"Em xong đời rồi."
Giang Thự đẩy, Quý Liên Tinh không có phòng bị, lập tức bị ngã ra sô pha, nàng còn chưa kịp hỏi Giang Thự muốn làm gì, mặt đã bị tóc của Giang Thự quét qua vài cái.
Tóc Giang Thự rất thơm, sợi tóc lại nhỏ, Quý Liên Tinh bị đảo qua như vậy, trong nháy mắt lòng ngứa ngáy.
Nàng ôm lấy cổ Giang Thự, kéo cô xuống, Giang Thự theo lực đi xuống, hai người ôm chặt lấy nhau.
"Tay chị không đau sao?" Quý Liên Tinh quan tâm nhất thế mà lại là cái này.
"Sao em không quan tâm đến bản thân mình?"
Quý Liên Tinh bị ép chặt lập tức nhận sai: "Em quan tâm, em sai rồi, em nhận sai."
Lúc nói chuyện rõ ràng đang cười, cũng không nghe ra rốt cuộc là nhận sai thật hay là nhận sai giả.
"Em sai chỗ nào?" Ngữ khí Giang Thự rất nghiêm túc, khóe môi lại nhịn không được nhếch lên, rõ ràng là đang trêu Quý Liên Tinh.
"Em không nên gọi Tôn Khiết Tiểu Tôn, không nên gọi đàn chị Mạnh Tiêu...... chị cảm thấy quá thân mật, là ý này sao?"
Quý Liên Tinh lộ ra biểu cảm đáng thương, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
"Vậy vừa rồi em mạnh miệng làm gì?" Giang Thự nắm cằm Quý Liên Tinh, để nàng đối mặt với mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Thự mắt chứa ý cười, rõ ràng là đang nói đùa, mà tay của cô cũng từ bóp biến thành sờ.
Sờ soạng cằm Quý Liên Tinh vài cái, ngay sau đó động tác trên tay dần dần biến thành gãi, Quý Liên Tinh bị gãi vài cái bỗng nhiên phản ứng lại, nàng đẩy tay Giang Thự ra.
"Coi em là Tinh Tinh sao? Chị giống như nựng mèo vậy."
Giang Thự híp mắt gãi cằm Quý Liên Tinh mấy cái, "Con nói có phải hay không, Tinh Tinh, con ngoan nhất ~"
Quý Liên Tinh: "......"
Người phụ nữ này là chó thật, không biết học ở đâu một câu hai nghĩa.
"Tránh ra, đừng đè em." Quý Liên Tinh đẩy vai Giang Thự một cái, "Ép em không thở nổi."
"Không muốn." Giang Thự ngược lại ép càng sâu, gần như toàn thân đều đè lên người Quý Liên Tinh, cố ý đối nghịch với Quý Liên Tinh.
"Giang! Thự!"
Vừa dứt lời, mặt Giang Thự bị Quý Liên Tinh nhéo, khuôn mặt vốn gầy gò thịt cũng không nhiều lắm, cơ quả táo bị Quý Liên Tinh chồng chất cùng một chỗ, động tác trên tay một chút cũng không khách khí, vẻ mặt Giang Thự gần như vặn vẹo, có loại đáng yêu quái đản.
Quý Liên Tinh đang đắc ý, lại không nghĩ tới Giang Thự tinh chuẩn phản kích, giây tiếp theo đã cầm một chỗ khác, tựa hồ sớm đã có mưu đồ, thành công hạ cánh.
"Này!" Quý Liên Tinh luống cuống, trên mặt đỏ bừng," Chị để tay đi đâu vậy!!"
Giang Thự cười ra tiếng, "Để chỗ nên để ~ sao vậy?"
"Buông ra."
"À." Giang Thự lắc đầu, "Không muốn buông ra đâu."
"Đừng ——" Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, xoay vài cái, ý đồ giãy thoát, nhưng động tác này không thể nghi ngờ gia tăng phạm vi tiếp xúc.
Giang Thự cứ dán sát vào nàng như vậy, đường cong cơ thể khiến người ta nhịn không được mơ màng, nhất là một nơi nào đó, thật sự là nên có đều có, vặn vẹo như vậy, Quý Liên Tinh trong nháy mắt cảm thấy không khí trở nên khô nóng.
Quý Liên Tinh đè xuống hoảng loạn, nói: "Ban ngày ban mặt, tay chị còn chưa khỏe, có thể đừng làm loạn được không?"
Miệng rất cứng, cơ thể lại rất thành thật, một tay ôm lấy vai Giang Thự, ngay cả nàng cũng không phát hiện động tác này của mình.
Không thể không thừa nhận, lúc ở gần Giang Thự rất vui vẻ. Nhưng nàng không muốn biểu hiện ra ngoài, luôn cảm thấy khát vọng quá rõ ràng có loại cảm giác khiến Giang Thự thực hiện được.
"Chị đâu có làm loạn." Giang Thự nghiêm túc nói: "Tối hôm trước cũng không cách quần áo, như bây giờ không phải rất bình thường sao?"
Quý Liên Tinh trầm mặc, lời này nàng không có cách nào tiếp được.
Mà Giang Thự cũng không có ý định để cho nàng nói tiếp, hiện tại chuyện muốn làm nhất chính là ——
Ánh mắt dừng lại trên người Quý Liên Tinh, nàng còn mặc quần áo đi làm, bên trong khoác một chiếc áo sơ mi trắng, nút áo thứ nhất là không đóng, nút áo thứ hai vừa vặn che khuất nửa đoạn xương quai xanh, như ẩn như hiện.
Giang Thự cúi đầu, cắn nút áo thứ hai, hàm răng phối hợp với đầu lưỡi, hàm răng cắn, đầu lưỡi hất lên, nút áo nhanh chóng được cởi ra.
Quý Liên Tinh quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô, nhưng cảm xúc làm sao cũng không thể bình phục lại, nàng cho tới bây giờ cũng không biết Giang Thự còn có kỹ năng này.
"Chị học ở đâu vậy?"
Giang Thự cười một tiếng: "Không ai dạy chị hết, chị tự phát minh ra đấy."
Mà phát minh của cô không chỉ có vậy, Quý Liên Tinh rất nhanh liền lĩnh hội được.
Có lẽ là bởi vì tay Giang Thự bị thương, nàng động cũng không dám động, sợ động đến đụng phải tay của cô.
Vì thế "hoàn cảnh xấu" của Giang Thự biến thành "ưu thế", ít nhất Quý Liên Tinh rất ngoan, ngoan đến không dám lộn xộn.
Chiếc áo sơ mi nhanh chóng rơi xuống đất.
Tinh Tinh vùi ở một góc sô pha cuối cùng bị hấp dẫn sự chú ý, đôi mắt nhỏ tròn xoe, vòng vo vài vòng, lúc áo sơ mi rơi trên mặt đất liếc mắt nhìn Quý Liên Tinh và Giang Thự một cái.
Nó không hiểu tại sao hai chủ nhân lại gần nhau như vậy, đó là ý gì? Nó không hiểu. Sao lại thế? Nó vẫn không hiểu.
Tương tự như mèo con liếm mặt mèo con khác, giúp nó chải lông.
Nhưng cũng không phải rất giống, bởi vì hình như lại nhiều hơn chút gì đó, rốt cuộc nhiều hơn cái gì đây?
Tinh Tinh có vẻ hoang mang.
"Em đẹp quá." Giang Thự nhìn Quý Liên Tinh, cảm thán từ tận đáy lòng.
Mặt trời ngoài cửa sổ sắp xuống núi, ánh chiều tà phơi nắng thành ráng chiều, từ đầu kia bầu trời kéo dài vô hạn, mang đến hào quang màu vàng cam, ánh sáng kia một đường trôi qua, xuyên thấu qua cửa kính, vừa vặn rơi vào trên mặt Quý Liên Tinh, khuôn mặt gầy gò mang theo vài phần diễm lệ động tình.
Quý Liên Tinh nằm trên sô pha, cảm xúc trong lòng nhộn nhạo.
Trên ban công bày đầy cây cối, Tinh Tinh đang uống nước.
Mỗi một tiếng uống nước của nó đều có cùng tần số với âm thanh phát ra trong cổ họng chủ nhân trong phòng, lúc nhanh lúc chậm.
Tinh Tinh uống mệt mỏi, ngoan ngoãn ngồi xổm ở ban công nhìn chim nhỏ bay qua trên trời.
Mà Quý Liên Tinh nằm trên sô pha lại là nhìn Tinh Tinh, ánh mắt của nàng dần dần mất đi tiêu điểm, khi mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt của Giang Thự ở khoảng cách gần.
Giang Thự cũng rất đẹp, ráng chiều chiếu lên tóc cô, mạ một ánh sáng vàng, trên da mặt trắng nõn trơn bóng trải một tầng mồ hôi mỏng, Quý Liên Tinh ngẩng đầu, chạm vào cổ Giang Thự một cái, lộ ra dấu môi màu đỏ thẫm.
Nàng nhìn chằm chằm vết son môi kia, cười đến đặc biệt vui vẻ.
"Em cười cái gì thế?"
"Có đôi khi cảm thấy chúng ta thật sự ở bên nhau vẫn rất hư ảo."
"Đồ ngốc." Giang Thự cúi đầu chặn miệng nàng lại.
Làn sóng vui sướng lăn lộn ở chân trời, ráng chiều đỏ tươi kia khẽ phun ra giọng nỉ non, kích động thành một đám lại một đám mây màu quất.
"Bảo bối, lên đây."
Giang Thự giẫm lên mây mời nàng.
Quý Liên Tinh bước lên đám mây kia, ngồi lên.
Giang Thự cúi đầu, cắn một đám mây màu hồng nhạt, muốn nếm thử hương vị của mùa hè.
Vị ngọt ngào, mềm mại, ở trong miệng chóp chép vài ngụm, thả lỏng lại cắn, như thế không ngừng tuần hoàn......
"Ưm......" Quý Liên Tinh ôm Giang Thự, "Em muốn hái đám mây kia......"
"Được, đưa ngươi đi hái đám mây kia."
Đó là mây treo trên thiên đường, Giang Thự mang theo nàng, một tầng lại một tầng đi lên, giẫm lên nhịp trống trên đầu ngón tay, một lần hai lần......
"Đi nhanh một chút." Quý Liên Tinh nói.
Vì thế Giang Thự tăng nhanh tốc độ đi về phía trước, nhưng con đường này thật sự quá dài, chậm chạp không đến điểm cuối, thể lực lại có chút chống đỡ hết nổi.
"Hay là em tự đi?" Giang Thự thở hổn hển hỏi nàng, "Chị giao điểm tựa cho em, em tự mình đi?"
Quý Liên Tinh muốn đi về phía trước, không khống chế được muốn đi về phía trước.
Nàng nhìn thấy đám mây, ở ngay phía trước, và nếu nàng đi nhanh hơn, nàng có thể chạm vào đám mây đó nhanh hơn.
"Chị không dẫn em đi sao? Tại sao lại muốn em tự đi?" Quý Liên Tinh sắp khóc rồi, sao nàng có thể tự đi được chứ? Thật là một điều khó khăn.
"Ngoan, chị muốn nhìn em tự đi."
Giang Thự nhẹ nhàng kéo nàng đi về phía trước hai bước, mở đầu cho nàng.
Cơ thể Quý Liên Tinh rơi xuống, hai bước vừa rồi của Giang Thự đã làm cho nàng không thể tự kiềm chế.
"Em...... em thật sự phải tự mình đi sao?"
Giang Thự gật đầu, "Em không muốn sao?"
Lúc cô nói, hơi nóng chui vào lỗ tai Quý Liên Tinh, hơi nóng lan tràn.
Nàng thử tự mình đi về phía trước một bước, cảm giác trải nghiệm cực kỳ tốt.
"Em giỏi quá." Môi Giang Thự ghé vào tai nàng, thì thầm: "Đi hái mây của em đi."
Vì vậy Quý Liên Tinh thật sự đi hái được, nàng cố gắng chạy về phía trước, mỗi một lần đều có loại cảm giác sung sướng, giống như cái gì đó đang vận sức chờ phát động.
Vì thế càng nhanh.
Nhanh đến mức giống như nghe được âm thanh hiện thực, là tiếng nước trong không khí.
Nàng là người chế tạo tiết tấu, dưới sự cổ vũ của Giang Thự tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc vào thời khắc cuối cùng kia, nàng cũng sắp hái được đám mây kia.
Sắp tới rồi ——
Nhưng còn kém một chút.
"Giang Thự......" Lần này Quý Liên Tinh thật sự khóc lên, "Chị đừng kéo em."
Thì ra là Giang Thự giở trò xấu, không để Quý Liên Tinh bước ra một bước kia.
"Nói, còn gọi cô ấy là Tiểu Khiết hay không?"
"Không gọi không gọi nữa." Quý Liên Tinh lắc đầu," Em sai rồi, sau này đều nghe lời chị."
"Thật ngoan."
Bước cuối cùng, Giang Thự không để Quý Liên Tinh đến, mà kéo nàng chạy về phía trước, mỗi một bước đều giẫm lên nhịp trống của trái tim Quý Liên Tinh, so với lúc nãy càng tàn nhẫn và chuẩn xác hơn.
Đám mây kia có thể chạm tới, Giang Thự lại đi về phía trước một chút, khiến Quý Liên Tinh thành công rơi vào trên mây.
Rơi xuống một khắc kia, nàng rơi vào mềm mại trong mây, lại liều mạng rơi xuống, từ trên cao rơi xuống, cuối cùng rơi vào hiện thực, rơi vào trên sô pha.
Mà tất cả trước mắt còn rất không chân thật, huyệt thái dương nhảy thình thịch, thế giới trời đất quay cuồng.
Mở mắt ra, ráng chiều vẫn còn, chỉ là không có khái niệm thời gian, không biết rốt cuộc qua bao lâu, bây giờ là mấy giờ.
Ráng màu chiếu vào một góc rèm cửa sổ, sắc trời bên ngoài rõ ràng tối dần.
Tinh Tinh nằm trong ổ, nhìn chằm chằm hai người trong phòng ngẩn người, giống như vừa mới xem một bộ phim kỳ diệu của loài người.
Giang Thự rút khăn giấy ở trên bàn ra, giúp Quý Liên Tinh lau mồ hôi trên trán.
Còn Quý Liên Tinh dựa vào vai Giang Thự, cái gì cũng không muốn nói, giờ phút này nàng tựa như chiếc lá trôi nổi trên mặt biển yên tĩnh kia, cảm thụ được an bình sau sóng thần.
Rất lâu sau, Quý Liên Tinh mới từ trên sô pha đứng lên, chân vừa tiếp xúc đến thảm liền mềm nhũn xuống, vẫn là Giang Thự kịp thời đỡ được nàng.
"Em chậm thôi."
"Chị câm miệng."
Giang Thự cười ra tiếng: "Được, chị câm miệng."
Quý Liên Tinh trong lòng nghẹn một hơi, nghĩ đến thời khắc cuối cùng vừa rồi, lại cầu xin Giang Thự làm chuyện như vậy. Người phụ nữ này thật là, tâm cơ đùa giỡn một bộ một bộ, trọng điểm là ở thời khắc như vậy thật hết cách với cô.
"Giang Thự."
"Hả?"
"Em tặng cậu một câu, thường đi bên bờ sông ——" Không đợi Giang Thự trả lời, Quý Liên Tinh lại nói:" Câu sau chị tự lĩnh ngộ đi."