Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 4.1



TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 4.1

Đương kim thiên tử nước Đại Hy Thành Quân là một vị thiên tử trẻ tuổi, bởi vì phụ vương thiên tử của hắn một đời phong lưu, cho nên sau khi ông cưỡi hạc về trời thì ngoài việc để lại cho hắn cả giang sơn rộng lớn, còn để lại rất nhiều tỷ muội chưa được gả đi.

Hậu cung của ông già hắn từng có hơn ba ngàn giai nhân, đều là những nữ nhân của lão phụ vương hắn, hiện giờ hậu cung của hắn cũng có ba ngàn giai nhân, nhưng đều là những nữ nhân hầu hạ những nữ nhân của phụ vương hắn, cùng với những nữ nhân do những nữ nhân của phụ vương hắn sinh ra.

Nửa đêm nằm ngủ vắt tay lên trán, Thành Quân luôn cảm thấy bản thân là một hoàng đế vô cùng bi thảm. Hắn tiếp quản giang sơn của lão phụ vương, phải chăm lo cho hàng vạn thần dân, từ nhỏ hắn đã học cách để làm một hoàng đế, chỉ điều này thôi hắn đã cảm thấy rất khó khăn rồi. Thế mà vị lão sư dạy hắn làm hoàng đế không hề dạy cho hắn cách làm thế nào để có thể nuôi nấng đám nữ nhân do tiên hoàng để lại. Cho nên hắn bèn tìm cách gả hết bọn họ đi, một ngày gả một đám thì cũng phải gả gần nửa năm.

Chuyện này còn chưa nói, dân gian còn có mấy người không sợ chết dám chế ra mấy khúc hát viết về cái món nợ phong lưu mà lão phụ vương để lại cho hắn: "Lão quạ hót trên cây, công chúa chạy khắp sân, thiên tử ngày ngày khổ, nét sầu hiện trên trán, muội muội cả trăm người, lúc nào mới gả hết, hồi môn ba ngàn đài, quốc khố cũng hết sạch."

Vì thế cứ mỗi lần Thành Quân nhìn thấy các vị công chúa thì lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, so với những muội muội do các bà mẹ kế của hắn sinh ra thì Thành Ngọc hay các quận chúa trong tông thất hắn vẫn thấy thuận mắt hơn nhiều. Các công chúa của bổn triều, hơn nửa đều chỉ là hư danh.

Thế nhưng phàm là việc gì cũng có ngoại lệ. Công chúa Thập Cửu Yên Lan chính là một ngoại lệ của hoàng gia, đến cả vị thiên tử Thành Quân trước nay đều không có hảo cảm với các vị công chúa muội muội, thì đối với Yên Lan cũng có một cái nhìn khác.

Thập Cửu công chúa Yên Lan sinh ra không giống bình thường. Nói về năm công chúa Yên Lan hạ sinh, Vương triều Đại Hy đang chịu thủy tai liên miên, nước trên núi đổ xuống, sông hồ tràn ngập nước, thậm chí còn có một trận đại hồng thủy đổ vào thành Bình An. Nhưng khi Thập Cửu công chúa vừa cất tiếng khóc đầu tiên chào đời, thì trận mưa lớn dai dẳng đột nhiên dừng bặt, thủy tai cũng không cần trị mà tự thối lui. Mà đợi đến khi Yên Lan công chúa lên ba bốn tuổi bắt đầu làm quen với chuyện học tập, thì đều có thể tạo ra những tác phẩm khiến cho người ta kinh ngạc không thôi. Ví dụ như Yên Lan công chúa thích vẽ, năm sáu tuổi đã có thể vẽ ra một bức tranh về thiên cung, quốc sư đương triều Túc Cập mở ra xem, thì tán thưởng quả đúng là giống thiên cung thật, từ đó có thể chứng minh Yên Lan công chúa đúng thật là một người có tiên duyên, tiên đế ban cho nàng danh hiệu là Thái An, phong nàng là bảo bối cát tường của quốc triều.

Yên Lan có phúc, nhưng cũng không hoàn toàn có phúc, sau khi ra đời không quá một năm thì mẫu thân tạ thế, đây là điều không có phúc thứ nhất. Điều thứ hai là từ khi sinh ra đôi chân có tật, khó có thể đi lại như người bình thường.

Mặc dù mẫu thân của Yên Lan, Liên thục phi mất sớm, thế nhưng gia thế bên nhà ngoại của nàng cũng không thể xem thường. Mẫu thân nàng là muội muội của Trung Dũng Hầu. Vương triều Đại Hy khai quốc hơn hai trăm năm. Hoàng Thái Tổ phong hầu cho Công phủ, Hầu phủ, Bá phủ, từng đời nốii tiếp nhau. Hơn một nửa trong số đó truyền đến đời của Thành Quân đều chỉ còn lại một vỏ bọc tước danh. Nhưng Trung Dũng Hầu thì không như thế, Trung Dũng Hầu phủ triều này xuất hiện một vị đại tướng quân chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đó là đại tướng quân Liên Tống.

Đúng vậy, Thái An công chúa Yên Lan là một vị công chúa không có phụ mẫu, rồi lại có một ca ca bị mắc bệnh sợ muội muội, thế nhưng nàng lại rất có tiếng nói, thực ra là vì nàng có một chỗ dựa lớn, đó là vị biểu ca đại tướng quân của nàng.

Sáng sớm ngày hai mươi tám tháng ba, Liên Tống đưa Yên Lan đến lầu Tiểu Giang Đông uống trà sớm.

Trúc Tự Hiên của lầu Tiểu Giang Đông rất gần với phố Chánh Đông, những gian hàng đối diện với khu phố toàn bày bán những thứ mà học sĩ rất yêu thích như sách hay là bút nghiên trai. Phía sau bút nghiên trai là hồ Phương Du, trên bờ hồ cành liễu phất phơ, giữa hồ có một hòn cát nhỏ, người đời nay gọi nó là Bạch Bình Châu, trên Bạch Bình Châu thỉnh thoảng lại có những con nhạn hoang bay đến vui đùa.

Lầu Tiểu Giang Đông được xây rất cao, trong lầu có Trúc Tự Hiên, là gian nhã các mà ngồi ở đây có thể nhìn thấy được phong cảnh đẹp nhất của khu này. Vì là bảo bối cát tường của Vương triều mà Yên Lan là công chúa duy nhất trong cung có thể tự do xuất cung mà không bị cấm cản. Cho nên Liên Tống cứ vài ngày mỗi tháng sẽ đưa nàng đến nơi đây uống trà sớm. Thiên Bộ nhìn Yên Lan như có vẻ vô cùng yêu thích cảnh vật bốn mùa ở đây, cho nên dứt khoát đặt chỗ ở Trúc Tự Hiên nguyên một năm ba trăm sau mươi lăm ngày.

Vào giờ chính tỵ ba khắc, Liên Tống đang giúp Yên Lan giải trận cờ Trân Lung. Trên đường chợt vang lên ồn ào, tỳ nữ bên cạnh Yên Lan muốn đi đóng cửa sổ lại, nhưng nhìn lại thấy ánh mắt của Liên Tống vẫn rơi trên cửa sổ lại bỗng cảm thấy do dự, Yên Lan nhìn qua rồi lần theo ánh mắt Liên Tống nhìn ra bên ngoài.

Thực ra cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là những thiếu niên vừa trò chuyện rôm rả vừa đi từ con đường phía Bắc đến. Hơn mười cậu thiếu niên, trên đầu buộc băng trán, người khoác áo đồng phục cầu mây, vừa nhìn đã biết đó là đội hình chuẩn bị tham gia thi đá cầu.

Tiểu nhị vừa tới thêm điểm tâm kia chắc hẳn vào làm chưa bao lâu, cho nên không hiểu quy tắc, nhìn thấy ánh mắt của hai vị quý nhân đang chú ý vào đoàn thiếu niên ngoài cửa sổ thì lập tức nhiều chuyện nói:

"Là Nhật Tiến Thập Đẩu Kim."

Tỳ nữ kia đang định quát tiểu nhị, thì bị Yên Lan đưa tay ngăn lại, Yên Lan nhẹ giọng hỏi tiểu nhị: "Nhật Tiến Thập Đẩu Kim là gì?"

Tiểu nhị cuối cùng cũng nhớ đến chuyện phải quan sát sắc mặt của khách, hắn liếc nhìn hai người tỳ nữ trong phòng, vị tỳ nữ hầu hạ tiểu thư hơi thấp kia nhìn có vẻ hung dữ, nhưng vị tỳ nữ theo hầu công tử lại rất dịu dàng. Mà vị tiểu thư kia lúc nói chuyện với mấy kẻ hạ đẳng như hắn giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, tính cách không nghi ngờ gì cũng hẳn là rất tốt. Vị công tử ngồi trước bàn cờ kia, trên tay vẫn đang cầm một con cờ, hắn chỉ nhìn thấy được một bên mặt hắn, nhưng lúc hắn nhiều chuyện cũng chẳng thấy vị công tử đó nói gì, nên cũng nghĩ rằng tính cách của vị này có lẽ cũng rất tốt.

Hắn mới đi đến trước mặt vị tiểu thư kia thi lễ nói: "Bẩm tiểu thư, tiểu thư đây có lẽ là đến từ gia đình đại phú quý, cho nên mới không biết được những thú vui thường ngày của lão bách tính chúng ta. Các phường trong thành Bình An đều có đội cầu mây của riêng mình, Nhật Tiến Đẩu Kim của phường An Lạc và Nhật Tiến Thập Đẩu Kim của phường Khai Nguyên trước giờ vẫn luôn đối đầu với nhau, mấy ngày trước lão đại của Nhật Tiến Thập Đẩu Kim Ngọc tiểu công tử đã trở về kinh thành, mỗi tháng bọn họ đều đến đấu với nhau một trận.

Vừa nhắc đến thần tượng tiểu bá vương Ngọc tiểu công tử, tiểu nhị bỗng hơi ngừng lại: "Từ sau khi Ngọc công tử rời xa kinh thành du sơn ngoạn thủy, Nhật Tiến Đẩu Kim cảm thấy những ngày Nhật Tiến Thập Đẩu Kim không có Ngọc công tử thật nhạt nhẽo, trận đấu mỗi tháng cũng dừng lại. Mấy ngày trước ta nghe nói Ngọc công tử đã trở về kinh thành, ta đoán có lẽ họ cũng đã hạ chiến thư với chúng ta rồi, vì vậy hôm nay có lẽ Nhật Tiến Thập Đẩu Kim là đến ứng chiến."

Yên Lan chau mày, trong giọng nói nhẹ nhàng chứa chút khó hiểu: "Nhật Tiến Đẩu Kim? Là gì? Nhật Tiến Thập Đẩu Kim? Lại là gì?"

Tiểu nhị vỗ đùi: "Nhật Tiến Thập Đẩu Kim là tên đội của chúng ta." Ngay lập tức nhận được một trừng mắt hung dữ từ vị tỳ nữ thấp bé bên cạnh, hắn xem như không nhìn thấy nói tiếp: "Lúc đầu các đội cầu mây đều phải đặt tên, các đội khác đều đặt là mãnh hổ hoặc ác liệt gì đó, chỉ có Ngọc tiểu công tử lão đại của phường Khai Nguyên cảm thấy những cái tên này quá tầm thường, quá nhạt nhẽo, nên đã đặt tên là Nhật Tiến Đẩu Kim, cái tên này nghe hay ho quý tộc làm sao. Nhưng lão đại của phường An Lạc Hồ Thường An chuyện gì cũng muốn chèn ép phường Khai Nguyên, nên đã trộm lấy cái tên đó đi đến hội cầu mây để đăng ký trước, Ngọc công tử thấy thế thì tức giận đổi lại thành Nhật Tiến Thập Đẩu Kim. Nhật Tiến Thập Đẩu Kim, lớn hơn chín lần Đẩu Kim của phường An Lạc." Hắn còn rất thật thà đưa ra chín ngón tay.

Vị công tử nãy giờ chưa hề mở miệng nói một lời nào, lúc này lại phe phẩy quạt nói: "Ngọc công tử trong lời ngươi nói." Tiểu nhị nhìn thấy bàn tay cầm chiếc quạt đen chỉ về phía các thiếu niên đang đi trên đường: "Là vị cô nương đi đầu đó sao?"

Tiểu nhị quay đầu nhìn theo hướng tay chỉ: "Đó là Ngọc công tử của chúng ta." Hắn lập tức hùng hổ nói: "Ngọc công tử của chúng ta tuy rằng rất tuấn tú, nhưng không hề ẻo lả chút nào, sao công tử có thể nói Ngọc công tử nhà chúng ta là một cô nương được chứ? Công tử phải chứng kiến cái dáng vẻ đá cầu mạnh mẽ của tiểu công tử nhà chúng ta mới thấy." Hắn đưa một ngón tay cái lên, vội vã giúp thần tượng mình thành minh: "Nam nhân đích thực. Là nam nhân trong nam nhân. Công tử xem cậu ấy đá một trận cầu thì biết, ngài sẽ không thể không tin trên đời này vẫn có một nam nhân nào nam nhân đến vậy đâu."

Vị công tử đó không nói nữa, đột nhiên bật cười, thu chiếc quạt lại đứng dậy: "Vậy ta đi gặp hắn."

Lúc Ngọc công tử nam nhân trong nam nhân gặp Liên Tống, nàng đang sóng vai với một thiếu niên gầy như gậy trúc nghiêm túc bàn chiến thuật của trận cầu mây: "Tên thủ lĩnh Hồ Thường An này rất tráng kiện, nên ngươi đừng có dùng sức để đấu với hắn ta, mọi người đều là người văn minh, dùng sức mạnh liều mạng làm gì, hôm qua ta có qua Nhật Tiến Đẩu Kim thám thính, ồ đừng có quan tâm ta làm sao để thám thính được bên đó, ta thấy hạ bàn của Hồ Thường An không ổn cho lắm, vả lại... Xin lỗi nhường đường chút..."

Nhưng vị bạch y công tử chắn trước mặt nàng vẫn không có ý nhường đường. Thành Ngọc lập tức chủ động nhường đường, cúi đầu tiếp tục bàn chiến thuật với thiếu niên gậy trúc bên cạnh, nhưng khi vai vừa lướt qua người của vị bạch y công tử bên cạnh, đôi vai đột nhiên bị nắm lấy, hình như nàng bị giữ lại rồi.

Thành Ngọc cảm thấy hơi phiền ngẩng phắt đầu lên, vừa nhìn rõ người vừa nắm lấy vai mình thì nàng kinh ngạc kêu một tiếng: "Liên Tam ca ca."

Tên thiếu niên đứng bên cạnh nhìn thấy lão đại mình dừng bước thì cũng dừng lại theo, nhìn lão đại kinh ngạc gọi vị công tử anh tuấn trẻ tuổi này là ca ca, trong lòng nghĩ đúng là gia đình của lão đại, quả nhiên là ai cũng rất đẹp, cho nên cũng cung kính chào một tiếng: "Liên Tam ca ca."

Thành Ngọc lập tức quay đầu trừng mắt với bọn họ: "Là ca ca của ta, không phải ca ca của mấy người."

(M: chậc chậc đánh dấu chủ quyền nà...)

Đám thiếu niên đó gãi ót, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không ai dám nói thêm câu nào. Thành Ngọc xua tay kêu bọn họ đứng ra xa chút, còn mình thì tự đắm chìm trong tiếng Liên Tam ca ca kia.

Nàng không có ca ca ruột, biểu huynh, đường huynh thực ra cũng chẳng có vài người, với lại nàng cũng không có thân thiết gì với họ, có xưng hô thì cũng chỉ xưng hô theo kiểu xa cách như đường huynh, biểu huynh gì đó. Thân thiết nhiệt tình gọi một tiếng ca ca này thực sự chưa từng thử lần nào. Một tiếng Liên Tam ca ca này, nàng cảm thấy rất mới mẻ, lại thấy có hơi thú vị, cầm lòng không đậu mà gọi thêm một tiếng nữa: "Liên Tam ca ca."

Liên Tống buông vai Thành Ngọc ra, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Gần đây ta không gặp muội ở Lâm Lang các."

Thành Ngọc ngẫm lại, gần đây nàng bận chuẩn bị cho trận đấu, cộng thêm lần trước sau khi Hoa Phi Vụ lập mưu để cưa cẩm Liên Tống ngay trước mặt Diêu Hoàng, Diêu Hoàng cảm thấy cực kỳ tổn thương cho nên hắn muốn để bản thân tự thanh tỉnh ít nhất phải ba tháng, nói rằng trong vòng ba tháng tới không muốn nhìn thấy Hoa Phi Vụ, vì thế Thành Ngọc quả thực lâu rồi cũng chưa từng ghé qua Lâm Lang các.

Nhưng chuyện của Diêu Hoàng và Hoa Phi Vụ cũng một lời khó nói hết, nàng bèn tự tìm một cái cớ cho mình: "Bởi vì muội đang bắt đầu tu tâm dưỡng tánh, cho nên không đến những nơi như thanh lâu tìm lạc thú nữa."

"Ồ." Liên Tống nói: "Ta nghe Hoa Phi Vụ nói, muội nói với nàng ta mỗi tháng nhất định sẽ hẹn ta đến Lâm Lang các tám lần." Đoạn mỉm cười nói tiếp: "Ta vẫn luôn đợi muội đến hẹn với ta."

"Muội nói với Hoa Phi Vụ lúc nào..." Nói đến đây, Thành Ngọc bỗng ngừng bặt. Nàng có hơi hận trí nhớ của bản thân mình rồi.

Nàng nhớ ra mang máng... hình như thực sự có chuyện như thế này.

Hôm đó sau khi từ biệt Liên Tống tại quầy hàng thủ công, nàng đã mang theo tiểu tiên nga bằng ngà đi tìm Hoa Phi Vụ, thuận tiện đến đón Diêu Hoàng luôn, còn nói ra đại khái là nàng đã phụ lại sự phó thác của mọi người, việc này đã bại lộ rồi. Nhưng mà nàng không biết vì sao mình lại nhận Liên Tống làm ca ca. Khi đó Diêu Hoàng rất chi là bình tĩnh mà nhận lấy kết quả này, còn tỏ vẻ bản thân đã biết mọi chuyện sẽ xảy ra như thế. Chỉ có một mình Hoa Phi Vụ tỏ ra thất vọng rất lâu, còn mở một bình rượu hoa quế cất mười năm để mượn rượu giải sầu.

Một người một hoa mượn rượu giải sầu, nàng uống đến mơ mơ hồ hồ, tiểu hoa ánh mắt vừa sáng lên, nói với nàng cái gì nhỉ? Nàng cố gắng nhớ lại lúc đó, Thành Ngọc nhớ lại tiểu hoa hình như nói với nàng cái gì mà: "Ta thực sự không ngờ hoa chủ người có thể làm muội muội của Liên tướng quân, điều này cũng là một chuyện vui, như thế thì ta không phải có thể quang minh chính đại mời ngài ấy đến thanh lâu uống rượu rồi sao? Cứ mời hắn đến Lâm Lang các, sau đó đến tìm ta là được."

Lúc đó nàng không được tỉnh táo, nên đã ngốc nghếch bày tỏ rằng đây đúng là diệu kế, nàng còn rất nghiêm túc bấm đốt ngón tay tính toán rồi trả lời Hoa Phi Vụ: "Tám lần nhé." Nàng lại nghiêm túc hỏi tiểu hoa: "Vì sao lại là tám lần biết không?" Tiểu hoa cũng nghiêm túc trả lời nàng: "Bởi vì tám là con số may mắn."

Tất cả những chuyện ngày hôm đó chợt hiện lên trước mắt, nàng thậm chí còn nhìn thấy Diêu Hoàng ở bên cạnh không dám nhìn thẳng mà phải nhắm mắt lại.

Thành Ngọc nhớ lại tất cả những chuyện kia, cũng không nhịn được mà nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng. Sau đó nàng nghe thấy Liên Tống bình thản nói: "Kết quả là ta đợi muội rất lâu cũng không đợi được, sau đó ta nghĩ, có lẽ muội lại quên mất rồi." Âm thanh hơi lạnh lẽo, tuy đứng cách rất gần nhưng cũng không thể nghe ra được thái độ gì, Thành Ngọc theo bản năng cảm thấy không thể thừa nhận nàng lại quên mất được. Nhưng nàng vẫn cảm thấy khó hiểu: "Liên Tam ca ca huynh thật sự đợi muội sao?"

Liền nhìn thấy hắn nhướng mắt: "Thế nào?"

"Ồ. Hoá ra là những lời nói sau khi say sao." Hắn không tỏ ra phản đối: "Nhưng ta lại tin mất rồi." Rồi hắn lại nhìn nàng thêm cái nữa: "Nếu như hôm nay không gặp được muội, thì ta cũng không hiểu chỉ là rượu vào lời ra, rồi ngốc nghếch chờ đợi, thế này phải làm sao đây?"

Thành Ngọc cảm thấy bốn từ "ngốc nghếch chờ đợi" căn bản không hợp với Liên Tống một chút nào. Với lại một người ngốc nghếch chờ đợi một người khác đi dạo thanh lâu uống rượu, nghe thế nào cũng có vẻ sai sai. Nhưng nàng lại cảm thấy không quá chắc chắn, nghĩ nếu như Liên Tống nói đều là sự thật, vậy có phải hắn thực sự đợi nàng rất lâu?

Thành Ngọc đá một viên sỏi nhỏ ven đường, ngón chân vừa đá đi thì bàn chân liền dẫm lên lăn về lại, ưu sầu nói: "Một tháng dạo Lâm Lang các tám lần chuyện này không được đâu, huynh... muội chúng ta cùng nhau đi dạo thanh lâu, vừa nghe đã cảm thấy cái thế hệ này của gia đình này toàn là phá gia chi tử, liệt tổ liệt tông ở dưới cửu tuyền nghe đến đều không thể an ninh được."

Liên Tống nhắc nhở nàng: "Hai chúng ta không có cùng liệt tổ liệt tông."

Thành Ngọc chầm chậm lăn hòn đá về lại, vội nhìn hắn một cái, khẽ ừ một tiếng, ngữ khí nặng nề nói: "Vì thế cho nên liệt tổ tông của hai nhà đều không được an ninh."

Liên Tống rũ mắt, khoé miệng cong cong: "Vì vậy ý của muội là chúng cùng nhau đi dạo thanh lâu, liệt tổ liệt tông sẽ không được an ninh, nhưng nếu đi riêng thì họ sẽ được an ninh sao?"

Thành Ngọc chợt cảm thấy đầu mình choáng váng, nhưng chuyện này không hề liên quan đến liệt tổ liệt tông, nàng không thể thực hiện lời hứa đi dạo Lâm Lang các với Liên Tống, nguyên nhân căn bản nằm ở chuyện chi tiêu mỗi tháng của nàng quá khắc khổ, nàng nào dám một tháng dạo tám lần thanh lâu, Chu Cẩn biết được có thể một ngày đánh nàng tám trận ấy chứ.

Nguyên nhân này có chết nàng cũng không nói với hắn, chỉ có thể căng cứng da đầu ra nói: "Ý của muội là muội cải tà quy chánh rồi, cho nên không thể đi dạo thanh lâu nghe tiểu khúc với Liên Tam ca ca được nữa, hay là, hay là, hay là muội... muội mời huynh đi ăn thứ gì đó ngon ngon nha."

Nghĩ ra cách giải quyết này, nàng cảm thấy bản thân mình quả thực quá thông minh: "Muội đưa huynh đi dạo tửu lầu nhé, một tháng dạo tám lần, không, dạo mười lần bù đắp cho huynh, được không?" Nàng vừa kích động lập tức giơ ra chín ngón tay, nhìn thấy ánh mắt Liên Tống đang nhìn vào ngón tay mình, nàng cũng tự mình liếc nhìn xem, lập tức giơ thêm một ngón tay nữa.

Liên Tống tựa như vẫn đang suy xét, trên mặt lại không thể nhìn ra chút thái độ nghi ngờ nào.

Nàng quan sát sắc mặt hắn, cảm thấy bản thân phải biết điều thêm chút nữa, lại bồi thêm một câu: "Hay là hôm nay muội đưa huynh đi, có được không?"

Ánh mắt của Liên Tống lướt nhìn về phía dải khăn buộc trên trán và bộ đồ chơi cầu mây trên người nàng, lại lướt qua đám thiếu niên đang đứng đằng sau nàng hỏi: "Không phải hôm nay muội phải thi đấu sao?" Không đợi nàng phản ứng lại nhanh chóng nắm lấy vai nàng: "Rất tốt, vậy chúng ta đi thôi."

Thành Ngọc ngớ người: "Muội, muội muội muội muội vẫn phải thi đấu chứ."

Liên Tống hơi dừng lại nhìn nàng. Tay phải của hắn chỉ nhẹ nhàng nắm lấy vai nàng, Thành Ngọc hơi giãy dụa, nhưng cũng không thể thoát khỏi tay hắn, nàng dùng sức giãy dụa lần nữa, nhưng cũng không thể vùng ra, đồng thời nàng cũng cảm thấy ánh mắt của Liên Tống rơi trên đỉnh đầu nàng có chút áp bức.

Thành Ngọc bỗng dưng hiểu rõ mình đụng nhầm người rồi, nhưng nàng cũng có hơi bất mãn, vừa bất mãn lại thấy tủi thân, giọng nói cũng trở nên mềm mại nói: "Nếu không tham gia trận đấu này thì sau này muội không thể lăn lộn được trong phường Khai Phương được nữa đâu."

Lúc đó, trên bầu trời phía xa chiếu xuống một tia nắng, vừa hay chiếu vào biển hiệu của lầu Tiểu Giang Đông, mấy chữ lớn mạ vàng trên đó chợt trở nên sáng chói. "Thế này nhé" Nàng đột nhiên nảy ra chủ ý: "Liên Tam ca ca huynh bây giờ cứ đến lầu Tiểu Giang Đông uống trà trước rồi đợi muội, lát nữa sau khi kết thúc trận đấu muội sẽ đến đó tìm huynh, được chứ?"

Nàng một lòng muốn thuyết phục hắn: "Lầu Tiểu Giang Đông rất tốt đó. Trước đây lúc muội ở Kinh Thành, Trúc Tự Hiên của lầu Tiểu Giang Đông còn có thể đặt chỗ, ngồi ở Trúc Tự Hiên ngắm cảnh là đẹp nhất, có lúc muội cũng đến Trúc Tự Hiên uống trà, lúc đó muội ngồi trong lầu uống trà rồi đắm chìm trong cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thực sự là tiêu dao hệt thần tiên, thời gian vụt qua một chút đã trở thành quá khứ rồi." Lúc nói đến hai từ vụt qua nàng còn dùng ngón trỏ quét một đường rất nhanh trên không từ trái sang phải, để thể hiện thời gian quả thực trôi rất nhanh.

Nàng ngước mắt len lén nhìn Liên Tống, lại thấy hắn dường như như đang suy nghĩ, nàng liếm môi lại làm cái động tác lúc nãy lần nữa, miệng ai oán tự phối âm cho mình: "Xoẹt."

Tam điện hạ cuối cùng cũng trở nên linh hoạt, buông tay khỏi vai nàng: "Vậy ta sẽ ở Trúc Tự Hiên đợi muội."

Thành Ngọc thở dài một hơi, mà một hơi này vẫn chưa triệt để thở hết nàng mới đột nhiên nhớ đến việc Trúc Tự Hiên sớm đã bị đặt chỗ rồi.

"Trúc Tự Hiên không được đâu." Nàng cung kính cẩn thận nói: "Bởi vì Trúc Tự Hiên đã có vị quý nhân nào đó đặt trước, bây giờ hình như không còn cho phép người ngoài vào đặt chỗ nữa." Nói đến đây bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ phẫn nộ: "Thực là, mấy người đó cứ thích tiêu tiền lung tung làm gì không biết, phải không Liên Tam ca ca, đã là chỗ tốt thì phải chia sẻ cùng với mọi người chứ." Lúc nói ra câu này nàng vô tình quên mất trước đây trong thành Bình An này, nói đến việc tiêu tiền vô tội vạ, thì Thành Ngọc nàng đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.

Liên Tống cười như không cười nhìn nàng: "Không phải muội nói Trúc Tự Hiên là tốt nhất sao? Ta chỉ muốn tốt nhất."

Thành Ngọc ngớ người, Liên Tống quả nhiên rất khó đối phó, nàng thực sự là không dễ dàng mà.

"Khi đó muội rất thích Trúc Tự Hiên, nhưng muội cũng rất thích Mai Tự Hiên, Liên Tam ca ca có thể đợi muội ở đó không." Nàng khó khăn miễn cưỡng khuyên Liên Tống, còn vì để chứng minh Mai Tự Hiên rất tốt, nàng đã vẫy tay gọi các thiếu niên đang vây quanh đến, ho một tiếng nháy nháy mắt với họ hỏi: "Có phải rất hay đưa mọi người đến Mai Tự Hiên uống rượu ẩm trà? Khi đó ta trừ Trúc Tự Hiên ra có phải cũng rất thích Mai Tự Hiên không?"

Nhưng đáng tiếc là mọi người không có sự ăn ý lẫn nhau, các thiếu niên kia không hề nhận ra ý của nàng, thiếu niên thấp bé bên cạnh do dự nói: "Mai Lan Trúc Cúc, bốn nhã các của lầu Tiểu Giang Đông lão đại đều từng đưa chúng ta đến thử rồi, Mai Tự Hiên thế nào chúng ta chưa từng chú ý, có điều gian mà huynh yêu thích nhất vẫn là Trúc Tự Hiên, còn đặc biệt làm một bài phú để khen ngợi phong cảnh nhìn từ Trúc Tự Hiên, nói cái gì mà: "Nhạn minh bạch bình châu bạn..." Vắt óc suy nghĩ một hồi, tay kéo thiếu niên trắng nõn bên cạnh: "Nhạn minh bạch bình châu bạn cái gì nữa nhỉ?"

(Lời dịch giả: Hà hà, ta khổ tâm lắm mấy cái thơ ca này, có khi ta sẽ lại để nghĩa ở đây thôi không dám dịch trong chính văn đâu, hịc. Nhạn minh bạch bình châu bạn... nghĩa là: tiếng nhạn kêu bên bờ hồ trắng xóa (dịch bậy đấy thích thì đọc không thì thôi nha hì hì)

Thành Ngọc chỉ tiếc hận sắt không thành thép nói: "Ta rõ ràng rất yêu thích Mai Tự Hiên mà."

Thiếu niên thấp bé đó dùng sức đẩy thiếu niên trắng nõn: "Nhanh nhớ lại đi, nhạn minh bạch bình châu bạn cái gì nữa nhỉ? Lại quay về phía mọi người nói: "Các người cũng nghĩ đi."

Thành Ngọc không thể không nói: "Ta chỉ nhớ là đưa các người đi uống rượu ẩm trà thôi, làm thơ gì đó ta từng làm sao."

Thiếu niên trắng nõn kia nhớ ra đầu tiên, lập tức bổ sung tiếp vào sau câu mà thiếu niên thấp bé kia: "Nhạn minh bạch bình châu bạn, nguyệt chiếu Tiểu Giang Đông lầu, thanh phong mãi giải sầu, thúy liễu già đoạn xuân sầu. Lão đại, đây quả thực là do huynh làm đấy."

(E hèm, ta lại lên dịch thơ đây, chịu khó đọc chút nha: "Nhạn minh bạch bình châu bạn, nguyệt chiếu lầu Tiểu Giang Đông , thanh phong mãi giải sầu, thúy liễu già đoạn xuân thu", dịch nà, "tiếng nhạn kêu bên bờ hồ trắng xóa, ánh trăng chiếu xuống lầu Tiểu Giang Đông , mượn rượu Thanh Phong để giải sầu, ngọn liễu che đi đoạn xuân sầu")

Thành Ngọc cự tuyệt nói: "Không phải ta mà..."

Thiếu niên trắng nõn nghiêm túc nói: "Lão đại, lúc đó huynh chưa đến mười ba tuổi, mời bọn đệ đến Trúc Tự Hiên uống rượu, ưu sầu nói rằng sau này không còn có thể sống phung phí như trước nữa, lần cuối cùng rủ các bằng hữu đến phung phí xem như lưu lại một kỷ niệm, huynh một mình uống hết ba vò rượu Thanh Phong tự ủ của lầu Tiểu Giang Đông, uống xong còn bắt đầu vừa khóc vừa ngâm thơ..."

Thành Ngọc hoàn toàn không nhớ có chuyện này xảy ra, còn muốn chối bỏ: "Ta không có mà..."

Thiếu niên thấp bé nhịn cười, ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ gần Trúc Tự Hiên: "Lão đại còn trèo lên trên cái cây đó, chuyện này còn làm kinh động đến Chu Cẩn ca, Chu Cẩn ca đến đưa huynh về, huynh sống chết không chịu trèo xuống, khóc lóc nói rằng Ngọc công tử giàu có nhất thành Bình An này cả đời này sẽ sống ở trên cây, Chu Cẩn ca nói vậy huynh cứ sống trên cây cả đời đi, rồi tức giận bỏ đi."

Thành Ngọc choáng váng, cố đứng vững lại: "Ta sẽ không như vậy chứ..."

Thiếu niên trắng nõn bổ sung: "Sau đó huynh vừa ôm cây vừa khóc vừa đọc Thanh Phong mua rượu giải sầu, thúy liễu già đoạn xuân thu, một cái sầu, hai cái sầu, ba cái sầu, sầu sâu như biển, tràn khắp mặt đất. Chúng đệ muốn mang huynh xuống, nhưng không có công phu như Chu Cẩn ca, Hồ Sinh hắn trèo cây rất giỏi nhưng cũng chỉ có thể trèo lên được nửa cái cây, mãi cũng không thể với tới được lão đại huynh vẫn đang ngồi ôm ngọn cây mà đọc một cái sầu hai cái sầu, sầu sâu như biển."

Chủ đề bị các thiếu niên kéo càng ngày càng xa, mà Thành Ngọc cũng hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu nàng gọi các người này đến là để khuyên Liên Tống đi đến Mai Tự Hiên, tai nàng đỏ lên, một tay che trán nhìn Liên Tống nói: "Muội, muội phải đi rồi."

Tam điện hạ không để ý đến lời nàng, giống như đang rất chăm chú nghe các thiếu niên kia kể chuyện, khẽ rũ mắt xuống, cả người nhìn cũng không còn lãnh đạm như trước, khá có hứng thú mà hỏi các thiếu niên: "Vì vậy mấy người để cho muội ấy ở trên cây cả đêm luôn sao?"

Nhìn thấy vị công tử anh tuấn bước đến chỉ im lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng, lại có vẻ rất hứng thú với vấn đề này, lập tức tranh nhau trả lời: "Cũng không phải như thế, lời lẽ tốt đẹp gì chúng ta cũng đã nói hết, nhưng lão đại vẫn không chịu xuống."

"Thế nhưng không được bao lâu thì Lưu An của Nhật Tiến Đẩu Kim mang theo con dế tướng quân đầu tím của hắn đến tìm Hồ Sinh của chúng ta, lão đại muốn xem đấu dế, cho nên đã tự mình trèo xuống."

Chu Cẩn ca đại khái là cũng không yên tâm, sau đó lại đến xem, nhìn thấy lão đại không còn trên cây thì sốt ruột muốn điên người, kết quả vừa vào trong lầu đã thấy lão đại đang vui vẻ bò lên trên bàn xem đấu dế, mặt Chu Cẩn ca chuyển thành màu xanh luôn."

Đỉnh đầu của Thành Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nàng cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa nói: "Ta nhớ ra rồi, các người nói hết chưa, hết rồi thì đi lẹ đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi."

Liên Tống nhìn nàng như cười như không nói: "Sầu tựa biển sâu của muội, đến nhanh đi cũng nhanh."

Sắc mặt của Thành Ngọc bỗng dưng chuyển thành màu đỏ, nhưng vẫn rất trấn định nói: "Lúc đó ta chỉ mới mười ba tuổi." Lại giục các thiếu niên kia: "Đi đi đi, trận đấu muộn mất rồi."

Nhưng lại bị Liên Tống gọi lại: "Trước khi muội đi có phải nên nói cho ta biết, chúng ta rốt cuộc phải hẹn gặp ở đâu không?"

Thành Ngọc bị các thiếu niên kia quấy rầy đến mức đầu óc mơ hồ, nhất thời chưa phản ứng lại được, thì nghe thấy tiếng cười nhẹ của Liên Tống: "Vậy là muốn ta đưa ra chủ ý rồi." Liên Tống nở nụ cười tươi, tựa như có ngọn gió thanh mát thổi khắp vạn dặm giang sơn, lại tựa như ngàn sắc hoa tràn ngập trong mùa xuân. Thành Ngọc chợt bị nụ cười đó mê hoặc đến mơ hồ, trong lúc mơ hồ, Tam điện hạ đã đưa ra quyết định: "Vậy đến Tước Lai lầu, ta đến Tước Lai lầu đợi muội."

"Tước Lai lầu." Thành Ngọc tức thì tỉnh táo: "Là cái nơi đắt nhất trong thành Bình An, Tước Lai lầu sao?"

"Ừ. Đắt nhất. Tước Lai lầu."

Bán giá y kiếm được năm trăm lượng vàng sớm đã tiêu sạch rồi, bây giờ quận chúa Thành Ngọc nàng đã nghèo đến mức kiệt quệ rồi, cảm nhận sự gian truân của cuộc sống, nàng ôm đầu rơi vào trầm tư, nhớ đến hôm nay đã nhờ bạn tốt Lý Mục Chu đi cược cho nàng thắng trận hôm nay, cho nên nàng phải thắng trận này mới có tiền để mời Liên Tống đến Tước Lai lầu ăn một bữa rồi.

Nàng cắn răng nói: "Vậy được rồi, Liên Tam ca ca đến Tước Lai lầu đợi muội đi." Nàng hung hăng kéo băng buộc trán lại thật chặt rồi nói: "Nếu trận này ta không thắng thì sau này không cần lăn lộn trong thành Bình An này nữa." Nói xong sát khí bừng bừng mang theo đám thiếu niên điên cuồng chạy về sân cầu mây phía thành Nam.

Lúc Liên Tống đứng tại chỗ rũ mắt nhìn theo bóng họ, nghe thấy nàng còn cao giọng giáo huấn đám thiếu niên kia: "Lúc nãy các người làm vậy là quá sai, sau này không được như vậy nữa."

Các thiếu niên mơ hồ hỏi lại: "Không được làm gì ạ?"

Ngữ khí nàng trở nên nặng nề: "Chuyện mất thể diện đến vậy của ta, các người sao có thể tùy tiện kể cho người khác nghe, thể diện của ta mất đi, lẽ nào không phải là thể diện của mấy người sao?"

Có thiếu niên đứng ra phản bác: "Đó không phải là ca ca của lão đại sao?"

Thành Ngọc không nói nữa, thân ảnh của họ đã chuyển qua con đường khác, Liên Tống nghe được nàng thở dài một hơi nói: "Được rồi, ca ca có thể nói, sau này không được kể với người ngoài, hiểu chưa."

Liên Tống đứng bên cạnh biển hiệu của lầu Tiểu Giang Đông, nghịch chiếc quạt trong tay một lúc, sau đó quay người đi vào quầy sách dạo một vòng, không hề có ý định quay về Trúc Tự Hiên ngay.

______________

Thất tỷ lải nhải: Tam điện hạ ngài cứ thả thính, tiếp tục thả thính chị đị.

Thành Ngọc vẫn chưa thông suốt: Thành Ngọc ta quả thực sống không dễ dàng gì.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv