Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 3.2



TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công Tử

Chương 3.2

Thành Ngọc ngồi xổm trong góc nhỏ trong một con hẻm bên ngoài Lâm Lang các hồi lâu, mới chần chừ lắc lư người đuổi theo cái vị Liên công tử mà nàng chỉ mới có duyên nhìn được nửa khuôn mặt kia.

Chu Cẩn từng nói, nữ nhân nếu muốn tìm lang quân thì nên tìm một người vừa thật thà vừa trung nghĩa, tri kỷ màu hồng phấn như hoa hoa công tử tuyệt đối không phải là người đáng tin cậy... Thành Ngọc vừa đưa chân đá mấy cục đá ven đường vừa thở dài, nếu như nàng cứ đi tản bộ thế này rồi gặp được vị Liên tướng quân kia thì cũng coi như lại giúp được Hoa Phi Vụ thêm một việc rồi.

Nàng một bên tản bộ một bên đuổi theo người kia, đi dạo một hồi, cũng không đuổi theo được người ta, lại phát hiện ra một quầy hàng bán đồ chơi rất thú vị trên đường. Vì vậy nàng không cần nghĩ ngợi gì liền chạy đến quầy hàng ngắm nghía.

Gian hàng thủ công này nhìn có vẻ như rất cổ xưa, nhưng đồ chơi bán ra thứ nào cũng rất mới lạ. Ví dụ như trên giá bày ra một sân khấu kịch làm bằng gỗ đàn đen rất tinh diệu. Trên sân khấu có một bức màn vuông được kéo ra, một diễn viên kịch được làm bằng gỗ đang vung ống tay áo bằng vải một cách rất sống động. Còn có một tiên tử thổi tiêu được khắc bằng ngà đang đứng trên hồ sen màu ngọc bích cũng rất thú vị. Ấn nhẹ vào một bông hoa trên hồ sen, mười ngón tay của tiểu tiên tử kia liền động đậy sau đó thực sự có âm thanh của cây tiêu vang lên rót vào trong màng nhĩ.

Thành Ngọc bò trên giá cao chăm chú nhìn vào tiểu tiên tử đang thổi tiêu kia, lưu luyến mà ngắm nhìn rõ lâu. Nàng sờ vào hầu bao của mình đau lòng mà thở dài một tiếng.

Đột nhiên bên cạnh có một âm thanh vang lên: "Vật này làm thật là tinh xảo, phải không?"

Thành Ngọc gật đầu liên tục: "Đúng vậy." Quay đầu lại: "Ngươi là đang cùng ta..." Nàng bị đứng hình rồi.

Nam nhân đứng cách nàng rất gần, nàng chỉ vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy đôi mắt phượng của người đó. Trong tướng học, nói phượng mục uy nghiêm chính là bên trong sắc bén, bên ngoài rộng lớn, đuôi mắt khẽ cong lên. Đây chính là mắt phượng theo tiêu chuẩn đẹp nhất trên đời. Khi đôi mắt của người đó nhìn qua nàng, nàng mới ngưng thần chú ý, nhìn lại lần nữa lập tức nhận ra được.

Thành Ngọc kinh ngạc "a" lên một tiếng: "Là ngươi!" Lúc này nàng mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của người đó. Là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, khó trách Hoa Phi Vụ lại mê mệt như vậy. Nhưng không đợi cho nàng ngắm kỹ hơn, nam nhân đó đã như có như không quay mặt lại cầm lên một thứ đồ chơi khác trên quầy, chỉ lưu lại cho nàng một bên mặt. Thành Ngọc mơ hồ cảm thấy nam nhân tuấn tú này có chút quen mặt, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Nam nhân cúi người ngắm nghía món đồ trước mắt, đó là một ngọn tháp Phật bằng đồng, khẽ lắc chiếc chuông trong góc tháp, một lúc sau lại có một tiểu hòa thượng đang gõ mõ từ trong lầu các xuất hiện. Nam nhân lắc hai lần chuông, lại giống như nhớ ra đang nói chuyện với Thành Ngọc: "Ta nhớ ngươi đang ở bên chỗ của Hoa Phi Vụ..." Đoạn dừng một lát tìm một từ ngữ gì đó thích hợp: "Tìm hoan lạc." Dùng xong từ này hắn ta tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà chỉ nhìn thấy được một bên mặt nên Thành Ngọc cũng không thể bắt được khoảnh khắc khuôn miệng của hắn ta khẽ nhếch lên, nhàn nhạt ý cười: "Như thế nào lại ra đây rồi?"

"Ta, ra ra ngoài là..." Thành Ngọc có chút do dự. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng bản thân đã đuổi theo đến mức không dụng tâm như vậy, vẫn có thể chạm mặt nam nhân bạch y này. Chẳng lẽ số mệnh của Hoa Phi Vụ nhất định không thể thoát ra được nhân duyên này rồi sao?

Bỏ đi. Nếu như lúc nãy bản thân đã vô tình lập lời thề rồi, vậy thì chỉ có thể như ý nguyện của tiểu hoa mà thôi. Nàng bối rồi lắp bắp ba bốn lần, mới ngẩng đầu cứng rắn nói: "Ta ra ngoài để đuổi theo ngươi."

Nam nhân nhướng mày: "Ồ."

"Ừm." Thành Ngọc trịnh trọng gật đầu, hít một hơi thật sâu, âm thầm niệm A Di Đà Phật, xin thần tiên bốn phương tám hướng thứ lỗi cho những câu nói bậy bạ của nàng sắp nói.

"Hoa tỷ tỷ..." Nàng nói: "Rất yêu Liên tướng quân ngài, còn ta ấy à.... " nàng dứt khoát nói: "Chính là ta chỉ là đem lòng ái mộ tỷ ấy mà thôi, là do ta cứ bám lấy tỷ ấy, nhưng Hoa tỷ tỷ đối với sự bám riết của ta luôn một mực kháng cự, tỷ ấy chỉ thích mỗi một mình tướng quân ngài thôi..." Ban đầu nàng nói còn có chút gượng gạo, nhưng bịa mãi đến cuối cùng lại rất nhập tâm, thao thao bất tuyệt không ngừng lại được: "Người như tướng quân ngài, có hiểu được tình yêu vô vọng không, người mà ngài yêu, lại đi yêu người khác, tuyệt đối cự tuyệt ngài, loại thống khổ này ngài sẽ không hiểu được đâu, ta không cầu xin tướng quân ngài rủ lòng thương ta, ta chỉ cầu mong sao tướng quân thương cho Hoa tỷ tỷ, nguyện vọng duy nhất của ta, chính là Hoa tỷ tỷ sau này sẽ không gặp phải sự thống khổ mà ta từng trải qua..."

Nam nhân luôn tỏ ra rất nhẫn nại, nghe đến đây cũng không thể nhịn được mà ngắt lời nàng: "Ngươi nói, ngươi thích Hoa Phi Vụ?"

Thành Ngọc đã cáo lỗi trước với chư vị thần tiên rồi, cho nên lúc này trợn mắt nói dối cũng không cảm thấy quá ư là gánh nặng, nên lúc nãy nàng vẫn vừa nói bậy bạ lung tung vừa thầm khen bản thân đúng là nhân tài cái thế, sao có thể tùy ý mà bịa ra một câu chuyện phong nguyệt cảm động lòng người như thế. Cũng bởi vì nàng vẫn đang trầm mê đối với tài hoa của bản thân nên không nghe rõ nam nhân kia hỏi nàng cái gì.

"Ngài nói gì?" Nàng ngờ nghệch hỏi lại nam nhân.

Nam nhân bày ra một bộ dáng nhẫn nại, lặp lại câu hỏi trước một lần nữa: "Ngươi nói ngươi thích Hoa Phi Vụ, phải chứ?"

Sau khi nghe rõ vấn đề, Thành Ngọc khẽ đưa tay lên quẹt đôi mắt vốn chẳng có một chút nước mắt nào: "Đúng vậy." Nàng diễn rất sâu: "Nhưng, ta tuy rằng rất yêu tỷ ấy, nhưng hôm nay nhìn thấy tướng quân ngài, ta cũng hiểu được tại sao chỉ có ngài mới xứng được với Hoa tỷ tỷ rồi. Ta nguyện ý thành toàn cho hai người, như vậy mới tốt cho Hoa tỷ tỷ. Từ nay về sau ta sẽ không đeo bám theo Hoa tỷ tỷ nữa đâu, chỉ mong một điều duy nhất là tướng quân ngài hãy đối xử với tỷ tỷ thật tốt, hi vọng hai người..."

Nam nhân nhìn nàng một cách nghiền ngẫm: "Nhưng ta nhớ nàng là một cô nương mà, không phải sao?"

"Ta là...hả?... à?"

Tiểu hòa thượng trong tháp sau khi gõ xong một hồi mõ liền lui vào lại trong tháp, nam nhân đưa ngón tay vào trong lầu chuông của ngọn tháp khều khều chiếc chuông nhỏ nói: "Nàng là một cô nương." Hắn ta nói ngữ khí rất ư là bình thản, không hề phát hiện ra bất cứ điều đặc biệt nào, Thành Ngọc lại đột nhiên cảm thấy, năm từ này, nàng tựa hồ như đã nghe qua ở đâu đó. Nam nhân kia quay đầu lại nói: "Sao lại im lặng rồi?"

Trong tiếng mõ cộc cộc, Thành Ngọc nhìn trời khẽ thở dài một tiếng nói: "Ta, ách, ưm, cái đó...". Lúc này nàng thực sự không biết bịa tiếp thế nào nữa, cảm thấy tài hoa của mình đã bị khô kiệt mất rồi, nửa ngày sau mới lí nhí nói: "Lúc ta cải trang thành Ngọc công tử, chưa hề có một ai nhận ra ta là một nữ tử đâu nha."

Nam nhân nghịch nghịch chiếc chuông, ngưng một chút mới đáp lại lời nàng: "Không phải chứ."

Thành Ngọc đối với chuyện cải nam trang của mình vô cùng tự tin, nàng sắp xếp lại câu từ cho hoàn chỉnh rồi đem từng thành tích vĩ đại của mình kể ra cho thanh niên đó nghe: "Thật đấy, không phải ta tự khen mình đâu." Nàng chính là mở đầu như vậy: "Từ năm ta tám tuổi đã đi đến Khai Nguyên phường đá cầu mây, đá đến mức trở thành đầu lĩnh của đội cầu mây, họ còn không thể nhìn ra ta là nữ tử; năm ta mười hai tuổi giúp một người bạn đi đến Lâm Lang các để chuộc Hoa Phi Vụ, chuộc đến bây giờ trở thành khách quen của Lâm Lang các, họ cũng không hề nhận ra ta là một nữ tử; năm ta mười ba tuổi bắt đầu viết bài tập thuê cho đám người ở Vạn Ngôn trai, bắt chước theo nét bút của mấy vị công tử không chịu cầu tiến ở trong đó cũng không có nửa điểm sơ hở, họ vẫn chẳng hệ nhận ra ta là nữ tử; ta cảm thấy cái chuyện cải nam trang của ta cực kỳ chuyên nghiệp, mọi người đều phải nể phục ta, có thể nói từ trong ra ngoài đều cải trang một cách xuất sắc, trước đây chưa từng có người nào có thể nhìn ra ta là một..."

Nam nhân làm gián đoạn những lời ba hoa trên trời dưới đất của nàng: "Nàng có phải đã quên ta rồi không." Hắn bình thản nói: "Một năm trước nàng cũng không giấu được ánh mắt ta."

"Hả?" Thành Ngọc nói

Nam nhân cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng, sắc mặt lạnh dần, ngữ khí cực kỳ khẳng định: "Nàng thực sự quên rồi?"

Nam nhân bước đến gần nàng, vóc dáng hắn ta cao lớn, phải cúi đầu xuống mới có thể nhìn thẳng mặt nàng. Thành Ngọc cuối cùng cũng có đủ thời gian để ngắm kỹ khuôn mặt của hắn. Tóc được búi lên chỉnh tề, mày kiếm nghiêng nghiêng, đôi mắt mắt phượng phảng phất như tỏa ra ánh sáng, bất luận là nhìn bao nhiêu lần cũng làm cho người ta không ngừng cảm thán. Vì bây giờ nàng và nam nhân đó đang đứng rất gần nhau, nên có thể nhìn thấy được đôi tròng mắt của hắn ta, tựa như có vô vàn bảo vật trân quý được cất giấu vào trong đó.

Đúng rồi, hổ phách. Đôi tròng mắt của hắn ta có màu hổ phách.

Tim Thành Ngọc nhảy lên, một tia sáng xẹt qua đầu: "Bến sông...ô...tiểu hoa...ách, là ngươi!" Lời vừa ra khỏi miệng, hình ảnh được cất giấu thật sậu trong ký ức về một nam nhân anh tuấn từng gặp bên bờ sông chợt xuất hiện trước mắt. Nàng cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao hôm nay khi nhìn thấy nam nhân này là thấy quen mặt như vậy, đến những lời nói của hắn ta cũng khiến nàng cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc, bởi vì trong ngôi đình gỗ bên bờ sông một năm trước, cũng là hắn ta đứng trước mặt nàng như thế này nhướn mày mà nói rằng: "Nàng là một cô nương."

Thành Ngọc vỗ ót: "Liên tướng quân mà tiểu hoa nói đến lại chính là ngươi!"

Nam nhân nhìn nàng: "Là ta." Sắc mặt vẫn lạnh lẽo như vậy, tựa như không cảm thấy hài lòng với nàng vi bây giờ nàng mới có thể nhớ ra.

Thành Ngọc không để ý đến sắc mặt lạnh lẽo của hắn ta, nàng nhớ ra hóa ra là cố nhân, trên mặt liền bày ra niềm hân hoan khi được trùng phùng với cố nhân: "Vì vậy ngài vẫn là đi gặp tiểu hoa rồi." Nói đến đây, dường như rất tự nhiên mà nhớ đến chiếc ô kia, lại nhớ đến chuyện trả ô, nàng có chút nghi hoặc: "Không đúng, sau đợt đó đâu có nghe nói ngài đến Lâm Lang các, ta còn từng hỏi thăm tiểu hoa, có một vị công tử nào vô cùng đẹp trai đến trả ô không, nàng đều nói là không có." Nàng hồ nghi nhìn hắn, chắc nịch nói: "Ngài chưa trả ô cho ta."

"Nàng có hỏi thăm ta?" Nam nhân hỏi nàng.

Nàng gật gật đầu: "Hỏi thăm rất nhiều lần, tiểu hoa cũng thấy phiền luôn." Nàng lại kiên trì nói tiếp: "Ngài thực sự chưa trả ô cho ta!"

Sắc mặt của nam nhân hòa hoãn xuống, trong mắt thậm chí còn có thể thấy được một chút ý cười: "Chuyện cũ năm xưa, tạm thời đừng nhắc lại nữa." Nghiêng đầu cảm thấy có chút thú vị nhìn nàng: "Nàng có nhớ hay không, lúc này nàng đuổi theo ta đến đây, thực ra không phải là vì để đòi lại ô?"

"Ồ, đúng rồi!" Nàng cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình là gì, hỏi hắn:"Lúc nãy ta nói đến đâu rồi nhỉ?"

Nam nhân lấy chiếc quạt khẽ vỗ vỗ lên vai nàng: "Lúc nãy chúng ta nói đến chuyện nàng là một cô nương. Vì vậy nàng và Hoa Phi Vụ.... " Hắn ta cười cười: "Là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuyện, chuyện đó chính là..." Nàng lắp lắp một lúc lâu, cảm thấy bản thân quá khó khăn rồi, nam nhân kia đã nhìn ra nàng là nữ tử, nàng cũng không thế tiếp tục bịa chuyện được nữa: "Ta, ta chính là đang giúp tiểu hoa, nàng bảo ta giả vờ thích nàng, để cho ngài đố kỵ mà tức giận..."

Hắn ta gật đầu: "Tiếp tục."

Trong đầu Thành Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi, thay tiểu hoa ngỏ lời: "Nhưng tiểu hoa làm như vậy, cũng chỉ vì thích ngài mà thôi." Nàng cố gắng hết sức để nói giúp cho Hoa Phi Vụ: "Ngài xem, tiểu hoa xinh đẹp như vậy, nàng ấy lại thích ngài như thế, theo lý mà nói ngài nên đối xử với nàng ấy thật tốt, ngài nói có phải không?"

Âm thanh thổi tiêu của tiểu tiên bằng ngà bỗng dưng dừng lại, hắn ta nhấc tay khều khều nụ hoa bên cạnh món đồ chơi đó, tiểu tiên nga lại tiếp tục thổi một khúc khác, nam nhân nhẹ giọng nói: "Nàng ấy không bằng nàng."

Đôi mắt của Thành Ngọc vẫn còn dán trên người của tiểu tiên nga đang thổi tiêu kia, nàng căn bản không nghe hắn ta nói gì, vừa hồi thần lại mới nhớ ra mà hỏi hắn: "A đúng rồi, lúc nãy ngài nói gì nhỉ?"

Hắn không trả lời nàng lần nữa, chỉ cười cười: "Nàng nói theo lý mà nói ta nên đối xử với Hoa Phi Vụ thật tốt, vì vậy ta hỏi nàng rằng phải đối xử với nàng ta thế nào mới gọi là tốt."

"Ô." Thành Ngọc không nghi ngờ gì chỉ nghĩ ngợi một chút, rồi chỉ vào bức tượng tiên nga thổi sáo bằng ngà kia, giả vờ đoan nghiêm hướng về nam nhân: "Ta hiểu tiểu hoa nhất, ta biết tiểu hoa nàng thích nhất kiểu đồ chơi như tiểu tiên nga thổi sáo bằng ngà như thế này, nếu như ngài muốn đối xử tốt với nàng, thì hãy mua thứ này để tặng nàng, nàng nhất định sẽ rất thích!" Nói ra rồi lại cảm thấy có chút chột dạ lén lút nhìn xem biểu hiện của hắn. Không ngờ lại chạm phải ánh mắt của hắn. Thành Ngọc lập tức đứng thẳng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Giọng nam nhân vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Nàng chắc chắn là nàng ấy vui chứ không phải là nàng vui?"

Thành Ngọc chấn kinh, nhưng vẫn miễn cưỡng nói nhỏ: "Là nàng ấy vui a.".

Hắn nói: "Thật sao?" Hắn tùy tiện lấy tiểu tiên nga thổi tiêu ngọc lên: "Ta cứ nghĩ nàng và Hoa Phi Vụ là bằng hữu tốt, ta mua tặng cho nàng ấy, rồi nàng ấy sẽ tặng lại cho nàng cơ."

Thành Ngọc hoàn toàn không hiểu được nam nhân này vì sao có thể nhìn rõ được kế hoạch của mình như thế, nhất thời cảm thấy xấu hổ, lại thấy vô cùng đau lòng, nàng cúi đầu lật lật túi tiền của mình, âu sầu một lúc lâu, mới nhỏ giọng đáp: "Là ta lừa ngài thôi, là ta muốn tiểu tiên nga kia, bất quá ta, ta cùng không có ý lừa ngài." Nàng ngẩng đầu lên lén nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục nghịch túi tiền: "Bây giờ ta không có nhiều tiền, ta thực sự kiếm tiền rất nhanh, nhưng đợi ta kiếm được tiền rồi có khi tiểu tiên nga kia sẽ bị người ta mua mất, vì vậy ta mới nghĩ ngài có lẽ mua tặng tiểu hoa, sau đó nàng ta có thể cho ta mượn chơi một chút."

Hắn nhìn nàng hồi lâu, quay đầu gọi ông chủ đang ngủ gật bên quầy, nói hai ba câu, ông chủ đã gói xong tiểu tiên nga và trong một chiếc hộp đưa cho hắn.

Hắn nhận lấy chiếc hộp rồi đưa qua cho Thành Ngọc.

Thành Ngọc cực kỳ vui vẻ: "Ta ta ta ta bây giờ lập tức tặng cho tiểu hoa, đợi nàng ta chơi đủ rồi ta sẽ qua mượn chơi vài ngày."

Hắn ngắt lời nàng: "Tặng cho nàng đấy."

Thành Ngọc chấn động làm chiếc hộp trên tay suýt rơi xuống đất, hắn nhanh tay đỡ lấy chiếc hộp giúp nàng giữ chặt, Thành Ngọc kinh ngạc ôm lấy chiếc hộp: "Tặng ta? vì sao lại tặng ta? Cái này rất đắt đó nha."

Hắn nâng mắt: "Không phải nàng nói ta nợ nàng một chiếc ô sao, cái này trả lại cho nàng."

Thành Ngọc ôm lấy chiếc hộp không nỡ buông tay, nghĩ ngợi một hồi lại đưa lại chiếc hộp cho hắn ta: "Ô không đắt như vậy, với lại đó cũng không phải là của ta bỏ tiền ra mua ô, là tiểu hoa mua đấy. Ta..." Nàng nghĩ đến một từ: "Ta không có công lao không thể thu nhận được."

"Không có công lao không nhận." Hắn chậm rãi lặp lại từng từ, có chút hiếu kỳ hỏi nàng: "Vậy vì sao ta mua cho Hoa Phi Vụ thì được?"

Nàng lập tức nói: "Bởi vì tiểu hoa có công lao, tiểu hoa hát cho ngài nghe."

Hắn nhấc mắt, buồn cười nói: "Nàng cũng có thể hát cho ta nghe mà."

Nàng trả lại chiếc hộp cho hắn, khuôn mặt đều vẻ tiếc nuối: "Nhưng ta không biết hát."

Hắn lấy chiếc quạt đẩy chiếc hộp về lại phía nàng, lại đẩy thẳng vào trong lòng nàng: "Vậy người như thế nào tặng quà nàng mới nhận."

"Trưởng bối tặng cho ta." Nàng đưa tay lên nhẩm tính: "Còn có đường ca, đường tỷ, biểu ca, biểu tỷ gì đó tặng ta cũng đều sẽ nhận."

Hắn suy nghĩ trong chốc lát: "Nàng tuổi còn nhỏ, ta làm ca ca của nàng không phải được rồi sao. Nếu đã là ca ca của nàng, vậy thì huynh trưởng tặng quà, trưởng bối ban cho không thể từ chối. Như vậy đi."

Thành Ngọc đem những lời của hắn suy nghĩ một hồi, đỏ mắt hỏi: "Nhưng ngài không phải là ca ca của ta."

Hắn lim dim mắt: "Vậy bắt đầu từ bây giờ ta sẽ là ca ca của nàng."

"Nhưng..."

Hắn cười cười, nụ cười mang theo chút ý lạnh: "Ta nói ta là ca ca nàng thì chính là ca ca nàng, vớ được một ca ca như ta, nàng không thấy vui sao?"

(Tống Tống ta hiểu lầm chàng rồi...)

Thành Ngọc bị hắn ta làm cho hồ đồ, nàng không ý thức được vấn đề không phải là nàng vui hay không vui vì có ca ca như hắn. Vấn đề là căn cứ theo lễ pháp của nhân gian, nếu như nhận nghĩa huynh cũng phải mổ một đầu heo, đốt hương hướng về ông trời làm lễ. Nhưng hắn ta căn bản lại không cho nàng nói đến đạo lý này, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, làm cho nàng rất áp lực.

Nàng chỉ có thể khuất phục: "Được thôi, vậy ngài làm ca ca của ta đi." Nghĩ lại một chút, tuy rằng liệt tổ liệt tông của Thành gia sẽ không vui khi nàng tùy tiện nhận người thân như vậy, nhưng hắn ta đẹp trai như vậy, chắc là liệt tổ liệt tông cũng không trách nàng đâu. Sau khi nàng thay liệt tổ liệt tông nghĩ thông chuyện này, nàng lập tức tiếp nhận và hỏi lại hắn: "Vậy ca ca ngài họ gì, tên là gì?"

"Ta họ Liên, trong nhà là con thứ ba."

"Ồ, Liên Tam ca ca." Nàng nghĩ một chút: "Vậy ta gọi ngài là Liên Tam ca ca, ngài kêu ta là A Ngọc, sau này ngài là ca ca của ta rồi." Nàng vỗ tay một lần nữa chắc nịch nói: "Vậy chuyện này cứ thế nhé."

Hắn gật gật đầu, biểu hiện rất tán đồng với tổng kết của nàng, lại hỏi nàng: "A Ngọc của nhà nào."

A Ngọc của nhà nào à, A Ngọc của Thành gia. Nhưng trên trời dưới đất chỉ có một nhà họ Thành, là nhà của thiên tử. Chu Cẩn từng nhiều lần nhắc nhở nàng, nàng ở bên ngoài lăn lộn, lấy cái danh Ngọc công tử để làm loạn là đủ rồi, vạn lần không được nhận mình họ Thành, nếu như nhận rồi để cho hoàng thái hậu và hoàng đế biết được nàng ở bên ngoài làm loạn, nàng nhất định sẽ bị cấm túc trong Thập Hoa lâu cho đến khi xuất giá mới thôi.

Nghĩ đến chuyện đó nàng chợt thấy cả người run lẩy bẩy, khó khăn lắp bắp nửa ngày, khẽ nói: "Không có A Ngọc của nhà nào cả, chính là A Ngọc thôi."

Hắn cũng không hỏi lại lần nữa, tựa hồ như cũng không muốn biết nàng là A Ngọc của nhà nào. Hoặc nàng rốt cuộc họ gì tên gì hắn ta cũng không hề quan tâm.

Nhưng Thành Ngọc lúc đó cũng không rảnh để đào sâu chuyện đó, nàng do dự nhìn hắn: "Nếu như ngài đã là ca ca của ta, vậy có một chuyện, ta cảm thấy vẫn nên nói cho ngài trước." Nàng giống như phải rất nỗ lực mới hạ được quyết tâm, trịnh trọng nhìn hắn, thở dài một hơi: "Thực ra nhận ta làm muội muội, là một chuyện rất thiệt thòi đấy."

Hắn càng thấy thú vị: "Có thể nghe tường tận hơn được không."

Nàng không nỡ nhìn hắn một cái: "Ta đặc biệt thích kiếm chuyện, ngài làm ca ca của ta, sau này chuyện ta gây ra sẽ trở thành chuyện của ngài, trước đây ta gây chuyện đều là chuyện của Chu Cẩn, bất quá sau này... ài."

Hắn vẫn giữ khuôn mặt hứng thú đó: "Nàng có thể gây họa gì?"

Nàng lại nhìn hắn đồng tình: "Ngài...ngài sau này sẽ biết thôi." Nàng vừa ôm lấy chiếc hộp chạy ra bên ngoài vừa lắc đầu: "Nhưng là ngài tự muốn làm ca ca của ta đấy nhé, ta cũng không còn cách nào khác."

Liên Tống đứng trong bóng râm của quầy hàng nhìn theo bóng dáng của Thành Ngọc đang xa dần.

Áo bào gấm màu xanh phất phơ, thật giống như bóng lưng của một thiếu niên, nhưng mà thân hình bé nhỏ đó, là phong thái và tư thế của nữ tử mà. Không biết sao người đời lại không thể nhận ra đằng sau bộ áo bào đó chính là một cô nương. Nhưng Tam điện hạ cũng không quá quan tâm những cái đó.

Hắn sinh ra đã là thần tiên, những nữ tử đi đi lại lại bên cạnh hắn cũng không biết là bao nhiêu. Từ kiểu mỹ nhân nhiệt tình như lửa đến lạnh lùng như băng. Nhưng những mỹ nhân đi lại bên cạnh hắn, thực ra đối với hắn cũng không khác nhau bao nhiêu, một người như vạn người, vạn người như một người.

Nữ tử, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.

(Dịch giả: Như thế nào hả anh...)

Mà hắn hình như chưa từng có một muội muội nha.

Tam điện hạ cũng cảm thấy kỳ lạ với phản ứng hôm nay của chính mình. Sao lại vì muốn cô nương kia nhận lấy quà của mình mà nhận làm ca ca của nàng cơ chứ. Hắn thực ra chưa từng nghĩ đến chuyện như thế này.

Ông chủ quầy nãy giờ vẫn ngủ gà ngủ gật cuối cùng cũng mở mắt, trên mặt hiện lên chút ý cười nói với hắn: "Vị tiểu thư đó thực sự rất có mắt nhìn, vừa nhìn đã chọn được tác phẩm đắc ý nhất của Liên Tam công tử. Lão hủ nhớ là tiểu tiên bằng ngà đó tốn không ít công sức của Tam công tử đâu nha."

Chiếc quạt trong tay hắn khẽ gõ gõ lên bàn, không thấy đúng cũng không thấy sai, ồ, hoặc có lẽ là bởi vì nguyên nhân đó đi.

____________

💚 Dịch bởi Quá khứ chậm rãi

💚 Vui lòng không mang đi nơi khác, nếu mang đi nhớ ghi nguồn, vì đó chính là sự tôn trọng tối thiểu đối với công sức của dịch giả.

____________

Anh chị nhận ca ca muội muội thế này em biết nói gì đây, em muốn cp cơ. hịc.

Nể tình ta ngồi dịch đến 2h sáng, Mọi người nếu ủng hộ ta hay có ý kiến gì thì comment bên dưới nha, ta thật rất muốn biết rằng mọi người có hay không đọc truyện của ta dịch thôi. Hịc


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv