CHƯƠNG 143: TẤT CẢ ĐỀU DO HÒA LY MÀ RA
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Tuân một đường theo Trưởng Tôn Lăng Vân đến viện, hắn không nói cũng không chủ động bước đến chỗ nàng, chỉ cách nàng mười bước xa, lẳng lặng đi theo mà thôi. Lòng hắn rối loạn một mảnh, đang không ngừng đấu tranh xem có nên chủ động mở lời trước hay không, nếu có thì nói gì trước. Lúc trước cũng là nàng chủ động tìm hắn, thế nên hắn lúc này lúng túng treo đầy mặt.
Khi đi qua nguyệt môn được một đoạn, Trưởng Tôn Lăng Vân đột nhiên dừng bước, đầu hơi xoay nhìn về phía sau, mày liễu cau lại tỏ rõ rất khó chịu. Sau đó lại đầy cao ngạo, không nhìn về phía sau mà thẳng thắt lưng nói: “Không biết Nhữ đại tướng quân đi theo ta có chuyện gì?
Nàng nhìn Yên nhi bên người nói: “Yên nhi về phòng trước chút nữa nương có chuyện cùng ngươi nói.” Tay cũng thả ra.
Yên nhi vừa nghe đó là đại tướng quân lập tức nhãn thần sáng rỡ. Được thả tay, nàng không về phòng như lời nương mà chạy đến trước mặt Nhữ Tuân, ngẩng cao đầu cười tươi tắn hỏi hắn: “Bá bá này là đại tướng quân thật sao?” Trách không được lợi hại như vậy a. Lúc này một màn bắt trộm của Nhữ Tuân lúc nãy lại xuất hiện trong đầu nàng.
Nhữ Tuân hơi gật đầu nhưng lại không đáp. Hắn đang suy nghĩ xem nữ nhi của mình đã biết được thứ gì chưa, lấy tính cách cao ngạo của Trưởng Tôn Lăng Vân sợ là chưa nói. Nhưng lấy tính cách của Nhữ Hinh hắn lại không nghĩ nàng sẽ không nói gì cả.
“Vậy đại tướng quân có phải kết hôn cùng trưởng công chúa không?” Yên nhi lại cao hứng hỏi thêm một câu.
Trưởng Tôn Lăng Vân mím chặt môi xoay người, âm thanh có chút giận dữ nói: “Yên nhi, mau trở về phòng.”
Nhữ Tuân thấy Trưởng Tôn Lăng Vân có dấu hiệu muốn cướp người, hắn khom người lập tức bế nữ nhi lên, hào sảng đáp: “Đúng.” Sẽ không phải đây cũng là do muội muội hắn dạy chứ.
Trưởng Tôn Lăng Vân vốn muốn kéo nữ nhi trở về nhưng lại phát hiện không cách nào làm được, bởi nữ nhi hiện tại đang ngồi trong lòng Nhữ Tuân. Tay nàng nắm chặt thành quyền được ống tay áo dài giấu kín, mắt trừng đôi phụ nữ đối diện.
“Ai nói cùng Yên nhi chuyện này?”
Yên nhi cười híp mắt quay Trưởng Tôn Lăng Vân, tay không ngừng nhẹ vỗ vào nhau, nói: “Là ngũ cô cô nói a, còn có phu tử mọi người đều nói như thế. Nếu là đại tướng quân, vậy nhất định là đại ca của ngũ cô cô rồi!” Mỗi lần đến lớp phu tử sẽ kể một chiến công của đại tướng quân cho mọi người nghe, nàng luôn luôn rất hâm mộ.
Quả thực Yên nhi vẫn chưa biết thân phận thật của Trưởng Tôn Lăng Vân thế nên mới hỏi ra câu này. Hắn đã từng cho người đến đây điều tra, nhưng quả thực ra không ra chút gì. Xem ra chút nữa có thời gian phải đến hỏi muội muội rồi.
Yên nhi lại ôm lấy cổ Nhữ Tuân, lúc lắc đầu nhỏ nhìn tới nhìn lui sau đó lại buồn bã thán: “Nếu có cha như đại tướng quân thì tốt biết mấy.” Đám người kia cũng không dám trêu nàng không có cha nữa.
Nhữ Tuân thấp giọng, thả mềm cơ mặt đầy dụ dỗ nói: “Vậy Yên nhi liền có thể gọi.” Sau đó mắt len lén quan sát sắc mặt đỏ bừng của Trưởng Tôn Lăng Vân đứng ở đối diện không xa.
“Thật sao?” Yên nhi mắt sáng rỡ hỏi lại.
“Thật!”
“Không được!”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, một cao hứng một tức giận hòa cùng một chỗ làm náo cả một viện tử. Nhữ Tuân nhướng mày, không nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân, chỉ nhìn nữ nhi của mình. Nàng hệt như Nhữ Thành Sở vậy, đều là muốn có cha nương, nên hắn không tin dỗ không được nàng.
Yên nhi quay đầu nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân một mắt, sau lại xị mặt sắp khóc vùi vào trong hõm vai của Nhữ Tuân làm nũng: “Nương không cho phép người ta gọi.”
Âm thanh nghẹn ngào khiến tim của Nhữ Tuân có chút nhói. Hắn đưa tay vỗ vỗ lưng nàng: “Ta cho phép là được.” Mắt hắn cụp xuống nhưng thể hiện ra tâm trạng của bản thân ở mấy năm nay.
Trưởng Tôn Lăng Vân thả đôi môi mím đến trắng bệch ra, âm thanh như hòa hơn rất nhiều: “Đại tướng quân là người đã có gia thất, Yên nhi không được nháo như vậy, mau trở về đây.”
Yên nhi nghe được lập tức ngẩng cao đầu lên, âm thanh cũng có chút cao, mặt đầy nghi vấn hỏi: “Đúng ha! Vậy vì sao lại đến đây một mình, trưởng công chúa đâu?”
Nhữ Tuân có chút ngơ ngác, không phải lúc nãy còn buồn bã sao, sao lại thay đổi nhanh như vậy? Bất quá biểu tình này rất quen, rất giống nàng. Hắn khẽ cười nói: “Nàng bỏ đi rồi, ta tìm bấy lâu vẫn tìm không được.”
Yên nhi hơi cau mày suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vì sao lại bỏ đi?” Nàng được biết trưởng xcông chúa rất xinh đẹp chỉ là. . .
Nhữ Tuân muốn nói, Trưởng Tôn Lăng Vân lại trước một bước cướp lời: “Là do hòa ly.”
Nhữ Tuân gật đầu phụ họa nàng. Rõ ràng bọn họ do hòa ly mới tách ra cơ mà.
Yên nhi cũng không có nghi vấn vì sao bọn họ biết, bởi chuyện của đại tướng quân mọi người đều có thể bàn, nên nếu nương hâm mộ đại tướng quân như mình thì cũng không có gì đặc biệt. Chuyện của đám người lớn nàng cũng nghe không có ít, mỗi lần tan học cùng nương đi bộ về thuyền đều sẽ nghe được không ít chuyện.
“Vậy nhất định là trưởng công chúa điêu ngoa nên mới có kết quả kia rồi.” Thế nên nàng đột nhiêu bỉu môi nói ra một câu.
Trưởng Tôn Lăng Vân ôm ngực tức đến thiếu chút nữa thổ huyết. Nàng cư nhiên bị nữ nhi nói như vậy, lại không có thể nào phản bác được.
Nhữ Tuân cười ra tiếng, chân hắn từng bước từng bước bước đến chỗ Trưởng Tôn Lăng Vân đứng, vừa hỏi Yên nhi: “Là người nào nói cho Yên nhi biết a?”
“Chẳng phải mọi người đều nói trưởng công chúa kiêu ngạo điêu ngoa sao? Còn có người nói, trưởng công chúa mắt quá cao nên lựa tới lựa lui vẫn tìm không được phò mã, cuối cùng đại tướng quân thương tình hốt về nhà làm nương tử. Nhưng cũng có người nói đại tướng quân căn bản không muốn thú mà bị hoàng thượng bức hôn đấy. Chỉ là không biết bên nào đúng bên nào sai, Yên nhi đã thấy bọn họ bất đồng ý kiến lao vào đánh nhau rồi. Yên nhi thường xuyên nghe mọi người nói như vậy a.” Yên nhi lại ngây thơ đáp trả, cũng không quên khen nương nhà mình: “Nào có dịu dàng như nương của Yên nhi.”
Trưởng Tôn Lăng Vân lại được câu này dỗ ngọt. Lúc nãy đâm nàng một cái giờ lại hôn một cái, nha đầu này!
Nhữ Tuân dừng bước bên cạnh Trưởng Tôn Lăng Vân, mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nương của Yên nhi ta không biết, nhưng trưởng công chúa a, nàng không những điêu ngoa đanh đá còn ngang ngược không nói đạo lý nữa.”
“A!” Yên nhi mở to cặp mắt sáng trưng chờ nghe kể chuyện.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trưởng Tôn Lăng Vân giờ đây rất muốn giết người, lại không tiện phát tác trước mặt nữ nhi. Nàng luôn dạy nữ nhi phải hiền lương thục đức như mẫu hậu, thiên vạn lần không được để như nàng vậy.
Nhữ Tuân quan sát nàng một hồi lại tiếp tục nói: “Nhưng nàng rất tốt bụng, Yên nhi tuyệt không nên nghe người khác nói xấu nàng, biết không?”
“Nhưng nương từng nói a, nữ nhân không nên bỏ nhà đi, trưởng công chúa chẳng phải bỏ nhà đi sao, làm sao có thể tốt được.” Yên nhi lắc đầu bày thái độ không tin tưởng.
Lại một cái tát tai vô hình vào mặt khiến mặt của Trưởng Tôn Lăng Vân vừa nóng vừa đỏ. Nàng chôn thấp mặt xuống không nói gì. Bởi nàng không muốn nữ nhi sẽ có kết quả như mình nên mới dạy như vậy, không ngờ đến hôm nay lại thành ra thế này.
“Chẳng phải lúc nãy đã nói là do hòa ly sao? Nàng do hòa ly mới bỏ đi.” Nhữ Tuân lập tức giải thích, cũng không quên nói thêm: “Lúc đó là do ta không tốt xử lý không chu toàn nên mới thành cục diện này, thế nên ta mới phải đi tìm nàng trở về a.”
Nghe hệt như là nói với Trưởng Tôn Lăng Vân vậy, là nói với nàng hắn biết sai rồi.
“Thế đã tìm được chưa?” Yên nhi lại hiếu kỳ truy vấn.
“Tìm được rồi, nhưng nàng lại không tha thứ cho ta.” Nhữ Tuân rất bất đắc dĩ lắc đầu thán.
Yên nhi hừ một tiếng rất mạnh liền nói: “Vậy liền bỏ đi không nên tìm nữa, người ta cho mặt mũi như vậy còn không biết tận dụng.” Thấy nương trừng mắt nhìn mình, nàng lại nói: “Yên nhi nào có nói sai, nương chẳng phải thường dạy người ta đã biết lỗi thì phải tha thứ sao? Quay đầu là bờ mà!”
Nhữ Tuân có chút cao hứng, xề gần Trưởng Tôn Lăng Vân khẽ hỏi: “Thật không?”
Trưởng Tôn Lăng Vân bị đôi phụ nữ nhà này chọc đến không nhẹ, phảng phất có khói bóc trên đầu. Đột như bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn cùng khí tức nóng bỏng, mà gió lại mang theo một trận hương khí của hắn vào mũi nàng, khiến tâm nàng vốn đã nguội lạnh nay đột nhiên như hồi sinh vậy.
Nàng không muốn tiếp tục ở nơi này đôi co nữa, càng tiếp tục e là người chịu thiệt cũng chỉ có nàng mà thôi. Nàng vươn tay muốn kéo Yên nhi trở lại.
Chỉ là không thành công, bởi Yên nhi ôm Nhữ Tuân rất chặt, căn bản sẽ không để người khác dễ dàng tách ra được. Cảm giác có cha là nàng muốn đã lâu, nay đột nhiên có người cho nàng gọi cha lại còn là đại tướng quân mà nàng ngưỡng mộ nữa chứ, nào ngu mà buông tay được.
Nhữ Tuân cũng giữ nữ nhi rất chặt Trưởng Tôn Lăng Vân căn bản không lay động được dù chỉ một chút, thế nên tức giận nói: “Yên nhi, mau thả đại tướng quân xuống.”
Yên nhi như là không nghe một dạng, nàng nhân cơ hội này bắt lấy tay Trưởng Tôn Lăng Vân áp lên mặt Nhữ Tuân nói: “Nương ta tốt hơn trưởng công chúa rất nhiều, đại tướng quân cũng nên suy nghĩ một chút.”
Bàn tay mềm mịn lại có chút nóng áp lên mặt khiến Nhữ Tuân ngây người nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân rất lâu nói không được lời nào. Mà Trưởng Tôn Lăng Vân cũng ngốc lăng đứng đó nhìn chằm chằm hắn.
Có lẽ là do tình cảm trong lòng, ngón tay cái của nàng khẽ động, nhẹ nhàng ma sát lên làn da rám nắng trên mặt hắn, ánh mắt cũng như hòa đi rất nhiều, phảng phất còn có thể thấy được lệ quang. Nhữ Tuân đứng đó để mặc nàng, ánh mắt đầy nhớ nhung nhìn thẳng đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng.
Đến khi nghe Yên nhi cười khúc khích nói: “Có phải vậy không?” Trưởng Tôn Lăng Vân hồi thần mạnh rút tay về.
“Nương về phòng trước, Yên nhi còn có rất nhiều bài tập để làm, không nên quá ham chơi.” Nói xong nàng xoay người nhanh chóng ly khai.
Nhữ Tuân nhìn cửa phòng của nàng khép lại mới bế Yên nhi ra khỏi viện. Đôi phụ nữ vừa đi vừa nói gì đó cười khanh khách không dứt.