Chát!
Một cú tát như trời giáng rơi xuống mặt Quỳnh Lam, cô ta mở to mắt không dám tin nhìn cha mình, từ nhỏ đến lớn ông ta chưa bao giờ đánh cô ta, vậy mà hôm nay lại tát cô ta mạnh đến mức chảy máu miệng?
Quỳnh Lam ôm mặt hét to:
“Sao cha đánh con?”
Bị Tuấn Khanh lăn lộn cả đêm trên người vẫn còn đau đớn không thôi, khi về nhà lại bị người cha luôn yêu thương mình đánh, nhất thời ấm ức nổi lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Cô ta cảm thấy bản thân quá nhục nhã, dựa vào cái gì mà cô ta phải chịu đựng những chuyện này chứ?
Tuy nhiên ông Dũng căn bản không quan tâm đến trạng thái của Quỳnh Lam, thứ ông ta chú ý chính là sản nghiệp của mình có giữ được hay không mà thôi.
“Mẹ mày! Tao kêu mày đi hầu hạ ông Phước để ông ta đầu tư cho tao, mày lại đi đập ông ta ngất xỉu, bây giờ thì hay rồi, chẳng những vốn đầu tư không có mà còn bị ông ta trả thù, mày đúng là đồ sao chổi, đồ ăn hại!”
Mắng thôi chưa đã, ông Dũng nhào tới vung tay lên muốn đánh Quỳnh Lam thêm mấy cái, cô ta nhanh chân chạy trốn, hai cha con rượt đuổi nhau trong nhà, nào còn hình ảnh cha hiền con thảo như lúc trước? Nói là kẻ thù còn có người tin nữa đấy.
Bà Bích bước xuống lầu, nhìn thấy cảnh này lập tức nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó trên mặt lại treo nụ cười mỉm.
“Anh à đừng đánh con, bây giờ chúng ta phải cứu vãn mối quan hệ với anh Phước, hay là để Quỳnh Lam đích thân tới xin lỗi anh ấy đi.”
“Không!”
Quỳnh Lam hét lớn, đến xin lỗi đồng nghĩa với việc cô ta phải chấp nhận ngủ với ông già đó, chỉ cần nghĩ đến bản mặt của ông ta thôi cô ta đã muốn nôn rồi.
Hôm qua do ông Dũng quỳ xuống cầu xin nên cô ta mới nhắm mắt chấp nhận, thật ra khi bị kéo tới quán bar cô ta đã hối hận, hiện tại cô thà chết cũng không đi gặp ông ta thêm lần nào nữa đâu.
Quỳnh Lam hung ác nhìn bà Bích, cô ta biết bà ta lòng mang ý xấu, muốn đẩy cô ta vào hố lửa sao? Nằm mơ!
“Công ty thua lỗ trong nhà ai cũng phải có trách nhiệm, kêu Lưu An An đi tiếp ông Phước đi, chẳng phải cô ta học được cách quyến rũ đàn ông từ dì rất thuần thục sao?”
Bà Bích nghe xong mặt vẫn không đổi sác đỡ lấy cánh tay của ông Dũng, nói:
“Quỳnh Lam nói không sai, nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, hiện giờ mới liên lạc với An An cũng đã muộn, hay là để Quỳnh Lam tới tạ lỗi với anh Dũng trước, sau đó em lại kêu con bé An An tới, hai chị em cùng ra trận, chắc chắn mọi chuyện hanh thông.”
“Đúng! Em nói rất đúng!”
Ông Dũng vỗ đùi khen ngợi, đối với ông ta con gái chỉ như món hàng đặt lên bàn giao dịch, đứa nào được giá thì là con của ông ta, còn vô dụng thì chính là đồ bỏ đi.
Ông ta trừng mắt nhìn Quỳnh Lam, quát:
“Còn không mau theo tao đi gặp người ta tạ lỗi?”
Quỳnh Lam lắc đầu thất vọng nhìn cha mình, cô ta phát hiện Lưu An An dứt khoát rời khỏi căn nhà này là điều sáng suốt đến cỡ nào, hiện tại cô ta cũng muốn chạy rồi đây.
Cô ta còn có nghề diễn, không tới mức chết đói đâu.
Nghĩ đến đây Quỳnh Lam xoay người muốn đi thì bị tiếng kinh hô của bà Bích kéo lại.
“Trời ạ, tin tức con Lam đi khách đã truyền khắp mạng xã hội rồi, ai cũng kêu con bé cút ra khỏi giới giải trí!”
Ông Dũng giật lấy điện thoại trên tay bà Bích, đọc xong tin tức, ông ta trợn mắt nhìn Quỳnh Lam, hét to:
“Mày coi chuyện tốt mày làm này!”