Ăn xong bát bún, Tôn Khiết rất vui vẻ, xem như cảm nhận được niềm vui khi ăn ngon cùng mỹ nữ.
Con người Quý Liên Tinh rất tốt, sau khi ăn xong dẫn cô nàng đi dạo quanh đại học N, còn đề cử cho cô nàng mấy cửa hàng ngon, Tôn Khiết cũng cầm sổ nhỏ ghi tạc trong lòng, đồng thời độ hảo cảm đối với Quý Liên Tinh lại tăng lên một bậc.
Sau khi đi dạo xong, buổi chiều công ty cũng không có việc gì, Quý Liên Tinh định về nhà, nàng muốn ở cùng Giang Thự.
Thấy Quý Liên Tinh muốn đi, Tôn Khiết chủ động mời: "Chúng ta qua bên kia dạo thêm một chút không? Nhân tiện mua thêm chút đồ cho phòng làm việc của cô."
"Buổi chiều chắc không được rồi, người yêu của tôi đang chờ tôi ở nhà.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân 2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 3. Em Là Mệnh Môn Của Tống Tổng 4. Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc =====================================
Vừa nghe đến hai chữ "người yêu", nụ cười trên mặt Tôn Khiết tiêu tán.
Có lẽ là do định kiến, cảm thấy Quý Liên Tinh trăm phần trăm sẽ không biết quá khứ của Giang Thự, Tôn Khiết lúc này có loại cảm giác lo lắng suông nhìn thấy mỹ nữ nhảy hố lửa.
Cô nàng đã tưởng tượng ra bộ dáng đáng thương của Quý Liên Tinh sau khi bị tra, phải biết rằng cảm giác mới mẻ của Giang Thự đối với một người luôn luôn rất ngắn, cho dù Quý Liên Tinh là bạn gái chính thức của cô, nhưng đoán chừng không ai là ngoại lệ của cô.
Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao? Nếu Giang Thự đến lúc đó chia tay với Quý Liên Tinh, vậy mình cũng là người được lợi mới đúng.
"Được rồi, vậy thứ hai chúng ta gặp lại nha, cô mau về với người yêu đi."
Ở bên cô nhiều hơn, đợi cô nhiều hơn, có lẽ hai ngày nữa sẽ chán thôi.
Sau đó hai người chia tay, Quý Liên Tinh lái xe về nhà.
Tôn Khiết đứng ở đầu đường nhìn nàng rời đi, cho đến khi xe biến mất trong tầm mắt, cô nàng mới lấy điện thoại di động ra mở album ảnh, bắt đầu xem những bức ảnh đồ ăn cô nàng vừa chụp.
Cô nàng tùy tiện chọn mấy tấm, mở một blog nào đó bắt đầu chia sẻ cuộc sống, caption là: Tiểu Quý thật tốt, yêu yêu.
Tôn Khiết chỉ tiện tay chia sẻ, không để ý quá nhiều, cô nàng đã quên Weibo của mình còn theo dõi lẫn nhau với Giang Thự, bởi vì lúc trước giúp Giang Thự đăng ký Weibo thuận tay nhấn theo dõi, tăng fan cho mình.
Mà Giang Thự thật ra thì không dùng Weibo, chưa từng chia sẻ trạng thái, cũng không tương tác với bạn bè, số lượng đăng weibo là 0, cô gần như là một "người chết" trên Weibo, rất giống fan cương thi, cũng chính bởi vì như vậy, Tôn Khiết đã sớm quên mất cô.
Không thích xem tin hóng hớt, chỉ thỉnh thoảng lên xem tin tức các loại.
Hôm nay Giang Thự vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, nằm ở trên sô pha lướt Weibo, vô tình lướt một chút trạng thái của bạn bè, kết quả đầu tiên liền nhìn thấy Weibo của Tôn Khiết.
Rất đơn giản "Tiểu Quý" có thể liên tưởng đến caption của cô nàng chính là Quý Liên Tinh, hơn nữa vừa vặn Quý Liên Tinh nói "Ăn trưa cùng đồng nghiệp".
Giang Thự mở hình ra nhìn, trên hình có hai bát bún thịt bò, trên bát viết hai chữ "Trương Ký", rất nhanh hiểu được đây là quán bún gần trường đại học.
Thì ra buổi trưa hai ngườiđi ăn bún? Cửa hàng đó lái xe cũng mất mười phút.
Bỗng nhiên, trong lòng Giang Thự hiện lên một tia không vui, Quý Liên Tinh và cô chưa từng ăn cùng nhau, lại đi cùng Tôn Khiết.
Giang Thự bấm số điện thoại của Quý Liên Tinh, bên kia lẩm bẩm hai tiếng mới bắt máy.
"Alo?"
"Bao giờ thì em về?"
"Lập tức, chạy đến dưới lầu rồi."
"Được, chờ em về nhà."
Cúp điện thoại, Giang Thự đứng dậy chuẩn bị đi làm một quả lê nướng.
Đây là cách làm rất hot trên mạng gần đây, moi hạt lê, cho một quả táo đỏ vào trong quả lê, một viên đường phèn, rất đơn giản, nghe nói ăn rất ngon, vì thế Giang Thự tranh thủ thời gian chuẩn bị làm một quả.
Cô treo một tay, dùng thìa chậm rãi moi hạt, sau khi làm theo trình tự, cuối cùng bỏ lê vào trong nồi chiên không dầu.
Thiết lập thời gian là mười phút, vừa kịp thời gian Quý Liên Tinh về đến nhà.
Giang Thự tựa vào bàn bếp ngẩn người, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện của Tôn Khiết, có loại cảm giác càng kéo càng không biết nói như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui không có đáp án.
Mười phút sau, lê nướng đã làm xong, Giang Thự mở ra xem, chọc chọc, trong không khí có một mùi vị ngọt ngào.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa, Quý Liên Tinh đã trở về.
"Thơm quá." Nàng thay giày ở cửa trước, đi vào phòng bếp, phát hiện Giang Thự đang cầm thìa nếm lê, "Chị đang làm gì vậy?"
"Lê nướng, nướng cho em." Giang Thự đưa thìa tới bên miệng Quý Liên Tinh, bên trong tràn đầy thịt quả, Quý Liên Tinh há miệng, nếm thử một miếng, vị ngọt tản ra trong miệng, thịt lê mềm, vừa thơm vừa ngọt, ăn rất ngon."
"Ngon không?"
"Ngon ngon." Quý Liên Tinh vươn tay ôm Giang Thự, cằm tựa vào vai cô, nhẹ giọng nói: "Ôi trời, tay chị không tiện thì đừng mày mò mấy thứ này, lát nữa nóng đến bỏng thì sao, em sẽ đau lòng lắm."
Giang Thự ôm nàng lại, tay chạm vào eo Quý Liên Tinh, xúc cảm lòng bàn tay mềm mại, có chút yêu thích không buông tay.
"Chị thấy trong hướng dẫn nói rất ngon, sau đó muốn làm cho em ăn, em yên tâm, tay anh không sao."
Một tia ngọt ngào xẹt qua trong lòng Quý Liên Tinh, "Thử Thử, chị là tốt nhất."
Nàng ngẩng đầu, hôn lên mặt Giang Thự một cái, trên người Giang Thự thơm ngát, Quý Liên Tinh cảm thấy không đủ, lại chạm vào môi Giang Thự một cái.
Tim hai người đều đập nhanh, rất nhanh đã buông ra.
"Buổi trưa em ăn gì?"
"Bún thịt bò, đi cùng Tôn Khiết."
Nhưng thật ra rất ngoan, thoải mái hào phóng nói ra.
"Hình như em rất thích cô ấy?" Giang Thự cố ý thử, nhìn vẻ mặt hiện tại của Quý Liên Tinh, Tôn Khiết hẳn là không nói gì cả.
"Cô ấy rất tốt, tính cách cũng không tệ." Quý Liên Tinh nhớ tới buổi trưa Tôn Khiết nói năng thấm thía, có chút đáng yêu lại có chút khôi hài, "Tóm lại ở chung sẽ không cảm thấy rất thận trọng, hơn nữa cô ấy còn hàn huyên với em một số chuyện."
Mi tâm Giang Thự nhảy dựng, "Cái gì?"
"Cô ấy nói trước kia cô ấy có bạn gái, cũng ở trường chúng ta, em còn rất kinh ngạc."
Giang Thự: "......"
Đây chính là nói chính mình mà, nhưng thứ này là bịa đặt! Quan hệ bạn gái ở đâu ra! Rõ ràng chính là quan hệ giữa chim hoàng yến và kim chủ! Cô tình tôi nguyện!
Quý Liên Tinh vùi trong lòng Giang Thự Quang, dường như nhớ ra điều gì đó, phát ra một tiếng cười buồn.
"Hơn nữa cô ấy siêu buồn cười, nói chính mình đã buông xuống, nhưng có một nguyện vọng, chính là hy vọng người yêu cũ của cô ấy sống không tốt, nói cái gì nếu người yêu cũ sống không tốt thì cô ấy yên tâm rồi."
Giang Thự nghe tim đập thình thịch, chim hoàng yến trước mặt bạn gái hiện tại công khai nguyền rủa mình mà được? Vấn đề là bạn gái hiện tại không hay biết gì.
Giang Thự có chút hối hận đêm qua không nói người nọ là Tôn Khiết.
"Chị thấy không buồn cười sao? Em cảm thấy cô ấy rất thảm."
Giang Thự miễn cưỡng cười vui, "Buồn cười, quá buồn cười."
Khanh khách hai tiếng, thật ra căn bản cười không nổi......
"Hơn nữa!!! Tôi cảm thấy người yêu cũ của cô ấy cũng đáng bị trừng phạt! Nghe nói là một cô gái cặn bã, thích rất nhiều người, bỏ rơi Tôn Khiết."
"Khụ khụ khụ......" Giang Thự có chút không nhịn được.
"Chị làm sao vậy?"
"Không, em tiếp tục đi, cô ấy còn nói gì nữa?"
"Cô ấy nói rất nhiều......" Quý Liên Tinh chọn trọng điểm nói: "Bảo em lau mắt cho sáng, đừng giống như cô ấy gặp phải cặn bã. Bảo em ở chung nhiều hơn rồi mới lựa chọn tin tưởng, tóm lại chính là lời nói thấm thía, giống như một người chị lớn vậy."
"Ha ha ha ha......." Giang Thự thật sự là tức đến cười, Tôn Khiết này ám chỉ đại ma vương thế kỷ chỉ cây dâu mắng cây hòe, cuối cùng còn không quên thiết lập cho mình vai người tốt!
Tâm! Cơ!
Quý Liên Tinh thấy Giang Thự cười, cho rằng cô tán thành lời Tôn Khiết nói, lại nói thêm một câu: "Em chắc chắn sẽ không tìm loại người như bạn gái cũ của cô ấy!"
Giang Thự khóc không ra nước mắt, bảo bối à, hiện tại em đang ôm "Cô gái cặn bã" đó đấy.
"Lê nướng còn ăn không?" Giang Thự chỉ muốn bỏ qua chủ đề này.
"Ăn chứ."
"Vậy chúng ta mang ra ngoài phòng khách ăn nha."
Tinh Tinh nằm úp sấp trong phòng khách, trước sau như một ỉu xìu, mang nó đi bệnh viện thú y kiểm tra qua, không có bệnh gì, đoán chừng là bị mèo tương tư.
"Ăn lê nướng không?"
Quý Liên Tinh múc lê nướng ra một cánh nhỏ, hỏi Tinh Tinh có ăn không, con mèo kia rất kiêu ngạo, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, lười biếng.
"Nó không ăn thì chị ăn." Quý Liên Tinh đưa lê nướng đến bên miệng Giang Thự.
"Hiện tại địa vị của chị đến cả mèo cũng không bằng đúng không, hỏi mèo có ăn hay không rồi mới hỏi chị." Nói là nói như vậy, Giang Thự lại há miệng ăn lê nướng, tương đối vui vẻ.
Quý Liên Tinh nhìn Tinh Tinh nằm úp sấp trong ổ, tinh thần vẫn không tốt, có chút lo lắng: "Chị nói xem Tinh Tinh có cần mèo chơi cùng không? Cảm giác một mình nó rất cô độc, lúc trước ở huyện Lộ Quả không phải chạy nhảy tung tăng sao?"
Giang Thự gật đầu, "Có thể, nếm qua niềm vui của hai con mèo, giờ chỉ còn một mình sẽ khó khăn."
Cũng như con người.
"Vậy tuần sau đi huyện Lộ Quả một chuyến? Mang Chuột Nhỏ Chuột Lớn về, thuận tiện em tìm Mạnh Tiêu có việc."
"Tìm cô ấy làm gì?"
"Muốn tuyển chị ấy làm người quay phim cho công ty." Quý Liên Tinh lại ý thức được điều gì, "Chị sẽ không để ý chứ?"
"Chị không để ý, chắc cô ấy sẽ đồng ý thôi."
"Không nhất định, nhưng em muốn nói chuyện với chị ấy về công ty của bọn em."
Nhớ tới Mạnh Tiêu, lại nhớ tới Tôn Khiết, Giang Thự phát hiện Quý Liên Tinh rất được hoan nghênh, hình như rất nhiều cô gái đều rất có cảm tình với nàng, trước kia không cảm thấy, hiện tại đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ.
Có đôi khi bạn gái mình quá được hoan nghênh cũng không tốt, rất lo lắng.
Di động Quý Liên Tinh rung lên, nàng lấy ra tìm đọc, phát hiện là tin nhắn Tôn Khiết gửi tới.
"Tôn Khiết hỏi em ngày mai có muốn cùng đi dạo phố không?"
"Chị không đi." Giang Thự từ chối ngay, "Khí thế của chị và cô ấy không hợp."
"Chị và cô ấy chưa từng tiếp xúc, làm sao chị biết khí thế không hợp?"
Giang Thự quay đầu đi chỗ khác, "Chị và cô ấy thật sự không được."
"Vậy được rồi, em từ chối cô ấy."
Quý Liên Tinh trả lời Tôn Khiết: 【Tiểu khiết, lần sau đi.】
Tiểu Khiết......
Giang Thự nổi da gà rớt đầy đất, cũng thật sự có của cô nàng, mới mấy ngày đã Tiểu Khiết, cũng thật biết lôi kéo làm quen.
Quý Liên Tinh vừa đặt điện thoại xuống, phát hiện Giang Thự đang nhìn nàng, ánh mắt có thêm vài phần u oán.
"Chị làm sao vậy?"
Giang Thự chủ động tới gần, kéo gần khoảng cách với Quý Liên Tinh, ánh mắt thâm trầm.
Không đợi Quý Liên Tinh phục hồi tinh thần lại. Cô đã nắm lấy gáy Quý Liên Tinh, nhẹ nhàng đè lên, môi Quý Liên Tinh liền bị ép dán lên.
Đôi môi chạm đến, Giang Thự há miệng, đầu tiên là ngậm môi trên của Quý Liên Tinh, ngay sau đó cắn lên, độ mạnh yếu không nhỏ.
"Úi ——" Quý Liên Tinh vừa định nói đau, một giây sau Giang Thự đã đẩy vào lưỡi, thăm dò mùi thơm ngào ngạt giữa răng môi.
Nàng hoàn toàn bại trận trong thế tấn công mãnh liệt của Giang Thự, giống như rơi vào vòng xoáy mềm mại, đột nhiên cảm thấy eo rất ngứa, hoá ra là một tay của Giang Thự đặt trên eo của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo, vừa nóng vừa ngứa, giống như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
"Ưm......" Quý Liên Tinh đẩy vai Giang Thự ra, ép hai người kéo dài khoảng cách, "Chị làm gì vậy? Tinh Tinh đang nhìn chúng ta kìa."
"Nó một con mèo thì biết cái gì?" Giang Thự vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, vẫn chưa đã thèm.
"Sao đột nhiên chị lại hôn em, em còn chưa chuẩn bị tâm lý."
Một giây sau cằm Quý Liên Tinh liền bị nắm chặt, cường thế của Giang Thự không hề giảm.
"Không được gọi cô ấy là Tiểu Tôn, còn có Mạnh Tiêu, không được gọi cô ấy là đàn chị nữa."
Quý Liên Tinh mím môi nghẹn cười: "Này! Tính chiếm hữu của chị cũng mạnh quá rồi đó!"
"Đúng! Vậy thì sao! Chị là bạn gái em, em có nghe chị hay không?!"
Gần như không hề nghĩ ngợi, Quý Liên Tinh thốt ra: "Không nghe!"
Mặt Giang Thự một giây biến xanh, "Được, em xong đời rồi."