Edit: reallllchicken
Beta: Uyên
Đôi mắt Chu Trạch Đình ánh lên ý cười, đuôi mắt nhiễm hồng, duỗi tay lướt qua tai cô rồi nắm lấy chốt cửa bên cạnh.
Anh đẩy cửa phòng ra rồi kéo người vào.
Phòng tối như mực, Lạc Thời lảo đảo đi vào, chưa kịp phản ứng thì một cánh tay mạnh mẽ chạm tới eo, ôm chặt cô, đẩy cô ra sau.
Lưng cô dựa lên tường, đang muốn đưa tay chạm vào chốt đèn gần cửa, bỗng có hơi thở nóng bỏng xộc tới, mang mùi rượu nồng đậm.
Chu Trạch Đình kéo tay cô để trước ngực, động tác cứng rắn không cho kháng cự.
Tim Lạc Thời đập rất nhanh, không tiếp tục giãy giụa, nương theo lực của anh thả lỏng người, thân thể hai người tiếp xúc, nhiệt độ xuyên thấu quần áo dán vào nhau.
Trong bóng tối, cô không lên tiếng, chỉ còn lại tiếng hít thở nho nhỏ.
Phòng bao tối tăm khiến ngũ quan anh mịt mờ không thực, mơ hồ lộ ra một ít đường nét, thấy rõ nhất là đôi mắt đen sâu thẳm ngấm rượu, tỏa ra ánh sáng khiếp người trong bóng tối.
Anh từ từ đến gần, cô căng thẳng đến mức ngừng thở, cho đến khi anh đặt cằm lên vai cô, động tác từ tốn vuốt ve, tiếp sau chỉ có sự yên lặng.
Ban đầu cơ thể Lạc Thời hơi đờ ra khi Chu Trạch Đình đến gần, tới lúc anh thân mật cạ vai cô, cô mới thả lỏng cơ thể, vì động tác của anh mà trái tim như ngâm trong mật ngọt sền sệt, cô không nói chuyện, chỉ vươn tay chậm rãi ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.
Động tác Chu Trạch Đình chợt ngừng lại, sau đó miệng di chuyển đến gần cổ cô, không đụng vào, nhưng hơi thở ẩm ướt khiến hô hấp của cô lập tức rối loạn.
Các phân tử mập mờ bay tán loạn trong bóng tối, xung quanh nóng lên.
Trong màn đêm tĩnh lặng, cọng tóc thô cứng của Chu Trạch Đình đâm vào vành tai khiến cô ngưa ngứa, cô muốn dãy dụa thì nghe thấy anh dán bên tai cô nói: "Lạc Thời em không được hối hận."
Lời nói phát ra, nhiệt độ từ khoang miệng hâm nóng thần kinh cô, mí mắt cô run rẩy kịch liệt.
Đôi môi ướt át khẽ mở, lời nói xác định động lòng người, âm thanh cô run run, trả lời, "Sẽ không hối hận."Chưa dứt lời, một nụ hôn nóng bỏng dừng trên tai cô, không đợi cô lấy hơi.
- -
Nửa tiếng sau cả hai mới quay lại bữa tiệc.
Đôi mắt Lạc Thời hồng diễm ướt át, như Hắc Diệu thạch (1 loại đá) ướt đẫm, thu hút hầu hết ánh mắt trong phòng bao hướng về phía cô.
Chu Trạch Đình khoát tay đi sau, vẻ mặt nghiêm cẩn đứng đắn, không thấy chút hỗn độn nào, ngay cả tình trạng say rượu trước đó cũng không còn, biểu tình khó lường đi đến chỗ ngồi xuống.
Thấy hai người đi vào cùng lúc, phòng bao ầm ĩ lập tức nhấn nút tạm dừng, không có tiếng động.
Rất nhiều ánh mắt nghi ngờ, soi mói hoặc không rõ cảm xúc dừng trên người Lạc Thời.
Trịnh Hân Nhi là người phản ứng mạnh nhất, thân mình run rẩy lập tức đứng lên, hốc mắt đỏ bừng, cảm xúc tức giận lộ ra ngoài, những giọt nước mắt trong đôi mắt to trong veo không giấu được, ào ào rơi xuống.
Nhưng miệng cứ run rẩy không nói lên lời.
Thân thể mảnh khảnh của thiếu nữ đứng không vững.Tưởng Tiểu Ảnh cách cô hai bàn, ánh mắt khinh thường, âm dương quái khí nói: "Ui da, thật trùng hợp, đi vệ sinh mà cũng có thể gặp nhau."
Giọng điệu châm chọc, tuy rằng tâm tình của cô bị Chu Trạch Đình trêu chọc bất ổn, nhưng vẫn giữ tỉnh táo.
Cô ngước mắt nhìn về phía cô ta, chưa kịp mở miệng đáp trả lại, Tần Nhiễm ngồi gần chị họ Tưởng Tiểu Ảnh của mình đã vươn tay đặt ly rượu thật mạnh trước mặt cô ta, vội vàng nói: "Chị uống rượu đi, nói nhiều như vậy làm gì?"
Sau đó nhìn về phía Lạc Thời nói:"Chị đừng chấp nhặt chị Tiểu Ảnh, chị ấy thua cuộc nên tâm trạng không tốt, đừng để ý tới."
Dứt lời, Lạc Thời thấy cô nhìn về Lạc Thịnh đang ngồi một bên buồn bực uống rượu.
Con ngươi dè dặt nhìn anh một lát.
Yêu cũng không dễ dàng.
Ở bên ngoài, Lạc Thời vẫn cho Tần Nhiễm mặt mũi, danh tiếng cô ấy cao, còn thêm thân phận là vị hôn thê của Lạc Thịnh, nên chỉ nói, "Không sao" rồi ngồi xuống.
Trịnh Hân Nhi cũng không biết ngồi xuống từ lúc nào, vẻ mặt cô ta vẫn buồn bực, chắc là do Tưởng Trì âm trầm ngồi bên cạnh kéo xuống.
Một bữa tiệc, ngoài mặt hòa thuận, uống rượu mua vui, tuy trong lòng rõ ràng không thích nhìn mặt nhau, nhưng ngồi ở đây đều là cáo già, đã quen ứng phó, trong buổi vẫn cười nói như thường, nhưng không ai biết được mấy phần là thật mấy phần là giả.
Ở bữa tiệc rượu này, Lạc Thời cười vô cùng thật lòng, lúm đồng tiền trên gò má giấu chín phần ngọt ngào.
Chu Trạch Đình vẫn lãnh đạm như vậy, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại mấy câu, nói không nhiều, nhưng rất có trọng lượng.
Từ lúc trở lại chỗ ngồi cô không động đũa, càng đừng nói là rượu, đôi tay rũ xuống, tay trái tùy ý đặt ở một nơi thỉnh thoảng chạm lại vào tay phải cầm ly rượu của anh.
Cọ qua cọ lại, anh dứt khoát buông ly rượu, đổi thành cầm bàn tay nhỏ bé của cô.