Một tên thị vệ lĩnh mệnh chạy đi, nhưng rất nhanh sau đó, một đám thị vệ dũng mãnh tuồn vào hỉ phòng, vây xung quanh Hàn Thước cùng Bạch Cập.
Nhìn thấy tình cảnh này, Bạch Cập lo lắng nhìn về phía Hàn Thước, "Thiếu quân!"
Hàn Thước lạnh lùng nhìn Trần Thiên Thiên nằm dưới đất, cái gì cũng không nói, khẽ cho Bạch Cập một ánh mắt, sau đó hắn bị hộ vệ của phủ Nguyệt Ly đưa đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng tươi mát, tiếng chim hót cùng mùi hoa thoang thoảng, trong lúc ngủ mơ Trần Thiên Thiên ở trên giường xoay người, loáng thoáng trong đó nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ.
Đại phu nói: "Không sao, say rượu thôi mà."
Tử Duệ không khỏi ngạc nhiên: "Say rượu? Tam công chúa bình thường là ngàn chén không say, hôm qua làm sao có thể một ly liền say... Tuyệt đối không thể nào..."
Trần Thiên Thiên nghe thấy thế, bỗng nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình thế nhưng vẫn đang ở thành Hoa Viên.
Thấy Trần Thiên Thiên tỉnh, Tử Duệ cùng đại phu mừng rỡ, vội chạy nhanh đến.
Tử Duệ kinh hỉ nói: "Công chúa người tỉnh rồi!"
Trần Thiên Thiên dùng sức nhéo mạnh lên mặt Tử Duệ, làm hắn trực tiếp hét to một tiếng.
"Công chúa..." Tử Duệ cả mặt ủy khuất nhìn Trần Thiên Thiên.
"Tiêu rồi..."
Trần Thiên Thiên một lần nữa lại ngã xuống, nội tâm gào thét đến tuyệt vọng.
Mình tại sao vẫn còn trong mơ thế này...
Mà ở bên trong đại lao.
Hàn Thước vẫn như trước một thân hỉ bào, hai hay chắp sau lưng, từ khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Bạch Cập đứng một bên nhìn về phía cửa đại lao, ngục tốt ở bên ngoài hướng Bạch Cập gật gật đầu.
Bạch Cập vẻ mặt cẩn thận nhìn thoáng qua bên ngoài đại lao, sau đó đè thấp thanh âm nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, người của chúng ta đã chờ sẵn ở bên ngoài, có thể tuỳ thời ứng cứu chúng ta bất cứ lúc nào. Chỉ là kế hoạch lấy Long Cốt..."
Hàn Thước một bộ dạng suy nghĩ sâu xa, sau một lát thản nhiên mở miệng nói: "Truyền lệnh xuống, đêm nay đốt khói báo động, ngày mai quân Huyền Hổ nam tiến, công đánh Hoa Viên."
Bạch Cập kinh ngạc nói: "Thiếu quân, thế còn Long Cốt...?"
"Không cần Long Cốt nữa." Hàn Thước nhớ tới Trần Thiên Thiên, liền nhịn không được ho khan một tiếng, giọng căm hận nói: "Ta còn chưa kịp lấy Long Cốt, đã bị Trần Thiên Thiên chọc cho tức chết rồi! Ta hận không thể lập tức bắt sống mẫu nữ Trần thị của Hoa Viên, đem Trần Thiên Thiên đi lăng trì xử tử, róc sống ba ngàn đao, thiếu một đao cũng không được! "
Tiện nhân chết tiệt kia... Quả thực đáng hận!
Hắn từ nhỏ đến lớn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chịu nhục nhã như thế này!
Bạch Cập nhìn vẻ mặt của Hàn Thước, kinh hoảng nói: "Thiếu quân, chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ làm hỏng đại sự, đừng nên vì một Tam công chúa mà từ bỏ Long Cốt!"
Nghe vậy, Hàn Thước cũng không nói gì, trên mặt ẩn chứa một tia thâm độc.
******
Mà lúc này Trần Thiên Thiên ở trong phòng đang đi qua đi lại, tình huống bây giờ đã nằm ngoài dự kiến của nàng.
Trần Thiên Thiên một bên vẫn đang âm thầm suy tư, một bên chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
"Chẳng lẽ Hàn Thước đã đổi rượu độc sao?" Nói xong, Trần Thiên Thiên tức giận một cước đạp đổ cái ghế bên cạnh, căm giận nói: "Bây giờ diễn viên sửa kịch bản cũng không cần thương lượng trước với biên kịch sao? Hắn cứ như vậy thì chừng nào mình mới có thể trở về...
Đúng lúc này, Trần Thiên Thiên bỗng nhìn thấy một thanh dao găm của 'Trần Thiên Thiên' ở trên bàn, vội chộp lấy, rút dao ra.
Ba giây sau, Trần Thiên Thiên lại buông dao găm xuống, cả mặt đau khổ kêu rên: "Không được, sẽ đau lắm."
Một lát sau, Trần Thiên Thiên lại cầm lấy một dây đai lưng, hướng chỗ cổ ước lượng một chút.
Trần Thiên Thiên: "Không được không được, xấu lắm, xấu lắm..."
Vừa nói, Trần Thiên Thiên vừa khẽ đập đầu vô tường.
Lại sau một lúc lâu, Trần Thiên Thiên đứng thẳng dậy, thở hổn hển: "Trần Tiểu Thiên, sống chết có số, chết không đáng sợ, điều đáng sợ là khai máy rồi mà vẫn chưa giao kịch bản..."
Trần Thiên Thiên bỗng vực dậy tinh thần, hăng hái tự sát thêm lần nữa, cuối cùng tới thời điểm nguy cấp vẫn là dừng lại.
"Chết vẫn rất là đáng sợ a... Lỡ như chết trong mơ, thì chính là làm việc kiệt sức mà chết, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?"
Trần Thiên Thiên sống sót sau một loạt tai nạn lại tiếp tục lầm bầm lầu bầu, "Cảm ơn Hàn Thước... Cảm ơn các diễn viên tại trường quay đã cho biên kịch trẻ như ta có cơ hội nhận thức lại bản thân."
Nói xong, Trần Thiên Thiên lại đau khổ than, "Mình rốt cuộc chừng nào mới có thể trở về đây?"
Trần Thiên Thiên cô đơn ghé vào phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Trong viện, người hầu đang đứng ở trên cao tưới hoa, ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua làn nước, thấp thoáng ẩn hiện ánh cầu vồng.
Trần Thiên Thiên nhìn cầu vồng, bỗng dưng nhớ tới hình ảnh cuối cùng trong kịch bản...
Nhị quận chúa thành Hoa Viên Trần Sở Sở, trải qua bao gian khổ, cuối cùng lên ngôi thành chủ.
Trong đại lễ kế nhiệm của Trần Sở Sở, trời giáng điềm lành, nhật nguyệt cùng xuất hiện, cổng trời mở rộng, ánh sáng chói lọi khắp nơi.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Thiên thật sự mệt mỏi, tựa lên ghế nhắm mắt thiếp đi, trước mặt hiện ra cảnh tượng nhật nguyệt cùng chiếu sáng.
"Trời ạ... Nếu mình phải mơ xong giấc mơ này mới có thể tỉnh lại, trên trời giáng dị tượng, cổng trời mở rộng, chẳng phải là ở đây tới hết phim sao?" Ngay khoảnh khắc này, Trần Thiên Thiên đột nhiên thanh tỉnh, tự giựt tóc mình thất thanh kêu lên: "Khoan đã! Không có Hàn Thước giúp Sở Sở, nàng ấy làm sao lên làm Thiếu thành chủ được! Hàn Thước... Tử Duệ! Hàn Thước đâu!"
Tử Duệ nghe được thanh âm triệu hồi, từ bên ngoài chạy vào.
Trần Thiên Thiên mở to hai mắt nhìn, vội vàng mở miệng hỏi: "Hàn Thước đâu? Hàn Thước đang ở đâu?"
Tử Duệ bẻ ngón tay, từng chữ từng chữ nói: "Đang ở đại lao, hôm nay xử trảm."
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên đứng bật dậy, khiếp sợ hỏi: "Cái gì? Tại sao?"
Tử Duệ vẫn đang rối rắm bẻ ngón tay.
Trần Thiên Thiên lo lắng nói: "Đừng đếm nữa, mau nói nhanh!"
Tử Duệ lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thành chủ nghi ngờ thành Huyền Hổ đưa Hàn thiếu quân qua đây ở rể là có mưu đồ khác, nên muốn nhân chuyện tối qua, diệt cỏ tận gốc..."
Nói xong, Tử Duệ làm một động tác cắt cổ.
"Cái gì?!" Trần Thiên Thiên chỉ cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình không thể chịu được nữa, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi lao thẳng ra ngoài: "Mẫu thân, hạ thủ lưu tình——"
Trong phủ Thành chủ một mảnh yên bình, nhóm người hầu đang đứng nhẹ nhàng hầu hạ Thành chủ.
Người dâng bồn đồng cùng khăn tay, người dâng thêu phục quý giá, người lại dâng trâm cài trang sức.
Thành chủ Hoa Viên ngồi ở trước gương đồng, Tang Kỳ vẫn đang hầu hạ bà sửa sang lại búi tóc.
Ở một bên trên bàn, bày một pho tượng trang trí chứa đầy nước, khi giọt nước đủ nặng, sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống, vang lên âm thanh tí tách, tượng trưng cho thời gian đang trôi qua.
Lúc này ở phía sau, một tên người hầu bước chân kích động đi tới cửa.
Tang Kỳ thấy thế, vội chạy tới cửa, tên người hầu chạy nhanh đến thì thầm với Tang Kỳ.
Nghe vậy, Tang Kỳ nhíu mày, lập tức trở lại bên người Thành chủ.
"Sao thế?" Thành chủ thản nhiên hỏi.
Thanh âm Tang Kỳ mềm dịu nói: "Hồi bẩm thành chủ, tam công chúa đến thỉnh an..."
Thành chủ hơi khựng lại, khẽ cười lạnh một tiếng: "Thỉnh an? Ta thấy nó tới vì Hàn Thước thì đúng hơn."
Thành chủ chẳng lẽ còn không hiểu nữ nhi của mình sao, Trần Thiên Thiên nào có thời gian rảnh rỗi tới thỉnh an bà. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo là có thật!*
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không tỏ ra ân cần, không phải lưu manh cũng là phường trộm cắp.
Tuy Trần Thiên Thiên hiện tại không phải là Trần Thiên Thiên thật sự, nhưng không thể không nói, Trần Tiểu Thiên cùng Trần Thiên Thiên hàng thật lại có một số điểm giống nhau đến không ngờ.
Tang Kỳ vội vàng nói: "Ý thành chủ là, Tam công chúa nàng..."
Lời còn chưa dứt, Trần Thiên Thiên người chưa tới tiếng đã tới trước.
"Mẫu—— thân!"
Không đợi thành chủ cùng Tang Kỳ quay đầu lại, Trần Thiên Thiên đã muốn hấp tấp xông tới, mắt nhìn quét một vòng trước sau, liền nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, khí chất bất phàm.
Trần Thiên Thiên ngữ khí khoa trương nói: "Mẫu thân, người mau thả Hàn Thước ra đi!"
Thành chủ đầu cũng không quay lại, tiếp tục rửa mặt trang điểm, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Trần Thiên Thiên.
Tang Kỳ ở một bên nhìn Trần Thiên Thiên mở miệng khuyên nhủ: "Tam công chúa, Hàn thiếu quân trong đêm tân hôn có ý đồ mưu hại người, theo luật xử trảm, công chúa người cần gì phải vì hắn cầu tình, làm Thành chủ khó xử."
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên vội vội vàng vàng giải thích: "Mẫu thân, hôm qua Hàn Thước không có ý hạ độc con, là do con nghĩ oan cho hắn! Hơn nữa... hơn nữa con cũng không hề bị trúng độc, chẳng qua chỉ là say rượu mà thôi!"
Tang Kỳ nói: "Tửu lượng của Tam công chúa trước đây là ngàn chén không say, tại sao tối qua chỉ một ly đã say?"
Trần Thiên Thiên nghẹn lời, "Ta..."
Trên bàn, lại thêm một giọt nước rơi xuống, Trần Thiên Thiên liền liếc mắt nhìn nhìn.
Không biết nghĩ tới cái gì, Trần Thiên Thiên vội vàng hỏi: "Bao giờ thì xử trảm Hàn Thước?"
Tang Kỳ nói: "Hồi bẩm công chúa, giờ ngọ ba khắc."
Giờ ngọ ba khắc?
Trần Thiên Thiên nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, liền hít một ngụm khí lạnh, vội hỏi: "Bây giờ là lúc nào rồi?"
Tang Kỳ bất động như núi nói: "Giờ ngọ một khắc rồi."
Trần Thiên Thiên cảm thấy mình sắp phát điên rồi, "Bây giờ đã là giờ ngọ một khắc rồi, ngươi còn hỏi chuyện tửu lượng của ta, đây là vấn đề mạng người đó, tửu lượng của ta quan trọng đến vậy sao..."
Còn không đợi Trần Thiên Thiên nói hết, Thành chủ trực tiếp vỗ bàn đánh gãy lời Trần Thiên Thiên, trách cứ nói: "Đương nhiên là quan trọng, con là con gái của ta, là cành vàng lá ngọc. Đừng nói đến chuyện say ngất đi, dù chỉ là mất đi một sợi tóc, cũng là đại sự, há phải trò đùa!"
Mắt thấy Thành chủ tức giận, mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống.
Trần Thiên Thiên bị Thành chủ dọa sợ, nhất thời khí nhược, sắc mặt tái nhợt, theo bản năng nhỏ giọng nói: "Thật hung dữ..."
Nhìn bộ dạng hoang mang lo sợ của Trần Thiên Thiên, Thành chủ bất đắc dĩ mềm lòng, ngữ khí dịu hẳn đi.
"Thiên Thiên, thành Hoa Viên chúng ta, hưởng thụ phú quý nhờ mỏ quặng Ô Thạch. Từ xưa tới nay, thành Huyền Hổ luôn tôn sùng nam nhân, do nam nhân làm chủ, không đội trời chung với Hoa Viên chúng ta, lại còn rình rập quặng Ô Thạch của chúng ta như hổ rình mồi. Dưới tình huống đó, Thành chủ thành Huyền Hổ kiêu ngạo cứng đầu như vậy lại chủ động đem đứa con trai duy nhất của ông ta qua ở rể thành Hoa Viên, bày tỏ lòng hảo hữu, con thử nói xem ông ta là thật lòng hàng phục, hay là có mưu đồ khác?"
Thành chủ răn dạy từng chút từng chút một, nhưng vẻ mặt Trần Thiên Thiên lại không chút để tâm, mắt chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào mấy giọt nước đang rơi tí tách.
Thấy thế, Thành chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc lắc đầu, thấm thía nói: "Bỏ đi, đạo lý đó ta đã nói với con rất nhiều lần rồi, con nếu hiểu được đã sớm thay ta phân ưu. Hàn Thước vốn dĩ là muốn thành thân với Sở Sở, con lại ngang nhiên cướp hôn giữa đường..."
Mắt thấy Thành chủ muốn luận tội mình, Trần Thiên Thiên lập tức đánh gãy lời Thành chủ, tha thiết khẩn cầu nói: "Con đã biết sai rồi, không phải con đến đây để chuộc lỗi sao ạ? Con cùng huynh ấy không diễu phố, không tế thiên, không bái đường, không động phòng... Người cứ coi như chúng con chưa từng thành thân, người mau thả huynh ấy ra, để huynh ấy thành thân với Sở Sở đi?"
Nghe vậy, Thành chủ nháy mắt giận dữ, "Toàn thành ai ai cũng biết con cướp hôn, Sở Sở còn chịu lấy Hàn Thước sao?"
Trần Thiên Thiên: "..."
Tuyến tình cảm của nam nữ chính có thể thúc đẩy sau, nhưng Hàn Thước không thể chết được.
Ngay lúc này trong đầu Trần Thiên Thiên nảy lên muôn vàn kế sách, đột nhiên đảo mắt, ôm bụng của mình, vẻ mặt khó chịu.
Trần Thiên Thiên vẻ mặt buồn thảm nhìn Thành chủ nói: "Con hiểu, nhưng nó lại không hiểu..."
Thành chủ sửng sốt...
Tang Kỳ sửng sốt...
Mọi người trong phòng đều sửng sốt...
Trần Thiên Thiên thấy mọi người thế nhưng không hề phản ứng, thoáng suy tư một chút liền làm bộ che miệng lại nôn một trận: "Oẹ... Con như vậy, người đã hiểu chưa? Oẹ..."
Thấy thế, Thành chủ thần sắc hoang mang, vừa muốn hỏi, chỉ thấy Trần Thiên Thiên bổ nhào vào trên bàn, cầm lên một khay ô mai nhét tới tấp vào miệng.
Lúc ăn, Trần Thiên Thiên thiếu chút nữa nhổ ra.
Ta nhổ, chua quá đi...
Trần Thiên Thiên cố gắng chịu đựng vị chua, càng ăn càng buồn nôn, ăn xong lại buồn nôn hơn, vừa ăn vừa nôn.
Người hầu vội vàng đi lên hầu hạ.
Thành chủ nhìn Trần Thiên Thiên như thế, hoàn toàn hiểu rõ.
Tang Kỳ cau mày, có chút khó xử nhìn về phía Thành chủ, thấp giọng nói: "Thành chủ, có nên mời đại phu đến khám không?"
Thành chủ hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Thiên, cả giận nói: "Mời đại phu cái gì? Chuyện này đại phu có hiểu rõ bằng ta không?!"
"Vâng, thành chủ..."
Trần Thiên Thiên một bên ôm bụng, một bên thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thành chủ một cái, thấy bà hình như thật sự tin lời nàng nói, liền tiếp tục nôn thêm một trận.
Thành chủ một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Trần Thiên Thiên, lớn tiếng hỏi: "Của ai?!"
"Con không biết..." Trần Thiên Thiên mờ mịt lắc đầu nói: "Cứ coi như của Hàn Thước đi."
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Thành chủ cầm trâm cài ném mạnh xuống đất, tức đến độ ý nghĩ muốn giết Trần Thiên Thiên cũng có.
Nhưng đây chính là đứa con bà thương yêu nhất, vô luận có làm sai cái gì, bà đều nguyện ý bao dung vài phần.
Cuối cùng, Thành chủ miễn cưỡng đem lửa giận trong lòng áp chế xuống, trừng mắt nhìn Trần Thiên Thiên nói: "Hoang đường! Ngày hôm kia Hàn Thước mới vào thành, hôm qua hai con thành thân, hôm nay con đã... Con đã có trước rồi?"
Vừa nói, Thành chủ vừa chỉ vào bụng Trần Thiên Thiên, tức đến nói năng lộn xộn.
Trần Thiên Thiên chính là một bộ dạng điếc không sợ súng.
Thành chủ tiếp tục mắng: "Con đúng là không nên thân, con là con gái của ta, mặc dù nữ tử thành Hoa Viên không bị ràng buộc giống nữ tử thành Huyền Hổ, nhưng dù sao cũng phải có quy củ, con đường đường là con gái của Thành chủ, tốt xấu gì cũng nên chú ý đến phép tắc thể thống chứ!"
Giọt nước trên bàn lại tí tách rơi, lại thêm một giọt nữa rơi xuống.
Trần Thiên Thiên vẻ mặt miễn cưỡng, khẽ cười gượng một tiếng nhắc nhở nói: "Mẫu thân, đã là giờ ngọ hai khắc rồi đấy."
Thành chủ lập tức im miệng, quay đầu chuyển hướng nhìn Tang Kỳ.
Tang Kỳ bất đắc dĩ nhìn Thành chủ gật gật đầu.
Thành chủ lớn giọng nói: "Tang Kỳ, đi nói với Hàn Thước, nếu hắn chịu nhận đứa bé này, ta liền coi như hắn vô tội!"
Nghe được mệnh lệnh của Thành chủ, Tang Kỳ vội vàng lên tiếng, rồi sau đó cước bộ nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thành chủ nhìn giọt nước đang rơi, vạn phần lo lắng, không kiên nhẫn thúc giục nói: "Ngươi nhanh chút!"
Nghe vậy, cước bộ Tang Kỳ liền trở nên vội vàng hơn.