Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 18.2





TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN

Tác giả: Đường Thất Công tử

Chương 18.2

Ngựa mà ba người cưỡi đều là ngựa tốt, vì thế lúc trở về kinh thành cũng chưa qua đầu giờ ngọ.

Bích Nhãn Đào Hoa đưa Thành Ngọc thẳng hướng tiểu Giang Đông lầu mà đi. Nàng vỗ dĩ tâm tình của nàng đều đặt tại chuyện mở đường để chạy đi cho nhanh, không hiểu thế nào, lúc rẽ từ đường Tử Dương qua đường Chánh Đông, vô tình liếc nhìn qua bến cảng ở phía bên trái. Đột nhiên có một bóng trắng lọt vào mắt nàng.

Điều đáng hận là Bích Nhãn Đào Hoa lại chạy quá nhanh, đợi đến lúc nàng phản ứng lại để giật dây cương, thì con tuấn mã đã đưa nàng vượt qua hơn ba bốn cửa tiệm rồi.

Nàng cũng không biết lúc đó bản thân mình đang nghĩ đến điều gì, Bích Nhãn Đào Hoa còn chưa dừng hẳn nàng đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống, vì thế mà té một cái, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm, bò dậy vội vàng chạy đến bến cảng kia.

Rõ ràng ban nãy nàng còn vội vội vàng vàng chạy đến bến cảng, nhưng vừa đến nơi lại đứng sững sờ ở đó hồi lâu, hoàn toàn không bước tới thêm một bước nào nữa.

Con đường nhỏ được lát đá xanh ở hai bên bị che trong bóng râm, nơi mà mặt trời không thể nào chạm đến được, kéo dài đến cuối con đường, khiến cho cả bến cảng nhìn rất thâm sâu, nhưng lúc này điều khiến cho Thành Ngọc phải sững sờ đó là vì vị bạch y thanh niên đang đứng trong bóng râm sâu thẳm đó.

Nàng không nhìn nhầm, đó chắc chắn là Liên Tam.

Nhưng chàng không chỉ đứng một mình bên bến cảng. Trong lòng chàng ôm lấy một cô nương. Là tư thế bế ngang, một tay ôm lấy khoéo chân cô nương kia, một tay khác đỡ lấy lưng nàng, hai tay của cô nương đó ôm chặt lấy cổ chàng, tựa hồ như rất lưu luyến mà dán cả khuôn mặt vào ngực chàng. Vì thế Thành Ngọc không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô nương kia, nhưng từ chất liệu của chiếc váy mà cô nương đó mặc để phán đoán, nàng cảm thấy hơn nửa là thập cửu công chúa Yên Lan rồi.

Quả thực chính là Yên Lan. Nhưng Yên Lan lại không hề chú ý đến Thành Ngọc. Lúc nãy từ tiểu Giang Đông lầu đi ra ngoài, nàng đi dạo cùng Liên Tam, bởi vì Liên Tam hôm nay tâm trạng không tốt, nàng đi bên cạnh chàng nhưng tâm hồn cứ để đâu đâu, bất quá trên phố đột nhiên có tiếng ngựa hí vang nàng vẫn có thể nghe được rồi. Nhưng nàng còn chưa phản ứng lại thì Liên Tam đã bế nàng lên trốn vào một tiệm trang sức ở trong bến cảng.

Trong khoảnh khắc đó nàng chỉ đoán ra được rằng Liên Tam đang muốn trốn ai đó, nhưng rốt cuộc thì chàng đang trốn ai, từ lúc chàng bế nàng lên trở về sau, nàng đã hoàn toàn không có tâm tư để suy nghĩ hay quan tâm đến chuyện đó nữa.

Thành Ngọc đứng ở bên ngoài bến cảng, ánh mắt dừng lại trên người Yên Lan một lúc lâu, trong lúc vô ý thức nàng khẽ cau mày.

Đột nhiên cảm thấy cảm giác vui vẻ vì được gặp Liên Tam đột nhiên hóa thành băng lạnh, trái tim nàng không kịp cảnh giác liền bị đè ép xuống, có chút lạnh lẽo, lại có chút nặng nề.

Nàng đã sớm biết Liên Tống là biểu huynh của Yên Lan, vì thế không hề kinh ngạc khi Liên Tống đưa Yên Lan đi uống trà sớm, nhưng trước nay nàng đều chưa từng nghĩ đến biểu huynh biểu muội lại có thể thân mật đến mức này. Bởi vì giữa nàng và các biểu huynh đường huynh của nàng chưa từng thân mật như thế.

Hóa ra Liên Tống còn một muội muội khác mà chàng sẽ chăm sóc chu đáo như thế, nàng nghĩ, lúc này chàng bế Yên Lan, giống như bao tình huống trước đây, chàng bế nàng vậy. Vậy có phải khi Yên Lan khóc chàng cũng sẽ chùi nước mắt cho nàng? Lúc Yên Lan đau khổ chàng cũng sẽ nắm chặt lấy tay nàng?

Nàng đột nhiên cảm thấy tức giận. Nhưng nàng lại là một người hiểu chuyện, nên lập tức hiểu được sự tức giận này hoàn toàn vô lý.

Liên Tống vừa hay đang nhìn nàng. Rõ ràng là cách xa nhau rất xa, phía sau lưng nàng là đường phố ồn ào huyên náo, nhưng ánh mắt của chàng lúc chạm vào ánh mắt nàng, nàng lại cảm thấy thật tịch mặc. Đuôi mắt phượng khẽ cong cong, tựa hồ như rất chăm chú nhìn nàng, nhưng nàng lại không hề nhìn thấy bất cứ sự mong đợi nào từ trong đôi mắt đó. Giống như chàng trước nay đều không mong sẽ gặp được nàng, hoặc có lẽ trước nay chàng không hề mong sẽ lại nàng. Ánh mắt đó thờ ơ đến mức khiến trái tim nàng có chút trống rỗng.

Là bởi vì cả tháng không gặp, vì thế chàng mới thấy xa lạ với nàng sao? Nàng gần như lập tức tìm lý do cho hành động đó của chàng, vội vàng đi đến phía trước hai bước, mong rằng khi kéo dài khoảng cách có thể khiến cho cảm giác xa cách này cố thể tiêu trừ. Nhưng lúc nàng chuẩn bị bước tiếp bước thứ ba, nàng nhìn thấy ánh mắt chàng đi chuyển đi chỗ khác,

Nàng ngừng bước, tảng băng đè nặng trong tim nàng càng trở nên nặng nề hơn, nàng không hiểu chàng vì sao lại làm như thế, chần chừ một lát muốn gọi chàng, lại nhìn thấy chàng giống như đã nhìn ra dụng ý của nàng cau chặt mày. Chính lúc nàng chuẩn bị mở miệng thì chàng quay người, giống như chuẩn bị rời đi.

Nàng ngẩn người, trong lúc sững sờ nàng nghe được một tiếng chuông gió vang lên rất khẽ khàng.

Nàng thất thần nhìn qua, nhìn thấy bên góc của đỉnh Cổ Lầu có treo một cái chuông gió cũ kỹ đã gỉ sét. Một cơn gió thổi quá, chuông gió vui vẻ vang lên, lại bởi vì quá cũ kỹ nên thanh âm có chút u trầm.

Chính trong lúc đó Liên Tam bế Yên Lan rời đi,chỉ trong chớp mắt bóng dáng chàng đã biến mất ở cuối bên cảng.

Bên cảng rất nhanh đã không còn một bóng người, ở giữa không trung chỉ có lưu lại tiếng chuông gió vang lên khẽ khàng đó.

Thành Ngọc đứng ở đó, sắc mặt có chút trắng bệch, giống như tiếng u trầm của chuông gió đó đang vang lên trong lòng nàng, cuối cùng cũng đập vỡ vụ tảng băng đang đè nàng trong lòng nàng, nhưng mảnh vụn đó trôi theo dòng máu chảy khắp tứ chi bách cốt của nàng, từ sau khoảnh khắc đó, khiến nàng cảm thấy buồn bã vô cùng.

Thành Ngọc từ khoảnh khắc buồn bã đó, sau khi dùng bữa trưa lại đi một chuyến đến phủ tướng quân Bởi vì sau khi nàng bình tĩnh lại và suy nghĩ, thì hoàn toàn không thể tìm được lý do vì sao nàng phải tức giận Liên Tam.

Quả thực, chàng không để ý đến nàng, khiến nàng không vui. Nhưng nàng lại nghĩ, có lẽ lúc này Liên Tam và Yên Lan có chính sự, ví dụ như Yên Lan cũng có nút thắt gì đó trong lòng, cần Liên Tam giúp nàng tháo mở một hai, nhưng lúc thế này, nàng lên trước làm phiền bọn họ quả thực là không có mắt nhìn. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như thế, bởi vì Yên Lan là một công chúa từ nhỏ đã sống trong hoàng thành, mà cuộc sống thường ngày của những người trong cung, tâm lý rất dễ xảy ra vấn đề, giống như thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu, thậm chí là hoàng đế, mọi người ít ít nhiều nhiều đều có chút vấn đề.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cho dù đã nghĩ thấu được chuyện này rồi, thì sự khó chịu trong lòng nàng lại hoàn toàn không giảm đi một chút nào. Nàng mông lung nghĩ đến một vài nguyên nhân, nhưng cơ hồ lập tức liền vứt hết những nguyên nhân đó lui sau đầu, bởi vì nàng cảm thấy bản thân nàng không đến mức phải hoang đường như thế.

Đến phủ tướng quân, vẫn là Thiên Bộ ra đón tiếp nàng, giải thích với Thành Ngọc, nói rằng Liên Tan quả thực tối qua đã hồi phủ, nhưng lúc này thập cửu công chúa đang ở trong phủ, bởi vì chàng đã hẹn trước với thập cửu công chúa rồi, cho nên hôm nay không tiện gặp nàng. Lại truyền đạt ý tứ của Liên Tam, nói nếu như Thành Ngọc có việc gấp, thì ngày mai có thể đến tìm chàng, bất quá chàng mấy ngày này đều có chút bận rộn, không rảnh lắm, nếu như nàng không có việc gấp, kỳ thực không cần phải ngày ngày đều đến phủ để đợi chàng đâu.

Trái tim Thành Ngọc chợt nảy lên một cái, nàng yên lặng nửa ngày trời mới nói với Thiên Bộ: "Liên Tam ca ca huynh ấy cảm thấy ta có chút bám dính người khác rồi, phải không?"

Thiên Bộ nhìn có vẻ rất kinh ngạc, lại chỉ nói: "Ý của công tử là...nô tỳ không dám đoán mò."

Thành Ngọc ho một tiếng: "Ồ, vậy, vậy ngươi chuyển lời tới Liên Tam ca ca, lúc này ta đến đây cũng không phải..." Nàng nói trái lòng mình: "Cũng không nhất định là muốn gặp huynh ấy gì cả, ta chỉ là lúc nãy ở trên phố trùng hợp gặp được huynh ấy, sau đó thuận tiện đến đây một chuyến để chào hỏi huynh ấy thôi." Nàng cố gắng giả vờ tùy ý một chút, lại không thể khống chế được thanh âm mình trở nên lạc lỏng: "Nếu như huynh ấy bận việc, thì mấy ngày này ta sẽ không qua nữa."

Lại nghe được Thiên Hồ đột nhiên mở miệng hỏi nàng: "Tay của quận chúa, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Nàng ngẩn người, nhìn ống tay áo mình, phát hiện ống tay áo có chút loang lổ. Kéo ống tay áo lên một chút, nàng hít một hơi mới cảm thấy đau, phát hiện trên cảnh tay không biết từ lúc nào lại có một vết thương bị chà xát. Có thể là lúc này kéo ống tay áo, cọ xát vào vết thương cũ, vết thương lại bắt đầu chảy máu.

Thiên Bộ lập tức đưa tay qua, muốn xem xét vết thương của nàng, nàng lại nhanh chóng bước lùi lại, để ống tay áo xuống che đi vết thương đáng sợ kia, nghĩ một hồi, giải thích: "Có thể là do lúc nãy không chú ý nên bị ngã thôi, không sao cả." Lại tỏ ra vui vẻ: "Tỷ tỷ vào phục mệnh với Liên Tam ca ca đi, ta cũng phải về rồi." Nói đoạn nhanh chóng quay người.

Bên cạnh hồ nước trong tướng quân phủ có trồng một cây Hồng Diệp rất lớn, dưới tán cây bày một cái bàn đá, Liên Tam ngồi trên bàn đang khắc một miếng ngọc. Yên Lan ngồi trong một ngôi đình cách đó không xa đánh đàn. Thiên Bộ đối với những cầm khúc của phàm thế không nghiên cứu quá nhiều, vì thế không nghe ra được nàng đang đàn khúc gì, chỉ cảm thấy giai điệu này rất ưu thương, nghe vào khiến người ta có chút sầu muộn.

Khi đến gần Liên Tam, Thiên Bộ có chút đắn đo, nàng không quá xác định Liên Tam là muốn lập tức nghe nàng bẩm báo về chuyện của Thành Ngọc hay là không muốn. Do dự một hồi lâu, cảm thấy cũng hoàn toàn không thể đoán ra được tâm tư của điện hạ nhà mình lúc này, liền trầm mặc đi đổi một chén trà khác cho ngài ấy trước.

Chén trà mới đổi dâng lên Liên Tam vẫn chưa đụng đến, chỉ chuyển sự chú ý sang việc điêu khắc miếng ngọc kia, đó là một viên bạch ngọc có đỉnh màu đỏ thẫm, Liên Tam đẽo nó thành một đôi hạc đang quấn lấy nhau, màu đỏ thẫm đó đương nhiên được nằm trên đây của con hạc, tuy chỉ mới khắc được một nửa, nhưng linh tính của con hạc đã bắt đầu hô hoán muốn bay ra.

Thiên Bộ đứng một bên hầu hạ, mãi cho đến khi Yên Lam đàn xong ba khúc nhạc, mới nghe Liên Tam hỏi nàng: "Nàng ấy thế nào rồi?"

Thiên Bộ nhẹ giọng nói: "Quận chúa nàng là một người hiểu lý lẽ, nghe xong những lời nô tỳ nói, không hề làm khó nô tỳ, rất nghe lời tự quay về rồi."

"Tốt." Liên Tam nhàn nhạt nói, nhưng vẫn chăm chú nhìn viện học trên tay, tỷ mỉ khắc đôi cánh bên phải của con hạc kia, giống như lúc nãy chỉ tùy tiện hỏi thôi, chứ kỳ thực hoàn toàn không quan tâm đến những gì Thiên Bộ trả lời.

"Nhưng quận chúa nhìn có vẻ không tốt lắm." Thiên bộ đắn đo nói. Thì thấy động tác của Liên Tam có chút ngừng lại, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, thì con dao khắc lại tiếp tục chạm trổ trên mặt miếng ngõ, lại là một đôi cánh hạc trắng muốt.

Thiên Bộ thấp giọng nói: "Nàng cho rằng điện hạ người không thích nàng bám dính lấy người, vì thế kêu ta chuyển lời đến điện hạ, nàng hoàn toàn không dính người đến vậy, chỉ là hôm nay vô tình gặp được người trên phố, vì thế mới thuận thiện đến hỏi thăm người một tiếng."

Tiếng nhạc trong ngôi đình giữa hồ đã kết thúc, trong biệt viện chốc lát trở nên thật yên tĩnh, dưới tán cây Hồng Diệp nhất thời chỉ còn nghe được tiếng con dao chạm và miếng ngọc trong tay Liên Tống va chạm vào nhau.

Thiên Bộ tiếp tục nói: "Bất quá nô tỳ không cho rằng nàng nói thật." Nàng cụp mắt nói: "Lúc mới đến nàng thở hổn hển, trên trán toàn mồ hôi, giống như chạy vội qua đây, hoặc có lẽ là lúc đuổi theo điện hạ về phủ không cẩn thận bị ngã làm cánh tay bị thương rồi, nửa ống tay áo của nàng loang lổ vết máu, nàng lại không hề phát hiện ra, mãi cho đến khi nô tỳ nói với nàng, nàng mới giống như cảm thấy đau, nhưng cũng chỉ hơi cau mày." Nàng ngừng một lát: "Nhưng lúc nô tỳ nói điện hạ không thể gặp nàng, nàng nhìn có vẻ giống như sắp khóc đến nơi rồi."

Miếng ngọc trượt tay rơi xuống chiếc bàn đá, vỡ thành bốn miếng. Thiên Bộ đột nhiên nâng mắt, liền nhìn thấy con dao sắc kia đã cắm vào lòng bàn tay của Liên Tống, đại khái là đâm có hơi sâu, khi con dao bị rút ra vứt một bên, máu tươi cơ hồ lập tức chảy ra tử miệng vết thương, rơi trên mặt bàn, mãnh ngọc bị vỡ cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Thiên Bộ kinh hô một tiếng, vội vàng lấy trong người ra một miếng vả bịt lại, Liên Tam lại không nhận lấy, chỉ người ở đó mặt không biểu cảm nhìn vào lòng bàn tay, rất lâu sau chàng mới tùy tiện xe một tấm vải, nhẹ nhàng bịt vết thương lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Bộ nói: "Lấy thêm một miếng ngọc qua đây." Giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Thành Ngọc vừa đi vừa đá cục đá dưới chân trở về. Buổi trưa nàng cũng chưa ăn gì, nhưng lại không hề cảm thấy đói bụng, lúc đi ngang qua một tiệm trà lạnh, đột nhiên cảm thấy khát nước, liền mua một chén trà lạnh. Hôm nay tiệm trà làm ăn tốt mấy chiếc bàn đều đã ngồi đầy khách, nàng cũng không để ý, nâng chén trà ngồi bên lề đường uống một lúc.

Nàng vừa ngồi uống trà vừa thở dài.

Nàng quả thực là đã quá thất vọng đối với bản thân mình. Lúc nàng nghe Thiên Bộ nói Liên Tam vì Yên Lan mà không thể gặp nàng, nàng cuối cùng cũng hiểu ra, nàng thật sự chính là hoang đường như thế.

Nàng đang đố kỵ với Yên Lan.

Nàng sở dĩ không năm khó chịu, không vui vẻ, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng đột nhiên ý thức được, Liên Tống đối xử với Yên Lan tốt hơn đối với nàng.

Nhưng sự đố kỵ đó kỳ thực rất vô lý, bởi vì Yên Lan mới là biểu muội có quan hệ huyết thống với Liên Tam, bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau, tình cảm sâu đậm hơn thì có gì vô lý, Liên Tam đối xử tốt hơn với Yên Lan, thực ra cũng không có gì là bất bình thường cả. Tuy rằng nàng gọi Liên Tam là ca ca, nhưng kỳ thực chàng hoàn toàn không phải là ca ca của nàng. Nếu có một ngày càng không muốn nàng làm muội muội của chàng nữa, thì giữa chàng và nàng cái gì cũng không phải. Nàng kỳ thực trước nay đều không thể so sánh được với Yên Lan.

Lúc nàng ý thức được đến điểm này, trong lòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, vì thế uống xong chén trà lạnh lại muốn uống thêm chén trà nóng, muốn làm ấm người lên.

Uống trà xong nàng lại tiếp tục vừa đá cục đá dưới chân vừa đi về nhà, thấy Thập Hoa lâu đã ở gần trước mắt, mới nhớ đến vết thương trên cánh tay, lại quay người đến y quán của Lý đại phu.

Lúc nàng đá cầu cũng thường đến đây để bôi thuốc, vì thế tiểu Lý đại phu cũng không hỏi nhiều. Nhưng tiểu Lý đại phu là một người từng nhìn qua thế giới muôn hình vạn trạng, không gãy tay hoặc thiếu một cái chân thì trong mắt hắn đều không tính là bị thương, vì thế sao khi băng bó vết thương cho nàng, nhìn nàng ngồi một bên ngẩn người cũng rảnh rỗi, còn kêu nàng đến chép giúp hắn hai trăm phương thuốc.

Thành Ngọc cảm thấy tiểu Lý thật sự là không có nhân tính, nhưng nàng cũng rất có lỗi với tiểu Lý, bởi vì nàng vừa nghĩ chuyện vừa chép đơn thuốc, kết quả hai trăm phương thuốc không có một tờ nào chép đúng. Lúc mặt trời xuống núi tiểu Lý đến kiểm tra thành quả giúp đỡ của nàng, trong lòng thực sự muốn đánh chết nàng, nhưng chú ý đến sắc mặt của nàng, tiểu Lý liền khắc chế bản thân lại. Sau khi bình tĩnh lại, tiểu Lý ngồi xuống cạnh nàng, hỏi nàng  rằngcó phải đang có tâm sự gì không, nàng gật đầu lẩm bẩm: "Cũng tính là có đi."

Nàng với tiểu Lý vốn là bằng hữu không gì là không nói với nhau, nhưng chuyện nàng đố kỵ Liên Tam với biểu muội của chàng này, đến nàng còn cảm thấy không ra thể thống gì, tiểu Lý nhất định sẽ cảm thấy thần kinh nàng có vấn đề, vì thế nàng cũng không tâm sự với tiểu Lý chuyện này.

Tiểu Lý rất cảm khái: "Ồ, A Ngọc của chúng ta cũng đã đến cái độ tuổi có tâm sự không thế chia sẽ rồi."

Thành Ngọc cau mày nhìn hắn: "Ngươi lớn hơn ta hai tuổi."

Tiểu Lý đại phu vô cùng tự tin: "Nhưng mà hoa tửu lại uống nhiều hơn ngươi mấy bữa."

Thành Ngọc không phục: "Cũng không biết được."

Tiểu Lý nghĩ ngợi: "Cái kiểu đến thanh lâu kiếm hoa khôi ăn lẩu của nàng, hay là hoa khôi đến Thập Hoa lâu tìm nàng ăn lẩu đó, đều không thể tính là uống hoa tửu.

Nói đoạn đưa nàng vào trong kho rượu của Nhân An đường, rất trượng nghĩa nhấc hai vò rượu ngon lên tặng nàng, vả lại còn rất hào khí chỉ điểm cho nàng, nói người ta sau khi trưởng thành rồi, rất dễ có tâm sự, nhưng không có bất cứ tâm sự gì mà hai vò rượu không thể giải quyết được cả, nếu như có, tiểu Lý lại nhấc lên thêm hai vò rượu tặng nàng, nói: "Vậy thì uống bốn vò." Nghĩ đến tửu lưỡng xưa này của Thành Ngọc, cảm thấy bốn vò cũng không ổn lắm, dứt khoát tặng nàng thêm hai vò nữa thành sáu vò, rất hài lòng đạo tặng lễ vật chính là nên tặng sáu vò mới gọi là sáu thuận, lại nói với nàng hôm nay Chu Cẩn đế cửa hiệu lấy tiền rồi, ngày mai mới trở về, nàng đêm này có thể tự do phát huy.

Vì thế đêm nay Thành Ngọc tự do phát huy rồi, sau đó nàng cũng uống say rồi.

Thành Ngọc có một cái tật, vừa say vào nàng liền thích trèo lên cao.

Lần trước ở tiểu Giang Đông lầu, nàng uống đến ba vò rượu Thanh Phong, nàng liền trèo lên đỉnh của cái cây bên ngoài lầu, bởi vì quanh đó một trăm trượng thì cái cây đó là cao nhất. Lần này tiểu Lý tặng rượu cho nàng nàng cũng uống đến vò thứ ba, nàng trèo lên nóc nhà tầng thứ mười của Thập Hoa lâu, bởi vì quan đó một trăm trượng chỉ có toà lầu này là cao nhất.

Nàng mơ mơ hồ hồ vắt chân lên ngồi trên nóc nhà, những chuyện phiền lòng ban ngày nàng đều đã sớm quên gần hết, chỉ cảm thấy ngồi cao như thế, cũng có thể nhìn hết được toàn bộ Bình An thành rồi, thật sự là rất thoải mái, đồng thời rượu tiểu Lý tặng cho nàng lại ngon như thế, tiểu Lý quả đúng là một bằng hữu tốt.

Nàng ngồi trên nóc nhà, vò rượu uống đã thấy đáy, nhất thời không nghĩ đến dưới lầu còn có hai vò nữa, nhìn thấy con đường phía xa kia có mấy đứa nhóc đang cầm đèn lồng đuổi theo cái bóng, cảm thấy rất thú vị, liền vứt vò rượu trên tay xuống đứng trên nóc nhà nhảy nhảy vui vẻ đuổi theo cái bóng của chính mình. Nàng cứ nhỏ đã chơi đá cầu, giỏi nhất là giữ thăng bằng, vì thế tuy nhìn giống như lắc lư gần như sắp ngã xuống nhưng mỗi bước đi của nàng để có thể giữ được bản thân vững vàng.

Nàng chơi một mình một lúc lâu, khi ánh mắt rơi trên dân cầu dưới lầu, lại nhìn thấy phía sau cây cổ hòe cao chọc trời mọc bên sân cầu có một mảnh y phục màu trắng ẩn hiện. Lúc này hoàn toàn không phải mà kỳ hoa nở của cây Hòe, đó có lẽ không phải là y phục của cổ Hòe.

Ánh mắt nàng chăm chú vào chỗ đó, một đám mây dày che mất đi ánh trăng, bộ y phục màu trắng đó cũng rất nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Đợi cho đám mây dày kia rời đi, khi ánh trăng lại chiếu sáng, lại không còn gì nữa.

Nếu như không uống say, đại khái Thành Ngọc sẽ nghi ngờ rằng mắt nàng bị hoa, nhưng đêm nay cho dù là say rồi. Thành Ngọc tuy say nhưng vẫn không hoài nghi đôi mắt của mình. Nàng đứng trên nóc nha ngẫm nghĩ một hồi, quay người lại, nhắm chuẩn một góc không có ngói đưa chân trái bước vào không trung, vỗ hai tay vào nhau tự cổ vũ bản thân: "một", "hai", "ba", lời vừa nói ra nàng đã nhắm mắt lại, chân phải đạp vào không trung nhảy ra ngoài.

Trong suy tính của Thành Ngọc, nàng có lẽ giống như một con chim trắng bị thương, đột nhiên rơi vào trong gió đêm. Nhưng người đến động tác còn nhanh hơn trong tưởng tượng của nàng, tuy rằng chân phải đạp vào không trung mất đi thăng bằng, nhưng chân trái của nàng vẫn chưa rời khỏi mái ngói, người đó đến đỡ lấy nàng.

Chóp mũi truyền đến mùi hương của Bạch Kỳ Nam, giống như ánh trăng đêm nay, u tịch, yên tĩnh, mang theo chút lạnh lẽo. Quả nhiên là Liên Tam. Thành Ngọc cười.

Vẫn chưa kịp mở mắt ra, Liên Tam đã ôm lấy nàng đứng vững trên nóc nhà lần nữa, sau đó chàng liền buông nàng ra.

"Muội làm gì thế hả?" Thanh âm đó giống như ánh trăng trên đỉnh đầu, mang theo chút lạnh lẽo của đêm thu. Lại còn là một câu trách vấn. Nhưng nàng đang bị say, đại não không hoàn toàn không tiếp thu kịp sự tức giận trong ngữ điệu của chàng, chỉ thuần túy là vì còn có thể gặp được chàng mà cảm thấy vui vẻ, vì thế rất vui vẻ mà chia sẻ với chàng: "Ồ, muội đoán có lẽ Liên Tam ca ca đang ở đó, muội nghĩ nếu như là huynh, thì huynh nhất định sẽ đỡ được muội, muội liền nhảy xuống!"

Nàng không chút hối hận nhìn chàng. Ánh mắt rơi trên đôi mày đang cau chặt lại của chàng, lại di chuyển đến đôi mắt, cuối cùng mới nhìn rõ sắc mặt nghiêm túc nặng nề của chàng. Chàng cũng nhìn nàng, trong đôi đồng tử màu hổ bích hoàn toàn không có chút ấm áp nào. Đây là sự lãnh đạm, là Liên Tam không hề muốn gặp được nàng.

Tất cả mọi chuyện ban ngày bây giờ bỗng chốc lại hiện ra trong đầu nàng, cảm giác ủy khuất và hoang hốt cũng bỗng chốc xộc vào tim nàng, nàng ngẩn người trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy thật đau lòng: "Vì sao Liên Tam ca ca vừa nhìn thấy muội liền tức giận rồi?"

Chàng không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cau mày nói: "Muội say rồi."

"Muội không say." Nàng lập tức nói, nhưng nghĩ lại bản thân nàng quả thực đã uống rất nhiều rượu, liền đưa ra ba ngón tay: "Ừm, uống bốn vò." Nàng lại điều chỉnh lại: "Nhưng không có uống say." Dưới chân đột nhiên mềm nhũn.

Chàng đưa tay ra đỡ lấy nàng, đứng vững trở lại, nàng tỉ mỉ xem xét thần sắc trên khuôn mặt chàng: "Liên Tam ca ca không muốn nhìn thấy muội sao?"

Chàng vẫn không trả lời câu hỏi này của nàng, lại chỉ nói: "Nếu như không phải ta thì sao?"

Nàng tuy rằng không chịu thừa nhận, nhưng nàng quả thực đã say rồi, bất quá tuy rằng say rồi, thì phản ứng của nàng vẫn rất nhanh, cơ hồ lập tức hiểu được chàng đang nói gì. Thập Hoa lâu có tất cả mười tầng lầu, nàng chỉ vào vọng nguyệt đài ở tầng thứ bảy, rất nhẹ nhàng trả lời chàng: "Vậy thì muội sẽ rơi xuống trên đài đó thôi, cũng không cao lắm, lại ngã không chết."

"Phải không?"

Đầu óc nàng lúc này đã tỉnh táo hơn so với lúc nãy, vì thế rất nhạy bén phát giác được lãnh ý trong giọng nói kia, nàng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt lạnh lùng của chàng.

Chàng lãnh đạm nhìn nàng: "Chỉ cần không ngã chết, ngã gãy chân gãy tay cũng không sao ư? Ta cho rằng muội trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện hơn rồi."

Nàng yên lặng một hồi, thấp giọng nói: "Huynh đang giận ư." Đột nhiên ngẩng đầu vô cùng nghiêm túc nhìn chàng: "Vì sao vừa nhìn thấy muội liền tức giận." Xem ra nàng lại nhớ đến sự nỗi buồn lúc nãy rồi, bởi vì chàng chuyển chủ đề mà quên mất chuyện quan trọng, nàng vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn Liên Tam: "Huynh gặp Yên Lam huynh liền không tức giận."

Chàng nhàn nhạt nói: "Là bởi vì nàng ấy không chọc giận ta."

Nghe câu trả lời của chàng, nàng giống như muốn khóc đến nơi: "Yên Lan có phải tốt hơn muội không?"

Chàng yên lặng nhìn nàng: "Vì sao muội lại so sánh với nàng ta?"

Nàng lắc đầu, không trả lời chàng, có thể bản thân nàng cũng không biết vì sao mình lại lắc đầu. Nàng chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế ngồi xuống, nghĩ một lúc, đưa tay lên che mắt lại: "Vậy là huynh cảm thấy nàng ấy tốt hơn ta rồi." Nàng không khóc, thanh âm lại rất nhẹ, cũng rất mệt mỏi, sau đó nàng bi thương thở dài một hơi: "Huynh đi đi."

Nàng cảm thấy chàng ngay lập tức sẽ rời đi. Nàng còn cảm thấy tối này chàng căn bản không muốn nhìn thấy nàng, chàng vì sao lại không muốn gặp nàng, nàng cũng hỏi được lý do rồi, là bởi vì nàng lúc nào cũng chọc giận chàng. Vì thế thái độ của chàng ban ngày nàng hoàn toàn đã có câu trả lời, chính là nàng làm chàng cảm thấy phiền toái.

Đêm nay thỉnh thoảng nàng lại cảm thấy đầu óc mình không quá thông suốt, vì thế căn bản không nhớ lại được bản thân đã làm gì mà khiến chàng không vui, nhưng chàng trước giờ đều thông minh hơn nàng, vậy thì chàng nói gì thì chính là vậy đi. Nàng cũng không nên vãn hồi mọi chuyện như thế, chỉ là cảm thấy thật nặng nề. Nàng tự trách bản thân vì sao lại muốn nhớ đến những chuyện không vui kia, vốn dĩ đã quên rồi, lúc quên rồi nàng chính là cảm thấy thật vui vẻ.

Nàng đợi cho chàng rời đi, nhưng tiếng bước chân trong dự liệu của nàng lại không hề nghe thấy.

Một ánh trắng khổng lổ chiếu sáng cả Bình An thành, đêm đã sâu, cả tòa thành trì đều trở nên an tĩnh, duy chỉ có khu chợ ở phía xa kia vẫn còn thấp thoáng ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, giống như ánh sao rơi xuống giữa màn đêm. Gió cũng an tĩnh rồi, nhưng sao nàng vẫn thấy lạnh lẽo, lúc lướt qua người nàng khiến nàng hắt hơi một cái.

Có thứ gì đó đưa đến trước mặt nàng, nàng nâng mắt nhìn quá, thì nhìn thấy một chiếc áo choàng màu trắng. "Mặc vào." Người thanh niên vốn dĩ nên rời đi kia cúi đầu nhìn nàng. Nàng nhìn chiếc áo choàng trong tay chàng, rồi lại nhìn lên chàng, sau đó nghiêng đầu qua, nàng không để ý đến chàng, chỉ di chuyển sự chú ý lên chiếc bóng của mình dưới chân.

Chàng ngừng lại, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, chiếc áo choàng kia cũng được phủ lên đầu nàng. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, vừa hay để chàng nắm lấy tay phải của nàng kéo qua ống tay áo, nàng ngơ ngẩn, mặc chàng giống như đang chăm sóc một đưa bé mặc áo choàng cho nàng.

Nàng ngơ ngẩn ngồi ở đó không biết nên phản ứng lại như thế nào, cuối cùng nàng cảm thấy nàng có lẽ nên có bản lĩnh một chút, liền dãy giụa một đem chiếc áo choàng mà chàng mặc vào cởi ra, lại chị chàng giữ lại: "Đừng có tùy hứng." Chàng cau mày nói.

Đêm nay nàng đã nghe đủ những lời trách móc, vì thế không thèm chú ý gì, rất có dũng khí càu nhàu chàng: "Muội cứ tùy hứng như thế đó, huynh quản được sao!" Dãy giụa càng dữ dội hơn.

Chàng đột nhiên nói: "Vậy thì do ta không tốt."

Nàng chớp chớp mắt, chàng đem áo choàng bị chàng giãy ra gần một nửa kéo lên lại, nhìn nàng nói: "Là ta không tốt."

Đôi mắt nàng đột nhiên đỏ lên, nàng cố gắng cắn môi, lớn tiếng nói: "Chính là huynh không tốt!" Lại không còn cố chấp muốn cởi áo choàng ra nữa, nàng cúi đầu năm lấy ống tay áo, nấm một hồi sau đó bắt đầu liệt lê tội lỗi của chàng ra: "Huynh không thèm để ý muội, huynh cũng không gặp muội, huynh còn hung dữ với muội, huynh còn nói Yên Lan tốt hơn muội!" Lại bởi vì nói quá nhanh lại quá phẫn nộ, cho nên tự mình làm cho mình bị nghẹn rồi.

Tay của Liên Tống cơ hồ lập tức đỡ lên lưng nàng, chàng giống như có chút bất lực: "Ta chưa từng nói như thế."

Nàng nhớ lại một chút, nhưng trong đầu chỉ còn một mảnh hồ đồ, quả thực không nhớ được chàng lúc nãy nói gì, vì thế nàng liền gật đầu: "Ồ, vậy thì không phải cho huynh nói."

Nhưng ấn tượng về chuyện Yên Lan tốt hơn nàng nhất thời lại làm cho nàng cảm thấy bi thương, nàng đỏ mắt hỏi Liên Tống: "Yên Lan xinh đẹp hơn muội thật sao?" Lại không đợi chàng trả lời, tự lắc đầu như đinh đóng cốt: "Muội cảm thấy cản bản không xinh đẹp hơn muội!"

Lại hỏi chàng: "Yên Lan có thông minh hơn muội không?" Vẫn như cũ không đợi chàng trả lời, lại lắc đầu như đinh đóng cột: "Muội cảm thấy căn bản không thể thông minh hơn muội được!"

Lần nữa hỏi chàng: "Yên Lan có chu đáo được như muội không?" Lần này nàng cuối cùng cũng chó chàng thời gian để trả lời, nhưng lại không nghe thấy câu trả lười của chàng, chàng chỉ nhìn nàng, sắc mặt của chàng cuối cùng cũng không còn lạnh lẽo nữa, nhưng trong dung nhan đẹp đẽ hoàn mỹ đó rốt cuộc chứa đựng điều gì, nàng không thể nhìn thấu. Nàng trước nay chưa từng nhìn thấu được Liên Tam, vì thế nàng cũng không quá để ý, nàng chỉ nghĩ, ồ, vấn đề này chàng không muốn trả lời. Nàng từ suy nghĩ một hồi, nhưng liên quan đến vấn đề chu đáo này nàng quả thực không có quá nhiều tự tin, vì thế có chút do dự nói: "Vậy...Muội và nàng ấy có lẽ đều chu đáo giống nhau."

Nàng còn muốn hỏi nhiều hơ nữa: "Yên Lan có..." Lại phiền não lắc đầu: "Bỏ đi."

Lúc nàng vừa yên tĩnh trở lại chàng nắm lấy tay nàng: "Muội không cần phải so sánh với nàng ấy."

Nhưng tựa hồ như hoàn toàn không an ủi được nàng, nàng cúi đầu, nhìn bàn tay bị chàng nắm chặt, rất lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: "Kỳ thực Yên Lan biết đánh đàn, biết hát, vẽ cũng rất đẹp, những gì nàng biết, muội đều không quá giỏi." Nàng cố gắng hít thở sâu, lấy dũng khi mà thẳng thắn nói: "Muội, muội đặc biệt vô lý, muội không thích Yên Lan, là bởi vì Yên Lan là một muội muội tốt."

Nàng đột nhiên sà vào lòng chàng, cánh tay nàng dùng sức ôm thật chặt lấy cổ chàng, khuôn mặt nàng dán sát vào ngực chàng, nàng nghẹn ngào nói ra những điều sợ hãi nhất trong lòng: "Bởi vì muội sợ rằng muội không còn lại người độc nhất vô nhị đối với huynh nữa, muội sợ sớm muộn gì cũng có một ngày phải rời xa huynh."

Có một khoảnh khắc, Liên Tam đã nín thở. Chàng không nhớ trên thế gian này từng có một người, chỉ dựa vào một câu nói đã có thể khiến cho lòng chàng trở nên tâm phiền ý loạn. Rất lâu sau đó chàng nhắm mắt lại, nhưng lại không hề đáp trả cái ôm của nàng.

Đúng thế, chàng sớm muốn gì cũng phải rời xa nàng, vì thế nàng cần phải sớm làm quen với điều đó.

Đêm này chàng căn bản không nến đến đây; hoặc là có đến đi chăng nữa, cũng không nên xuất hiện trước mặt nàng; hoặc là cho dù xuất hiện cũng không nên cho nàng sư thân cận ảo giác này; hoặc giả cho dù chàng nhịn không được mà đến gần nàng, thì cái ôm này cũng tuyệt đối không được đáp ứng; tất cả những chuyện này bắt buộc phải dừng lại ở đây.

Chàng lấy lấy cánh tay nàng, muốn đẩy nàng ra, nhưng chính lúc nãy, nàng ngẩng đầu lên, rất gần.

Chàng lại nín thở lần nữa.

Nàng giống như đang muốn khóc rồi. Đuôi mày, khóe mắt, chóp mũi, đều có chút phiếm hồng, là mềm mại, tươi mới, là màu hồng mang theo chút bi thương, vệt hồng đó vừa khéo rơi trên làn da trắng như tuyết. Khiến người ta không thể nào rời ánh mắt đi được. Trong dao trì có một loại hoa sen tên là Vũ Phi, cả đóa hoa để là màu trắng như tuyết, chỉ có đầu cánh hoa có phớt qua một màu đỏ, nàng của lúc này đây, vô cùng giống với loại hoa kia. Trong đôi mắt đen nhánh của nàng đều là nước mắt, cộng với sự cô đơn và bi thương, giống như ánh sáng ở nơi sâu nhất dưới đáy biển.

Từ đuôi mày đáy mắt của nàng đều có thể cảm nhận được sự bi thương, nhưng trên mặt nàng lại không có bất cứ cảm xúc nào, theo bản năng duy trì sự tự tôn của nàng. Nàng nhìn chàng như thế, nàng bình thường không hay làm như thế, hoặc có lẽ chính bản thân nàng cũng không ý thức được bộ dạng lúc này của bản thân, nhưng vẻ đẹp bi thương cộng với sự  yếu đuối bi thương đó cơ hồ làm cho chàng không cách nào kháng cự lại được.

Nhưng trước khi bị khuất phục chàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại đẩy nàng ra.

Nhưng chàng quên mất sự cố chấp của nàng, trong lúc chàng còn chưa phản ứng lại kịp thì nàng đang ôm chàng thêm lần nữa, tấm ngói bên dưới khẽ vang lên tiếng động, trong lúc thất thân chàng bị nàng đè xuống bên dưới người, trong lúc hoảng hốt môi nàng đã lướt qua má chàng, là đôi môi lạnh băng , lại giống như một đốm sao hoa thiêu lấy má chàng.

Chàng ngạc nhiên nhìn nàng, nàng lại không hề chú ý, một tay để lên ngực chàng, tay kia để bên vai chàng, nàng vẫn không khóc, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, dùng sức cắn môi, cố chấp nhìn chàng: "Liên Tam ca ca, huynh không được đi, chúng ta còn chưa..."

Chàng đột nhiên nắm lấy cổ áo kéo nàng đến gần, sau đó chàng hôn lên môi nàng. Chàng cảm thấy cơ thế nàng bỗng dưng trở nên cương cứng, chàng cũng không bỏ qua cho nàng nữa.

Tay trái chàng giữ chặt lấy eo nàng, khiến cho cả cơ thể nàng dán chặt vào chàng, làm cho nàng không cách nào phản kháng lại được, nhưng nàng cũng không hề phản kháng. Chàng nghĩ có lẽ nàng bị dọa sợ đến sửng sờ rồi, nhưng nàng lại không nói gì, bởi vì đôi môi nàng giờ đây đã bị bịt kín rồi.

Chàng hôn rất mạnh, vì thế đôi mỗi hồng nhuận lạnh băng của nàng dưới môi lưỡi của nàng liền trở nên ấm nóng, cũng mềm mại hơn. Giữa răng môi nàng có mùi rượu, nhưng càng nhiều hơn là mùi của hương hoa. Theo nụ hôn nóng bóng đó, hương hoa kia đột nhiên trở nên nồng hơn, nàng theo bản năng thở dốc, đổi lại chỉ là chàng càng dùng sức cắn vào bở môi nàng hơn, quấn quýt lấy môi và lưỡi của nàng.

Dưới nụ hôn triền miên của chàng, thân thế cương cứng của nàng cũng dần mềm nhũn, sự bi thường trên khuôn mặt, vệt đỏ giống như hoa đào kia cũng dần trở nên diễm lệ, thậm chí cả khuôn mặt đều có chút phớt hồng, giống như đóa Mộc Phù Dung hoa vừa mới ra khỏi nước. Dưới bàn tay mình, chàng có thể cảm thấy được thân thể của nàng đang dần nóng lên. Toàn thân nàng từ trên xuống dưới duy chỉ có đôi mắt là vẫn còn một tia lý trí, đôi mắt mang chưa đầy nước mắt đó bây giờ giống như vừa có một trận sương mù giáng xuống, vừa hoang mang lại kinh hoàng.

Nàng uống say rồi, chàng là đang thừa nước đục thả câu, Chàng đột nhiên ngừng lại,

Ánh trăng yên tĩnh chiếu trên người hai bọn họ, chiếu trên nóc nhà màu bạc, trên cái cây gần đó, trên đường, trên khu chợ ở phía xa kia... ánh đèn ở khu chợ kia cũng đã tắt. Cả tòa thành giờ đây đã chìm sâu vào giấc mộng.

Thành Ngọc không hiểu phải chăng bản thân nàng đã rơi vào trong giấc mộng, nàng ngơ ngẩn đứng dậy khỏi người Liên Tam, ngón tay chạm vào đôi môi đỏ hồng của mình, tay kia sờ lên chỗ trái tim, đôi mắt trở nên hoảng loạn: "Vì sao...muội không hiểu..." Nàng khẽ lầm bầm. Nàng căn ban không hiểu được đây là trạng thái gì. Chuyện này không thể trách nàng được. Đêm nay nàng uống say rồi, lúc tỉnh táo nàng cũng chưa chắc có thể khống chế được tình hình này, không thể lý giải được nàng của lúc này.

Nàng nhìn Liên Tam, Chàng vẫn còn nắm sững sở trên mái ngói. Liên Tam ca ca của nàng trước nay đều rất kiên định đáng tin, nhưng lúc nãy đây chàng ngước nhìn ánh trăng bạc trên bầu trời, thần sắc lại xuất hiện ra một tia yếu đuối, rất lâu sau, chàng nói: "Ta cũng không hiểu, nhưng mà." Chàng thấp giọng nói: "Muội không cần hiểu."

"Vì sao?"

"Bởi vì." Chàng nhắm mắt lại: "Đây chỉ là một giấc mơ, tất cả những chuyện này, ngày mai tỉnh lại, muội sẽ quên hết rồi."

19/03/2020

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv