Ta bất ngờ xoay người lại, nhận ra người đang kéo tay mình là một cô nương, ngũ quan sáng sủa, ăn vận đơn sắc, trông có phần quen mắt. Ta nghĩ nghĩ một chút liền nhớ ra muội ấy chính là Mộc Nhiên mà lần trước ta gặp được ở Nam Hạ. Muội ấy nhìn thấy ta, cực kỳ vui vẻ, kéo kéo tay áo ta.
Ta nhìn ra phía sau muội ấy tìm kiếm, lại quay sang muôi ấy hỏi một chút: "Muội đến kinh thành một mình sao?
Cha muội đâu?"
Muội ấy nghe hiểu ý ta, chỉ chỉ về phía đám đông ban nãy. Ta thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ muội ấy lại trốn cha ra ngoài như lần trước, hại bá bá lo lắng cuống cuồng hết cả lên. Mộc Nhiên là đi cùng cha muội ấy, vì đám đông chẹn chúc quá mà vô tình tách nhau ra.
Muội ấy kéo kéo ta chỉ về đám đông kia, như muốn đột phá vòng vây chui vào trong, ta tất nhiên hiểu. Chỉ có điều, ta cũng lực bất tòng tâm. Đông người như vậy, đại cô nương như ta hay tiểu cô nương như muội ấy cơ bản không thể chen vào trong mà không mất một sợi tóc.
Ta trấn an muội ấy bằng túi mứt thanh yên chua chua thanh thanh. Mứt thanh yên là đặc sản từ vùng khác, hôm trước Tiếu Lang đã mang tới cho ta để làm dịu cơn đau họng do cảm nhiềm phong hàn. Khi mới ăn vào sẽ nếm được vị chua đặc trưng của thanh yên, hậu vị lại vô cùng ngọt ngào với mật ong rừng, xen lẫn chút vị sữa thơm
nhạt.
Mộc Nhiên vẻ mặt vô cùng đặc sắc, chốc chốc lại nhăn mặt, cau mày, chốc lại giãn ra, vẻ mặt hải lòng, thỏả mãn, chốc lại mở to mắt đầy kinh ngạc vì nềm được vị sữa thoang thoảng như có như không.
Trong lúc đó, ta dã căn dặn Tiểu Trúc đột phá vòng vây, đi vào trong thăm dò một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì, sao nhiều người bu xem đến vậy.
Ta cùng Mộc Nhiên đứng dưới chỗ có bóng râm, vừa ăn mứt quả vừa chờ tin tức. Không lâu sau đó, Tiểu Trúc trở về cùng Tiểu Lang mang theo cho ta một ít tin tức thú vị. Ta nhìn thấy Tiểu Lang, vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy chính mình có phần ngu ngốc, mấy chuyện thế này chỉ cần hỏi tiểu Lang là được, chẳng phải đệ ấy giỏi nhất là buôn chuyện sao. Vả lại nơi này lại gần khách điếm Mạnh gia như vậy, ta cần gì đứng đây chờ đợi chứ, trực tiếp đến tìm đệ ấy chẳng phải là được sao.
Sau đó ta cũng xem như nắm được chút tình hình, quả thật là tin vui từ trên trời rớt xuống. Ai mà ngờ được người ta tốn công đi tìm đến xui xẻo dính mưa ngã bệnh, thế mà lại tình cờ gặp được ở nơi này dễ dàng như vậy, ngoài
Trung Lương Giáp sư phụ ra thì còn ai vào đây.
Nghe Tiểu Lang nói Trung Lương Giáp sư phụ đang cùng đệ tử mãi võ chiêu sinh, ai muốn trở thành đệ tử của người thì phải tham gia kỳ thi tuyển chọn. Ta chợt có chút suy nghĩ ngu ngốc, dạo gần đây mọi người là thích thi thố như vậy sao, chuyện gì cũng bắt phải thi, thật là.
Chuyện nói ra cũng dài, Trung Lương Giáp sư phụ lúc trước là hải tặc, mặc dù là cướp của giàu chia cho người nghèo nhưng cũng là phạm pháp. Sau này ông ấy cưới vợ, mãi sau khi nương tử mất vì rơi vào tay kẻ thù thời trẻ của mình, ông ấy mới hoàn toàn ân hận, hoàn lương hướng thiện.
Sau này ông ấy đi khắp nơi chiêu mộ đệ tử, nguyện ý truyền thụ võ công cho họ một tốn một đồng. Không phải nói, võ nghệ của ông ấy mặc dù không bằng các vị võ tướng, nhưng cũng là một chín một mười, chính là đã kinh qua cảnh ngươi chết ta sống. Thế nên đệ tử của ông trải rộng khắp đại giang nam bắc.
Ông ấy lúc trước sống lênh đênh trên biển, đã từng tiếp xúc rất nhiều văn hóa vùng miền khác nhau, có am hiểu nhất định đối với lương thực và thức ăn địa phương đó. Ta âm thầm hiểu ra, sư phụ ta chỉ ta đến gặp người này thì ra là có ý nghĩ như thế.
Điều làm ta ngạc nhiên nhất chính là ngoại trừ nam đệ tử là phải thi thố mới được nhận, ông còn nhận cả nữ đệ tử, không cần phải qua bất kỳ bài kiểm tra nào. Đệ tử trên dưới của ông là người đến từ đủ mọi tấng lớp, có người là vì ngưỡng mộ trình độ võ học của ông, có người vì coi trọng nghĩa khí cùng khí khám nam nhi không sợ trời đất của ông, lại có người ngưỡng mộ vì tấm lòng quảng đại của ông.
Ta nghe qua mà vô cùng kính nể, một con người cho dù lức trước đã từng đi lầm đường, cũng từng làm nhiều thứ để bản thân phải hối hận. Thế nhưng ông ấy là làm một cú chuyến mình ngoạn mục, tình nguyện dùng công lực cả đời để truyền thụ cho thế hệ sau của Thịnh An. Ngoan cường chống lại định kiến xã hội vì sự công bằng của nữ nhân. Ta cảm thấy vô cùng nể trọng.
Tuy rằng theo ta nghe được thì hiện tại số lượng nữ đệ tử của ông vô cùng ít ỏi, ngoại trừ nữ tử không cha không mẹ, lưu lạc nhân gian từ nhỏ thì thực sụ rất ít nhà nào chịu cho con gái của mình theo Trung Lương Giáp sư phụ học võ. Làm thế nào cũng không qua nổi định kiến người đời.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhớ đến gì đó, xoay người về phía Tiểu Trúc hỏi nhỏ: "Tiểu Trúc, ban nãy người vào trong nhìn có thấy cha của muội ấy không"
Tiểu Trúc nhẹ gật đầu: "Dạ tiểu thư, muội quả thật đã nhìn thấy cha của Mộc Nhiên tỷ đi vào bên trong khách điếm cùng Trung Lương Giáp sư phụ."
Ta thầm cả kinh, lén nhìn về phía Mộc Nhiên đang chơi xếp cào cào cùng Tiểu Lang: "Này chắc chắn không phải là cha muội ấy muốn đi theo sư phụ học võ đi, vậy chẳng lẽ là muốn để Mộc Nhiên đi theo Trung Lương Giáp sư phụ ?!"
Nếu các nàng cảm thấy vui vẻ khi đọc truyện của ta, hãy cho ta 1 like hoặc 1 comment để ta có thể hiểu các nàng nhiều hơn như cách các nàng dần dần hiểu rõ hơn nhân vật của ta vậy. Ta luôn luôn vui lòng đón nhận mọi lời khen chê mang tính tích cực khích lệ của các nàng.