Phù lục tiêu hao quá nhiều, Bạch Vũ Quân đi đến huyện thành nơi ở tạm thời của Thuần Dương Cung để lĩnh vật liệu.
Trước đó lúc đi ra khỏi huyện thành còn chưa đổ nát như vậy, hôm nay lại thấy túp lều trải rộng bên ngoài huyện thành đầu người lít nha lít nhít tất cả đều là lưu dân không còn lương thực để ăn, trong huyện thành quý tộc và huyện lệnh run sợ trong lòng, sợ những lưu dân này đói đến tức giận sẽ trực tiếp tạo phản, thương lượng rất lâu thoái thác lẫn nhau cuối cùng dựng lên mấy chỗ cháo bụi, để những lưu dân này có một miếng ăn không đến mức bí quá hoá liều.
Cửa thành huyện thành sớm đã đóng lại, chỉ có lúc phát cháo mới có thể phái binh ngăn chặn cửa thành ra bên ngoài phát lương thực.
Bạch Vũ Quân không đuổi kịp mở cửa thành, đành phải đi dạo khu túp lều.
Dù sao cũng phải tới nói khu túp lều rất là hỗn loạn, côn đồ lưu manh đại hành phổ biến, ăn cướp trộm cắp đã là bình thường thậm chí có giết người đoạt tiền cướp lương bên đường thì người khác cũng giả bộ như không thấy.
Nữ nhân hơi có chút sắc đẹp vì hài nhi có thể ăn cơm chỉ có thể bán da thịt đổi lấy một chút lương khô, loạn thế nữ nhân là đau khổ nhất, mấy tên khốn nạn nhấc quần rời đi không trả tiền còn rất nhiều, rất nhiều, những người nữ nhân kia chỉ có thể chửi ầm lên tự nhận xui xẻo.
Nội thành người nhà giàu tới mua hài đồng, nam hài hai lượng nữ hài ba lượng, bán trẻ con bán con gái có rất nhiều, để nó chết đói với mình ở ngoài thành thì còn không bằng cho người ta làm người hầu nha hoàn tốt xấu gì vẫn có thể sống sót, không có ai biết hài tử bị mua đi tương lai sẽ như thế nào, là sang tay bán cho ăn mày cắt đứt tay chân bị độc câm cổ họng ném ven đường kiếm tiền hay là đem nữ hài bán vào thanh lâu đều có khả năng, nhưng lại có thể làm sao? Trước mắt sắp chết đói còn không bằng đánh cược một lần.
Trong lúc đó có người có ý muốn đánh Bạch Vũ Quân.
"Ô ~ tiểu đạo cô tiêu chí tốt, không bằng đến chơi với nhị gia đi?"
Một đám lưu manh côn đồ vây quanh Bạch Vũ Quân miệng ra ô ngôn uế ngữ, trên đời này cũng không phải tất cả mọi người đều biết trang phục Thuần Dương, nhất là một con yêu tinh giống như mỹ nữ xuất hiện càng làm cho người ta không khống chế được.
Loading... "Cút."
Một chữ rất lạnh lùng, trên người bọn họ đều có oán hận quấn thân trên lưng đã đeo mạng người, chỉ có điều Bạch Vũ Quân cảm thấy không liên quan đến rắn, cũng lười quan tâm.
"Tiểu nương tử tính tình không nhỏ còn là tiểu lạt tiêu, ta thích, càng cay càng tốt ha ha ha ~ "
Không cần đến rút đao, nhấc chân đạp mạnh.
Sức mạnh một con đại xà dài mười hai mét mạnh bao nhiêu có thể tưởng tượng, khi lực lớn như vậy hội tụ trong một cước thì tình huống người bị đạp trúng kia cũng có thể tưởng tượng được, cả người xoay tròn bay ra ngoài hơn mười mét đụng ngã mấy người phía sau ầm ầm rơi xuống đất, lúc này đá gãy ngực xương sườn, xương gãy gốc đâm vào tim phổi miệng phun bọt máu toàn thân run rẩy, mắt thấy đã không sống nổi.
Hai tay trái phải bạt tai mấy tên côn đồ lưu manh vang động trời, trực tiếp đánh mấy người cất cánh đụng ngã túp lều rồi ngất đi.
"Thật đúng là thiếu đòn."
Lắc đầu, cửa thành vừa lúc mở ra đưa cháo, Bạch Vũ Quân lập tức đi đến hướng cửa thành.
Thủ vệ binh lính thấy được trang phục kia không dám ngăn cản, vào thành sau thẳng đến nơi ở tạm thời của Thuần Dương trong thành.
Chịu trách nhiệm nơi ở tạm thời chính là một đệ tử cấp cao, đại mỹ nữ, họ Ngụy, lúc trước lúc phân phối nhiệm vụ từ huyện thành chính là lĩnh phù lục cùng dược vật ở trong tay nàng.
"Ngụy sư tỷ, ta tới nhận lấy phù lục cùng dược vật." Bạch Vũ Quân vừa nói vừa để rương sách xuống, thuận tay cầm một miếng bánh ngọt trên bàn sách bỏ vào trong miệng, vị đậu xanh, nếu là thịt làm sẽ càng thơm, rắn thích ăn thịt.
Ngụy sư tỷ đang cúi đầu viết chữ trên bàn đọc sách ngẩng đầu mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Bạch sư muội, rất lâu không gặp, chỗ ngươi không có chuyện gì chứ? Gặp nạn cứ việc nói với ta."
Ngụy sư tỷ là đệ tử cấp cao, có tà ma quỷ quái khó xử lý đều do nàng ra tay giải quyết, có thể lên làm đệ tử cấp cao thì đương nhiên tu vi không có thấp.
Suy nghĩ một chút, nhớ lại quỷ tu hắc y kia.
"Gặp phải một tên quỷ tu thao túng lệ quỷ, nam, tu vi thoạt nhìn không cao, pháp khí là một lá cờ tam giác có chuôi màu đen, ừm. . . Tại Nam gia trấn ta đánh một trận với hắn, về sau chạy về hướng phía nam."
Nghe được hai chữ quỷ tu biểu cảm Ngụy sư tỷ liền trở nên nghiêm túc.
"Có thể thấy rõ quỷ tu có ký hiệu gì không? Tỷ như cổ áo tay áo hoặc là đặc điểm quần áo."
"Chưa từng thấy rõ, nhưng mà ta có thể ghi nhớ khí tức của hắn, nếu là nhìn thấy nhất định có thể nhận ra."
"Thế đạo hỗn loạn những kẻ xấu này thế mà vui đến quên cả trời đất làm xằng làm bậy, lần sau nhìn thấy không cần khách khí trực tiếp giết hết! Nếu là không địch lại nhớ truyền tin cho ta, đây là truyền tin phù, có chuyện trực tiếp xé nát ta sẽ mau chóng tiến đến."
Nhận lấy phù lục gấp thành hình tam giác kia Bạch Vũ Quân rất vui, cái này tốt, đánh không lại liền thả xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã tới gặp nhau, lập tức gương mặt mừng rỡ cất trong lòng.
Ngụy sư tỷ lại từ sau lưng lấy ra một tờ phù lục, gọi vần công từ hậu viện chuyển vào mấy bao dược vật và hai bình đan dược.
Sau khi xác nhận không sai Bạch Vũ Quân đem đồ vật cất vào rương sách, cũng may thịt hun khói đã ăn không ít nên chừa ra rất nhiều không gian nếu không thật sự đúng là không bỏ xuống được, chợt nhớ tới một việc.
"Ngụy sư tỷ, vì sao triều đình cứu tế chậm chạp?"
Nghe vậy, Ngụy sư tỷ lắc đầu thở dài mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Sớm đã bẩm báo triều đình, thế nhưng rất nhiều người không muốn để tình hình thiên tai kết thúc quá nhanh, đợi tai họa đói kém đi qua, đất ở đây phải giới lại nhiều chỗ, lúc đó sẽ có rất nhiều thế gia sẽ có vạn mẫu ruộng tốt ở nơi này."
". . ."
Bạch Vũ Quân im lặng.
Tình hình thiên tai càng dài đối những quyền quý kia mà nói càng có lợi, mua ruộng giá rẻ trữ hàng đầu cơ tích trữ còn có thể nhận lấy cứu trợ thiên tai triều đình, ai còn nguyện ý để tình hình thiên tai kết thúc quá nhanh. . .
Đầu óc quay cuồng đi ra trụ sở, ngẩng đầu nhìn nhiệt lượng ánh mặt trời điên cuồng tỏa ra một chút, luôn cảm thấy ông trời muốn nướng chín chút gì đó, tóm lại đừng nướng chín rắn là được.
Không gặp được Từ Linh và Dương Mộc, trụ sở ngoại trừ Ngụy sư tỷ cũng chỉ có mấy vần công được thuê tới, ở lại trụ sở cũng không có chuyện gì nên dứt khoát tiếp tục đi nhận chức vụ tuần tra khu vực, không chút hoang mang đeo rương sách đi đến hướng cửa thành.
Đường phố phía trước truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn, dân chúng không tránh kịp người dẫn đến người cưỡi ngựa giận mắng đánh, thật sự là gà bay chó chạy.
Thấy được quần là áo lượt trên lưng ngựa, Bạch Vũ Quân cuối cùng rõ ràng cái gì gọi là tiên y nộ mã, những người tuổi còn trẻ kia mặc tơ lụa thượng hạng nhưng lệ khí lại rất nặng, thúc ngựa chạy như điên cười ha ha chân thực thoải mái, chỉ tiếc dân chúng trên đường phố nửa đói không no gặp phải tai vạ, hai chân tốt thì mau mau tránh ra, già trẻ không phải ngã quỵ chính là bị đánh phía sau lưng tím xanh.
Đi đến ven đường né tránh, Bạch Vũ Quân lười lên xung đột.
Tiếng vó ngựa gào thét đi qua, những tên quần là áo lượt nhanh như tên bắn mà vụt qua chỉ để lại tạp nham đầy đất cùng thấp giọng chửi mắng đếm không hết.
Đường phố khôi phục dáng vẻ thường ngày, chủ sạp bán tạp hoá hùng hùng hổ hổ nhặt hàng hóa tán loạn lên, ăn mày cũng từ ven đường trở lại vị trí cũ để ăn xin, chỉ tiếc cái bát vốn chỉ bể một miếng bây giờ lại vỡ triệt để hai nửa.
Nhìn những tên quần là áo lượt đã đi xa, Bạch Vũ Quân cảm thấy hâm mộ sâu sắc, nhìn tháng ngày người khác phải trải qua thì tự do tự tại đến cỡ nào chứ.
Mặt trời vẫn nóng như vậy, may mắn trên đỉnh rương sách có đồ che nắng đỡ phải chói mắt chịu nổi khổ phơi nắng.
"Mặt trời này, muốn phơi rắn chết mà. . ."
Chưởng môn nói nếu muốn tu được tu vi cao thâm thì phải lao động gân cốt và để cơ thể đói, ngồi thiền tu luyện tuy quan trọng, càng không nên quên đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, cũng không biết lúc tuổi còn trẻ lão đầu kia có phải đi bôn tẩu khắp nơi dưới ánh nắng mặt trời chói chang trong những năm tháng đại hạn hay không.
Thiên hạ đại hạn, năng lực tu sĩ có hạn, thích hợp cứu trợ thiên tai nhất kỳ thật vẫn là triều đình thế tục, chỉ cần triều đình động viên điều khiển vật chất phát dược vật lương thực vượt qua thiên tai cũng không khó, khó khăn là trừ hoàng đế bên ngoài căn bản không có người sẵn lòng đem tiền ném tới trong miệng lưu dân, dù cho tiền này là của triều đình, đối với một ít người mà nói thì của triều đình chính là của mình.