Sau vụ nháo sự trên triều ngày hôm đó, cả triều đình lại lâm vào bình tĩnh như nước. Trong lúc nhất thời, nhiều người đều dự cảm được đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão. Mà lại cũng đúng như vậy, sự bình yên đó chẳng kéo dài được bao lâu khi những lời đồn đó không những không được triệt tiêu mà còn có xu thế mỗi ngày một trầm trọng.
Vài ngày sau, điện Thiên An.
Trước cửa Ngọ Môn, các vị đại thần thân mặc gấm, vóc, đội mũ phác đầu, chân đi hia đứng tụ lại thành từng tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau nhưng đại khái vẫn phân biệt ra làm hai phe lớn. Người của mỗi phe nhìn nhau đều không vừa mắt, hừ một cái rồi quay phắt sang một bên tiếp tục trò chuyện với bằng hữu của mình đi.
Đúng lúc này, tiếng chuông ở Ngọ Môn vang lên, mọi người nhất thời im bặt lại, nhanh chóng xếp hàng. Đứng trên cùng là nhất phẩm đại thần rồi lần lượt xếp về sau cho đến cửu phẩm quan lại. Sau khi xếp hàng chỉnh tề, các vị đại thần lần lượt theo thứ bậc bước qua cửa Ngọ Môn đi vào trước đại điện, quỳ gối dập đầu ba lần rồi mới bước vào đại điện. Lúc này, Lý Thiên Linh mới mở miệng.
-" Buổi triều chính thức bắt đầu đi."
Lúc này các vị đại thần và quan lại mới bắt đầu báo cáo chính sự xảy ra trong nước.
-" Hồi bẩm bệ hạ, ở Diễn Châu..."
Giờ Ngọ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đại địa tạo ra cái nóng bức người. Lý Thiên Linh ngồi trên ngai vàng, ánh mắt hiện lên sự nhàm chán, buồn bực của bản thân trước tiết trời. Sau lưng nàng, rèm che bị gió nhẹ thổi qua lay động không ngừng. Ẩn hiện sau tấm rèm, một bóng hình đoan trang mà uy nghiêm ngồi vững trên ghế. Chỉ gặp, nàng cánh môi nhẹ nhàng khép mở, một giọng nói nghiêm trang mà tạo nhã vang lên.
-" Các vị đại thần còn có ai muốn tấu chuyện gì nữa không ? Nếu không còn chuyện gì nữa thì hạ triều đi."
Thấy không có ai đáp lại, Trần Dung lại mở miệng nói.
-" Vậy hạ triê..."
Không đợi nàng nói hết, một vị quan lại bỗng nhiên bước lên một bước, vẻ mặt do dự trong chốc lát nhưng vẫn nói.
-" Hồi bẩm bệ hạ và thái hậu nương nương, thần có chuyện muốn bẩm báo."
Lời nói bị cắt đứt, Trần Dung tâm trạng rõ ràng rất không vui, hai mắt nàng ta khẽ nheo lại, giọng nói mang mấy phần bất thiện hỏi.
-" Không biết Hàn Lâm viện viện sĩ có gì muốn tấu ? "
Hàn Lâm viện viện sĩ kia nghe vậy, biết bản thân lỗ mãng đã chọc cho thái hậu không vui nhưng nghĩ đến những gì mình nghe được lại không khỏi cắn răng nói tiếp.
-" Hồi bẩm bệ hạ và thái hậu nương nương, mấy hôm nay trong dân gian lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí, thậm chí đã đến mức đại nghịch bất đạo..."
Trần Dung nghe vậy nguyên bản biểu lộ đã không vui lại càng trở nên âm trầm. Nàng ta nghe vậy thì ngay lập tức vặn hỏi.
-" Chuyện này rốt cuộc là thế nào ? Các ngươi không có người phụ trách xử lý lời đồn đãi sao ?"
Vị kia Hàn Lâm viện viện sĩ kia nghe vậy chỉ có thể đâm lao phải theo lao, nói hết những gì mà bản thân đã chứng kiến và nghe được.
Càng nghe, biểu lộ của nàng ta càng trở nên khó nhìn. Trần Dung ngay lập tức quay sang chất vất Lý Thiên Hùng.
-" Lý đại nhân, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Không phải lần trước ngài đã nhận điều tra về chuyện này sao ? Tại sao đến bây giờ lời đồn lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng như vậy ? "
Chẳng thể trách tại sao nàng ta lại phẫn nộ như vậy được. Tuy rằng họ Trần đã có đầy đủ thực lực để thay thế nhà Lý trở thành hoàng tộc từ lâu nhưng từ trước đến nay không động thủ cũng không phải là do cái gọi là trung thành mà là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để đánh chính ngôn thuận thay thế triều đại mà thôi. Mà mấy năm nay, thật vất vả mới tìm được một cơ hội tuyệt hảo: triều đình hoàn toàn rơi vào quyền khống chế của gia tộc bọn họ, hoàng đế còn nhỏ chẳng lật nổi sóng gió gì,... Quả thật là đến ông trời cũng đang muốn giúp đỡ gia tộc bọn họ.
Vốn dĩ cứ theo đà này, chẳng được bao lâu nữa là kế hoạch của bọn họ sẽ chính thức thành công. Nhà Lý sẽ chỉ là quá khứ, nhà Trần sẽ chính thức trở thành người có quyền cai trị tuyệt đối trên đất nước này. Nhưng ai mà ngờ được, vào quãng thời gian trọng yếu này lại truyền ra lời đồn như vậy. Nếu không trấn áp, đó không phải là vấn đề uy nghiêm của hoàng tộc mà sẽ là vấn đề ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của nhà Trần trong lòng dân chúng sau này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng không khỏi lướt qua Trần Thủ Hà và Trần Trung. Thấy dáng vẻ cầu mày suy ngẫm của bọn họ, nàng đoán chắc rằng bọn họ đã biết đến chuyện này còn sớm hơn nàng. Thu hồi suy nghĩ, Trần Dung cấp tốc nhìn về phía Lý Thiên Hùng, chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Lý Thiên Hùng nghe vậy thì giả bộ nôn nóng, tỏ vẻ rất không cam lòng bước lên phía trước giải thích.
-" Hồi bẩm bệ hạ và thái hậu nương nương, chuyện này ta đã đích thân cho người đi tra nhưng không thu hoạch được gì. Trần Thủ Hà đại nhân hoàn toàn trong sạch, tận tâm tận tụy vì đất nước..." Nói đến đây, ánh mắt ông hiện lên từng tia không phục nhưng vẫn nói tiếp.
-" Sau khi làm rõ chuyện này, thần đã cho người điều tra căn nguyên của lời đồn nhưng không có thu hoạch gì nên đã cho người trấn áp bách tính nhưng bách tính không biết bị việc gì kích thích không chỉ không để mọi chuyện lắng lại mà còn đồn thổi nghiêm trọng hơn. Thần đã định điều tra,viết báo cáo rõ ràng rồi mới dâng sớ tâu lên bệ hạ và thái hậu nên mới không kịp thời hội báo tình huống cụ thể cho bệ hạ và ngài."
Lý Thiên Hùng tuy ngoài miệng luôn tỏ ra một bộ dáng rất ăn năn, hối lỗi nhưng trong lòng chỉ âm thầm cười lạnh. Ha ha, trấn áp là không thể nào trấn áp, ông chỉ sẽ đổ thêm dầu vào lửa thôi, cái này bệ hạ gọi là gì nhỉ, đúng rồi, gọi là dẫn dắt dư luận.
~~ Hết chương ~~~