CHƯƠNG 142: BAO CHE KHUYẾT ĐIỂM
Tác giả: Luna Huang
Qua đi hơn một tháng, Nhữ Hinh cùng Yên nhi rất là thân cận, nên nàng cũng biết được Yên nhi muốn gì. Nhưng nhìn dáng vẻ đó của Trưởng Tôn Lăng Vân, nàng cũng biết bản thân nói gì cũng không phải rồi. Mỗi khi nàng nhắc gì đến đại ca nàng ta cũng sẽ lảng sang vấn đề khác. Thế nên đến giờ phút này đây, nàng vẫn chưa nói được gì cả.
Hôm nay Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở hoa viên nhấm nháp trà thơm của Giang Nam, Nhữ Hinh đứng ở phía sau vì hắn bóp vai.
“Phu quân, chàng nói xem có phải tỷ tỷ phải lòng nam nhân khác rồi không?”
“Không đâu, hoàng tỷ cố chấp như thế mà!”Trưởng Tôn Tề Duyệt thập phần khẳng định nói. Hắn tận ba đời vẫn bám lấy nàng, mà hoàng tỷ so với hắn còn cố chấp hơn, hắn mới không tin nàng mau chóng từ bỏ như vậy.
Vừa lúc Nhữ Hinh muốn há mỏ nói gì đó thì hạ nhân bẩm báo Nhữ Tuân đến. Nàng lập tức ngây ngốc nhìn hắn hỏi: “Chàng báo?”
“Là công vụ.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch mép đầy gian xảo nói. Ý nói rõ, Nhữ Tuân đến đây là giúp hắn bắt gian thương, tuyệt không phải hắn báo tin. Hắn muốn giúp đỡ, nhưng lại viện cớ công sự, đây cũng chính là để Trưởng Tôn Lăng Vân không thể trách hắn được.
“Nghĩ không ra chàng quỷ quái như vậy.” Nhữ Hinh đấm một cái vào vai hắn rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. “Nhưng là vẫn chưa nói cho tỷ tỷ biết, có khi nào. . .”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lời còn chưa hết đã thấy Nhữ Tuân đạm mạc bước vào. Đương nhiên hắn cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại vô cùng khách sáo, đưa tay mở hắn ngồi ở ghế đối diện mình. Nhữ Hinh châm cho hắn một tách trà: “Đại ca đường xa mệt mỏi, vì sao chỉ đi có một mình a? Những người khác đâu?” Những người khác là đang nói đến đám binh sĩ.
“Ta trước đến xem tình hình, những người khác vài ngày nữa sẽ đến.” Nhữ Tuân điềm đạm đáp, nhận ly trà từ Nhữ Hinh khẽ nhấp.
Hắn là tìm hạ lạc của Trưởng Tôn Lăng Vân, biết rõ nàng muốn giấu tung tích, thế nên hắn tới một mình trước mới tìm được. Nếu là bày ra một thế trận lớn sợ từ xa nàng biết đã sớm tránh đi nơi khác rồi.
Lúc này Yên nhi từ ngoài chạy ùa vào ôm lấy Trưởng Tôn Tề Duyệt khóc lóc: “Hoàng cữu cữu, Yên nhi gọi ngươi là cha được không?”
Nhữ Tuân có chút kinh ngạc nhìn tiểu nữ hài mới chạy vào. Chỉ là mặt nàng chôn vào lòng Trưởng Tôn Tề Duyệt nên hắn không thấy được. Chỉ là ba từ ‘hoàng cữu cữu’ kia khiến hắn suy nghĩ rất nhiều, rồi lại rất nhanh từ bỏ. Hắn nhớ hoàng thất có một công chúa cũng gả đến đây.
“Làm sao có thể!” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn qua Nhữ Tuân lại đáp Yên nhi. “Ta là hoàng cữu cữu của Yên nhi làm sao có thể gọi lung tung như vậy được.”
Yên nhi ngẩng đầu, gương mặt tràn đầy ủy khuất, mắt long lanh nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt, “Nhưng Yên nhi không có cha, bọn họ đều nói Yên nhi như vậy. Yên nhi không muốn đi học nữa.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt tức giận, vỗ bàn một cái: “Là kẻ nào to gan như vậy, nhất định phải đánh cho một trận để lần sau không dám nữa.” Dám chọc chất nữ của hắn như vậy, đúng là lớn gan a.
Nhữ Hinh vốn đang trầm tư bị một cái vỗ bàn đó của Trưởng Tôn Tề Duyệt khiến cho giật nảy mình. Nàng đưa tay đánh vào bả vai hắn một cái, trách: “Chàng dạy hài tử như vậy sao? Sao hỡ chút là đánh người vậy?”
“Ngũ cô cô. . .” Yên nhi lại chạy đến ôm lấy Nhữ Hinh làm nũng.
Nhữ Tuân lại kinh ngạc một lần nữa. Là hài tử nhà ai sao gọi lạ như vậy? Hắn nhìn vào tiểu nữ hài không rời mắt. Nhưng đây cũng để hắn nhớ Nhữ Thành Sở rồi. . .Chỉ là hắn vẫn chưa tìm được nàng.
Nhữ Hinh lại bất bình lên tiếng, “Loại người như vậy nhất định phải ám chỉnh đến chết.” Nữ hài không nên động thủ động cước, nhưng động não vẫn là có thể chấp nhận được.
Yên nhi bĩu môi gật đầu, nàng lấy tay dùng sức lau nước mắt: “Vẫn là hoàng cữu cữu cùng ngũ cô cô hiểu Yên nhi nhất. Đám người đó dám bảo Yên nhi không có cha, còn nói Yên nhi đừng đến lớp nữa tránh ảnh hưởng bọn hắn.”
Lúc trước nàng đâu dám nhắc đến cha trước mặt nương. Nhưng từ lúc hoàng cữu cữu tam cô cô đến nàng lập tức được tự do ngôn luận. Muốn nói lúc nào thì nói, nương cũng chẳng có thể làm được gì nàng.
Nhữ Tuân nghe vậy cũng nổi lửa theo, thế là hắn nói: “Vậy là không được rồi, nên mang phụ mẫu đám người đó ra đánh một trận. Quản giáo hài tử không nghiêm là lỗi của bọn họ.” Là nhà nào dạy dỗ hài tử không tốt như vậy?
Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Hinh không hẹn cùng mục trương khẩu ngốc nhìn Nhữ Tuân chằm chằm. Đây là hắn còn chưa biết Yên nhi là nữ nhi của hắn a, nếu hắn biết sẽ còn gây thêm chuyện gì nữa.
Yên nhi nghe vậy cũng nhìn về phía Nhữ Tuân, âm thanh tràn đầy ngạc nhiên nói: “A, là bá bá này sao?”
Đây là lúc nãy nương đón nàng tan học xong liền để nàng một mình trở về phủ trước. Không ngờ trên đường gặp phải hắn, lúc đó hắn đánh một tên cướp rồi kéo đến nha môn. Nàng cùng hắn còn nói vài lời nữa, nếu là có hắn giúp nàng chẳng phải đánh đám người kia sẽ dễ dàng hơn sao? Lại nói hắn ngồi đây a, vậy chính là quen biết với hoàng cữu cữu bọn họ rồi.
Nhữ Tuân nhìn thấy Yên nhi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vừa chia tay lúc nãy giờ lại gặp lại rồi. Chỉ là hắn còn chưa kịp nói gì đang nghe giọng nữ mang theo chút trách móc từ xa truyền đến.
“Các ngươi a, chỉ biết chìu hư nàng. Hỏi nàng xem sáng giờ đánh bao nhiêu người rồi.” Là do đám người Nhữ Hinh vì bức xúc mà âm thanh có chút cao nên ở phía xa Trưởng Tôn Lăng Vân đã nghe được. Chỉ là không lưu ý trong phủ có thêm một người mà thôi.
Yên nhi nghe được âm thanh vội chạy đến ôm lấy thân ảnh kiều tiếu vừa xuất hiện. “Nương a!”
Trưởng Tôn Lăng Vân cau mày không vui véo véo cái mũi của Yên nhi. Nha đầu này, làm sao lại giống hắn như vậy cơ chứ, hỡ chút là đánh người thôi. “Ngươi còn dám đi tìm đồng tình a.”
Lúc nãy nàng còn phải mang không ít lễ vật đi bồi tội với nhân gia a. Đánh người còn nặng tay như vậy nữa.
Nhữ Tuân nhìn Trưởng Tôn Lăng Vân không chớp mắt. Giờ hắn đã hiểu lý do Trưởng Tôn Tề Duyệt gọi hắn đến rồi. Bất quá muốn gọi nàng lại không biết nên gọi thế nào cho phải. Nếu gọi công chúa liền để nàng có cơ hội chỉnh mình, nếu gọi tên thì là quá phận. Còn nữ hài kia nữa. . .
“Hoàng tỷ nói thế là có ý gì?” Trưởng Tôn Tề Duyệt bày ra thái độ bình thản, xem như bản thân thập phần không biết gì nói. Ở đây bao lâu hắn thừa biết rõ tính cách của Yên nhi, một nửa thừa hưởng của hoàng tỷ một nửa lại là của Nhữ Tuân nên mới hoạt bát hiếu động như vậy.
“Muội cảm thấy Yên nhi hoạt bát như vậy là rất tốt, không nên yếu đuối để người khác khi dễ được.” Nhữ Hinh cũng không đồng ý với cách làm của Trưởng Tôn Lăng Vân.
Trưởng Tôn Lăng Vân ngồi xổm người xuống, vừa giúp nữ nhi chỉnh lại tóc, vừa nói: “Nữ nhi gia không nên phá phách như vậy, Hinh muội từ bao giờ tán thành những cách làm này a?”
Chính vì lúc trước nàng cũng hoạt bát như vậy, tự ý xuất cung mới gặp được Nhữ Tuân, sau đó tạo ra kết cục như ngày hôm nay. Nếu như nàng không hoạt bát vậy mọi chuyện có lẽ sẽ khác rồi. Thế nên nàng không muốn nữ nhi giống như nàng vậy, đến cuối cùng không còn gì cả. Thế nên nàng không muốn nữ nhi cũng như nàng, vẫn là giáo nữ nhi theo các thiên kim khuê các vẫn tốt hơn.
Thoại âm vừa rơi, nàng ngẩng đầu. Đúng lúc thấy được Nhữ Tuân đang ngồi đó nhìn mình. Mau chóng thu hồi tầm nhìn nàng cúi đầu nắm tay Yên nhi nói: “Ta mang Yên nhi về viện trước.” Dứt lời lập tức rời đi.
Yên nhi nhìn nương hôm nay rất lạ, rồi lại nhìn sang ba người ngồi đó như là rất không nỡ rời đi. Chỉ là mỗi lần nương nắm tay nàng kéo đi như vậy, nhất định là không thể thay đổi được rồi.
Nhữ Hinh nhìn đại ca đang ngồi ngây ngốc một bên, đẩy hắn một cái: “Còn không mau đuổi theo?”
Nhữ Tuân vốn đang nghĩ xem nữ hài kia có phải là của mình hay không thì bị đẩy. Hắn hồi thần không nhìn đến người nào lập tức chạy theo.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh chống cằm nhìn theo phương hướng ba người ly khai, như có như không hỏi:
“Phu quân!”
“Ân?”
“Chàng nói xem, lần này có thành công không?”
“Có hay không thì không biết, chỉ biết tối này hoàng tỷ nhất định tìm ta tính sổ.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng lên, bế Nhữ Hinh trong lòng nhướng mày hỏi: “Nàng nói xem, vi phu vì nàng như vậy có phải nàng cũng nên an ủi một chút không?”
“Đó rõ ràng là giúp đại ca, chàng đến tìm hắn lãnh thưởng đi.” Nhữ Hinh phì cười xua đuổi.
“Những vẫn là gián tiếp giúp nàng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt áp mặt vào hõm vai, hít vài hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người nàng, “Vi phu vẫn muốn nàng thưởng.”
“Không đứng đắn chút nào.” Nhữ Hinh bĩu môi trách hắn. Chính sự trước mắt không lo, toàn nghĩ thứ gì trong đầu.