TAM SINH TAM THẾ BỘ SINH LIÊNTác giả: Đường Thất công tử
-----
Những ngày này Thành Ngọc tất nhiên là vẫn đọc sách ở nam thư phòng.
Sau khi nhận được sự điểm hóa của Thanh Linh vào tối qua. Tâm trạng của Thành Ngọc khi nhìn Quý Minh Phong có chút vui vẻ, cũng có chút căng thẳng cho nên mấy ngày này phá lệ không ngủ gật, cầm quyển sách trên tay suy nghĩ miên man, lén lút nhìn Quý Minh Phong đằng sau quyển sách.
Nàng công phu không giỏi, cho nên chỉ mới nhìn lén được một chút liền bị Quý thế tử phát hiện, nàng có chút bẽn lẽn nhưng không hề ngại ngùng, tỏ ra cởi mở cười cười với Quý Minh Phong. Quý Minh Phong không thèm quan tâm tới nàng. Sau đó không bao lâu lại bắt gặp nàng đang lén nhìn hắn, sau khi bị hắn phát hiện nàng cũng chỉ gãi gãi đầu, rồi lại cởi mở cười với hắn.
Quý Minh Phong không hiểu ra làm sao, hỏi: "Hôm nay cô ngủ đến phát ngốc rồi sao? Cười thành thế này, là đang muốn làm gì?"
Thành Ngọc cũng không biết ra ra làm sao: "Không làm gì hết," Nàng ngập ngừng: "Ta chỉ cảm thấy ngày hôm nay nhìn thế tử ca ca huynh có chút thân thiết, ta ngồi ở đây nhìn huynh dưới ánh đèn đọc sách, thật sự là rất đẹp trai, muốn nhìn thêm vài lần nữa, nhưng lại bị huynh phát hiện rồi, vì thế chỉ đành cười với huynh thôi."
Nàng ngây thơ bộc bạch tâm sự của mình: "Bởi vì thế tử ca ca đối xử với ta rất tốt, ta rất vui, đặc biệt là hôm nay, ta vừa nhìn thấy thế tử ca ca đã cảm thấy vui vẻ, ta nghĩ khi huynh nhìn thấy ta có lẽ cũng..." Nàng không thể nói hết một câu hoàn chỉnh vì biểu cảm của Quý Minh Phong lúc này có chút kỳ quái.
Hắn nhìn nàng, những ánh mắt lại không hề ngừng lại trên người nàng, tựa hồ như xuyên qua người nàng. Giống như đang ngẩn ngơ.
Thành Ngọc thử thăm dò gọi một tiếng: "Thế tử...ca ca?"
Hắn không trả lời nàng.
Thành Ngọc chậm chạp đứng dậy, muốn đi qua xem hắn thế nào rồi, kết quả không cẩn thận dẫm phải một vật gì đó tròn tròm mềm mềm, trượt một phát, trong lúc hoảng hốt nàng đưa tay ra định nhíu lấy chiếc bàn thì đụng phải nghiên mực. Cạch, nghiên mực rơi xuống, nàng cũng ngã theo.Quý thế tử lúc này đây mới tỉnh táo trở lại, hắn rũ mắt nhìn Thành Ngọc, thần sắc có chút khó hiểu. Nửa ngày sau hắn mới vòng qua bàn đọc sách đến trước mặt Thành Ngọc. Thành Ngọc đang cau mày kéo ống tay áo bị mực dính, thì Quý thế tử đi đến trước mặt nàng, nàng nhìn thấy đôi ủng đen của thế tử. Sau đó nàng nhìn thấy hai mảnh nghiên mực lúc nãy bị vỡ đôi ra bên cạnh đôi giày của hắn.
Thôi được rồi, nghiên mực Tào Kê Ngọa Phật này của Quý thế tử vô cùng quý giá, nàng nắm lấy cái gì không nắm, sao cứ nhất định nắm hải cái nghiên mực quý giá này chứ. Nàng một bụng đầy tang thương ngồi đó đợi Quý thế tử đến giáo huấn cho một trận.
Rất lâu sau đó, nàng lại không nghesự giáo huấn của Quý thế tử.
Nàng nhịn không được ngẩng đầu, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt của thế tử.
Quý thế tử nhìn nàng, giống như đang trầm tư, tuy nhiên lại không hề mở miệng nói chuyện, cũng không giống như đang tức giận, gan nàng cũng lớn hơn một chút, chủ động mở miệng tạ tội: "Làm vỡ nghiên mực của thế tử ca ca rồi, thật có lỗi quá, bất quá trong nhà ta có một cái nghiên mực như vậy sau này ta sẽ đền cho huynh."
Ngón tay nàng vặn vặn góc áo: "Bất quá lúc nãy nếu huynh chịu giúp ta một tay, ta cũng sẽ không làm vỡ nghiên mực của huynh rồi, ta cũng té rất đau mà." Đây chính là sự khôn vặt của nàng, rõ ràng là lỗi của nàng nhưng lại có thể đổ hết tội lỗi lên đầu của cả hai người, nàng còn tranh thủ tỏ ra đáng thương, khiến cho Quý Minh Phòng giờ cho dù muốn mở miệng để giáo huấn nàng cũng không cảm thấy không đúng.
Đây chính là bản lĩnh mà nàng tự học được trong suốt những năm sống chung với Chu Cẩn, nhưng nàng cũng không biết bản thân mình chỉ đang tự bào chữa, vì thế nên trong lòng vẫn có chút chột dạ, thấy Quý Minh Phong vẫn không nói gì, có chút thấp thỏm.
Nàng thấp thỏm vì không biết rằng Quý thế tử liệu có nhìn thấu được vở kịch này không, cho nên mới cố ý không để ý đến nàng, càng suy nghĩ như vậy càng thấy thấp thỏm, vì thế lời vừa nói ra rằng mình bị ngã rất đau, liền nhanh chóng lấp liếm trở lại: "Nhưng, nhưng thực ra cũng không đau quá, chính là lúc mới vừa ngã thì có chút đau một chút, cũng không có gì quá nghiêm trọng." Nói đoạn còn ngoan ngoãn quay người chống tay đứng dậy, làm như kiểu từ đầu cho đến cuối nàng đều luôn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, căn bản chính là không có chút khôn vặt nào mà chỉ là sự ngoan ngoan hết sức.
Quý thế tử vẫn không lên tiếng. Những thủ đoạn mà nàng tự học được dưới sự trấn áp của Chu Cẩn chẳng qua cũng chỉ là mấy chiêu vặt này, sau khi phát huy hết liền không biết bản thân mình nên làm gì nữa, có chút ngượng ngùng đứng tại chỗ hơn nửa khắc đồng hồ.
Đợi rất lâu cũng không nghe thấy Quý Minh Phong trả lời, nàng khẽ ho một tiếng: "Vậy, vậy ta về đọc sách tiếp đây."Lúc này, Quý thế tử mới mở miệng nói chuyện, thế nhưng lại tiếp tục hỏi một chuyện chẳng liên quan gì: "Lúc nãy ta hỏi cô vì sao lại cười như thế, cô trả lời ta thế nào?"
Thành Ngọc khó hiểu, ngẫm nghĩ một hồi. Lúc nãy nàng nói âm thanh cũng khá lớn mà, hắn đương nhiên không đến nỗi là không thể nghe rõ nàng trả lời hắn những chuyện gì đấy chứ, còn dùng cái khuôn mặt nghiêm túc như vậy để hỏi nàng, phải chăng, phải chăng hắn muốn nhắc nhở nàng tại đây, hành động và lời nói của nàng lúc nãy vô cùng thất lễ, cảm thấy nàng là người không có nguyên tắc?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút trầm mặc, chốc sau lại cảm thấy hoang mang.
Sở dĩ nàng quá phận như vậy là vì trong lòng nàng cực kỳ tin tưởng vào lời của Thanh Linh hôm qua, tự cho rằng mình đã rất thân thiết với Quý Minh Phong rồi. Đâu có biết rằng tất cả những gì Thanh Linh nói với nàng tối qua đều không đúng. Thanh Linh là đang nhìn lầm. Thế tử không hề rất thích nàng, cũng không hề xem nàng là bằng hữu, thế tử không phải là người mà nàng có thể vui đùa chòng ghẹo.
Cơn gió sớm mai thổi qua làm cho ngọn nên trên giá khẽ dao động. Nàng cảm thấy vừa hối hận vừa cảm thấy ủy khuất, khó lòng mở miệng:"Ta, ta quên mất ta vừa nói gì rồi, có thể hôm nay ta lỡ nói những lời mà thế tử ca ca không thích, nhưng con người ta ấy mà, thỉnh thoảng hay nói năng linh tinh, cho nên thế tử ca ca đừng coi đó là thật nha?"
Ngọn bấc đèn lần nữa lay lắt, may mắn thay chân trời những tia sáng đã bắt đầu hé ra, không thể nhìn thấy được hình bóng mông lung của ngọn đèn trong phòng. Chỉ là cuối mùa xuân, cho nên dù là buổi sáng cũng có sương mù bàng bạc, sương mùa xuân tràn vào cửa sổ, cùng với sắc trời u ám của buổi sớm mai, cảnh sắc trong gian phòng giống như có một nét mực nhàn nhạt phớt qua.Ánh sáng mông lung làm cho cảnh sắc cũng trở nên mông lung
Ở trong sự mông lung đó, thứ khiến Thành Ngọc cảm thấy rõ ràng duy nhất đó chính là dáng người thẳng tắp như ngọc thụ của Quý Minh Phong. Khoảnh khắc nàng nói chuyện đó, bóng người ấy bỗng trở nên căng cứng, nàng cũng không quá chắc chắn bởi vì khi nàng một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn thì hắn hoàn toàn không có chút gì khác thường khác cả, lời hắn hỏi nàng cũng rất bình thường, hắn hỏi nàng: "Cô không muốn ta xem là thật."
Cách hỏi này của Quý Minh Phong dường như có chút quen thuộc. Đây hình như là chiêu mà nàng và Chu Cẩn vẫn thường dùng trong lúc đấu trí đấu dũng với nhau. Nàng bắt buộc phải nói là không muốn, sau đó Chu Cẩn sẽ khiển trách nàng: "Không muốn ta coi là thật, không muốn chọc tức ta, thì tự biết kiểm thúc bản thân mình, lần sau không được như thế nữa, vào trong phòng cấm túc tự kiểm điểm đi." Câu chuyện cố nhiên đều sẽ diễn ra như vậy
Trong lúc nàng cúi đầu ngẫm nghĩ Quý Minh Phong lại hỏi thêm một câu nữa: "Cô không muốn ta xem là thật, có phải không?"
"Không muốn, không muốn." Nàng nhanh nhẩu, "Vốn chỉ là mấy lời nói bừa không có quy củ mà thôi, ngàn lần vạn lần ta cũng không muốn thế tử ca ca xem đó là thật."
Sau khi nói xong nàng ngoan ngoãn cúi đầu đợi Quý Minh Phong quở trách, giống như chờ đợi một điều dĩ nhiên vậy. Quý Minh Phong nhìn nàng một lúc lâu, âm thanh cố đè xuống thật trầm: "Những lời nói linh tinh sao?"
Quý Minh Phong đến gần thêm nàng thêm bước nữa : "Cảm thấy ta đẹp trai, thích nhìn ta, nhìn ta liền thấy vui vẻ, tất cả những lời này đều là nói lung tung sao?" Thanh âm của hắn không hề cố ý nâng cao hay hạ thấp xuống, đến cái giọng điệu cũng là giọng điệu lúc nãy, ngay cả tốc độ cũng đều như vậy, nhưng không biết vì sao, Thành Ngọc lại cảm thấy trong âm thanh đó chứa đầy sự phẫn nộ.Những lời nàng nói lúc nãy ư, lúc đó hình như nàng có cố ý làm ra vẻ đáng yêu mà nói nữa: "Ta cảm thấy hôm nay nhìn thấy thế tử ca ca huynh liền cảm thấy muốn đến gần, ta ngồi ở đây nhìn thế tử ca ca đọc sách dưới ánh đèn, cảm thấy thật vô cùng đẹp trai..." Lúc này nhớ lại, kỳ thực những lời đó có chút lẳng lơ.
Nàng từ nhỏ đã lớn lên cũng đám hoa yêu, nói chuyện với họ thân thiết riết cũng thành thói quen, nhưng Quý Minh Phong lại là một vị quân tử trọng lễ giáo, bọn họ một thân quân tử, có thể cảm thấy những lời nói này là một sự mạo phạm và đường đột cực lớn.
Nàng tự nhiên cảm thấy hoảng hốt: "Ta không biết những lời nói đó lại làm cho thế tử ca ca huynh..."Quý Minh Phong bình thường nhẫn nại rất giỏi, lúc này đây là giống như không có chút nhẫn nại nào, trầm giọng ngắt lời nàng: "Vấn đề của ta không khó trả lời như vậy, cũng không cần phải trả lời dài dòng văn tự, cô chỉ cần trả lời là có hay là không?"
Nàng nói nhỏ hết mức: "Thế tử ca ca, huynh đừng cảm thấy ta phiền phức, tất cả đều là ta nói bừa thôi." Nàng cắn môi: "Xin lỗi, sau này ta nhất định không nói năng lung tung nữa, huynh đừng giận ta mà."
Nàng không biết rằng nếu nàng xin lỗi rồi thì mọi việc có thể được vãn hồi hay không, hoặc có thể làm cho Quý Minh Phong hài lòng hay không. Nàng cảm thấy hắn có lẽ là không được vừa ý cho lắm, bởi vì ánh mắt hắn nhìn nàng cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng nàng cũng đã cố gắng hết sức rồi mà, nàng không biết bản thân còn có thể nói thêm gì nữa.Nàng cúi đầu đứng trước mặt Quý Minh Phong đợi hắn xử lý nàng, một lúc lâu, lại nghe được trên đầu phát ra một âm thanh không đầu không đuôi : "Ta vốn cho rằng..." Nhưng mà Quý Minh Phong cũng không nói hết câu này một cách hoàn chỉnh, qua một lúc lâu, nàng lại nghe được một câu nói mang đầy phẫn nộ: "Cô đến ta vì sao..." Nhưng hắn vẫn như cũ không nói thêm gì. Cái kiểu muốn nói lại thôi này, giống như hắn đối với nàng đã cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng nàng lại mù tịt rằng hắn căn bản đang thất vọng về cái gì.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, rất lâu sau, Quý Minh Phong lại gọi nàng bằng tôn hiệu .
"Hồng Ngọc quận chúa." Giọng nói của hắn lại quay trở lại bình thản giống như trước đây, trong sự bình thản lại ẩn chứa sự nghi hoặc, "cô trăm phương ngàn kế tìm cách để đến gần bên cạnh ta, điều này ta không phải không biết, cô vì sao mỗi ngày lại phí tâm phí sức đến gặp ta, ở bên cạnh ta, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
"Ta..." Thành Ngọc ngẩng đầu nhìn Quý Minh Phong, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn, khẽ run người một cái, "Ta không muốn làm gì cả, ta chỉ là..."
Bị Quý Minh Phong ngắt lời, hắn không nhịn được đưa tay lên day day giữa trán: "Nói thật lòng.""Muốn kết bằng hữu với huynh." Nàng nhỏ giọng."Kết bằng hữu." Quý Minh Phong lặp lại ba chữ này một lần nữa. Ngẩng đầu nhìn ta ngoài cửa số, nhất thời không nói thêm gì nữa. Đã đến giờ thìn, bên ngoài cửa sổ cành liễu đã có thể nhìn rõ ràng, sương mù phủ khắp trên trời dưới đất đem bờ hồ xanh rì che mất đi hơn hai ba phần, nhìn thế nào cũng giống một bức tranh đầy phong lưu. Một lúc lâu sau, Quý Minh Phong hỏi nàng: "Làm bằng hữu như thế nào?" Sáu chữ vỏn vẹn không nghe được sự hỉ nộ.
Nàng cúi đầu: "Chính là bằng hữu chơi cùng với nhau ấy."
Quý Minh Phong vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Cô có bao nhiêu người bằng hữu như thế rồi."
Nàng vẫn cúi đầu: "Không nhiều lắm, có vài người thôi."
"Nghe giống như có thêm ta nhiều cũng không nhiều mà bớt đi ta cũng không tính là ít nhỉ."Nàng lập tức ngẩng đầu giải thích: "Không phải, không có, thế tử ca ca huynh..."
Hắn không ngắt lời nàng như trước nữa, cuối cùng cũng đem ánh mắt ngoài khung cửa sổ quay trở lại, nhàn nhạt nói: "Quận chúa, cô muốn kết bằng hữu với ta, nhưng ta không hề muốn kết bằng hữu với cô."
Nàng ngẩng người: "Nhưng mấy ngày trước thế tử ca ca đâu có cảm thấy phiền ta, Thanh Linh còn nói huynh cũng rất thích nhìn thấy ta, hôm nay chỉ là, chỉ là..." Nàng "chỉ là" hơn nửa ngày trời lại "chỉ là" không được mình muốn nói gì.
Quý Minh Phong tiếp lời nàng, bình tĩnh nhìn nàng mà nói: "Chỉ là từ nay trở đi, ta cảm thấy cô phiền phức thôi."
Quý Minh Phong rời thư phòng rất lâu sau, Thành Ngọc vẫn đứng tại chỗ đó. Nàng kỳ thực bị dọa sợ rồi.
Ngọc tiểu công tử to gan hơn người, cưỡi liệt mã như huấn gà luyện chó, vào ổ rắn như dạo quán trà, còn yêu vật nào có thế khiến cho nàng cảm thấy sợ cơ chứ, cho dù là khắc tinh của nàng, Chu Cẩn, nàng kỳ thực cũng chưa từng sợ Chu Cẩn. Nhưng hôm nay Quý Minh Phong lại làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Nàng sợ Quý Minh Phong giận, hắn thực sự giận rồi, lại khiến nàng càng thêm sợ hãi. Nàng kỳ thực không hiểu được vì sao hắn lại tức giận đến thế, nàng tuy phạm phải sai lâm nhưng nàng cảm thấy đó cũng không phải là cái tội gì lớn lắm.
Nàng không muốn Quý Minh Phong giận nàng, bởi thế khi Quý Minh Phong hỏi nàng về những vấn đề đó nàng chỉ có thể nói sự thật, nhưng điều làm nàng khó hiểu, những lời nói thật đó, vậy mà lại chẳng có lời nào khiến cho Quý Minh Phong vừa lòng.
Nàng chưa từng gặp phải điều như thế này, phải cẩn thận từng li từng tí để suy đoán tâm tư của một người, thận trọng hết sức để lấy lòng một người; Nàng chưa từng kết bạn với một người nào khó nắm bắt như vậy, chưa từng trải qua một tình bạn khiến cho nàng cảm thấy sợ run như vậy.
Nàng đã sớm biết Quý Minh Phong rất khó tiếp cận, vì thế nàng đã cố gắng rất nhiều, nhưng hôm nay chỉ vì một đường đi nước bước sai lầm, quan hệ giữa nàng và Quý Minh Phong lại trở về điểm xuất phát.
Nàng cảm thấy đau lòng cũng cảm thấy chán nản.Nàng ngơ ngẩn ngồi trong thư phòng phía nam nguyên một ngày trời, đột nhiên lại nhớ đến chuyện, Quý Minh Phong không muốn làm bạn với nàng, vậy thì không làm bạn nữa, từ trong đáy lòng nàng tuy rằng có chút tiếc nuối những mà điều này cũng chả có gì, đời này nàng gặp được hai người mà nàng vô cũng yêu mến nhưng lại không cách nào làm bạn được. Nàng còn thành thực an ủi bản thân, đời người mà, chính là luôn luôn tràn đầy những điều tiếc nuối như vậy.
Nhưng chỉ qua một lúc sau, nàng lại nhịn không được mà nghĩ, cũng không có lý lẽ gì khiến cho ta chỉ vì một chút chuyện cỏn con đó đã cảm thấy nản lòng, không phải lúc đó Quý Minh Phong chỉ nói những lời bực tức thôi sao? Tuy rằng lúc mới gặp Quý Minh Phong cảm thấy nàng là một người phiền phức, nhưng từ khi nàng đến nam thư phòng, nửa tháng này hắn cũng không có biểu hiện gì là cảm thấy nàng phiền phức, hắn còn giúp nàng viết những ghi chú vào sách, những thứ đó chính là chứng cứ. Tuy rằng hôm nay nàng đã lỡ nói sai, khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy nàng phiền phức, nhưng nói không chừng ngày mai khi hết tức giận rồi hắn lại thay đổi cách nhìn cũng nên.
Nàng một lúc thì suy nghĩ lạc quan, lúc lại cực kỳ bi quan, tự bản thân nàng vậy mà lại cảm thấy mâu thuẫn cả một ngày trời, cuối cùng, nàng vẫn là chọn cách lạc quan để đối diện với chuyện này. Bởi vì suy nghĩ quá lâu ở nam thư phòng, nàng không nhịn được mà tự đặt ra cho mình một vấn đề: Nếu như nàng thực sự khiến cho người ta ghét bỏ, vậy thì người cảm thấy nàng phiền phức cũng không đến lượt Quý Minh Phong, mà Chu Cẩn chắc chắn là người đầu tiên; Nhưng mà Chu Cẩn cho dù một ngày hận không thể đập cho nàng ba trận cũng không muốn bỏ rơi nàng, chứng tỏ một điều là do nàng quá mức đáng yêu.
Nàng bị tự bản thân mình thuyết phục, cho rằng Quý Minh Phong nhất định cũng chỉ là nói mấy lời tức giận mà thôi. Cuối giờ dậu lúc nàng ra khỏi nam thư phòng, đã hạ quyết tâm sẽ từ từ dỗ dành Quý Minh Phong lại một lần nữa. Nhưng nàng lại không nghĩ đến chuyện nàng vừa bước vào Hồi Xuân viện, lại gặp được lão quản sự thân tín của Quý Minh Phong. Người hầu đứng bên cạnh lão bê một chồng sách để trước mặt nàng, cuốn sách nằm bên trên hết là cuốn sách nàng mà nàng để lại trong thư phòng chưa kịp mang về "Hoắc đồ ngữ biện nghĩa". Lão quản sự nuốt một ngụm được miếng đánh hắng một cái cho thông giọng, không nhanh không chậm giải thích cho nàng: "Thế tử phân phó lão nô đem toàn bộ số sách mà quận chúa hay xem mấy ngày này đến, thế tử còn nói quận chúa từ ngày mai trở đi không cần đến nam thư phong đọc sách nữa, nếu như còn muốn xem thêm sách nào nữa, thì cứ bảo Thanh Linh đến nam thư phong lấy về cho quận chúa là được."
Nàng ngẩn người một lúc, thư hỏi han thăm dò lão quản sự: "Vậy... ý của thế tử ca ca là nói, đợi đến khi huynh ấy hết giận ta sẽ lại đến nam thư phòng sao?"
Lão quản sự trầm mặc một khắc, cân nhắc nặng nhẹ rồi nói: "Lão nô cho rằng, thế tử nói như vậy có khả năng là quận chúa sau này không cần bước chân đến nam thư phòng nữa."
Chuyện này không thể giấu được Thanh Linh, đương nhiên, đến màn phong ba diễn ra trong nam thư phòng ngày hôm nay cũng không thể nào giấu được Thanh Linh.
Thành Ngọc cũng chưa từng nghĩ đến việc giấu Thanh Linh chuyện này. Nàng một mình cô thân cô thế đến Lệ Xuyên vương phủ, cũng không có người quen ở bên cạnh, hơn nửa tháng này ở cùng Thanh Linh, đã sớm quen thuộc vô cùng, trong lòng nàng đã âm thầm xem Thanh Linh là tỷ tỷ. Bất cứ tâm sự gì nàng cũng nguyện lòng nói cho tỷ tỷ nghe, bởi vì nàng thông minh hiểu ý, không có chuyện gì trong Lệ Xuyên vương phủ mà nàng không biết, cũng không có bất cứ câu hỏi nào có thể làm khó nàng.Quả thực Thanh Linh không xem cái chuyện Quý thế tử tức giận hôm nay là chuyện gì to tát, dưới ánh đèn dầu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: "Thế tử tỏ ra tức giận với quận chúa, thực là chuyện hi..." Lại im bặt không nói tiếp, chỉ đưa mười ngón tay trắng như củ hành nhàn nhã chống lấy má, "Thế tử không cho quận chúa đến nam thư phòng, quận chúa người trước tiên cứ thuận theo thế tử một hai ngày trước đã, đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn lao. Để thế tử tức giận hai ngày, qua được cơn giận này, ta lại đến chỗ thế tử thăm dò, xem thế tử muốn quận chúa xin lỗi như thế nào, cũng tránh cho quận chúa phải đi đường vòng mất công, như thế có phải khỏe hơn không?" Nói đoạn không biết nghĩ đến điều gì, cố nhịn cười nói : "Thế tử lại giận đến như thế, kỳ thực là có chút buồn cười."Trong chuyện này Thành Ngọc không có được sự thông suốt và sự gan dạ giống Thanh Linh, vì thế không dám cảm thấy Quý thế tử tức giận như vậy là có gì buốn cười, nàng chỉ cảm thấy thực đáng sợ. Chỉ là Thanh Linh đã trấn định như vậy, cho nên lòng tin của nàng cũng lớn hơn, rằng Quý thế tử trước sau gì cũng được nàng dỗ dành trở lại mà thôi. Nhưng cũng tránh khỏi có chút thấp thỏm.Bởi vì một chút thấp thỏm đó, sáng sớm ngày thứ ba, Thành Ngọc liền giục Thanh Linh đến Cự Sương viện để tìm Quý thế tử. Thanh Linh vừa ra khỏi cửa, nàng lại lập tức cảm thấy căng thẳng, không kịp nghĩ thêm gì chân đã vội vàng chạy theo sau Thanh Linh.
Lúc trở thành cái đuôi bám theo sau Thanh Linh, trong lòng nàng âm thầm cân nhắc, nàng chỉ lén lút đứng từ xa nhìn thế tử một cái thôi, xem xem sắc mặt hôm nay của thế tử so với ngày hôm đó đã tốt hơn chưa, coi xem hắn có còn tức giận như thế nữa không.
Thanh Linh gặp được Quý thế tử trước cửa Cự Sương viện.
Thanh Linh giống như nói gì đó với thế tử, Thành Ngọc thấy thế tử đang hướng mắt về phía xa xa nhìn nàng một cái, cái liếc mắt đó vô cùng ngắn ngủi, nàng còn chưa kịp phản ứng gì thế tử đã quay người đi đến chỗ ngôi đình lục giác, Thanh Linh cũng đi theo sau.
Thanh Ngọc cũng chậm chạp đi theo sau, nhưng nàng không dám đứng quá gần, vì thế liền dừng lại ở cuối lối rẽ nhỏ giữa con đường cỏ hai bên. Khoảng cách như thế này, nàng vừa không thể nghe được hai người đó nói chuyện lại cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người đó, nhưng nếu đến gần hơn nữa nàng sợ là thế tử sẽ không thể nhẫn nại hơn nữa, vì thế lại thở dài một hơi, ngồi xổm ở đó nhổ cỏ đợi hai người họ.
Hai người họ không trò chuyện quá lâu, bất quá chỉ bằng thời gian uống một chén trà, Quý thế tử đã đi khỏi ngôi đình gỗ, Thành Ngọc nhanh chóng vứt cây cỏ trong tay đứng bật dậy, quy quy củ củ đứng ở ven đường. Khi Quý thế tử đến gần nàng khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nói khẽ: "Thế tử ca ca, ta..." Quý thế tử mặt không chút cảm xúc ngang qua trước mặt nàng, ánh mắt không hề lưu trên người nàng một khắc.
Nàng ngẩng người, lập tức quay người về phía bóng lưng của Quý Minh Phong mà gọi: "Thế tử ca ca." Thế tử lại không hề dừng lại bước chân, giống như lúc nãy không nhìn thấy thứ gì, và lúc này đây hắn cũng không nghe thấy bất cứ điều gì.
Cho đến khi Quý thế tử đã đi vào trong Cự Sương viện, Thanh Linh mới đến bên cạnh nàng. Nụ cười luôn nở trên môi Thanh Linh lúc này không còn cười nữa, mi tâm nhíu lại thành hình chữ xuyên(川). Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng phiền não như thế này của Thanh Linh, trong lòng có chút trầm mặc, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Thế tử ca ca quả thực ghét ta rồi, một khắc cũng không muốn nhìn thấy mặt ta, vì thế lần này ta đến xin lỗi là thừa thải rồi, phải không?"
Nàng thực sự hi vọng rằng Thành Linh sẽ ngay lập tức phủ nhận.
Nhưng Thanh Linh lại không hề lập tức phủ nhận.Trong lòng nàng bỗng trở nên trầm mặc, có chút không chịu nổi.
Thanh Linh nhìn sắc mặt đau lòng của nàng, lập tức nhẹ giọng an ủi: "Quận chúa thông minh đáng yêu như vậy, thế gian này sao có thể có người sinh tâm phiền não với quận chúa cơ chứ?"
Nhưng Thanh Linh cũng biết nàng không phải là đứa trẻ lên ba, khen hai ba câu có thể quên ưu quên sầu, Thanh Linh cân nhắc một chút rồi giải thích cho nàng hiểu: "Ngày trước ta tán đồng việc quận chúa kết giao bằng hữu với thế tử, là bởi vì thế tử đối với quận chúa có rất nhiều điểm khác biệt, thế tử là thích... không phản cảm đối với quận chúa. Thế tử ít bằng hữu, tính cách lại nghiêm trang lạnh lùng, quận chúa người tính cách hoạt bát như vầy, vừa hay có thể làm cho tính tình thế tử bớt chút lạnh lùng, quận chúa muốn làm bằng hữu của thế tử, ta cho rằng như vậy rất tốt. Nhưng... tính cách của quận chúa và thế tử quả thực là khác xa nhau, có thể là không thích hợp để kết bằng hữu."Thanh Linh cười một cách miễn cưỡng: "Quận chúa cũng không cần buồn phiền níu kéo làm gì, không kết bạn với thế tử thì đã làm sao chứ."
Thành Ngọc trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Không sao cả, ta chỉ là." Chán nản nói: "Ta chỉ là muốn ở bên cạnh thế tử ca ca, cảm thấy nếu được làm bằng hữu với huynh ấy thì quá tốt rồi."Thần sắc Thanh Linh trở nên u ám, hỏi nàng: "Quận chúa muốn ở cạnh thế tử, nhưng thế tử lại không muốn làm bằng hữu với quận chúa, vậy quận chúa có từng nghĩ đến chuyện, kỳ thực nếu lên làm thế tử phi, cũng là một cách để có thể ở bên cạnh thế tử..."
Thành Ngọc đột nhiên ngẩng đầu: "Thế tử phi ư?"Thanh Linh nhìn nàng một lúc lâu, lắc lắc đầu cười khổ: "Cứ xem như ta chưa từng nói gì đi, là ta nghĩ quá nhiều rồi."
Thành Ngọc vô cùng kinh ngạc: "Chẳng lẽ Thanh Linh tỷ tỷ người cảm thấy ta đến kết bằng hữu với thế tử cũng không được, lại có thể làm được thế tử phi ư? Điều này cũng không hợp lý hợp tình quá đi, đến làm bằng hữu thôi cũng bị huynh ấy chê phiền, huống hồ." Nàng nghiêm túc nói : "Ta là một quận chúa, khả năng lớn là sau này sẽ bị đưa đi hòa thân, không thể nào làm thế tử phi của Lệ Xuyên vương phủ được."
Thanh Linh miễn cưỡng cười cười: "Đó cũng chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi, không thể tính là gì cả,thế tử người cảm thấy." Dừng một lúc lại nói: "Người cũng không phải là một lựa chọn tốt cho vị trí thế tử phi."
Thành Ngọc gật đầu: "Điều này rất đúng, ta biết mà."
Thanh Linh thở dài một hơi: "Lần này thế tử quả thực có chút..."
Thành Ngọc cắn môi: "Ta hiểu rồi." Nàng nhẹ giọng nói: "Có lúc một người sẽ đột nhiên chán ghét một con người khác, điều này đâu cần có lý do gì."Vành mắt nàng đỏ ửng, như mang theo chút mây mờ và hoảng hốt giống người vừa tỉnh khỏi cơn mộng mị, lại mang chút gì đó chán nản và bi thương sau khi hiểu rõ hết mọi chuyện: "Thế tử ca ca là ghét bỏ ta một cách triệt để rồi, ta không nên bám lấy huynh ấy, như thế chỉ làm cho huynh ấy càng thêm tức giận phiền não với ta mà thôi."Thanh Linh nhìn vành mắt đỏ hồng và ánh nước trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, lại thở dài thêm một hơi: "Thế tử người..." Lại nhíu nhíu mày không nói hết câu, quay lại nói: "Quận chúa người cứ cho là như vậy đi, nhưng người cũng không cần phải nghĩ đến thế tử làm gì, mấy ngày sau, quận chúa sẽ vui vẻ trở lại mà thôi." Ngón tay trắng như củ hành đưa lên khuôn miệng nàng khẽ kéo lên, nhẹ giọng an ủi: "Mọi chuyện được như ý trên thế gian này có được bao nhiêu đâu? Tùy ý tùy duyên, tiêu sái mà trải qua tháng ngày, mới là chuyện vui vẻ nhất, trước khi gặp được thế tử, quận chúa không phải vẫn như thế mà sống hay sao?"
----
Truyện được dịch bởi quá khứ chậm rãi, nếu mang đi nơi khác thì vui lòng ghi nguồn vì đó là sự tôn trọng tối thiểu dành cho người dịch.
Chị có biết sao thế tử ca ca giận không, chị thả thính cho riết rồi vứt cho ảnh tấm thẻ làm bạn, đến em đây còn tức huống hồ ảnh người phàm mắt thịt.
Có hơn năm ngàn mấy chữ mà dịch hơn hai tháng, haha. Đây là chương ta dịch lâu nhất rồi, xin lỗi vì dạo này quá ư là bận bịu, sau này cũng không biết ra sao. Cơ mà ta sẽ cố gắng hết sức...
12/2/2020