TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 19.1
Thành Ngọc ôm lấy cái đầu đau nhức vì uống rượu ngồi trên giường nửa ngày, cũng không thế nhớ ra tối hôm qua rốt cuộc đã phát sinh ra điều gì.
Hiển nhiên là do nàng uống say rồi, nhưng vì sao nàng lại uống say thì lại không biết vì lý do gì, bất quá trước nay nàng đều như vậy, cứ uống say là cái gì cũng không nhớ, cho nên nàng cũng mặc kệ không suy nghĩ nữa.
Sau khi dùng xong bữa sáng nàng theo thói quen đi đến phủ tướng quân một chuyến, vừa ra khỏi cửa liền nhớ đến như lời Thiên Bộ nói hôm qua, không có việc gì liền vòng lui sau hậu viện đi dạo một vòng, nhặt một mảnh đá nhỏ, ngồi xổm bên một hồ sen nhớ, vừa cầm viên đá liệng xuống nước vừa nghĩ chuyện.
Không ném được bao lâu thì Lê Hưởng đến báo tin, nói hoàng đế đột nhiên truyền nàng nhập cung, vị đồ đệ nhanh nhẹn của Trầm công công tên là tiểu Hựu tử đang đứng ở phòng khách đợi nàng rồi.
Hoàng đế Đại Hi Thành Quân là một vị hoàng đếu không hề có tình huynh muội. Gặp mặt không bằng hoài niệm, đó chính là định vị quan hệ giữa hắn và một trăm vị muội muội nhà hắn... Thành Ngọc bởi vì dù xuất giá cũng không cần Thành Quân phải chuẩn bị hồi môn, nên sự kháng cự của hắn đối với nàng không có gay gắt như thế, thỉnh thoảng còn gọi nàng vào gặp mặt.
Giờ tỵ hai khắc, Thành Ngọc vào cùng, đầu giờ mùi, nàng âu sầu trở về Thập Hoa Lâu.
Thành Quân ban cho nàng một hộp bút và một cây đàn. Bút được làm bằng bạch ngọc tử lang. Nghiên mực Tào Khê, bút từ Tây Kỳ, Nghe nói cây bút bạch ngọc tử lang này là tâm huyết cả đời của lão trang chủ trong bút trang ở Tây Kỳ. Đàn còn gọi là Lĩnh Thượng Bách. Lĩnh Thượng Bách, thách trung giản, bất vấn sơn âm nhạ phi tuyền. Câu thơ này là để nói về tứ đại danh cầm trong thiên hạ, mà như trong câu thơ miêu tả, Lĩnh Thượng Bách này được xếp trong tứ đại danh cầm.
Khi Thành Quân ban cho nàng hai vật vô giá này, Thành Ngọc liền có một sự cảm không lành. Quả nhiên, kèm theo hai vật này, Thành Quân còn an bài cho nàng một vị họa sư và một cầm sư để làm sư phụ nàng, dạy nàng gảy đàn vẽ tranh, đồng thời còn chỉ điểm là một vị nữ quan lễ nghi, muốn kiểm tra lễ nghi của nàng lại một lần nữa.
Ý của Thành Quân là, trước đó là vì hắn không có thời gian, cho nên không quản giáo nàng nghiêm được, ngày ngày để tùy ý nàng làm loạn, thấy nàng bây giờ đã trưởng thành rồi, đã đến cái tuổi bàn luận chuyện hôn nhân rồi, cầm kỳ thi họa phải biết mới được, cứ như thế về sau khi gả đi cũng không đến nổi làm mất mặt hoàng thất. Lệnh cho các sư phụ của nàng chỉ điểm thêm để sớm ngày học thành tài.
Vừa nghe nói hai vị sư phụ và nữ quan lễ nghi kia ngày ngày đều đến Thập Hoa Lâu để đốc thúc nàng, Thành Ngọc cảm thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo. Nàng hoàn toàn không hiểu được Thành Quân, vị hoàng đế lúc nào cũng bận rộn , đến nỗi phu nhân mất rồi còn không có thời gian để đi kiếm một người khác, vì sao lại có thời gian quan tâm đến vấn đề công dung ngôn hạnh của nàng. Hắn nếu như rảnh rỗi thế thì chi bằng đi kiếm một bà vợ khác đi, có đúng không.
Thành Ngọc cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Vả lại nàng cũng cảm thấy những gì hoàng đế nói hết sức vô lý, bởi vì nàng cho dù có gả đi, thì theo như lão đạo sư xem mệnh cách cho nàng, đại để cũng là đi hòa thân. Hòa thân thì đi đến chốn biên địa, mọi người ở đó ai ai cũng đều sảng khoái uống rượu ăn thịt, người uống rượu còn không thèm uống bằng chén mà trực tiếp uống bằng thau, căn bản là hoàn toàn không biết được trên đời này còn có hai chữ phong nhã, cầm kỳ thi họa của nàng cho dù có học giỏi hơn nữa cũng vô dụng, không bằng nàng đi học Mã Đầu Cầm, ít nhất còn có chỗ dụng võ lúc mọi người cùng nhau vây quanh đống lửa.
Lúc đó nàng cũng có chia sẽ suy nghĩ này của nàng, Thành Quân ngưng mắt nhìn nàng một lúc lâu, day day trán: "Gãy đàn vẽ tranh vẫn giữ nguyên, học thêm cả Mã Đầu Cầm nữa." Thành Ngọc từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên biết được mình lại bị sự thông minh của chính mình hại.
Thánh mệnh của hoàng đế truyền xuống, người đau khổ nhất trong Thập Hoa lâu là Thành Ngọc, người vui mừng nhất là Chu Cẩn, vừa mừng vừa vui là Diêu Hoàng. Chu Cẩn cảm thấy ông trời có mắt sắp xếp cho nàng học mấy môn cầm họa lễ nghi này, nàng sẽ không có thời gian đến ra ngoài rước thị phi nữa, quả thực là đỡ phiền toái cho hắn bao nhiêu, vì thế hắn rất vui vẻ. Diêu Hoàng là bằng hữu chí cốt của Chu Cẩn, vì thế cũng vui cho Chu Cẩn, nhưng đồng thời hắn cũng nhạy bén ý thức được nếu như Thành Ngọc không có thời gian đi ra ngoài, thì cũng là không có thời gian đến Lâm Lang các để gặp Hoa Phi Vụ. Vì thế lại vì chính mình mà cảm thấy đau khổ.
Mấy ngày sau đó, đối với Thành Ngọc mà nói, chính là mấy ngày nàng cùng với ba vị cầm họa lễ nghi lão sư khi đấu trí đấu dũng không ngơi nghỉ.
Nữ quan nghi lễ ngày thứ hai đã đi rồi, vì lễ nghi của Thành Ngọc quả thực là không có vấn đề gì, vấn đề chỉ nằm ở lúc nàng muốn giữ lễ nàng sẽ giữ rất mẫu mực, lúc nàng không muốn giữ lễ thì chính là một tai nạn. Sau khi vị nữ quan lễ nghi suy nghĩ rất lâu cảm thấy đây không phải chỉ là vấn đề lễ nghi, mà vấn đền nằm ở người đó có chăng có một tâm lý khỏe mạnh, có lẽ cần đến thái y viện, mọt người dạy lễ nghi như nàng đương nhiên là lực bất tòng tâm.
Cổ cầm sư phụ chịu đựng được hơn lễ nghi sư phụ một ngày. Cổ cầm sư là người chí tình chí nghĩa, lúc mới bắt đầu muốn dạy cho Thành Ngọc thật tốt, nhưng tuy hắn có tấm lòng giáo hóa chân thành như thế nhưng lại không thể chịu đựng được âm thanh như ma khóc quỷ gào dưới bàn tay của Thành Ngọc được. Điều này cũng không nói làm gì, hắn cố gắng chịu đừng cũng không phải là không nhịn được, nhưng Thành Ngọc cư nhiên lại dùng thần nữ của hắn, tứ đại danh cầm trong thiên hạ, từ khi sinh ra chỉ có nàng là dám dùng Lĩnh Thương Bách để đàn một tiểu diễm khúc ở thanh lâu, sư phụ nghe thấy liền cảm thấy một bầu trời sụp đổ, phun ra một ngụm máu,mang theo một thân đau đớn tủi nhục rời đi.
Mã Đầu Cầm sư phụ và hội họa sư phụ, không có chí tình chí nghĩa như cổ cầm sư phụ, điều quan trọng nhất là bọn họ hoàn toàn không có nữ thần nào cả, vì thế may mắn có thể kiên trì ở lại được.
May mà hai vị sư phụ kia bỏ cuộc, nên mỗi ngày ngoài thời gian lên lớp, Thành Ngọc còn có thể dành ra chút thời gian để ra ngoài hít thở. Mỗi ngày lên lớp, nàng đều cảm thấy nàng đã quên mất trời đất có hình dạng gì rồi, lúc ra ngoài hít thở, lại cảm thấy nhất thời nàng vẫn chưa thể quên được. Vì thế cũng không cố gắng phản kháng lại điều gì, để mỗi ngày đều trôi qua một cách tùy tiện.
Mấy ngày này, Thành Ngọc có gặp Liên Tam một lần ở Hoài Mặc sơn trang.
Hoài Mặc sơn trang là nhà của cô mẫu của Thành Ngọc Đại Trường công chúa nằm ở thành tây, Đại Trường công chúa không có con cái, nhưng lại yêu thích náo nhiệt, vì thế mỗi năm vào đầu thu lại tổ chức văn võ hội trong Hoài Mặc sơn trang, để cho các thiếu niên thiếu nữ ở thi văn tỉ võ, người chiến thắng sẽ được ban thưởng rất nhiều trân bảo.
Theo cách nói của Thành Ngọc, nàng là một quận chúa có định lực vững chắc, vì thế cho dù có thiếu tiền cũng không tham gia văn võ hội này của Đại Trường công chúa. Nhưng theo như Lê Hương hiểu thì nguyên nhân vì những thứ trân bảo mà Đại Trường công chúa ban cho đó đều là những vật của hoàng gia, vì thế người trong dân gian đều không dám nhận những vật đó, nguyên nhân là vì những thứ đó không thể đổi thành hiện kim được. Bất quá nghe nói năm nay Đại Trường công chúa chuẩn bị đem bức thư pháp đại tác "Túy đàm tứ đạo" do một tài tử tiền triều chấp bút để làm phần thưởng, mà cái hay của bức "Túy Đàm tứ đạo" kia nằm ở chỗ nó không tính là bảo vật của hoàng gia, có thể dễ dàng đổi thành hiện kim, cho nên năm nay mọi người rất vinh dự có thể nhìn thấy thân ảnh của Thành Ngọc ở trên sân xạ liễu ở Hoài Mặc sơn trang
Xạ Liễu chính là sân thi đấu cưỡi ngựa bắn cung.
Bình thường mà nói thì cần tìm một nơi thật rộng lớn, trên sân đấu gắn một hàng liễu, lấy dao bén gọt đi phần vỏ liễu, thấy được lớp trắng bên trong, lấy lớp trắng đó làm tâm; sau đó đứng cách một trăm trượng đứng một hàng mười người, đợi tiếng thanh la vang lên thì phi ngựa mà đi, bắn tên vào trong cành liễu đó, người nào có thế bắn gãy cây liễu kia thì sẽ là người chiến thắng.
Từ khi cưỡi ngựa đứng sau vạch xuất phát, Thành Ngọc cứ cảm thấy có người nàng nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng rất xinh đẹp, cho nên đi đến đâu cũng có người lén lút ngắm nhìn nàng, đối với những ánh mắt đó nàng đã sớm coi đó là thói quen, cộng thêm việc hôm nay trên sân đấu có tất cả mười vị tham gia thi đấu, nhưng chỉ có ba cô nương, cho nên việc bị người ta chú ý là điều tất nhiên rồi. Nhưng nàng ngờ ngợ cảm thấy, ánh mắt dừng lại trên người nàng kia không giống như là đến từ khán giả, nàng cũng không quá không hiếu kỳ hay cố thăm dò việc này. Nhưng nếu như nói ánh nhìn đó là ảo giác do nàng quá căng thẳng mà sinh ra... thì phải biết những thiếu niên bắn cung cưỡi ngựa giỏi sớm đã tham gia và tam quân tứ vệ rồi, lúc này trên sân thi đấu hơn nữa là những tên ngốc, nàng còn có thể cảm thấy căng thẳng sao? Nàng tự cho là không thể nào.
Vì thế, rốt cuộc là ai đang nhìn nàng?
Vấn đề này chính tại lúc tiếng thanh la vang lên, nàng thúc ngựa chạy rồi giương cung nhanh nhẹn bắn gãy một cây liễu, liền biết được đáp án.
Sau khi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm lướt nhìn trên đài cao, Thành Ngọc nhìn thấy Liên Tống.
Điều này căn bản là chuyện mà nàng không ngờ tới, bởi vì trên khán đài kia, theo lý mà nói, thì lúc này người nên ngồi đó phải là Đại Trường công chúa.
Vội vàng vứt đoạn liễu cho vị thái giám đánh thanh la, Thành Ngọc lần nữa nhìn lên khán đài, phát hiện đó quả thực là Liên Tống. Lúc này nàng quá kinh ngạc nên không nhìn thấy Yên Lan công chúa đang ngồi bên cạnh chàng, lúc này vừa nâng mắt, thì nhìn thấy Yên Lan công chúa đang mặc bộ váy trắng nghiêng người nói chuyện với Liên Tống, Liên Tống khẽ nghiêng đầu, đang lắng nghe nàng nói gì đó.
Thành Ngọc chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của chàng. Thiết phiến màu đen trong tay chàng lười biếng đặt trên thành ghế, giống như có chút thờ ơ.
Đó là một Liên Tam mà nàng quen thuộc. Ánh mắt của nàng rơi trên người chàng hơn nửa ngày, chàng lại không hề nhìn về phía nàng, nàng lại có chút hoài nghi ánh nhìn lúc nãy có thể không phải là của chàng.
Thành Ngọc mím môi cúi đầu, lúc này mới nghe thấy tiếng reo hò trong đám người kia tiếp theo đó có ai đó bị kéo mạnh ra, nàng quay đầu nhìn thì thấy Tề đại tiểu thư đang vẫy tay cười cười nhìn nàng. Nhìn thấy Tề đại tiểu thư quả thực là một chuyện rất tốt, tâm sự trong lòng bỗng chốc bị vứt lại sau đầu, lúc xoay người nhảy xuống ngựa, Tề đại tiểu thư liền tặng cho nàng một cái ôm.
Tiếng reo hò vang lên rất lâu, mọi người đều nhìn về phía Thành Ngọc, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ thán phục, Thành Ngọc nhất thời cảm thấy mông lung. Tề đại tiểu thư hiếm khi có cơ hội rảnh rỗi đến đây dạo chơi rất hưng phấn giải thích với nàng, nói từ khi mở ra cuộc thi xạ liễu này, nó vẫn luôn giữ gìn được cái trình độ thảm thương đến mức không dám nhìn thẳng, một trận thi đấu chỉ có hai người thi có thể nhắm bắn trúng vào đúng cành liễu chứ không phải chỗ khác đã là không tồi rồi. Quần chúng vốn dĩ không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng lần này Thành Ngọc cư nhiên lại có thể bắn trúng cây liễu, làm gãy cây liễu, còn nhổ cây liễu, ba bước thi đấu theo đúng trình từ này lại lần nữa được sống lại trước mặt họ, vì thế mọi người đều cảm thấy rất bùng nổ.
Trước đây trận thi đấu này đều luôn khiến cho đại đa số người không dám nhìn thẳng, có thể nhìn chín vị tham gia thi đấu của ngày hôm nay: Có hai vị bắn trúng cành liễu, đáng tiếc là trúng cành liễu của người khác; có ba vị bắn vào không trung, đến cả cành liễu của người khác còn không bắn trúng, còn hai vị còn lại đã cưỡi ngựa chạy đi đến chỗ cây liễu rồi kết quả cung trong tay còn chưa kéo ra...bất quá Tề đại tiểu thư cho rằng bảy vị đó không tính là tệ nhất. Vì so với hai anh hùng cuối cùng trực tiếp bắn tên vào chỗ quan chúng, bọn họ ít nhất còn làm được phương châm của cuộc thi đó là thi đấư xếp thứ hai an toàn là trên hết..."
Tề đại tiểu thư hiếm khi được một lần nói một đoạn dài như vậy, cảm thấy khát nước, từ trong lòng lấy ra một trái quýt, phát hiện ra Thành Ngọc cũng đang khát, liền đưa trái quýt đó cho Thành Ngọc, nói để nàng đến đình viện phía trước hái thêm hai trái nữa, kêu nàng ở yên đó đợi.
Thành Ngọc nhìn theo bóng Tề đại tiểu thư rời đi, lại nhìn thấy quan chúng trên khán đài lần lượt rời đi đến trận đấu khác, nàng do dự trong chốc lát, lại liếc nhìn lên trên khán đài. Đáng tiếc không thể nhìn rõ được gì cả.
Sau đó nàng nhớ đến việc Liên Tam ngó lơ nàng rất lâu rồi, chàng không quan tâm đến nàng, nàng lại vẫn ở đây nhớ nhung chàng, vì thế nàng cố gắng khống chế bản thân không ngẩng đầu lên, chỉ buồn rầu bóc trái quýt ra.
Mà biến cố, lại phát sinh ra ngay tại lúc này.
Một con ngựa hoảng sợ đột nhiên xông về phía sân đấu, đám quần chúng còn chưa kịp rời khỏi khán đài, con ngựa giống mũi tên rời khỏi dây cung, hí vang chạy thẳng đến chỗ Thành Ngọc đang đứng.
Phản ứng đầu tiên của Thành Ngọc là vội vàng né ra một bên, lại quên mất trên tay nàng còn nắm lấy dây cương của con Bích Nhãn Đào Hoa, lúc này nàng bận suy nghĩ nên vô ý thúc quấn dây cương trong tay mấy vòng, trong lúc cấp bách đương nhiên không cách nào thoát thân được.
Bích Nhãn Đào Hoa bị con ngựa đột nhiên xông qua kia dọa sợ cũng hí dài một tiếng, lập ức xoay móng bắt đầu chạy, Thành Ngọc còn chưa phản ứng lại kịp thì đã bị đã bị con Bích Nhãn Đào Hoa kia kéo chạy đi rồi.
Thân thể chà sát dưới đất, phía sau giống như có người đang hét lên "A Ngọc.", nhưng nàng lại không nghe thêm được gì nữa, huyệt thái dương giống như bị đặt trên hai mặt của cái trống khổng lồ, khiến cho tất cả âm thanh của thế giới bên ngoài đều bị ngăn ở bên ngoài màng nhĩ, duy chỉ có tiếng trống như sấm chớp và không ngừng vang lên trong đầu nàng.
Bích Nhãn Đào Hoa là bảo kỵ mà Chu Cẩn tìm đến tặng cho nàng, có một xưng danh rất phong nhã gọi là Thiên Lý Truy Phong, lúc bắt đầu chạy thì không phải chỉ chạy chơi thôi. Thành Ngọc chỉ mông lung trong chốc lát, nhanh chóng cố tìm cách tự cứu, nếu không sớm muộn gì cũng bỏ mạng tại đây mất. Chính ngày tại lúc này, trước mắt nàng đột nhiên xẹt qua một tia sáng, dây cương bị đứt thành hai đoạn, lực kéo nàng đi đột nhiên biến mất, Thành Ngọc lăn dưới đất hai vòng, lúc hai vai nàng bị người ta nắm lấy, nàng vẫn còn cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Nàng ấn hai bên huyệt thái dương lúc này đang giật giật, nghe được người đó hỏi nàng: "Thế nào rồi, không bị thương chứ?"
Nàng theo bản năng cảm ơn hơn người đó, lúc này ánh mắt mơ hồ của nàng mới ổn định lại, cuối cùng có thể nhìn rõ vị ân nhân đang quỳ gối lo lắng một bên nàng. Là Quý Minh Phong.
Nàng rất kinh ngạc vì Quý thế tử cũng đến chỗ này, nhưng vừa nghĩ đến văn võ hội của Đại Trường công chúa quả thực rất nổi tiếng, Quý thế tử liền đến đây xem thử, điều này cũng không có gì quá kỳ lạ.
Đến lúc này nàng mới cảm thấy đau đớn, toàn thân đều giống như bị lửa đốt, Lúc Quý thể tử sắc mặt trắng bệch bế nàng lên, nàng đau đớn đến mức run rẩy cả người, Cả người Quý thế tử trở nên cứng ngắc, nghe giọng nói tựa hồ như có chút bất lực: "Nàng chịu đựng một chút, ta đưa nàng đi tìm thái y." Còn dỗ dành nàng: "Thái Y ở kế bên tiểu viện này, thái y xem rồi sẽ không đau nữa."
Phản ứng của Quý Minh Phong làm nàng cảm thấy mông lung hồi lâu, nàng cảm thấy có thể khiến cho một vị thế tử mặt lạnh đã quen với chuyện sinh tử này hoảng sợ như thế, vậy thì có khả năng là nàng sắp chết đến nơi rồi. Nhưng nàng lúc này ngoại trừ toàn thân đau nhức ra, đến máu còn chưa nôn ra, vậy thì có lẽ vẫn chưa chết được. Nàng âm thầm thử trấn an bản thân, cố nhịn đau kéo kéo tay áo an ủi Quý thế tử: "Cũng, cũng không phải, rất đau, ngươi, ngươi, đi chậm một chút, ta nhức đầu..."
Đi vào nội viện tìm thái y, nhất định phải đi qua chỗ khán đài trên cao kia xạ liễu trường.
Bản thân Thành Ngọc còn chưa hiểu được, vì sao lúc Quý Minh Phong bế nàng đi ngang qua đó, nàng lại ngước lên nhìn về phía đài cao kia. Nàng cũng chưa nghĩ tới bản thân nàng rốt cuộc đang chờ mong điều gì, hay là hi vọng nhìn thấy thứ gì. Chàng chỉ là không nhịn được muốn nhìn mà thôi.
Trong ánh nhìn hoảng loạng kia, nàng thấy Liên Tống vẫn ngồi trên đài cao kia, lại giống như hoàn toàn không chú ý đến những động tĩnh mà Bích Nhãn Đào Hoa kéo nàng chạy lúc nãy tạo ra. Lúc này chàng đã ngồi dậy khỏi ghế, tay phải cầm chiếc phiến khẽ rõ lên thành xe lăn của Yên Lan, tay trái nắm lấy chỗ dựa phía sau xe lăn, là tư thế muốn đẩy Yên Lan rời đi.
Yên Lan khẽ quay đầu nhìn chàng, không biết nói với chàng cái gì hay như thế nào, chàng không cúi người xuống, nhưng ánh mắt lại cụp xuống có lẽ là đang nhìn Yên Lan.
Hai người đều khoác bạch y, lại đều rất xinh đẹp, vì thế cảnh tượng này quả thực là vô cùng đẹp đẽ, lại cộng thêm cây liễu kim khổng lồ bên cạnh đài cao kia, đúng là cảnh trí chỉ có thể xuất hiện trong tranh.
Nhưng cảnh tưởng êm đềm đẹp đẽ đó, lại khiến cho Thành Ngọc phút chốc trở nên buồn bã. Khoảnh khắc đó nàng cuối cùng cũng hiểu được bản thân đang chờ mong điều gì.
Nàng chờ mong sự quan tâm của Liên Tống.
Nàng tuy rằng cũng không cảm thấy bản thân rơi vào hiểm ngủy hay chuyện mình bị thương là chuyện gì quá to tát, nhưng mà nàng cũng hi vọng chàng vì nó cảm thấy căng thẳng, sau đó nàng có thể an ủi chàng giống như an ủi Quý thế tử, nàng kỳ thực không quá đau đớn, chỉ là chàng đi nhanh quá nên có chút nhức đầu.
Đúng thế, nàng thực ra đang âm thầm hi vọng người cứu nàng không phải là Quý thế tử, mà là Liên Tống. Nàng vì sao lại kỳ vọng như thế, chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ, chỉ là trong lòng nàng nghĩ chàng phải là người như vậy.
Nhưng chàng lại không phải là người như thế.
Nhất thời trong lòng nàng cảm thấy rất nặng nề. Chàng là không thích nàng nữa, không còn quan tâm đến nàng nữa sao?
Quan hệ giữa người với người quả thực là rất vi diệu, có lúc một người không vì bất cứ lý do gì mà lại không còn thích người đó nữa, nàng kỳ thực đã biết từ sớm. Nàng chỉ là đang cố chấp cho rằng Liên Tam là người đặc biệt, bọn họ sẽ không được xếp vào trường hợp đó? Nàng trước nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này, lúc này đây nghĩ lại, kết luận này của nàng kỳ thực là không còn bàn cãi gì nữa, trong phút chốc này nàng cảm thấy được một sự hoang mang mà trước đây chưa từng có tiền lệ.
Bóng dáng màu trắng kia rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, Quý Minh Phong ôm lấy nàng rẽ qua một tòa giả sơn, trong ánh nhìn cuối cùng, nàng tựa hồ như nhìn thấy Liên Tống cuối cùng cũng nhìn về phía nàng. Nhưng nàng rất nhanh đã ý thức được rằng đo cũng chỉ là ảo giác mà thôi, vì khoảng cách xa như thế trong mắt nàng chàng chẳng qua chỉ là một cái bóng trắng mà thôi, nàng căn bản không thể nào nhìn được động tác gì của chàng.
Có lẽ là do nàng quá quan tâm đến chàng. Vì thế nên mới tưởng tượng rằng chàng đang nhìn mình.
Nàng thật là vô dụng, Vết thương trên người trong phút chốc trở nên đau đớn gấp trăm lần, nhưng nàng chỉ cắn răng không phát ra tiếng. Nàng không muốn bản thân mình vô dụng thêm chút nào nữa.
Sau đó Thành Ngọc nằm trên giường bệnh dưỡng thương mấy ngày liền. Những vị bằng hữu chí cốt của toàn bộ đều đến thăm bệnh nàng. Đến cả vị quốc sư chỉ quen biết trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ở Minh Ti cũng đến Thập Hoa lâu để thăm hỏi nàng. Nhưng Liên Tống lại chưa từng đến.
Lê Hưởng nói gần đây khi nàng chăm sóc Thành Ngọc vào buổi đêm, mỗi đêm đều nghe được nàng thầm khóc trong mộng. Thành Ngọc lại không hề nhớ ra nàng đã mơ thấy gì. Nhưng Lê Hưởng sẽ không lừa nàng.
Lê Hưởng rất lo lắng cho nàng, nhưng nàng cũng không có cách nào để làm cho Lê Hưởng bớt lo được, bởi vì chính nàng cũng hoàn toàn không biết được vì nguyên nhân gì mà nàng mỗi đêm đếu khóc lóc như vậy.
Nàng chỉ biết rằng, những ngày này, nàng quả thực không hề cảm thấy vui vẻ.
21/03/2020