Edit: reallllchicken
Beta: Uyên
Ở nốt cuối của bản nhạc, Lạc Thời và Chu Trạch Đình đã gần kề đến mức da thịt dính vào nhau.
Cô gắng tỏ ra bình tĩnh sau khi anh dứt lời.
Nhưng cơ thể không chịu cô khống chế, tai xuất hiện vệt đỏ, màu hồng phấn hiện lên dưới ánh đèn trong sân khấu.
Cô cũng đệm bước chân, mượn lực khoác lên bờ vai lực lưỡng của anh, đồng thời kề bên tai anh, mùi hương bên gáy anh sạch sẽ tươi mát, ngọn tóc sau tai sượt qua gò má cô, có chút ngứa. Cô trả lời anh, hơi thở còn chưa ổn định, tiếng hít thở nhẹ nhàng cùng với giọng nói mềm mại truyền đến tai anh, "Luôn luôn là như vậy."
Lạc Thời phòng ngừa lời nói truyền qua tai nghe phát ra ngoài, cô không dùng tay, kề sát vào mặt anh, mượn lực anh để tai nghe xuống cằm.
Vành tai và tóc mai chạm nhau, còn có một ý nghĩa khác. Khiến Chu Trạch Đình khẽ run.
(*) Ý nghĩa của vành tai và tóc mai chạm nhau là quấn quýt với nhau, những hành động thân mật của các đôi yêu nhau.
Ngay sau đó, đáy mắt anh nổi lên gợn sóng, hỗn loạn, ẩn giấu nguy hiểm cám dỗ người sa ngã, anh không theo cách cũ để kết thúc bản nhạc.
Lạc Thời không theo kịp bước chân anh, cắt bớt động tác, theo anh chuyển hướng ra phía sau.
Chờ nốt nhạc cuối cùng kết thúc, khách quý chỉ còn thấy bóng lưng Chu Trạch Đình.
Lạc Thời bị cơ thể cường tráng rộng lớn của anh che khuất.
Máy quay cũng không quay được cô.
Người ngoài không biết đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Lạc Thời.
Hình như Chu Trạch Đình phát hiện ra chuyện thú vị, ngón tay dịu dàng để trên vành tai cô, xoa xoa hai cái, thấy cơ thể Lạc Thời run một cái trong ngực anh, mới khẽ cong khóe môi, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhiễm chút hứng thú, anh lên tiếng: "Ồ" Trầm bổng du dương đều có đủ, lại có chút ý cười bên trong, coi như trả lời câu của cô.
Lạc Thời muốn đắm mình trong nụ cười hiếm thấy của anh, nhưng anh xác thật không cho phép.
Rất nhanh anh đã buông cô ra, tự nhiên như thường thu hồi tay, lui người rời đi, còn nhẹ vuốt đôi mắt đang mở to của cô.
Bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vuốt ve lông mi Lạc Thời, cô hoàn hồn lại, nhìn về máy quay và khách quý ở hiện trường làm một động tác cúi chào đẹp mắt.
Lúc chào khán giả còn thoáng nhìn qua Chu Trạch Đình ngồi trên bục giám khảo, đang sửa cổ tay áo đồng thời miễn cưỡng liếc mắt qua đây.
Lại đỏ mặt tim đập.
Với trải nghiệm không tầm thường này, cô cũng không để ý nhiều đến quá trình tiếp theo của cuộc thi.
Lúc người xem bỏ phiếu, Tưởng Tiểu Ảnh lên sân khấu, đi ngang qua đụng vào vai cô, sức lực hơi lớn, cô không để ý suýt nữa bị ngã, may là Kỷ Linh đỡ được cô.
Lạc Thời cũng không muốn so đo cùng cô ta. Chẳng qua ánh mắt bắt gặp Tần Nhiễm ngồi trên khán đài căng thẳng nhìn Lạc Thịnh.
Thời gian cư dân mạng bỏ phiếu không lâu, cô đứng trên sân khấu một lát, số phiếu nhanh chóng được thống kê.
MC nhấn mạnh đọc số phiếu trên màn ảnh lớn, sau đó đổi giọng, nói ra người đoạt được giải quán quân của FONUR năm nay.
Tràng pháo tay nồng nhiệt và kéo dài, Lạc Thời nghe thấy tên cô nhưng toàn bộ ánh mắt đều đặt ở chỗ ban giám khảo.
Vui sướng ánh lên trong mắt không chỉ vì đại ngôn FONUR, còn có những thứ khác quan trọng hơn.
Ví dụ như câu trả lời của anh.
Dưới ánh đèn trên sân khấu lập lòe, Chu Trạch Đình đối mặt với cô, mái tóc đen bóng không thể che khuất được gương mặt đẹp trai, sắc thái dao động luân phiên, rực rỡ lại bắt mắt.
Quá trình trao giải sau đó rất nhàm chán, cô đã làm theo quy trình, lúc kết thúc còn nhìn về phía phóng viên chờ đã lâu phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải.
Não Lạc Thời cố gắng sắp xếp câu chữ cho tốt, phát biểu trôi chảy xong, cô cho rằng mình có thể rút lui. Ai ngờ có phóng viên hỏi.
"Cùng giám khảo Chu Trạch Đình lên sân khấu xem như là sáng tạo khác người, còn có sự tình gì không?"
Cô vừa nghe đến tên này, đầu óc hơi trì độn, lời nói không trôi chảy như trước, không để cô nghĩ ra câu trả lời thích hợp.
Tống Giản vội vàng che chở cho cô, an toàn giải cứu cô khỏi đám phóng viên như sói như hổ.
Lúc tháo trang sức trong phòng hóa trang ở hậu đài, Tống Giản nói cô nghe một ít việc khi đối mặt với phóng viên.
Còn chưa nói xong, một đoàn người đi vào phòng hóa trang.
Người đi đầu có chút lạ, nhưng cô gái đứng sau hơi quen mắt, trước kia từng thấy cô ấy dùng cơm cùng với Chu Trạch Đình.
Lạc Thịnh và Chu Trạch Đình theo phía sau.
Bên cạnh còn có Tưởng Tiểu Ảnh và Tần Nhiễm đi theo.
Lạc Thịnh thấy cô nghi hoặc, giới thiệu người đứng đầu là thiếu đông gia Tưởng Trì - ông chủ FONUR.
Cô gái phía sau là Trịnh Hân Nhi.
Lạc Thời thoải mái chào hỏi hai người, về sau ánh mắt luôn dừng trên người Chu Trạch Đình.
Chu Trạch Đình nhìn thấy được, kết thúc cuộc nói chuyện với Lạc Thịnh, cơ thể hơi thả lỏng, dáng vẻ tùy ý, mặc cô quan sát.
Tưởng Trì muốn mời người phát ngôn quý mới nhất đi ăn cơm, Lạc Thời chỉ có thể đồng ý.
Đi theo một đám người vô cùng náo nhiệt tới Lâm Giang lâu.
Khi rời đi, Tưởng Tiểu Ảnh ngồi xe cùng Lạc Thịnh và Tần Nhiễm, Giang Thục đi một mình, Tống Giản cũng lái xe, Hàn Châm ngồi ghế phụ.
Lạc Thời không ngồi, cô xoay người nhìn Chu Trạch Đình bên cạnh, không lên tiếng.
Anh nhìn cô một cái, không mở miệng, như ngầm đồng ý. Chỉ có Trịnh Hân Nhi hơi bất mãn nhìn về phía này, cuối cùng vẫn lên xe Tưởng Trì.
Lúc xe đã đi hết, mặt đường chỉ còn lại hai người.
Chu Trạch Đình tiến lên mở cửa xe cho cô, cô đứng tại chỗ, gương mặt đỏ ửng.
Gió lạnh thổi qua, anh thấy tai cô nóng lên, tay vịn cửa xe, mặt trùng xuống nhưng không sắc bén, vô cùng nhàn hạ, anh nói: "Bây giờ mới biết xấu hổ?"
Đánh thẳng trung tâm, Lạc Thời á khẩu không trả lời được.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, cô mới nhớ tới hành động lớn mật lúc thi đấu của mình.
Chuyện tiền trảm hậu tấu (*) đã làm qua rất nhiều lần, nhưng không có lần nào làm tâm trạng cô thấp thỏm như lần này.
(*) Tiền trảm hậu tấu: Làm trước báo sau.
Cô không biết anh có trách cứ cô không, lòng vô cùng bất an.
Hai chân để trên mặt đất, cọ xát một lúc.
Lúc cúi đầu, vành tai đỏ rực.
"Không nói?" Chu Trạch Đình hỏi lại.
Lạc Thời ngước mắt nhìn sắc mặt anh, không nặng nề, nhưng rất khó đoán.
Cô nói: "Nói."
"Trong cuộc thi em đã nói gì?"
"You are my dream lover."
"Phiên dịch."
"Anh là trong mộng của em --" Lạc Thời ngoan ngoãn nói tới đây thì đột nhiên dừng lại.
Hai chữ người tình xoay tròn trên đầu lưỡi, nhưng vẫn nuốt vào bụng.
Câu nói kéo dài nặng nề.
Gò má cô nóng lên.
Cô không nghĩ tới anh sẽ hỏi cô lời này lần nữa, đưa mắt nhìn anh, bắt gặp đuôi mắt anh còn treo chút ý cười, có vẻ thích thú khi trêu được cô.
Nhưng Chu Trạch Đình không phải người như vậy.
Lạc Thời cũng chỉ suy đoán, đến khi anh hỏi cô: "Sao không nói cho hết?"
Giọng điệu như rẽ ngoặc, hướng thẳng tai cô chui vào.
Giọng nói anh lành lạnh lại mang theo chút câu triền mờ ám, suýt nữa làm cô vứt bỏ mũ giáp của mình, nói ra hai chữ mập mờ kia.
Lạc Thời bức rức đứng ở đó, cắn môi, đột nhiên phát hiện anh đang trêu chọc cô, cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng không hề có khí thế, ánh mắt không có lực sát thương, tựa như đóa hoa anh đào mềm mại.
Chu Trạch Đình nhìn đóa hoa đào kia, cảm xúc trong lòng dâng trào, cảm giác có chút khó nói.
Chưa bao giờ trải qua ôn nhu đưa tình, lồng ngực như có nước sông cuộn trào mãnh liệt, dâng lên như nước lũ, không có cách nào ngăn cản. Anh như muốn duỗi tay chạm vào đóa hoa kia, tay giơ đến giữa không trung, thấy ánh mắt sương mù mông lung của cô, kịp thời dừng lại, để một bên, lòng bàn tay ngứa ngáy nhưng không để ý nó, chỉ nói: "Được rồi, bây giờ lên xe thôi."
Đến khi hai người tới Lâm Giang lâu, tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn.
Mấy ánh mắt không rõ ý tứ của họ rơi trên người Lạc Thời, mặt cô đỏ bừng, còn mặt mày Chu Trạch Đình nhạt nhẽo, khí chất lành lạnh, cùng với trước kia không có gì khác biệt. Gần như không để cho người ta nghĩ lệch đi, tựa người không ăn khói lửa nhân gian. (beta: bà này văn vẻ khủng =))))
Nói là liên hoan, nhưng chẳng ai động đến đồ ăn.
Đàn ông đang uống rượu nói chuyện, phụ nữ thì phóng ra ánh mắt chém giết.
Trừ Lạc Thời.
Trước kia vì cuộc thi cô phải ăn uống điều độ để giảm cân, hôm nay cuộc thi kết thúc, cô có thể từ từ xoa dịu dạ dày đã chịu tủi thân mấy ngày nay.
Nhưng trên bàn không ai động vào mỹ thực, Lạc Thời cũng không nên làm chim đầu đàn.
(*) Chim đầu đàn: kẻ tiên phong chịu... chết đầu.
Cô chỉ có thể ăn đồ ăn trước mặt, đến khi ngán rồi mới để đũa xuống.
Cơm rượu trên bàn vơi đi một nửa, Tưởng Trì nói phục vụ bưng lên thêm mấy chai rượu.
Lạc Thời nghỉ ngơi, trong mũi ngửi được mùi rượu nồng nặc, từ từ uốn lượn quanh người cô, cô quay đầu nhìn Chu Trạch Đình.
Anh đang uống rượu, yếu hầu chuyển động, đôi mắt híp lại, mang một loại gợi cảm.
Cô chưa kịp thưởng thức, ngược lại nhìn thấy tên đầu sỏ luôn mời rượu anh.
Tưởng Trì cầm ly rượu muốn xả giận cho em họ nhà mình, nhưng chưa kịp nói từ mời, thì thần kinh mẫn cảm nhận ra ánh mắt bén nhọn dừng trên người anh.
Nó không giống với sự sắc bén ẩn dưới thái độ điềm tĩnh của người đàn ông, ánh mắt này có chút mềm mại.
Riêng biệt của phụ nữ.
Anh quay đầu tìm thì đối diện với đôi mắt mở to của Lạc Thời, lúc này hơi tức giận mà nhìn chằm chằm anh.
Khiến Tưởng Trì hơi khó hiểu.
Lúc đang suy nghĩ không biết mình đã chọc gì cô, động tác mời rượu cũng chậm một nhịp.
Chu Trạch Đình nhân cơ hội này đứng dậy, rời khỏi chỗ, đi vào nhà vệ sinh.
Vừa vặn giữa Lạc Thời và Tưởng Trì có ghế trống, thuận tiện cho anh.
Anh nghiêng người định hỏi cô tại sao lúc nãy lại trừng mắt với mình, nhưng không đợi anh cất lời, Lạc Thời đứng lên, mắt không thèm nhìn hắn lấy một cái, cũng rời đi.
Trịnh Hân Nhi thấy thế, vẻ mặt đau thương, uống càng nhiều rượu.
Lạc Thời khép cửa phòng lại, dọc theo hành lang đi đến nhà vệ sinh.
Phòng ở Lâm Giang lâu cách âm rất tốt, hành lang cực kỳ yên tĩnh, thảm dày được trải ở trên, tiếng bước chân đều được giải quyết sạch sẽ.
Nhà vệ sinh nằm giữa hành lang, lúc cô đến, Chu Trạch Đình đứng cạnh bồn rửa tay, dáng người cao ngất, dáng vẻ không chút say rượu.
Nhưng khi cô đến gần, mùi rượu nồng đậm xen lẫn mùi trầm mộc hương nhè nhẹ tràn vào chóp mũi cô.
Chu Trạch Đình nghe thấy tiếng động, nhìn qua bên này.
Đôi mắt đen bóng, con ngươi rực rỡ lấp lánh, ánh mắt thập phần tỉnh táo.
Không giống say rượu.
Lạc Thời hơi hoang mang, tiến lên mấy bước, còn chưa đợi cô nói chuyện, một tay anh cắm trong túi, đi ngang qua liếc cô, sau đó đi về phía phòng bao.
Bước chân trầm ổn ngay ngắn.
Lạc Thời cũng yên tâm, đi theo anh về phòng bao.
Nhưng đi nửa đường, Chu Trạch Đình đột nhiên dừng lại, cô kịp thời phanh lại, chóp mũi đụng vào áo vest anh, nhiệt độ lạnh như băng thấm vào mũi cô.
Cô duỗi tay sờ, hỏi: "Anh Trạch Đình, sao anh không đi tiếp?"
Anh xoay người, bóng dáng cao lớn bao phủ cô, ánh mắt như say như không khóa chặt cô, cơ thể anh hơi nghiêng qua cô, cô không chịu được đôi mắt đen kịt của anh, cong eo, tấm lưng mảnh khảnh tựa vào một bên tường.
Bên cạnh là phòng trống.
Cánh cửa khép hờ, đen như mực.
Anh đến gần Lạc Thời, đồng thời thoáng nhìn qua chỗ kia một lát, sau đó thu hồi.
Anh ra vẻ trầm tư rất lâu, giống như ngẩn người hơn, mắt nhìn cô một lúc, đột ngột nói: "Có muốn biết câu trả lời không?"
Mùi rượu lướt qua, tim cô đập nhanh, tâm cùng miệng đồng thời đáp: "Muốn."
Không có bất kỳ do dự nào.
Ngay sau đó, đôi mắt anh hiện lên ý cười, đuôi mắt hiện ánh đỏ, đưa tay lướt qua tai Lạc Thời, nắm lấy then cửa bên cạnh cô.