Nghe vậy, Trần Dung trong lòng một chữ cũng không tin, cười lạnh liên tục nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ điềm tĩnh, lông mày khẽ nhếch, hỏi:
-" Ồ ? Nếu đúng như vậy thì vất vả cho Lý đại nhân rồi. "
Lý Thiên Hùng dù trong lòng biết rõ đó chỉ là lời lẽ khách sáo nhưng lại càng vui vẻ. Ông đoán rằng giờ phút này trong lòng nàng ta chắc đang hận ông nghiến răng nhưng vẫn phải tỏ vẻ khách sáo đi. Nghĩ đến đây, tâm trạng của ông càng tốt nhưng vẫn tỏ vẻ khiêm tốn hồi đáp.
-" Thái hậu nương nương ngài khách sáo rồi, thần chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ của bản thân thôi ạ. Có điều, lần này đúng là do sự sai sót của thần mà mới xảy ra cơ sự này. Thần tự thấy hổ thẹn vô cùng cho nên...thần quyết định muốn xin bệ hạ phê chuẩn cho thần tự đóng cửa xám hối một tuần và bàn giao nhiệm vụ lại cho thái úy đại nhân..." Nói, ông còn diễn cho tròn bộ, vẻ mặt đầy sự xấu hổ và chán nản.
Thấy vậy, Lý Thiên Linh ngồi xem kịch nãy giờ cũng không nhịn được khoé miệng co giật. Hảo gia hoả, ngươi quả nhiên là cao tay, nhận nhiệm vụ nhưng không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà còn làm cho tình hình trầm trọng thêm. Là người khác thì đã ăn năn hối lỗi, muốn cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ chuộc lỗi nhưng hắn thì khác, không chỉ trốn về trong phủ mà còn vứt một mớ bòng bong cho ngươi khác. Không phải nói là Lý Thiên Linh không ủng hộ việc này mà tương phản, nàng còn rất hài lòng. Dù sao, bọn họ càng bận rộn với những chuyện như vậy thì nàng càng vui vẻ thanh nhàn.
Trần Dung và quan lại trong triều nghe vậy thì cũng không khỏi khoé miệng co giật, biểu lộ một lời khó nói hết. Ngay cả trầm ổn như Trần Thủ Hà và Trần Trung thì khi nghe xong cũng không khỏi mí mắt giật giật, trên đầu rủ xuống ba sợi hắc tuyến. Ngươi cao tay a, ngươi gây ra tại sao ngươi không giải quyết mà lại ném cho người khác / ta, quả thật là vô sỉ. Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng mọi người cũng không có ai lại đi vạch trần Lý Thiên Hùng.
Trần Dung cơ hồ là miễn cưỡng nhịn lại trong lòng muốn chửi người xúc động, mở miệng nói.
-" Lý đại nhân không nên nói vậy. Miệng vốn là mọc trên người bọn họ, bọn họ đám điêu dân kia muốn nói thế nào vốn là việc không thể khống chế. Có điều, nếu Lý đại nhân đã muốn đóng cửa xám hối để chuộc lỗi thì cứ đóng cửa xám hối hẳn một tháng đi, thế nào, Lý đại nhân hài lòng đi. Còn về chuyện lời đồn, Thái úy đại nhân ngài cảm thấy nên xử lý chuyện này thế nào ? "
Trần Trung nghe vậy, ngẩng đầu lên, hồi.
-" Hồi bẩm thái hậu nương nương, lão thân cảm thấy, chuyện này cũng không khó giải quyết."
-" Ồ ? Ý của thái úy đại nhân là ?"
-" Thần cảm thấy, chỉ cần bắt vài tên dân chúng lại, phạt đánh mỗi người năm mươi trượng cảnh cáo rồi tống vào nhà giám một tháng là được. Mà lại, lúc trừng phạt thì chỉ cần thực hiện ở nơi đông người là được. Ta tin tưởng bách tính ánh mắt là sáng như tuyết, nhất định sẽ hiểu được là cái gì nên đàm luận cái gì không nên đàm luận. " Nói đến đây, ánh mắt của Trần Trung trở nên nguy hiểm và hung ác vô cùng. Hết cách, vốn dĩ ông ta cũng không định làm mọi chuyện trở nên trầm trọng như vậy nhưng ông ta đã cho người âm thầm đi thủ tiêu vài người hay uy hiếp nhưng không thành công nên chỉ đành ra hạ sách này.
Nghe ông ta nói vậy, quan lại có mặt ở đây không khỏi lạnh cả người. Nghe một chút, có việc phạt đánh năm mươi trượng và tống giam một tháng ở phía trước thì ai dám ánh mắt không sáng mà đi trêu chọc nữa a. Quả nhiên không hổ danh là kẻ hung ác.
Một vị quan thái phó nghe vậy, không khỏi nhíu mày, bước lên một bước nói.
-" Thái úy đại nhân, ngài như vậy có phải là phạt hơi nặng quá rồi không ? Dù sao, một kẻ tráng hán cũng khó nhịn được bị đánh năm mươi trượng mà không bị trọng thương..."
Không đợi vị kia thái phó dứt lời, Trần Dung đã cắt đứt lời của ông.
-" Hồ thái phó, ý ngài là tính dự và uy nghiêm của hoàng tộc còn không bằng tính mệnh của vài kẻ điêu dân ư ? Hay là ngài còn có ý gì khác ?"
Vị kia Hồ thái phó nghe vậy thì cả người không khỏi run rẩy, đầu gối chạm đất không ngừng quỳ lạy và lên tiếng phủ nhận ngay sợ chậm một bước thì lại rước tai hoạ vào người. Dù sao, hoàng tộc mặc dù đã suy tàn nhưng không phải ông một tên thái phó có thể tùy ý khinh nhờn.
-" Bệ hạ chứng giám. Thái hậu nương nương chứng giám. Thần nào có ý nghĩ như vậy. Thần chỉ là lỡ lời, kính mong bệ hạ và thái hậu nương nương chớ để ý."
-" Hừm, tốt nhất là cứ như vậy. " Trần Dung nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
-" Vâng vâng..." Hồ thái phó vội vàng không ngừng dập đầu cảm tạ rồi âm thầm thở phào một cái, phủi trên quan phục nếp nhăn rồi đứng dậy lui về vị trí của mình đi.
Qua này khúc dạo ngắn, sự tập trung của mọi người cũng không còn ở việc này nữa, Trần Dung thấy vậy thì dứt khoát cho tổng quản thái giám thông báo hạ triều đi. Quan lại nghe được thông báo thì cũng kính hành lễ rồi rút khỏi hoàng cũng riêng độc chỉ có Trần Thủ Hà và Trần Trung lưu lại. Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của ma ma thân cận bên người thái hậu, bóng dáng của hai người cũng biến mất....
Một hồi âm mưu to lớn có thể thay đổi một thời đại trong âm thầm đã bao quát tất cả mọi người vào chính thức bắt đầu.
~~ Hết chương ~~~