Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1177: Bị thương vì dao cắt



Anh cứ ngồi như vậy nhìn con ngủ, trong đầu là một mảnh mơ hồ, không thể nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Đầu anh giống như bị một đống chỉ rối, từng việc, từng việc đan xen phức tạp

Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé ngồi dậy thấy Sở Luật nửa nằm nửa ngồi bên mép giường mà trên người cũng không đắp chăn. Bé dùng sức kéo chăn lên, đắp lên người ba.

Lúc bé quỳ xuống giường, dụi mắt, nhìn thấy trên cổ tay mình có cái lắc tay nho nhỏ treo ảnh mẹ.

Bé mở cái hộp nhỏ ra, bên trong có ảnh của mẹ. “Mẹ, mẹ…” bé gọi nhỏ một tiếng rồi sau đó bò lên người ba, gối cái đầu nho nhỏ của mình lên đùi ba.

Lúc này một bàn tay to đặt ở trên đầu bé.

“Ba…” Bé ngước mắt lên nhìn, thấy Sở Luật không biết đã tỉnh từ bao giờ.

Sở Luật ôn con gái lên, sau đó lấy chiếc vòng trên cổ kia, đặt miếng bùa hộ mệnh ở chính giữa bàn tay.

“Con gái, cái này ở đâu ra?”

Tiểu Vũ Điểm chớp đôi mắt: “Đây là mẹ đưa.”

Mẹ trong miệng Tiểu Vũ Điểm, chính là Lục Tiêu Họa.

Sở Luật nắm chặt lòng bàn tay, cũng là nắm chặt cái bùa hộ mệnh kia giữa lòng bàn tay, Cao Dật sao có thể đưa cái này cho Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa, không phải Hạ Nhược Tâm, búp bê có thể đưa, nhưng cái này làm thế nào mà đưa cho được, trừ phi Hạ Nhược Tâm trước khi chết đưa cho cô, nhưng như thế cũng không đúng, Hạ Nhược tâm sẽ không bao giờ đưa thứ này cho người khác.

Lúc đó, Hạ Nhược Tâm hẳn là đang hận chết anh, cô ấy sẽ vứt bỏ, hoặc đem theo chiếc bùa này cùng vùi vào tro cốt chứ tuyệt đối không đưa cho người khác.

Anh vỗ nhẹ trên đầu con, Tiểu Vũ Điểm có thể cảm giác được anh không vui nên ngoan ngoãn cọ đầu vào ngực ba.

Một lát sau, Sở Luật đã ngồi ngay ngắn. Sau đó nhẹ nhàng vỗ mặt con gái: “Đi, con gái, chúng ta rửa mặt đánh răng, ba ba mang con đi học.”

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đáp ứng, cùng ba ba cùng nhau đánh răng, rửa mặt, sau đó được ba đưa tới bên trong nhà trẻ.

“Tan tầm ba sẽ đón con,” Sở Luật ngồi xổm thân mình xuống chỉnh lại quần áo trên người con gái.

“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm đáp, giáo viên đã nắm tay bé, bé quay đầu nhìn ba một cái, rồi bẹp miệng, giơ tay hẹn gặp lại ba.

Bé vẫn không vui, Sở Luật biết, là bởi vì Tiểu Vũ Điểm không có mẹ, cho dù là Dương Nhược Lâm, hay là Lục Tiêu Họa, đều không phải mẹ của bé, việc này một ngày nào đó bé sẽ hiểu là mẹ không còn nữa, chỉ là anh không nghĩ nó lại đến nhanh thế, bé hiểu quá sớm cũng không phải chuyện tốt.

Sở Luật lấy di động của mình, bấm một dãy số, anh vốn không để ý nhưng thế nào lại nhớ như in không cần dở đến nhật ký điện thoại.

Anh bấm số, gọi đi.

Anh dựa thân mình vào phía sau trên xe, con ngươi u ám vẫn đầy ánh tối tăm.

“Lục Tiêu Họa, là tôi, tôi có việc muốn tìm cô.”

Ngắt điện thoại, anh đem di động ném ở vào trong xe, sau đó ngồi trên xe, đến một tiệm mà anh thường đến, tuy rằng gọi là quán cà phê, chính là anh lại trước nay không uống một ly cà phê nào.

“Sở tiên sinh, vẫn như cũ ạ?” Phục vụ đi tới, một bàn tay khép lại phía sau, hỏi Sở Luật.

“Đúng vậy.” Sở Luật nhàn nhạt nâng nâng đôi mắt: “Một ly sữa bò, một ly… nước táo.”

“Vâng.” Phục vụ ghi nhớ xuống dưới, chỉ chốc lát sau, đã chuẩn bị một ly sữa bò, một ly nước quả táo.

Sở Luật bưng ly nước táo lên, đặt ở phía bàn đối diện, anh bưng lên sữa bò, đặt ở bên môi, một ngụm đi xuống, cảm thấy một loại hương vị ngọt bùi.

Rất ngọt, ngọt và bùi, anh thích loại hương vị này, không phải bởi vì anh thích ngọt, không đúng, kỳ thật anh ghét ngọt, nhưng chỉ như vậy anh có thể gần con gái thêm một ít, đắng uống bốn năm, hiện tại uống ngọt, hai hương vị tương phản, thật giống cuộc sống của anh, lúc ở trên đỉnh tối cao, lúc rớt trong địa ngục đều từng đi một lần rồi.

Không lâu sau, một phụ nữ vội vã đến, chân mang một đôi giày đế bằng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một cái váy chữ A có chiều dài phía trên đầu gối, đầu tóc tùy tiện túm lên, gương mặt cô hơi mệt, trông rất nhỏ nhắn, trông giống một học sinh cao trung.

Cô mang một đôi giày đế bằng, nếu không phải thế, chẳng lẽ lại mang giày cao gót mà chạy hay sao.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Cô kéo ghế ra ngồi an vị, sau đó vươn tay với cái ly trên bàn, cô dùng tay trái, một ngón tay để ở đáy ly, rồi ngửa đầu uống hơn nửa ly nước, đem cái ly thả xuống dưới, cô mới bắt đầu kéo cái ghế dựa ngồi hẳn.

Cô phát hiện Sở Luật đang ở nhìn chằm chằm ngón tay trỏ của cô.

“Làm sao vậy?” Lục Tiêu Họa kỳ quái giơ ngón tay trước mắt, làm gì có gì đâu.

“Anh đang xem cái này sao?” cô lắc lắc ngón trỏ. “Có cái sẹo, chỉ là tôi không biết nó có như thế nào?” Cô đem chính mình ngón tay đặt ở trước mắt, cái này sẹo rất rõ ràng, nhưng, cái này rốt cuộc là có như thế nào?

“Lúc thái rau bị đứt.”

Sở Luật nhàn nhạt tiếp một câu.

“Thái rau?” Lục Tiêu Họa đem mu bàn tay ra phía sau. “Làm sao anh biết là thái rau mà không phải là bị ngã?”

Con ngươi Sở Luật u ám thẳng nhìn chằm chằm vào cái ly đặt ở trước mặt cô.

“Đây là dấu vết vật sắc cứa vào, chẳng lẽ khi cô trượt ngã lại có thể làm ngón tay bị đứt vì con dao rọc giấy à?”

“Đúng thật.” Lục Tiêu Họa giơ ngón tay ra, kỳ thật cô cũng chưa từng chú ý tại sao lại có vết sẹo này, trước đây không lâu cô mới nhìn thấy, nếu không nhìn kỹ không thể biết chỗ này cô có một vết sẹo, cô vốn còn nghĩ rằng chỉ trên trán mình mới có một vết sẹo mà thôi.

“Sở tiên sinh, anh tìm tôi có việc sao?”

Cô lại cầm lấy cái ly, uống một ngụm, rồi sau đó ngồi một quy củ, mà tầm mắt Sở Luật như thể vẫn đặt ở ngón trỏ của cô, cô vội vàng đặt ngón tay ở trên đùi, sau đó nắm nhẹ, chẳng biết thế nào lại có cảm giác chút xấu hổ.

Anh mắt Sở Luật hơi ám ám.

“Không có gì.” Anh thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn bên cửa sổ sát đất, ánh mắt đen cũng cứ thế mà ảm đạm, như thể có đốm hoa lửa chợt lóe lên

Mà phồn hoa qua đi, cuối cùng chỉ còn một mảnh thê lương.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv