rìa đan điền, trước đây nơi này hoàn toàn mơ hồ tăm tối, mỗi lần hắn bước ra đều như giẫm lên một lớp màng cao su dẻo dai. Cảm giác như thứ bên dưới nửa thực nửa hư, vừa vô hình vô dạng không nhìn thấy, không sờ thấy mà lại hữu hình thực chất.

Là của hắn nhưng lại không thể nào với tới!

Hắn chần chừ, rồi bước một bước đạp xuống. Kỳ lạ thay, quanh bàn chân hắn khuếch tán ra một làn sóng dao động như bước trên mặt hồ. Làn sóng lan đến đâu, mặt hồ rộng tới đấy, kéo theo là một màn ánh sáng trắng bạc tỏa ra bất tận rồi mất hút trong bóng tối lạnh lẽo.

Hắn không tự chủ được bước thêm một bước, một bước rồi theo đà chạy thẳng một mạch. Càng chạy mặt hồ càng rộng, càng sáng. Chẳng mấy chốc nó đã mở ra đến bán kính mấy ngàn mét, ánh sáng trắng rực rỡ bao phủ khắp thể nội. Mãi cho đến hơn tám ngàn mét nó mới ngừng lại.

Quân đến biên giới của nó, vẫn lại là một vùng tối tăm vô định. Hắn liền bước một chân ra ngoài, đột nhiên không có điểm tựa mà rơi xuống, như rơi vào vực sâu thăm thẳm vô tận.

Hắn hoảng sợ giật mình bừng tỉnh.

“Hóa ra chỉ là mơ!”

Quân nhìn về phía trước thấy một đống lửa nhỏ, Mạnh Thần đang ngồi cạnh nướng vài con thỏ. Mùi thơm bốc lên chui vào mũi hắn khiến nước dãi không tự chủ mà chảy ra, và cái bụng thì sôi lên sùng sục.

Mạnh Thần ngoái đầu nhìn lại:

“Ngươi tỉnh rồi? Ăn đi cho lại sức!”

Quân bắt lấy con thỏ nóng hổi cắn một miếng:

“Ta hôn mê bao lâu rồi!”

“Bốn ngày. Ngươi bị thương rất nặng, ta phải tốn rất nhiều công sức mới giữ được mạng cho ngươi đấy!”

“Ngươi làm sao mà cứu được ta?”

“Ta nói là đã giết Nhạc Sơn rồi ngươi có tin không?”

Mạnh Thần cười, không để Quân trả lời liền nói tiếp:

“Ta đương nhiên cũng có vài chiêu giữ mạng. Nhưng đem so với ngươi thật không là gì. Ai có thể tin được một Võ giả lại có thể thi triển ra Huyền giai thượng phẩm đấu pháp, lại cũng chính hắn sau một đêm từ Võ giả ngũ đẳng nhảy thẳng lên Hoàng giai tam đẳng chứ!”

Quân đột nhiên cảm giác không đúng. Vết ban tím trên trán Mạnh Thần đã biến mất, chân của hắn cũng đã đi lại như bình thường.

“Ngươi bình phục rồi?” Quân có chút kinh ngạc.

“Ta đã nói là có chiêu giữ mạng mà!”

Mạnh Thần cười, ngồi chằm chằm nhìn Quân.

“Ngươi…Ngươi định làm gì?” Linh cảm truyền đến cho hắn cảm giác bất an.

“Cũng không có gì to tát cả. Ta thấy ngươi trên người có nhiều bí mật nên muốn chia sẻ giùm mà chờ mãi ngươi mới tỉnh. Chúng ta bắt đầu thôi!”

Vừa nói xong, mặt đất dưới bên dưới Quân sáng lên một tòa pháp trận nho nhỏ, xung quanh có bốn cây cột đá màu đỏ hồng. Từ bốn cây cột phóng tới bốn sợi xích cắm thẳng vào đầu Quân. Một cơn đau như búa bổ vỡ đầu truyền đến, hắn chỉ biết gào lên một tiếng thảm thiết.

Mạnh Thần ngồi xếp bằng phía đối diện, hai tay điều khiển pháp trận vận chuyển.

“Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, khoảng một giờ là xong thôi!”

“Ngươi…muốn giết ta đoạt bảo?” Quân đau đớn cắn răng.

“Còn hơn thế nữa! Ta vốn định giết ngươi từ lúc ngươi chạm trán với Nhạc Sơn. Nhưng khi biết ngươi có bí pháp đột phá Hoàng giai, ta lại có suy nghĩ khác. Nếu ngươi thành công sẽ mở ra thức hải, vậy chiếm lấy thức hải của ngươi chẳng phải tốt hơn nhiều hay sao?”

“Ngươi muốn sưu hồn ta?”

“Thứ tà thuật tầm thường đó ta không thèm. Cái ta muốn là toàn bộ thức hải của ngươi. Nếu để ngươi chết hoặc hôn mê thì thức hải sẽ bị khiếm khuyết, chẳng may vùng khiếm khuyết đó cất giữ thông tin quan trọng thì tiếc lắm. Cho nên ngươi nhất định phải tỉnh táo, để ta có thể hoàn hảo đạt được mục đích!”

Mạnh Thần thay đổi thủ quyết, chĩa thẳng hai ngón tay về trán Quân. Một cơn đau như búa bổ lại truyền đến. Hắn choáng váng cắn răng cắn lợi, khi ổn định lại thì quang cảnh đã thay đổi, hai người đang đứng bên trong Thể nội của hắn. Chỉ khác một điều là Mạnh Thần chắp tay sau lưng thong thả nhìn ngắm, còn hắn thì bị bốn sợi xích đỏ hồng quấn chặt, quỳ gối trên mặt hồ.

“Không ngờ thức hải của ngươi rộng lớn đến như vậy, lại sắp đặt đến ngưỡng Khai hải cảnh rồi?” Mạnh Thần gật gù.

“Khai hải cảnh?”

Mạnh Thần không trả lời mà nói tiếp.

“Ngươi đúng là được trời ưu ái mà: nhục thân cường đại, đan điền biến dị, bây giờ lại còn thức hải rộng lớn! Cả đến pháp quyết ngươi luyện, pháp khí ngươi dùng cũng đều là hàng cao cấp. Còn ta thì sao? Trời sinh thiên phú bình thường, trải bao khó nhọc vẫn là kẻ nằm dưới đáy. Nhưng ta không chịu khuất phục, ta muốn nghịch thiên cải mệnh, ta phải làm tất cả để trở thành cường giả uy chấn một phương, để kẻ khác phải run sợ trước ta!”

Mạnh Thần nói liên tiếp mặc kệ Quân đang rên rỉ vì đau đớn.

“Ta nhẫn nhịn bao năm nay tích cóp từng chút từng chút một, kết giao bằng hữu, xây dựng thế lực…không việc gì không làm, không ngày nào dám lười biếng. Vậy mà kẻ được trời ưu ái như ngươi lại lãng phí thiên chất như vậy, bao nhiêu đồ tốt trên người đều vứt ra ngoài cửa sổ. Nếu đổi lại là ta thì đã là thiên kiêu đệ nhất Triều Quốc rồi, à không phải là cả lục địa này mới đúng chứ! Hahaaa!”

Quân lắc đầu:

“Ta vốn coi ngươi là bạn tốt, vậy mà ngươi lại âm thầm đâm sau lưng ta!”

“Phải ra tay với một người như ngươi ta cũng rất đau lòng. Nhưng người không vì mình trời tru đất diệt. Thế giới cá lớn nuốt cá bé, ta chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi. Có trách phải trách ngươi mang ngọc trên mình mà không biết giữ.”

“Ngươi thả ta ra, ta sẽ mang hết bí mật trên người cho ngươi!”

“Muộn rồi! Chờ cho pháp trận hoàn toàn đồng hóa thức hải, thì mọi thứ của ngươi đều sẽ là của ta. Thứ cuối cùng ngươi có thể cho ta chính là không bao giờ xuất hiện trên thế giới này nữa.”

“Nếu vậy ta tự bạo đan điền, thức hải, để ngươi có muốn cũng không đạt được toàn bộ!”

“Hahaaa! Cứ việc thử! Nói cho ngươi biết, miếng thịt ngươi ăn ta đã bỏ thuốc, pháp trận giam cầm ngươi cũng là ta chuẩn bị kỹ càng. Toàn bộ huyết khí, nội lực, linh thức của ngươi hiện tại đều bị phong bế. Đừng nói là tự bạo, đến giãy giụa ngươi còn không làm được! Hahaaa!”

Quân thở dài nhắm mắt. Lần này cái chết là lẽ đương nhiên, hắn không hề có cách gì để thoát ra khỏi cái bẫy mà Mạnh Thần đã giăng ra cho mình.

Than ôi! Kẻ thù trước mặt thì dễ thấy, nhưng kẻ địch đồng hành với mình bao năm làm sao mà chống!

Đến lúc cái chết đã đến bên cổ, hắn lại nhớ về những ngày tháng ở Trái Đất của mình, cùng với vợ con sống cuộc đời bình thường. Bao lâu rồi nhỉ? Năm năm, mười năm, mười lăm năm? Hắn thậm chí còn không nhớ chính xác. Nhưng từng ấy thời gian là đủ để người thân tin rằng hắn đã chết. Con hắn đã thành thiếu nữ không biết có nhớ được mặt cha mình?

Hắn không tự chủ mà chảy ra hai hàng nước mắt, rơi vào thức hải run lên từng làn sóng.

Mạnh Thần nhìn thấy khinh bỉ:

“Bạc nhược như ngươi hèn gì không có thành tựu, chết là đúng. May mà chết trong tay ta mới có giá trị, nếu chết nơi đầu đường xó chợ có phải là lãng phí hay không…”

Đột nhiên Mạnh Thần ngừng nói, nhìn chăm chú vào đáy hồ, dường như trông thấy gì đó:

“Ngưng tụ nơi đáy hồ, linh khí đậm đặc, kim quang lấp lánh…Chẳng lẽ là Hồn hạch?”

Mạnh Thần mắt sáng lên, cười như điên:

“Hồn hạch! Hồn hạch! Hahaha! Trời giúp ta! Trời giúp ta!”

Ngay tức khắc, Mạnh Thần lao xuống đáy hồ nhìn không chớp mắt vào đốm sáng đang nằm dưới đó. Đốm sáng này thực chất là một khối cầu vàng kim, to cỡ chiếc bát ô t tỏa ra ánh sáng mờ mờ, bên trong như ẩn như hiện có một thân hình nằm cuộn tròn.

“May mà ta phát hiện kịp thời, nếu không để pháp trận đồng hóa hòa tan ngươi ra thì hỏng bét!”

Mạnh Thần nhanh chóng tạo ra một bàn tay vươn tới ôm lấy khối cầu. Hắn lại chỉ trỏ thêm một loạt thủ quyết nữa dường như để kiểm tra, sau đó hài lòng há miệng nuốt khối cầu vào trong rồi ngoi lên mặt nước.

Đoạn hắn vươn hai tay hô lớn:

“Đến lúc rồi! Toàn bộ thức hải này của ngươi giờ sẽ là của ta!”

.........


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv