Mặc dù là con gái nhưng sức lực của Quỳnh Lam không nhỏ, lúc trước ở nhà quen bắt nạt Lưu An An rồi, bị cha mình đưa đi tiếp khách cô ta còn dám đánh chủ đầu tư bất tỉnh thì đương nhiên sẽ không nhịn được chuyện bị Tuấn Khanh đạp xuống giường.
Hai người tối qua vừa lăn giường sáng sớm lại lao vào đánh nhau, cuối cùng trên mặt Tuấn Khanh xuất hiện mấy vết cào rướm máu, còn tóc của Quỳnh Lam thì bị kéo xuống vào cả cụm, vừa nhìn đã thấy cả hai không ai chịu nương tay rồi.
Tuấn Khanh nhăn nhó, cảm nhận được đau đớn trên mặt, người cũng ê ẩm thì trợn trừng mắt nhìn Quỳnh Lam.
Phụ nữ giờ trò leo lên giường anh ta không ít, nhưng có ai không nũng nịu hạ mình lấy lòng anh ta.
Anh ta thương tình sẽ không truy cứu chuyện bị họ gài, sẽ cặp kè họ một thời gian cho họ nhiều tiền rồi mới đá đi, hai bên cùng có lợi không ai oán ai. Chứ làm gì như con nhỏ Quỳnh Lam này, rõ ràng cũng là hạng phụ nữ giạng chân lăn giường với người ta trục lợi vậy mà còn dám ra tay đánh người, thật không biết tốt xấu.
“Mẹ nó xui xẻo!”
Tuấn Khanh chửi thề một tiếng rồi lấy quần áo mặc vào, đột nhiên Quỳnh Lam nhào tới giật lấy quần áo của anh ta rồi hét lớn:
“Anh đã ngủ với tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm, đừng tưởng ăn xong quẹt mỏ là yên thân.”
Tuấn Khanh nhếch môi cười nhạo.
“Cô tự động cởi đồ lăn lộn với tôi bây giờ còn đòi tôi chịu trách nhiệm, là do da mặt của cô quá dày hay cần tiền tới phát điên rồi?”
Quỳnh Lam giận đến run người, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ chịu nhục nhã uất ức, tên sở khanh này lấy tư cách gì mà buông lời khó nghe như vậy chứ?
Sau đó lại thấy anh ta móc ra một xấp tiền rồi rải lên đầu Quỳnh Lâm, mặt mày cà lơ phất phơ nói:
“Bao nhiêu đây nhiều gấp mấy lần tay vịn trong quán bar rồi, có lẽ trước giờ chưa có người khách nào trả cho cô nhiều tiền như vậy đúng không?”
“Lâm Tuấn Khanh!”
Quỳnh Lam tức đến mức thở không được, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chả.
Nhưng Tuấn Khanh căn bản không phải người thương hoa tiếc ngọc, anh ta nhìn cơ thể trần trụi của cô ta, trên mặt càng thêm lộ vẻ khinh thường.
“Vóc dáng cũng ổn đấy, lần sau có ai muốn ăn rau sạch tôi sẽ gọi cho cô, tiền bảo đảm không ít. À, về nhớ uống thuốc tránh thai, nếu để cô dám ôm bụng bậu tới tìm, dù cái thai đã chín tháng thì tôi cũng sẽ lôi đầu cô đi phá đấy, không tin cô cứ thử.”
Dứt câu anh ta giật lấy áo sơ mi trong tay Quỳnh Lam mặc vào rồi lạnh lùng rời khỏi phòng.
“A a a a...”
Quỳnh Lam ngồi bệt dưới sàn la hét vùng vẫy tay chân, nước mắt nhòe cả khuôn mặt, khóc đến thở hổn hển.
Tức giận, tủi hổ sợ hãi đan xen trong tâm trí cô ta, lần đầu tiên trong đời cô ta cảm thấy bản thân ấm ức như vậy.
“Lâm Tuấn Khanh, tôi tuyệt đối sẽ không để anh yên thân!”
Quỳnh Lam co gối ôm lấy vai mình không ngừng rơi lệ, lúc này đây từ một công chúa được chiều chuồng nâng niu, kiêu ngạo suốt hai mươi mấy năm lại lưu lạc đến mức bán thân cầu vinh, nhục nhã không chịu nổi.
Khóc đến mệt, cuối cùng Quỳnh Lam cắn răng nhặt tiền trên sàn lên, sau đó mặc quần áo vào, chịu đựng sự đau rát ở chỗ riêng tư khập khiễng rời khỏi khách sạn.
Mà lúc này, cảnh tượng cô ta nhếch nhác rời khỏi khách sạn đã bị một phóng viên nấp ở góc khuất chụp được.
Ngay sau đó trên mạng xuất hiện một tin tức động trời.
[Diễn viên Quỳnh Lam đi khách.]