Thoáng cái đã qua mười năm.
Bạch xà vẫn dài năm mét cũng không lớn lên thêm, chỉ có điều mỗi ngày không ngừng nuốt sương mù để khí lực lớn thể chất càng mạnh hơn, đồng thời vảy rắn toàn thân trơn hơn trắng đẹp hơn, trước kia nhìn một cái cảm thấy e ngại, bây giờ nhìn ngược lại có loại đặc biệt đẹp.
Trong đầm nước, một đạo gợn sóng hình tam giác không ngừng khuếch tán hai bên.
Rào rào ~
Đầu rắn nâng lên thật cao khiến bọt nước trào dâng, tắm xong thảnh thơi lên bờ.
Bơi leo đến bên dưới một gốc cây bạch quả già cỗi to lớn chừng năm sáu người mới có thể ôm hết để nghỉ ngơi, cây bạch quả rất già, thoạt nhìn chí ít có hơn nghìn năm tuổi thọ, thân cây long bàn hổ(1) cành lá giống như mui xe, dưới cây có đá tảng nhẵn bóng, chất liệu đá man mát, cũng chỉ có loại động vật máu lạnh như rắn mới có thể thích leo lên trên đó vào mùa hè.
(1) Rồng nằm hổ ngồi, chỉ thế đất hiểm yếu
Đột nhiên, đang nghỉ ngơi Bạch xà nâng đầu rắn nhìn về phía nơi xa, bộ phận tia hồng ngoại cảm ứng phát hiện có vật thể hình người tới gần, mở miệng rắn để lộ răng độc làm trạng thái cảnh giác.
Đợi đến gần, thông qua khứu giác nhạy cảm mới biết được thì ra là người quen cũ, người hái thuốc kia.
Giống như mười năm trước như vậy, vừa gặp mặt bái một cái, mười năm, thời gian khiến người đàn ông liều chết lên núi hái thuốc càng trở nên tang thương, hoàn cảnh sinh tồn thời cổ đại tồi tệ dinh dưỡng không đủ và đủ loại nguyên nhân xã hội phổ biến khiến tuổi thọ nhân loại hơi ngắn, hơn năm mươi tuổi cũng đã được cho là thọ, người hơn bốn mươi tuổi qua đời nhiều vô số kể, tuổi tác Vương Đại hơn bốn mươi tuổi cũng đã già cỗi như là lão già sáu mươi tuổi, Bạch xà nghi ngờ thân thể còng lưng kia còn có thể leo lên sườn núi ngắt lấy Thiết Bì Thạch Hộc không.
Từ biệt mấy năm lại gặp lại, người hái thuốc đã già, Bạch xà vẫn như mười năm trước.
Loading...
"Mười năm, không ngờ còn có thể gặp lại ngươi."
Người hái thuốc già nua nói một mình, Bạch xà ngẩng đầu rắn nhìn ông lão không dài dòng nữa.
"Ta đã thành lão già vô dụng, không thể kiếm tiền cho trong nhà, còn phải để con trai con dâu phải nuôi ta."
". . ."
"Mùa xuân năm kia bạn già đã đi, trời hạn hán không có ăn, không nghe khuyên bảo ăn đất sét trắng, không ăn đất còn có thể sống lâu mấy ngày, ăn đất chỉ có thể sống bảy ngày, ta biết, nàng chỉ vì tiết kiệm lương thực cho con ăn. . ."
". . ."
"Con trai cưới vợ, sinh được một đứa con gái, thật ra thì trong đáy lòng ta muốn có cháu trai hơn, Vương gia không thể không có hậu."
Bạch xà lẳng lặng nghe, nghe người hái thuốc nói liên miên lải nhải, ông cụ này cả một đời vất vả nuôi sống gia đình, cố gắng cả một đời cũng không thể thay đổi nghèo khó trong nhà, hắn không hiểu vì sao lại nghèo, Bạch xà hiểu, tuyệt đại đa số cấp bậc miệng người ở cổ đại này sớm đã cố hóa lại hỗn loạn nên rất khó có được cuộc sống tốt, nói thẳng ra có thể sống đã là được những quý tộc quyền quý thế gia ban ân.
"Bên ngoài đều nói nơi này có bạch long tu luyện, ta biết bọn họ nhìn thấy là ngươi, vợ nhà Lưu Tam còn nói ngươi báo mộng cho hắn nữa đó ha ha ~ "
Im lặng, bản thân đi báo mộng cho người khác lúc nào, với lại cũng không có bản lĩnh này.
Bên dưới cây bạch quả, ông lão nhìn về phía con rắn trắng nói liên miên lải nhải một mình. . .
Buổi chiều người hái thuốc đi.
Bạch xà cảm thấy hắn có thể không còn sống lâu nữa, lưỡi rắn có thể ngửi được một mùi sắp chết ở trên người hắn, có lẽ hắn sẽ rất vui vẻ, chết rồi có thể gặp mặt bạn già, còn có thể tiết kiệm lương thực cho cả nhà con trai.
Đột nhiên muốn nắm chặt thời gian tu luyện, tư vị tử vong không tốt, Bạch xà không muốn chết thêm một lần nữa.
Tính rắn thích âm, không có kinh nghiệm tu luyện nên Bạch xà đành phải căn cứ kiến thức kiếp trước tìm kiếm chỗ bóng râm thổ nạp, vừa đúng nhớ tới lần ăn linh dược bên vũng nước đọng vách núi kia, muốn làm liền làm, rời khỏi cây bạch quả nhanh chóng bò lên trên giữa sườn núi, vũng nước đọng vẫn còn, dòng nước chảy theo khe hở nham thạch nhỏ bé phía trên hội tụ thành vũng nước đọng, nước trong suốt ngọt, Bạch xà cảm thấy nơi này nhất định là nơi tu luyện tốt.
Cuộn thành một cuộn ngẩng đầu thổ nạp.
Trên núi, một con Bạch xà vì không muốn chết mà cố gắng thu nạp linh khí thiên địa. . .
. . .
Mấy năm sau.
Trên núi sau khi hết mưa mây mù cuồn cuộn như sông lớn, sương mù mênh mông như ngân hà rót xuống từ chín tầng trời chảy xiết phát động lên, vượt qua thâm cốc vượt qua triền núi cuồn cuộn, có một con Bạch xà đang đứng ở phía trên đá tảng đỉnh núi chìm nổi bên trong biển mây mênh mông.
Nhiều năm tu luyện nắm chặt tất cả cơ hội nuốt mây nhả sương nên trực giác cảm giác không sai, hiệu quả thực tế cũng khiến Bạch xà thoả mãn.
Tu luyện có thể để cho cuộc sống cô độc có việc có thể làm, loài rắn là sinh vật đẻ trứng, phá xác mà ra nên hoàn toàn không biết cha mẹ là ai, hơn nữa cũng không có nhận huynh đệ tỷ muội quen thuộc, không có chuyện hoàn toàn không chạm mặt, nghiêm trọng còn có thể đánh nhau, cuộc sống Bạch xà sau khi sinh ra vẫn cô độc, chưa bao giờ tới gần loài rắn khác, được cho là một trạch, là một con trạch rắn hơn ba mươi năm.
Thổ nạp kết thúc, mang theo một hồi gió tanh xuống núi.
Gần đây, Bạch xà gặp phải phiền phức, hơn nữa tình huống rất quỷ dị.
Không biết làm gì lúc nào cũng có rắn lớn chạy vào trong lãnh địa nhích lại gần mình, đuổi cũng không đi, bị chọc giận đành phải nhờ vào dáng người ưu thế thô bạo quăng con rắn lớn đó bay đi, nhưng mà quăng bay đi một con thì một con khác lại tới.
Trước mặt có một con rắn lớn đang nâng thân thể lên khiêu vũ, đi đâu nó theo đến đó, dưới sự phẫn nộ đầu rắn mạnh mẽ dùng sức cắn quăng bay đi!
Loại hiện tượng này rất lâu về sau Bạch xà mới hiểu được. . .
Tháng ngày không có cách nào qua, ngủ bên dưới cây bạch quả thì bị quấy rối, chạy trên núi tu luyện cũng bị quấy nhiễu không có cách nào thổ nạp, đuổi đi một con, con khác lại chạy tới, cứ thế một đám không dứt.
Lại có bốn năm con rắn lớn bơi tới, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ vào tốc độ loài rắn vượt qua bình thường nhanh chóng rời xa.
Chạy đến núi khác, lại tập hợp tới mấy con rắn lớn.
Bạch xà cảm thấy vô cùng phiền phức liền nghĩ biện pháp, nhìn hướng Vương Đại lên xuống núi, chợt có ý nghĩ muốn đi ra xem một chút, nhìn thế giới loài người cổ đại xem như thế nào, tốt xấu tới thời cổ đại không đi thể nghiệm một cái quả thực thật có lỗi với kiếp rắn mà.
Đương nhiên, chỉ ở ven rừng rậm xa xa nhìn một chút, không cần thiết rời đi khỏi rừng rậm để cho mình rơi vào nguy hiểm.
Nói đi là đi, không lắm gia sản liên lụy cũng không cần cân nhắc ăn cái gì ở đâu, men theo mùi nhàn nhạt nhân loại lên núi bên ngoài mà bò đi, hình chữ S lăn lộn bước lên hành trình mới.
Hai ngày sau.
Càng đi ra ngoài khí tức nhân loại hoạt động càng nhiều.
Chẳng hạn như dưới tảng đá lớn có thể tránh mưa nào đó có rất nhiều dấu vết lửa trại, dấu vết đao bổ củi chặt chém, còn có một số cạm bẫy đơn giản, bên ngoài cơ bản không nhìn thấy động vật cỡ lớn mà chủng loại động vật cũng ít, phần lớn là chút gà rừng thỏ hồ ly gì đó, đương nhiên, còn có chỗ nào cũng không thiếu được loài chuột.
Rất lâu, rốt cục đi tới rừng cây bên cạnh, cũng nhìn thấy thôn xóm thế giới này.
Ấn tượng đầu tiên, nghèo, ấn tượng thứ hai, rất nghèo, tục ngữ nói nghèo lách cách vang có thể nơi này đến lách cách cũng không vang nổi, dưới sườn núi một mảnh nhà tranh bé nhỏ rách rưới, dòng suối nhỏ bên cạnh sơn cốc có rất nhiều ruộng lúa, hai người đàn ông lớn tuổi câu được câu không đạp guồng rót nước cho ruộng lúa, chó vàng gầy trơ cả xương chạy qua bờ ruộng, đến chuột cũng không có mấy con mập.
Hai mươi mấy gia đình, không đến một trăm người, thôn nhỏ bé không thể nhỏ hơn được nữa.
Nhớ người hái thuốc từng nhắc đến một nhà con của hắn, thế nhưng không nhận ra cũng không thể đi tìm, quên đi, tùy tiện xem một chút thì về núi sâu thôi, có lẽ đến lúc đó những con rắn lớn kia cũng yên tĩnh rồi.
Ngay sau đó, Bạch xà bắt đầu nhìn trộm cuộc đời.
Trong thôn có người phát hiện lân cận dị thường. . .
"Ngươi nói sao thật là kỳ quái, hôm qua ta từ trong ruộng trở về, chuột thành đàn cõng con non giống như chạy nạn ra khỏi thôn, gà vịt không trở về ổ, chó ngày ngày sủa không ngừng, thật bất thường."