Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1176: Nói không thông



 Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1176: Nói không thông

Cô bây giờ có một người mẹ có tiền, cần gì ngày nào cũng đi làm nữa, tuy rằng tiền lương mỗi tháng một vạn được coi là nhiều, nhưng căn hộ của Thẩm Ý Quân kia, không đắt lắm nhưng cũng là phòng ở có giá hơn một trăm vạn, cô đi làm ở tập đoàn Sở Thị bao nhiêu năm mới có thể  mua được căn hộ như thế, không đúng, có đi làm cả mấy đời ở đó cũng không bao giờ mua được.

Cô nhìn ra, căn hộ này là của Thẩm Ý Quân, cầm nắm tài chính trong nhà cũng là Thẩm Ý Quân, hơn nữa Thẩm Ý Quân rất hào phóng, cô muốn gì cũng cho hết, tiền cũng đưa cho cô hết tập bé đến tập lớn, đến nỗi cô thấy mình với Hạ Nhược Tâm thực sự cũng chẳng có gì khác nhau, cô chỉ cần nói cô mất trí nhớ không nhớ rõ chuyện trước kia, sau này nếu biết cô thực sự không phải là Hạ Nhược Tâm thì cũng có thể làm gì cô nào.

Người nhà họ Hạ không có đôi mắt sắc của Sở Luật, cô không dám trắng trợn lừa Sở Luật nhưng Thẩm Ý Quân và Hạ Minh Chính thì tám phần là sẽ bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Cô đã có thể có tiền một cách nhẹ nhàng như thế thì còn dại gì chạy đến đó để lựa sắc mặt người ta mà sống.

Trợ lý Trần ngắt điện thoại, cảm thấy Dương Nhược Lâm này đúng là đầu óc có vấn đề, tập đoàn Sở Thị không phải ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi, nếu tổng giám đốc muốn khai trừ cô ta thì phải đòi tiền vi phạm hợp đồng, đầu Dương Nhược Lâm chắc đã bị cửa kẹp, nếu cô ta bỏ việc, hợp đồng của cô ta chưa hết hạn thì cô ta phải đền một đống tiền, liệu cô ta có năng lực đó không.

Trong lòng cô nghĩ thế, không ngờ Dương Nhược Lâm cũng có thể bỏ ra khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn thế, Dương Nhược Lâm bỏ việc, phải trả gần mười vạn tiền vi phạm.

Phản ứng đầu tiên của trợ lý Tiểu Trần là. Cô này trúng xổ số, nếu không chắc nhặt được một cục tiền to.

Sau đó, cái bàn trước mặt chị trống trơn, tổng giám đốc vẫn cứ tới tới lui lui, cũng chẳng hỏi nhiều, tin Dương Nhược Lâm từ chức cũng chẳng thấy có phản ứng gì lắm, ngày trước qua thế nào, ngày sau qua vẫn thế.

Tiểu Vũ Điểm ở trường học thích ứng tương đối tốt, mỗi ngày tứ bảy cuối tuần, giáo viên sẽ đến hướng dẫn Tiểu Vũ Điểm khiêu vũ, thỉnh thoảng sẽ đem bé tham gia các giải thi đấu, mà mỗi lần như thế cơ bản là sẽ ôm giải nhất về.

Sở Luật đem hết cup và huy chương của con gái đạt được trưng bày trong một cái tủ riêng, bây giờ cơ bản đã đầy một đống.

Hôm nay, bảo mẫu ôm Tiểu Vũ Điểm vừa tắm xong ra ngoài rồi giúp bé lau tóc, cô bé vừa tắm xong trông lại càng trắng trẻo, mũm mĩm, giống hệt một cái bánh bao.

Bảo mẫu sờ tóc Tiểu Vũ Điểm rồi đứng dậy đi lấy máy sấy, bà vừa đi, Tiểu Vũ Điểm nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ nghĩ rồi bé nhóm chân kéo cái ngăn kéo, lấy từ bên trong một đồ vật đeo lên cổ mình, bé suýt quên, bé phải mang theo thứ này đi ngủ, mang theo thứ này hình như có thể mơ thấy mẹ.

Bảo mẫu cầm máy sấy tới, ôm bé ở trên giường, cẩn thận sấy tóc cho bé, tóc còn chưa sấy khô bé con đã mệt, cọ cọ mặt vào đống chăn mềm, tay cầm chặt chiếc vòng trên cổ.

Bảo mẫu chỉ có thể cẩn thận hong khô đầu cho bé rồi mới kéo cái chắn đắp lên trên người cho bé, lúc Sở Luật về đã thấy con gái ngủ rồi.

Anh đi vào, cẩn thận nhấc tay con gái bên ngoài chăn định đặt vào trong chăn  lại phát hiện trong bàn tay nhỏ của bé đang nắm chặt vật gì đó.

Anh từ bàn tay trên cổ của con lôi ra một cái vòng cổ, mà chiếc vòng cổ đang bị tay bé nắm chặt. Cái dây này anh đặt làm cho con, giống như cái đeo trên cổ Trịnh An Trạch, bên trong có ảnh của Nhược Tâm mục đích là để cho con nhớ mặt mẹ, nhưng bây giờ con gái cũng không quá đòi mẹ, chắc là bé hiểu chuyện, nhưng bé hiểu chuyện như vậy làm anh đau lòng, thà rằng bé khóc nháo một ít, ngang ngược một ít cũng được, nhưng đứa bé này lại rất ngoan, rất biết điều.

“Bé con, buông tay ra, chúng ta đi ngủ.”

Sở Luật dỗ con, nghĩ bé nằm thế này, sáng mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng tay Tiểu Vũ Điểm vẫn nắm chặt, gắt gao.

“Con gái ngoan...”

Sở Luật vỗ về đầu con gái, rốt cuộc Tiểu Vũ Điểm buông lỏng nắm tay, một vòng cổ nho nhỏ cũng rớt ra.

Anh lấy chiếc vòng đeo lên cổ lại lấy ra thêm một cái dây chuyền.

Ở đây sao lại có nhiều thế.

Sở Luật bất đắc dĩ gỡ ra một cái, đứa nhỏ này chẳng biết có biết yêu thích hay không cái gì cũng đeo trên cổ, nhưng khi chiếc vòng cổ được lôi ra, Sở Luật sững sờ, trong lòng bàn tay anh có một mảnh gỗ được khắc thành mặt dây chuyền, nói đúng hơn là một cái bùa hộ mệnh, cạnh của miếng bùa đã bị mài bóng loáng, sờ tay cảm thấy được nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt.

Đây là...

Anh cầm chặt chiếc bùa hộ mệnh trên tay.

Đây là bùa hộ mệnh của anh, lúc trước anh đã đưa cho Hạ Nhược Tâm, làm thế nào lại ở trong tay Tiểu Vũ Điểm, mà khi đó Tiểu Vũ Điểm đang mất tích cơ mà.

Chẳng lẽ cả búp bê lẫn bùa hộ mệnh đều là Cao Dật đưa hay sao?

Cái này, hình như không phải.

Cao Dật cầm hai đồ vật khác biệt này cũng không thể cùng đưa cho Lục Tiêu Họa, búp bê là của Lục Tiểu Họa thì bùa hộ mệnh ở đâu ra, mặc kệ anh suy nghĩ cách nào thì vẫn luôn không thông, không thể nào giải thích.

“Con gái…” Anh vỗ nhẹ vào mặt con, Tiểu Vũ Điểm thật sự đã ngủ say, bé không thoải mái co co thân mình, đem tay của ba bỏ sang một bên, không để ba đụng vào mình.

“Ba, con buồn ngủ lắm, con không dậy đâu.” Bé nói rồi lại rúc rúc người vào trong chăn, đôi mày nhíu lại, như lên án ba không cho mình ngủ.

“Ngủ đi.” Sở Luật  đem hai đồ vật đeo lại trên cổ cho con, cũng chẳng biết nhiều thế có làm đau cái cổ nho nhỏ của con không, anh đành bỏ ra một cái.

Cạch nhẹ một cái, anh bỏ cái dây chuyền cũ ra, lấy một cái dây chuyền mới xỏ qua mặt dây chuyền kia, sợi dây này rất nhỏ, anh vì con gái mà đặt làm, sẽ không là đau cơ thể be bé và làn da mỏng của con.

Anh kéo tay con gái, đeo một sợi dây trên cổ tay con một cái khác đeo trên cổ cho bé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv