Tân Bạch Xà Vấn Tiên

Chương 19: Dưới Núi



Ở tại núi đồi nhỏ nơi nào đó dưới Hoa Sơn.

Bạch xà cuộn thành một cuộn không nhúc nhích trên đỉnh núi, chạy không thoát chỉ có thể chấp nhận, dưới tình huống đối mặt thiên kiếp không cách nào tránh né chỉ có liều chết vật lộn với nhau, liều qua trời cao biển rộng không đấu lại thì phải chết, ngay cả về làm lính mới thôn doanh cũng không được.

Tầng mây đen đỉnh đầu quay cuồng phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ hạ xuống.

Từ Linh có chút sợ hãi mắt nhìn bầu trời, cho dù là tinh quái cấp thấp độ kiếp cũng không phải dễ đối phó, thiên uy nồng đậm phảng phất đang cảnh cáo mỗi một tu sĩ đang muốn nghịch thiên.

Kiến chuột điên cuồng dọn nhà rời xa trung tâm gió bão, chim thú đã sớm chạy cái không thấy hình bóng.

Gò núi lân cận có thêm mấy lều vải, Từ Linh và các nữ đệ tử ở trong lều vải, ăn chút điểm tâm ngọt nướng chút thịt tư thế y như đi chơi xuân, một mình Dương Mộc ngồi thiền trên cây, mấy nam đệ tử khác hoặc tìm chỗ ngồi thiền tu hành hoặc hoạt động bốn phía, dưới núi kỳ thật vẫn rất náo nhiệt, nhất là bên đường thông hướng Hoa sơn có một trấn nhỏ không khác thế tục, mọi thứ ăn uống vui đùa đều đủ cả.

Dị thường trên bầu trời dẫn tới chú ý rất nhiều người. . .

Một hàng năm sáu tu sĩ thi triển khinh công đi tới gò núi lân cận, nhìn thấy Bạch xà bất động trên đỉnh núi cũng nhìn thấy những đệ tử Thuần Dương Cung kia.

Bọn họ thuộc về tổ chức chuyên môn bắt giữ hoặc là săn giết yêu thú, thường làm nhất chính là tìm kiếm yêu thú độ kiếp sau đó sẽ chờ cơ hội nhặt chỗ tốt.

"Sư huynh, Bạch xà kia rất hiếm thấy, sau khi độ kiếp bắt lại nhất định có thể bán được giá tiền rất lớn."

Tu sĩ nào đó rất vui, bán được giá đắt bọn họ cũng có thể cầm được trích phần trăm, yêu thú độ kiếp phổ biến nhưng Bạch xà rất khó gặp, nhất là cái vảy trắng mịn nhẵn như ngọc, hiếm thấy.

Loading...
"Kỳ lạ, yêu thú lại dám tới bên dưới Hoa Sơn độ kiếp, nếu không phải chúng ta đi ngang qua cũng sẽ không nhìn thấy, còn có những đệ tử Thuần Dương Cung kia đang làm gì?"

"Sẽ không phải là cũng muốn nhân cơ hội bắt yêu thú chứ?"

"Không giống lắm."

Bên trong có một tu sĩ trẻ tuổi thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi giơ tay lên ngăn cuộc thảo luận lại, nhìn về phía Bạch xà mặt lộ ra vẻ mặt tham lam, lại không hiểu nhìn về phía đệ tử Thuần Dương Cung, suy nghĩ một chút, một thân một mình đi đến chỗ của đám người Từ Linh.

Hai mắt Dương Mộc mở ra mặt không hề cảm xúc nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng bay xuống đứng trước người Từ Linh.

Một đám nữ tu Từ Linh mắt nhìn mấy tu sĩ kia cũng không có phản ứng lại, có Dương Mộc đi can thiệp là đủ rồi, còn có người dám gây rối ở chỗ này thì càng không khả năng, mặc dù là dưới núi nhưng vẫn là địa bàn Thuần Dương Cung, Thuần Dương cung có địa vị gì ở tại Tu Tiên giới thì cũng không cần phải nhiều lời.

"Chư vị đạo hữu Thuần Dương, tại hạ Trịnh Dũng chuyên tới nơi đây để hàng yêu trừ ma, từng gặp chư vị."

Trịnh Dũng hòa hòa khí khí, khiến người ta không tìm ra khuyết điểm, thật đáng tiếc, đứng đối diện gã chính là Dương Mộc mặt băng sơn vạn năm, Dương Mộc chỉ là dùng một loại biểu cảm xem thường mà nhìn Trịnh Dũng.

Ý tứ biểu cảm kia rất rõ ràng, ý là dưới núi Thuần Dương cung ta còn cần đến các ngươi đến hàng yêu trừ ma?

"Rắn là của Thuần Dương cung ta."

Nói xong, hai mắt Dương Mộc nhắm lại.

"A? Như vậy à, không biết có thể có thể chuyển nhượng cho chúng ta, giá trị một tấm da rắn thượng hạng. . ." Không đợi nói xong.

"Cút."

Nhàn nhạt phun ra chữ cút, ngạo mạn tới cực điểm.

Trịnh Dũng sững sờ, ngay sau đó trong lòng tuôn ra lửa giận u ám, từ lúc nào mà Thuần Dương Cung bắt đầu nuôi yêu thú? Hẳn là tiểu tử này lừa gạt ta? Tuổi còn nhỏ cũng dám miệt thị lão tử! Trong lòng âm thầm bay lên suy nghĩ muốn động thủ giết người, quanh năm trà trộn Tu Tiên giới ai mà chưa từng giết người.

Có lẽ là sát ý của gã quá rõ ràng, Dương Mộc mở mắt lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Dũng, bảo kiếm sau lưng mơ hồ loong coong kêu.

Toàn thân Trịnh Dũng căng thẳng, vội vàng thu hồi suy nghĩ.

"Vậy không quấy rầy chư vị, tại hạ cáo từ."

Trước khi trở mặt Trịnh Dũng mau chóng rời đi, bất kể là thật sự muốn động thủ hay là làm dáng một chút cũng không thể quá mức rêu rao, nơi này là phạm vi Hoa Sơn, nếu thật sự trêu chọc những đại năng Thuần Dương kia thì đừng nói chỗ dựa sau lưng có thể bảo vệ mình, làm không cẩn thận thì đến chỗ dựa sau lưng cũng phải bị người ta nhổ tận gốc.

Trở lại bên cạnh đồng bọn, vẻ mặt Trịnh Dũng rất khó coi.

"Lão đại, những tên mũi trâu muốn nhúng tay vào sao?"

"Đừng hỏi quá nhiều, đi!"

Nơi xa mắt lạnh Dương Mộc nhìn mấy tu sĩ kia biến mất, không biết nên nói những người này gan lớn hay là nói bọn họ ngốc, ngay cả xà yêu của một trong ngũ tử đại năng Thuần Dương nuôi cũng dám nghĩ đến, xem ra Thuần Dương Cung đã rất lâu chưa từng xuất hiện trên thế gian.

Bên kia, Trịnh Dũng mang theo mấy đồng bọn đi tới dưới thôn trấn Hoa Sơn, đi vào một nhà trọ, đẩy cửa phòng ra nhìn thấy một người trẻ tuổi đẹp trai chừng hai mươi tuổi.

"Lâm sư huynh , sắp độ kiếp bên kia chính là một con bạch xà yêu, thế nhưng. . . đám mũi trâu Thuần Dương canh giữ không cho chúng ta làm việc, còn nói là yêu thú bọn họ nuôi, có điều là một đám nhóc mà thôi, Lâm sư huynh, không bằng chúng ta. . ." Tay Trịnh Dũng làm động tác vạch ngang cổ.

Mặt người tuổi trẻ kia lộ vẻ mỉm cười giễu cợt nhìn về phía Trịnh Dũng.

"Ngươi không sợ chết?"

"Ta. . . Ta. . . Ta cũng không đề cập tới nữa." Trán Trịnh Dũng đổ mồ hôi lạnh.

"Không dám? Hừ, tại sao không động thủ? Đến ngươi cũng dám động thủ thì khẳng định là đệ tử trẻ tuổi tu vi không cao, ngươi muốn giết bọn họ chỉ là vì trút giận, mà ta thì càng nghĩ đến công pháp bí tịch trên người bọn họ hơn, ai chẳng biết công pháp Thuần Dương thiên hạ đệ nhất, ha ha."

Tu sĩ trẻ tuổi giống như điên cuồng, Trịnh Dũng thừ người ra, gã không nghĩ tới Lâm sư huynh này còn điên cuồng hơn cả mình. . .

Một hàng tu sĩ đi thẳng đến gò núi vô danh kia.

Cầu phú quý trong nguy hiểm không sai, làm người không vì mình, trời tru đất diệt cũng không sai, những người này vì tu hành đã điên cuồng, vì pháp bảo vì đan dược vì công pháp dùng bất cứ thủ đoạn nào, còn thiên lý, mạnh mẽ tức là thiên lý, sống mới có thể nắm giữ tất cả chết thì cái gì cũng bị mất, người bước lên con đường tu hành càng thêm trân quý tính mạng, hoặc là nói không có mấy ai có suy nghĩ bình thường.

Tu hành vốn là nghịch thiên mà đi tranh một con đường sống, hiện tại tu sĩ trẻ tuổi họ Lâm này chính là đang tranh một tia số mệnh kia, bất kể thành công hay không tương lai cũng sẽ không hối hận.

Nhưng mà, ám toán đệ tử nòng cốt ngoài sơn môn Thuần Dương cung thì quả thật có chút. . .

Sơn môn, đệ tử cao cấp nào đó của Thuần Dương Cung đang ngồi thiền trầm tư mặc tưởng thậm chí có chim chóc đậu lên trên đầu cũng không nhúc nhích chợt mở hai mắt ra nhìn về phía dưới núi, thân hình thoắt một cái biến mất tại chỗ, chỉ lưu bị chim chóc kinh sợ vỗ cánh bay đi.

Một đạo kiếm quang cắt ra bầu trời, ngự kiếm phi hành.

Gò núi.

Bạch xà đã không nhúc nhích ba ngày, đỉnh đầu mây đen trở nên đen như mực, ép tới người thở không nổi, Bạch xà ngủ say rất lâu thức tỉnh, rõ ràng thiên kiếp lại sắp tới.

Bởi vì đặc thù cấu tạo thân thể nên khi loài rắn ngủ con mắt vẫn mở to, đám người Từ Linh vẫn cho là Bạch xà đang tích cực tu luyện tăng cao tu vi, thật ra thì sự thật là đang ngủ, mắt rắn có một lớp biểu bì trong suốt bảo vệ nhãn cầu, lớp biểu bì sẽ theo lột xác lột đi mọc ra cái mới, loài rắn hoàn toàn không cần nháy mắt.

Đầu rắn nâng lên nhìn về phía bầu trời.

Tuy là hai mắt nhìn không xa nhưng Bạch xà có thể cảm nhận được uy thế, đối mặt sinh tử ngược lại sâu trong linh hồn dã thú hung ác lại thôi thúc khát máu, tránh không khỏi thì dũng cảm tiến tới! Nhất định chết cũng phải để ông trời biết trên mặt đất còn có một con rắn nhỏ bé hèn mọn không sợ chết!

Từ Linh và Dương Mộc nhìn về phía Bạch xà, vừa mới trong nháy mắt hình như Bạch xà không phải là con rắn trắng tham ăn học trộm kia, mà là một con mãnh thú chân chính. .

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv