TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊN
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Chương 14.1
Những ngày sau đó, trong Vương phủ thực sự rất khó nhìn thấy bóng dáng của hai người trong Hồi Xuân viện.
Đông sơn có một ngôi lầu cao, Thanh Linh đưa Thành Ngọc lên lầu để thưởng ngoạn phong cảnh, trong lầu mở một vò Nữ Nhi Trần mười tám năm, hau người ngồi đối âm với nhau, sơn cảnh an nhàn, gió mát phả đến, Thanh Linh hỏi nàng, quận chúa có cảm thấy tự tại không, Thành Ngọc cảm thấy như thế này rất tự tại.
Ngoại ô phía Tây có Bích hồ, Thanh Linh dẫn nàng đi chèo thuyền dạo hồ, giữa hồ có một đài sen xanh, lại nghe thấy các ca nữ đang hát một khúc nhạc ở cạnh phường họa bên cạnh, giưa hương thơm vương vít của trà, Thanh Linh hỏi nàng, quận chúa có cảm thấy được sự tự tại không, Thành Ngọc cảm thấy như thế này quả thực rất thanh bình.
Thanh Linh vừa thú vị lại rất có chủ ý, đưa nàng đi khắp nơi tìm niềm vui, Thành Ngọc cũng dần dần bỏ chuyện của Quý Minh Phong xuống một bên, không còn nhớ đến hắn nữa.
Mười ngày thoáng chốc đã trôi qua. Sau mười ngày đó Thành Ngọc mới nghe có người nhắc đến cái tên Quý Minh Phong. Đó là vào một buổi sáng có sương mù bàng bạc, Thành Ngọc vì đuổi theo một con tiên hạc bay khỏi Hồi Xuân viện, vô ý nghe được hai tiêu nha đầu đang ghé tai nhau thủ thỉ. Tiểu a hoàn nói, mấy ngày trước thế tử đi ra ngoài một chuyến.
Quý thế tử ra ngoài một chuyến, đem từ bên ngoài về một vị kiều khách, cô nương dung mạo như hoa như ngọc, khuôn mặt như ánh trăng non, chỉ là thế tử bảo hộ cô nương đó rất nghiêm ngặt, không biết cô nương đó đến từ đâu.
Thành Ngọc đứng sau ngọn giả sơn ngẫm nghĩ, hai tháng thế tử mang nàng từ núi Khởi La Sơn về, hai tháng sau thế tử không biết từ đầu nhặt về thêm một cô nương nữa. Quý thế tử nhìn giống như núi băng lạnh lẽo, nghiêm túc hà khắc, không nghĩ đến lấy cứu khổ cứu nạn, giúp người làm niềm vui, có thể nhặt cô nương.
Chú chim vỗ cánh bay trên đỉnh đầu làm nàng giật mình hồi thân, tiếp tục đuổi theo mấy con tiên hạc.
Hôm này là ngày mùng bảy tháng tư.
Mùng bảy tháng tư, Thành Ngọc nghe người ta nhắc đến Quý Minh Phong. Không nghĩ đến ngày này, nàng cư nhiên lại nhìn thấy Quý Minh Phong.
Ngày hôm nay là ngày mùng tám tháng tư, mùng tám tháng tư là Phật đà đản sinh. Ngày Phật đản hôm đó, phải đi lễ Phật, cúng tổ, cúng dương cho Tăng lữ, đi đến thiền viện ở ngoại thành tham gia lễ tắm Phật,...
Nhưng Thành Ngọc năm nay không ở trong cung, vì thế tất cả những điều này đều không cần phải tham dự, nàng dành một ngày thời gian để dạo chơi trên phố. Đi dạo đến khi mặt trời lặn về phía tây, nghe nói đầu mùa hạ là lúc rượu mới vừa được ủ xong, hai mươi quán rượu trong Uông thành vào giờ tuất hôm nay sẽ bày rượu mới ra để bán, mỗi quán ủ ra một loại rượu có mùi vị khác nhau, nàng tình thần lập tức trở nên phấn chấn, dắt theo Thanh Linh xông thẳng về phía những quán rượu kia.
Hai người nàng đi hết quán rượu này đến quán rượu khác để uống rượu, uống đến quán thứ hai mươi, Thanh Linh vẫn không sao cả, nàng lại có chút chếnh choáng, giữa chừng chạy ra hóng gió mắt cho tỉnh táo tinh thần, kết quả đụng trúng Tần Tố My đang đứng nhăn mày ở quầy trang sức trước cửa.
Tần cô nương nhìn thấy Thành Ngọc hai mắt lập tức phát sáng, vội vàng gọi nàng: "Quận chúa." cúi người hành lễ với nàng, tư thế hành lễ có chút kỳ lạ.
Tần cô nương lần này xuất môn, nghe nói là để mang ô qua cho vị Quý thế tử đang ngồi uống trà ở Việt Bắc trai. Tần cô nương hành lễ kỳ lạ, có thế là do đường đi vội vàng, nên chân phải bị trật. Tần cô nương xuất môn vội vã, cũng mang theo nha hoàn, trẹo chân, cũng không có ai giúp nàng mang ô hoặc đưa nàng đến y quán, nàng chỉ đành ngồi ở chỗ quầy trang sức gần đó sầu khổ. Nhìn thấy Thành Ngọc, Tần cô nương giống như thấy được vị cứu tinh, trăm cầu vạn khẩn phó thác lại cho nàng, nhờ nàng chạy đi một vòng, đưa chiếc ô này cho thế tử, phòng cho hắn trở về bị dính mưa. Chuyện chính là như thế.
Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, quả thực là có mây mù giăng cả bầu trời, đó chính là dấu hiệu của việc trời sắp mưa.
Nàng liền đáp ứng Tần cô nương, đến cả việc quay vào trong quan báo cho Thanh Linh một tiếng cũng không nghĩ đến, cứ như vậy đi đến Việt Bắc trai.
Nếu như lúc đó Thành Ngọc tỉnh táo, thì hơn nữa việc này nàng sẽ không xử lý như thế, nhưng lúc này nàng đang bị rượu làm cho hồ đồ, tuy biết rằng Quý Minh Phong không muốn nhìn thấy nàng, nhưng dưới tác dụng của rượu, nàng không có nghĩ được như vậy, nàng chỉ cảm thấy nàng cũng không phải cố ý muốn gặp Quý Minh Phong để làm chướng mắt hắn, nàng là đang giúp Tần cô nương đưa ô qua, nàng đây là có lý do chính đáng nha, Quý thế tử đại khái cũng có thể bỏ qua cho nàng thôi.
Thành Ngọc ôm chiếc ô trong lòng, chạy thắng đến phố Thành Viễn, lạc đường hai lần, cuối cùng cũng đi đến được Việt Bắc trai. Vị thị nữ lên trên lầu chỗ nhã thất của Quý thế tử để thông báo, mời nàng ngồi ở bên dưới đợi một lát, nàng lười đợi, đi theo sao vị thị nữ kia đến lầu hai, trực tiếp đi vào cuối Lan thất.
Thì nữ vừa gõ cửa Lan thất, nàng đã giống như u hồn bay đến, đưa tay ra giữ một cánh cửa mới mở được một nửa, khẽ nhíu mày: "Ta và thế tử ca ca từ lúc nào trở nên thân thiết như thế này rồi, ta chỉ là đến đưa ô giúp Tần cô nương, có lẽ không cần phải đi thông báo gì đâu." Lại không nghe thấy ai hồi âm.
Quý thế tử vẫn không để ý đến nàng, mười ngày trước hắn còn xem nàng là người vô hình, phản ứng lần này cũng không nằm ngoài dự liệu của nàng. Nàng day day thái dương ngẩng đầu: "Thế tử ca ca huynh không cần phải như thế, ta..." Một chứ "ta" bị kẹt lại nơi cổ họng.
Lúc này nàng mới phát hiện người đứng bên trong cánh cửa không phải là Quý thế tử mà là một cô nương xinh đẹp. Vị cô nương này một thân hán phục bạch y, nhưng mũi cao mắt sâu, đôi mày tựa như vầng trăng khuyết, đôi mỗi đỏ thắm, khuôn mặt diễm lệ, không hề giống với tướng mạo của người hán, là một nữ tử di tộc.
Thành Ngọc ngẩn người: "Ô, đi nhầm phòng." Vừa nói vừa quay đầu, quay đầu lại nhìn thấy vị thị nữ đứng yên lặng một bên, lại ngẩn người: "Là ngươi dắt ta đến đây mà." Nàng nghi hoặc: "Ngươi không có dẫn đường nhầm đó chứ?"
Thị nữ đang định trả lời, vị bạch y thiếu nữ đứng sau cánh cửa đã lên tiếng: "Hồng Ngọc quận chúa đây ư?"
Thành Ngọc quay đầu: "Cô nương là..." Ngay tại lúc này, một thanh niên tuấn tú lạnh lùng từ trong phòng chậm rãi bước ra ngoài, chặn trước mặt nữ tử kia, ánh mắt lãnh đạm lướt qua trên khuôn mặt của Thành Ngọc, không hề dừng lại mà đưa tay lên khép hai cánh cửa lại. Thành Ngọc vội vàng đưa nửa người vào giữa cửa để chặn lại, "Thế tử ca ca lúc này muốn đóng cửa thì cứ đè chết ta đi."
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Quý Minh Phong cũng không đưa tay lên đóng cửa nữa, hắn cũng không còn không để ý đến nàng nữa, nhưng ngữ âm thanh lại trở bên âm trầm lạnh lẽo: "Hải bá nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?" hải bá là vị lão quản sự của Cự Sương viện.
Một câu nói không đầu không đuôi, Thành Ngọc lại không thể ngay lập tức hiểu rõ được hàm ý trong đó.
Quý Minh Phong không còn xem nàng là người vô hình nữa, nàng cảm thấy đây chính là một loại tiến triển, nhưng câu nói này của Quý thế tử có chút không thiện ý cho lắm, nàng ngẩng đầu nhìn trộm Quý Minh Phong một cái: "Thế tử ca ca..." Quý Minh Phong cũng nhìn nàng, trong ánh mắt không có chút biểu cảm nào, nghe được bốn chữ thế tử ca ca này, còn khẽ nhíu mày. Nàng có chút nhát gán rồi, cho dù có rượu trong người cũng không thể làm ra được hành động giống như lúc nãy, nàng có chút suy sụp tinh thần cúi đầu, lẩm nhẩm: "Hải bá chỉ là nói, ta không cần đến nam thư phong nữa." Lại nhanh chóng nói: "Ta không hề đến nam thư phòng nha."
"Cô trước nay đều rất thông minh." Quý Minh Phong trả lời nàng, thanh âm bình tĩnh: "Đương nhiên biết được suy một ra ba, hiểu được cái câu từ này không cần đến nam thư phòng đó là có ý gì chứ."
Nàng đương nhiên biết, nhưng lại rất nghiêm túc lắc đầu: "Ta không thông minh, ta không biết."
Lần này Quý Minh Phong trầm mặc rất lâu, rất lâu sau đó, hắn nhìn Thành Ngọc: "Không được xuất hiện trước mặt ta, chính là ý đó, cái đó có gì khó hiểu cơ chứ?"
Trà lầu Việt Bắc trai này, so với các trà lầu mà Thành Ngọc thường dạo trong thành Bình An có một điểm khác biệt lớn vô cùng, đó là Việt Bắc Trai rất yên tĩnh. Trong lầu không có bao nhiêu tòa ngồi, chỉ có nhã thất, khách nhân cũng không có ồn ào, là nơi tập hợp của các khách nhân quen biết nhau tới lui, cũng không có ai nói nhỏ, bởi vì lúc các vị khách trong cùng một phòng trà không nói chuyện phiếm, trong lầu chỉ có thể nghe được âm thanh của cây đàn cổ cầm phát ra sau chiếc mành trúc của lầu hai. Lúc này đây, Thành Ngọc chỉ có thể nghe được âm thanh của cây cổ cầm kia. Nàng nghe được vì cầm sư đang đàn khúc Thu Phong Từ.
Quý Minh Phong vẫn nhìn nàng, ánh mắt thập phần lãnh đạm.
Quý Minh Phong hỏi nàng có khó hiểu đến thế không.
Kỳ thực không khó hiểu đến thế. Nàng thông minh như thế, hắn có ý gì nàng kỳ thực luôn hiểu được.
Nhưng lúc này đây nàng lại không nhìn được mà làu bàu: "Chính là khó hiểu như thế đấy." Lại nghiêm túc nói lại lần nữa: "Chính là khó hiểu như thế." Sau đó nàng nhìn thấy Quý thế tử nhíu chặt mày, cả khuôn mặt tràn đầy sự phiền não và không chấp nhận, nàng nghĩ. Chỉ trong khoảng thời gian một cái chớp mắt, thần sắc của hắn lại mơ hồ trước mặt nàng. Nàng lập tức hiểu ra bản thân nàng đang khóc.
Nàng cũng không biết rõ bản thân vì cái gì mà khóc. Nàng vẫn biết rằng Quý Minh Phong không hi vọng nàng đứng trước mặt hắn, có lẽ đến nhìn nàng một cái cũng làm hắn ghét bỏ, nhưng lúc này cũng là là suy nghĩ của một mình nàng thôi, không cảm thấy chân thực đến vậy. Lúc này nghe thấy Quý Minh Phong tự nói ra, đột nhiên cảm nhận được sự chân thực, giống như từng mũi châm đang châm vào từng góc trong lòng nàng. Nàng không thể chịu được sự đau đớn không kịp đề phòng này. Nàng vốn dĩ sợ đau, vì thế nàng khóc
Nhưng hiển nhiên Quý Minh Phong làm sau hiểu được sự bi thương của nàng, trầm giọng quở trách nàng: "Đừng có giống như đứa trẻ nữa, có chút không vừa lòng liền khóc náo. Năm nay cô đã mười sáu tuổi rồi đấy."
Đúng vậy, hắn ghét nàng, cho nên sự bị thương của nàng hắn cũng không thể chịu được.
Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Nàng nói với Thanh Linh nàng biết rằng con người có lúc sẽ như thế này, một người đột nhiên ghét một người khác, không cần lý do, nhưng nàng kỳ thực vẫn là muốn một cái lý do. Hắn vì sao ghét nàng như thế, đến một chút cơ hội đều không cho nàng. Hắn mới là người không hiểu lý lẽ thì có.
Chút phẫn nộ này trước đây chưa từng làm nàng kích động, nàng đột nhiên đưa hai chiếc ô trúc trên tay dùng sức ném đến trước mặt nàng, dùng hết sức hét lên với hắn: "Ta chính là một đứa trẻ đấy! Ta chính là đồ ngốc! Ta căn bản không biết huynh đang nói gì! Ta đau lòng mà đến khóc cũng không được phép hay sao!"
Ngôn ngữ lộn xộn đến nỗi chính bản thân nàng cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng Quý Minh Phong lại giống như bị nàng làm cho chấn động, nhất thời không thể nói được gì.
Nước mắt chảy không ngừng che đi tầm nhìn của nàng, nàng không thể nhìn rõ được biểu cảm của Quý Minh Phong, nhưng trong lòng nàng vẫn còn ôm một chút hi vọng thầm kín, hi vọng Quý Minh Phong lúc này chỉ đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Nàng cũng không vọng tưởng rằng hắn có thể vì sự bị thương của nàng mà cảm thấy đau lòng một chút, nàng trước nay đều rất lạc quan, lại dễ dỗ dành, vì thế lần này chỉ cần một chút thương xót là được rồi.
Nàng cố gắng lau sạch nước mắt, lại kéo tay áo lên để chùi chùi.
Sau khi nước mắt ngừng rơi, Thành Ngọc cuối cùng có thể nhìn rõ ràng biểu cảm của con người đang đứng trước mặt mình: "Đập vào mắt đầu tiên là nữ tử bạch y đứng bên cạnh Quý Minh Phong. Thần sắc của vị nữ tử này có chút nghiên cứu kỹ lưỡng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt ánh mắt mang theo năm phần khinh miệt, năm phần thương hại. Mà con người đứng bên canh là Quý Minh Phong vẫn đang nhíu chặt đôi mày, thấy nàng đã ngừng khóc lóc, đưa tay lên day day thái dương: "Hôm nay cô làm loạn đủ rồi đấy, trở về đi."
Không được xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Đứng giống như một đưa trẻ nữa.
Hôm nay cô làm loạn đủ rồi, trở về đi.
Thành Ngọc ngẩng người một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy mọi điều hôm nay nàng làm quả thực là không có nghĩa lý gì hết, lại khiến cho người ta ghét bỏ. Nàng trước đây là một cô nương vô ưu vô lo, nhiều lúc nàng cảm thấy thế gian này chuyện gì cũng đều tốt đẹp, không hề biết từ ghét bỏ có ý nghĩa như thế nào, đêm nay đột nhiên nhớ lại, trên đời này thế mà lại có một từ ghét bỏ, mà đó lại chính là tâm tình của bản thân nàng lúc này.
Nàng yên lặng nửa ngày. Sau nửa ngày, nàng nhẹ nhàng nói: "Ừm, ta nên trở về rồi." Nàng ngây ngốc: "Tôi nay ta có chút đáng chê cười, cứ bám riết như thế này, thật sự là quá phận rồi, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, tối nay." Nàng khẽ cong cong khóe miệng: "Để thế tử người và vị cô nương này chê cười rồi." Nàng không nói thêm những lời nói đáng yêu hay tùy hứng nữa, cách nói chuyện này làm nàng có chút giống như người lớn, vừa nghiêm túc, khéo léo lại không hề khách khí.
Môi của Quý Minh Phong có chút động đậy, nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói thêm gì cả.
Nhưng Thành Ngọc lại không hề chú ý đến điều đó, giống như đang suy nghĩ gì đó rất lung, nàng chản nản nói: "Vậy thì thế đi, ta đi đây." Nói đoạn quay người đi ra khỏi lầu.
Cho đến khi đến bên ngoài lầu, nàng lại nghe giọng Quý Minh Phong truyền lại phía sau: "Như vậy đi là như thế nào?"
Nàng dừng bước, lại không hề quay người, nhưng lại ngẩng đầu nhìn cây cột nhà trên đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng nói: "Chính là giống như thế tử ca ca hi vọng thế." Sau đó nàng đi xuống lầu. Tiếng bước chân cộp cộp vang lên theo từng bước chân nàng, không nhanh không chậm, đây là bước chân của một cao môn quý nữ từ nhỏ đã được dạy đầy đủ các lễ nghi đi đứng năm ngồi.
Nàng không gọi hắn là thế tử ca ca nữa.
Từ đó về sau, Thành Ngọc cũng không gọi Quý Minh Phong là thế tử ca ca nữa.
Sau này khi Chu Cẩn đưa nàng rời khỏi Vương phủ về thành Bình An, nàng càng triệt để quên luôn cách xưng hô này.
Uông Thành đêm đó mưa gió ngập trời, lúc Thành Ngọc hồi phủ đã là tam canh, quay đầu lại mới phát hiện Thanh Linh vẫn đứng nhìn theo nàng một cách chăm chú cách đó không xa, trong màn mưa tầm tã cả hai người đều ướt như chuột lột.
Tiểu Tư mở cửa ra nhìn thấy hai người liền trở nên hoảng hốt, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, khiếp sợ đến mức không nói được lưu loát: "Quận, quận chúa, đây là...." Nàng cũng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Tư, nhìn thấy bản thân mình nữa chiếc váy bên dưới toàn bộ đều là bùn đất, đôi giày mêm cũng bị dính đất, mũi giày có một hình vẽ giống như đóa hoa đỏ thắm, sắc hoa dưới ánh đèn trong tay tiểu Tư trở nên thật diễm lệ.
Đây là do bị ngã lúc ở phố Thanh Viễn. Nàng nhớ.
Mưa mùa hạ đến rất nhanh, lúc đó nàng chỉ vừa mới rời khỏi Việt Bắc trai không lâu, thì có một trần mưa lớn.
Ra khỏi phố Thanh Viễn, nàng mới phát hiện đã đi nhầm hướng, vì thế nên định quay người trở về.
Lúc gần đến Việt Bắc trai, lại nhìn thấy Quý Minh Phong đang đi cùng vị bạch y nữ tử kia ra khỏi trà lầu. Nàng dừng lại trong cơn mưa, nhìn Quý thế tử từ đằng xa đang mở ô ra che cho bạch y nữ tử ra khỏi mái hiên, sau đó vị bạch y nữ tử đó khẽ nhấc chân váy lên đi vào trong tán ô, từ động tác nhỏ đó có thể nhìn ra được cô vẫn chưa quen được với thói quen của người Hán, Quý thế tử che mưa cho cô nương kia, hai người sánh bước bên nhau đi vào trong màn mưa cho đến khi khuất sau tầm mắt nàng.
Thành Ngọc lạnh lẽo đứng trong mưa, đợi cho hai người họ đi được một khoảng khá xa, nàng mới nâng chân cất bước đi tiếp. Thân thể nàng bị nước mưa lạnh làm cho run lập cập, vì thế khi vừa mới cất bước nàng không cẩn thận té xuống dưới đất, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt đất, nàng mới chợt phát hiện hoa Lựu hai bên đường bị trận mưa tháng tư này làm tan tác, có thể nhìn thấy một cách cây hoa Thạch Lựu đều bị nước mưa làm biến thành những vị thiếu niên nam nữ chán nản ủ rũ, mà nàng có thể nhìn thấy đóa hoa, bất quá cũng là vì khắp mặt đất đều rơi đây những cánh hoa. Tình cảnh thê lương đến như thế, làm cho lòng nàng cũng cảm thấy thê lương lạ lùng. Nàng ngồi một lúc lâu trên mặt đất, bản thân nàng cũng không biết nàng đang nghĩ đến điều gì, cho đến khi hắt hơi một cái, mới đứng dậy phân biệt phương hướng, đi về phía Vương phủ.
Cho nên mới có sự chen ngang đó.
Lúc Thanh Linh hầu hạ nàng tắm nước nóng, lại rót cho nàng một bát canh gừng đầy tràn, còn đưa cho nàng thêm một viên thuốc an thần, nàng chìm dần vào trong giấc ngủ, vừa mở mắt ra đã là mấy ngày sau rồi.
Trong phòng duy chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ, Thanh Linh ngồi trước giường, nhìn thấy nàng đã tỉnh lại, nhẹ giọng nói với nàng: "Người đời có câu, chuyện ngày hôm qua thì chính là chuyện của ngày hôm qua, những chuyện hôm nay sẽ xảy ra vào hôm nay, quận chúa hôm qua chịu ủy khuất, đau đớn khóc một trận, lại bị mắc mưa một trận, ngày hôm qua ấy mà, quận chúa hi vọng nó là sinh hay là tử?"
Thành Ngọc ngáp một cái, bình tĩnh nói: "Ta hi vọng những chuyện ngày hôm qua, đều chết đi ở ngày hôm qua.
Thất tỷ lải nhải:
Liên Tam: Nếu hỏi ta khi nghe thấy những chuyện này có cảm nhận gì, ta nghĩ, ta có chút cảm ơn Quý Minh Phong.
Bà Yuan: Ta cũng cảm ơn Quý thế tử nhiều nhiều, chứ anh mà bình thường như bao người ngoài kia thì em làm gì gặp được anh Tống bá đạo đáng yêu của ngày hơm nay.
Truyện được dịch bởi quá khứ chậm rãi, khi mang đi nơi khác nhớ ghi nguồn, vì đó là sự tôn trọng tối thiểu dành cho người dịch. Cảm ơn.
Hơm nay là ngày lễ tình nhân, mần chút ngược ngược cho nó đỡ tủi thân mọi người ạ, nói vậy chứ đây là món quà ngày 14/2 của ta đó nha! Chương tiếp theo ư, haha, ta quả thực không biết là lúc nào đâu.
14/02/2020