Theo ý chí bùng nổ của Bạch xà, thiên kiếp tới. . .
Đỉnh đầu đen kịt, mây đen đột nhiên xoay tròn biến thành vòng xoáy khổng lồ, trung tâm vòng xoáy có mang tia điện nhỏ bé lóe nhảy lên, bạch xà ngẩng lên đầu rắn mở miệng rộng phát ra tiếng khèee!
‘’Kèee!"
Như là con hổ bên trong Thập Vạn Đại Sơn kia, bất luận sống chết tuyệt không thể buông xuống hung hãn thuộc về dã thú.
Bên trên Hoa Sơn, tầng mây dị động gây nên rất nhiều người chú ý dưới núi.
Đôi mi thanh tú của Vu Dung nhíu chặt, nàng phát giác sự tình tiến triển có chút lệch khỏi quỹ đạo, theo lẽ thường mà nói dã thú độ kiếp chỉ là tập hợp mây đen hạ tia chớp xuống, từ lúc nào vòng xoáy biến thành hình dáng lôi vân? Có điều chỉ là một con xà yêu độ kiếp cũng không phải hung thú thượng cổ lại xuất hiện, với lại trên người Bạch xà cũng không có huyết mạch thượng cổ hiếm thấy, rốt cuộc vì sao?
Suy nghĩ một chút, Vu Dung bay về phía chỗ của chưởng môn Ngọc Hư cung.
Chưởng môn Lý Tướng Ngôn Thuần Dương Cung đứng trước điện, phảng phất đoán được sư muội sẽ đến.
Tuổi tác Lý Tướng Ngôn thoạt nhìn rất lớn, đầu đội ngọc quan và mặc đạo bào chưởng môn, mày trắng râu trắng sắp buông xuống đến eo, cầm trong tay phất trần mơ màng buồn ngủ, thoạt nhìn chính là một lão thọ tinh bình thường, nhưng hiểu rõ chưởng môn mọi người biết chưởng môn thật ra đã sớm phi thăng cảnh giới, tu vi cực cao sâu không lường được.
"Tham kiến chưởng môn sư huynh."
"Sư muội là vì con Bạch xà kia?"
Loading...
Mặt chưởng môn lộ vẻ mỉm cười râu lông mày lay động theo gió, một dáng vẻ phong khinh vân đạm.
"Đúng vậy, có điều chỉ là một hóa hình kiếp lại cuộn trào mãnh liệt như vậy, chỉ sợ con rắn nhỏ của ta rất khó sống sót, sư huynh có biết vì sao không?"
"Cơ duyên, số mệnh, tạo hóa."
Lý Tướng Ngôn nói ba từ, Vu Dung không hiểu cho lắm.
"Kiếp nạn này của Bạch xà vô cùng nguy hiểm, độ khó vượt xa dã thú bình thường biến hóa, vượt qua thì thành tựu sau này không thể đoán trước, đây chính là cơ duyên của nó."
"Thiên hạ vạn vật đều có định số, ngay cả lão phu cũng chỉ có thể suy tính một hai, cái này, chính là số mệnh của nó."
"Kiếp nạn này phúc phận tạo hóa của bạch xà kia, sư muội đừng lo lắng, số mệnh con rắn nhỏ đố chưa đến nỗi đâu, để tâm bồi dưỡng, nói không chừng tương lai có thể tăng thêm số mệnh cho Thuần Dương ta, ha ha ha ~ "
Lý Tướng Ngôn nói xong cười ha ha trở về Ngọc Hư Cung, Vu Dung thở phào nhẹ nhõm, càng có một chút hứng thú với câu tăng thêm số mệnh mà chưởng môn sư huynh vừa nói.
Dưới núi.
Trung tâm gió bão Bạch xà chuẩn bị nghênh đón thiên kiếp, mây đen như mực khiến bao phủ một phương thế giới này giống như sập tối, đám người Từ Linh không tự giác lui ra phía sau, cũng không chú ý tới có tu sĩ nhìn chằm chằm trong rừng cây sau lưng, chỉ có Dương Mộc nghi ngờ quay đầu nhìn nhìn.
Núp đằng sau bọ ngựa bắt ve chim sẻ, đệ tử cao cấp Thuần Dương cung cảm thấy nhất định trước khi Bạch xà độ kiếp phải xử lý xong mấy tên xấu xa này.
Trịnh Dũng và sư huynh họ Lâm kích động nhìn chằm chằm đệ tử Thuần Dương, đặc biệt là mấy nữ tu Từ Linh lửa trong lòng bọn họ khó nhịn hận không thể bắt đi để giày vò.
Đột nhiên, đỉnh đầu một câu khiến mấy người như rơi vào hầm băng.
"Nhìn đủ chưa?"
Quay đầu đã nhìn thấy một đệ tử Thuần Dương Cung đứng trên bầu trời, hơn nữa còn là ngự kiếm phi hành.
Đến giải thích cũng chẳng muốn nghe, mũi kiếm xẹt qua, trên mặt đất có thêm mấy bộ thi thể.
Dương Mộc quay đầu nhìn thấy thấy được mũi kiếm đồng môn, biết là vị sư huynh này hỗ trợ giải quyết tai hoạ ngầm, xa xa cúi đầu, đệ tử cao cấp đáp lễ xoay người bay về phía sơn môn.
"A? Đây không phải là sư huynh trông coi sơn môn sao, huynh ấy tới làm gì?" Từ Linh hoàn toàn hậu tri hậu giác như trước đây, còn hướng xa phất tay với kiếm quang.
Lắc đầu, Dương Mộc cảm thấy lấy sau này thường xuống núi rèn luyện, còn phải dẫn Từ Linh theo, Thuần Dương Cung cần chính là tu sĩ có kinh nghiệm phong phú sát phạt quả đoán mà không phải một đám bảo thủ, tựa như thịt khô hong gió không trung treo ở giữa, thời gian tồn tại rất dài, vẫn chỉ là mặn thịt như cũ.
"Thiên kiếp bắt đầu!"
Một tiếng kéo tất cả lực chú ý mọi người trở về.
Hình ảnh phảng phất bất động, pha quay chậm bên dưới trong tầng mây đột nhiên tuôn ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó, một tia chớp chói mắt uốn lượn chỉa thẳng xuống đến Bạch xà ngẩng đầu mặt đất, hầu như đánh trúng trong nháy mắt. . .
Tạch tạch. . . !
Sau tiếng vang đó, Bạch xà vừa mới nãy còn ngẩng đầu trên gò núi đã nằm rạp trên mặt đất, vảy rắn đỉnh đầu khét lẹt bốc khói, khứu giác bén nhạy thậm chí có thể ngửi được mùi da rắn nướng chín của mình.
"Xì. . ."
Đau gần chết, bị tia chớp đánh trúng mùi vị có thể so sánh thảm hơn tiếp xúc dây điện rất nhiều, toàn bộ con rắn chết lặng trong nháy mắt.
Hất đầu một cái, Bạch xà tức giận không thôi.
CMN!
Trong lòng vừa mới mắng xong, đùng một tiếng lại là một tia chớp, theo lẽ thường mà nói tia chớp không nên tới nhanh như vậy phải cần tích trữ để mà phát, hết lần này tới lần khác thay đổi phát một phát liên tục, Bạch xà chết lặng cảm thấy do mình chửi ông trời gây họa, hôm nay không thể mắng, chờ sau khi độ kiếp tranh thủ lại chửi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Vừa mới nghĩ đến nơi đây, lại là một tia sấm sét hạ xuống, phía sau lưng vảy rắn nghiền nát lộ ra máu thịt. . .
Ngọc Hư cung Hoa Sơn.
Lão đầu chưởng môn nhìn liên tiếp không ngừng lóe lên cảm thấy nghi ngờ.
"Kỳ lạ, thiên kiếp biến thành bộ dạng lúc nào. . ."
Vảy rắn phía sau lưng nghiền nát máu me đầm đìa, trong cơ thể yêu linh nhanh chóng chữa trị thương thế, nhưng tốc độ mầm thịt sinh trưởng hiển nhiên so ra kém hơn tốc độ tia chớp thiên kiếp hạ xuống, nhất là vảy rắn tồn tại khôi giáp càng là không cách nào nhanh chóng sinh trưởng, tia chớp bổ trúng vết thương mang tới phá hư càng lớn, vừa mới vẫn là Bạch xà mấy hơi thở liền biến thành huyết xà.
Đứng ở đằng xa mặt đám người Từ Linh lộ vẻ kinh hoàng, nhớ tới bản thân cũng là tu tiên nếu như có thể tu đến phi thăng cũng phải trải qua thiên kiếp, nhất thời bị dọa đến đạo tâm không ổn định, cũng may mấy người trẻ tuổi rất nhanh có thể tỉnh táo lại, lần này tìm hiểu chí ít có thể đã có chuẩn bị nên không đến mức hoàn toàn không biết gì cả, xem như rèn luyện.
Sau liên tục bảy tám đạo tia chớp cuối cùng yên tĩnh, cũng không phải là lôi kiếp kết thúc mà là đang ấp ủ thế công.
Gần như bị đập vào trong đất Bạch xà ngẩng đầu lên vẫy rơi bùn đất, mắt rắn vốn không linh động lắm tràn ngập linh tính, thiên kiếp là kiếp nạn cũng là khảo nghiệm, mỗi vượt qua một đạo tia chớp đều sẽ mang đến thay đổi cho thân thể, đau đớn và máu tươi triệt để kích hoạt dã tính đáy lòng Bạch xà, không ăn đan dược vốn chuẩn đã chuẩn bị để chữa thương, hung tính đại phát nhìn hằm hằm trời xanh.
"Đại Bạch điên rồi. . ." Từ Linh nói như vậy.
Dương Mộc lắc đầu.
"Không, nó không điên, nhờ vào ngoại vật vượt qua thiên kiếp chính là độ kiếp không viên mãn, sẽ lưu lại chỗ sơ suất, tỷ như rất nhiều thân thể lại mọc ra đặc thù yêu quái dã thú cũng là bởi vì mưu lợi mượn nhờ ngoại vật gây nên độ kiếp, nhờ vào thực lực bản thân độ kiếp thì có thể tăng thu hoạch lớn lên, chí ít lợi hại hơn nhân tộc ở tại cùng một cảnh giới, nhân tộc chỉ tu pháp thuật cực ít tu thân thể, là lấy tốc độ nhanh, yêu thú càng thêm cân bằng lại chú trọng luyện thể, nhân tộc chúng ta chỉ có mượn nhờ công pháp và pháp bảo tốt hơn mới có thể thắng yêu thú, luận đến bản thân, không đạt tới."
Từ Linh gật gật đầu, thể chất yêu thú xác thực rất mạnh.
"Sư muội không cần suy nghĩ nhiều, tốc độ nhân tộc tu luyện nhanh hơn yêu thú rất nhiều, tốc độ yêu tu luyện vô cùng chậm chạp, thời gian tiêu hao gần như là gấp mười gấp trăm lần nghìn lần thậm chí vạn lần nhân tộc, năm tháng tích lũy rất dài khiến cho công lực vô cùng hùng hậu khổng lồ, sau này gặp phải nhất định muốn cẩn thận một chút mới được."
"Sư huynh hiểu được thật nhiều." Từ Linh vội vàng vuốt mông ngựa.
Dương Mộc bĩu môi.
"Sư phụ đã sớm dạy, trong điển tịch Tàng Kinh Lâu cũng có, sư muội sợ là ham chơi quên rồi?"
"Hì. . ."
Vẻ mặt Từ Linh xấu hổ, nàng quên thật.