Ban đêm, trong phòng tân hôn tại phủ Nguyệt Ly, vốn dĩ nên thập phần náo nhiệt nhưng vì Trần Thiên Thiên đã hạ lệnh giản lược mà trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Hàn Thước đang ngồi trước bàn trang điểm, vẻ mặt thất thần nghe hỉ bà giảng đạo, mà Bạch Cập đứng bên cạnh sắc mặt càng lúc càng khó coi đến cực điểm.
Hỉ bà nhìn Hàn Thước, rất nề nếp răn dạy nói: "... Bất hiếu cha mẹ bị bỏ, không sinh con gái bị bỏ, ngoại tình lăng nhăng bị bỏ, hung dữ đố kỵ bị bỏ..."
So với sắc mặt khó coi của Bạch Cập, Hàn Thước ngược lại có vẻ ôn hoà hơn, còn không đợi hỉ bà nói hết lời, liền tự động bổ sung nói: "Mắc bệnh nặng bị bỏ, gây chuyện thị phi bị bỏ, không theo quy củ bị bỏ, đây là bảy tội danh bị vợ bỏ của nam nhân thành Hoa Viên, Hàn mỗ đã học thuộc rồi."
"Xem ra Hàn thiếu quân trước khi đến Hoa Viên đã chuẩn bị kĩ càng rồi..." Nói xong câu đó, hỉ bà lại lấy ra một tấm khăn đưa cho Hàn Thước.
Thấy thế, Bạch Cập khó hiểu hỏi: "Làm gì vậy?"
Hàn Thước không thèm để ý, trực tiếp đem khăn che mặt lại, thản nhiên nói: "Đây là tập tục thành Hoa Viên, đêm tân hôn ai tháo khăn mặt của nam nhân thì nam nhân phải theo người đó, nếu đổi chủ sẽ bị coi là thất tiết. Điều này Hàn mỗ cũng có thể nghe theo."
Bạch Cập giận dữ, trừng trừng nhìn hỉ bà nói: "Hoang đường! Thành Hoa Viên các người sao có thể ràng buộc nam nhân như vậy?"
Hỉ bà hừ nhẹ một tiếng, khinh miệt nói: "Nữ nhân ở thành Huyền Hổ địa vị như thế nào, thì nam nhân ở thành Hoa Viên địa vị như thế ấy."
"Ngươi!"
Hàn Thước ho một tiếng, mở miệng nói: "Bạch Cập, nhập gia tùy tục."
Nghe được lời nói của Hàn Thước, Bạch Cập lúc này mới im lặng, hỉ bà lại đem ống tay áo của Hàn Thước kéo lên, lộ ra cánh tay, tỳ nữ liền bưng một hộp chứa chất cao màu đỏ tiến lên.
Hỉ bà dùng bút lông chấm một ít cao đỏ, hướng cánh tay Hàn Thước định vẽ lên.
Hàn Thước vẫn như cũ vẻ mặt hiền hoà, vân đạm phong khinh hỏi: "Đây là cái gì?"
Hỉ bà nghiêm trang nói: "Thủ cung sa."
Bạch Cập kinh hãi, còn chưa kịp tức giận, Hàn Thước bên cạnh đã lập tức đứng dậy.
Hàn Thước đã sớm nhẫn nhịn đến cực hạn, hiện tại không thể nhịn được nữa, một phen tức giận kéo xuống khăn che mặt, thanh âm băng lãnh đến cực điểm "Hỗn xược! Ta cùng Tam công chúa thành thân, là muốn mượn chuyện này làm dịu đi mối quan hệ giữa hai thành Huyền Hổ và Hoa Viên, cái gì mà phu đức, khăn che mặt, Hàn mỗ đều có thể nhẫn nhịn, nhưng các ngươi lại ép người quá đáng, quả thực là... khụ khụ..."
Hàn Thước vô cùng tức giận, còn chưa dứt lời, bỗng ôm ngực ho khan.
"Ép người quá đáng! "
Đúng lúc này, Trần Thiên Thiên dẫn Tử Duệ xông vào, trực tiếp nổi giận nói to một tiếng, Tử Duệ hối hả chạy vào một bộ dáng ngăn cản không kịp.
Thấy thế, hỉ bà vội vàng đeo khăn che mặt cho Hàn Thước.
Trần Thiên Thiên nhìn sơ qua tình cảnh trong hỉ phòng, hừ nhẹ một tiếng, mặt cà lơ phất phơ nói: "Ta vẫn chưa hiểu được logic của các ngươi! Lúc này còn điểm thủ cung sa gì nữa, hiện tại điểm xong, sau khi động phòng thì còn gì nữa? Thủ cung sa của các ngươi có tác dụng gì!"
Thật là nực cười!
Chỉ là hôn lễ thôi mà, sao lại phải phiền toái như vậy chứ?
Kết quả là hại nàng tốn công phí sức đi dọn dẹp mớ phiền toái này!
Hỉ bà cũng nghe ít nhiều về tính khí của vị Tam công chúa này, thấy Tam công chúa có vẻ tức giận, sợ nàng nổi điên lên, liền vội vã tìm cách thối lui.
Hỉ bà vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, Tam công chúa nói rất đúng, tiểu nhân xin cáo lui."
Nói xong, hỉ bà cùng bọn tì nữ liền vội vàng rời khỏi.
Đợi đến khi mọi người trong phòng đều rời khỏi, Trần Thiên Thiên mới xem như phục hồi lại tinh thần, đánh giá nhìn Hàn Thước cùng tên người hầu Bạch Cập.
Bạch Cập vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi, bỗng phát hiện Trần Thiên Thiên đang nhìn mình, lúc này mới ý thức được là mình nên rời khỏi, vì thế liền lo lắng nhìn về phía Hàn Thước.
Hàn Thước gật gật đầu ý bảo hắn an tâm, Tử Duệ tiến lên lôi kéo Bạch Cập vẫn còn đang lưu luyến không ra chịu khỏi hỉ phòng.
Sau một hồi, cuối cùng trong hỉ phòng chỉ còn lại hai người Hàn Thước cùng Trần Thiên Thiên, không khí lại đột nhiên trở nên có chút xấu hổ.
Trần Thiên Thiên tùy ý ngồi xuống, trong tay loạng choạng cầm bầu rượu, nhìn Hàn Thước.
Do dự trong chốc lát, Trần Thiên Thiên mới có chút rối rắm nói: "Hàn thiếu quân, chúng ta vẫn là thực hiện đúng các nghi thức, hay là trực tiếp vào thẳng vấn đề chính?"
Nghe vậy, Hàn Thước tưởng Trần Thiên Thiên thú tính bộc phát muốn trực tiếp cùng mình động phòng, vội vàng đứng dậy đi đến trước bàn tròn, nhìn Trần Thiên Thiên nở nụ cười nói: "Đêm tân hôn, sao có thể thiếu rượu giao bôi chứ."
Hàn Thước vừa nói vừa rót hai ly rượu, đưa lưng về phía Trần Thiên Thiên, vụng trộm lấy ra bình bạch ngọc chứa đoạn hồn tán, đem độc đổ vào ly của Trần Thiên Thiên.
Bộ dáng của Hàn Thước vô cùng thâm tình chân thành nói: "Tam công chúa, ta và nàng hôm qua có duyên gặp gỡ, hôm nay lại kết làm phu thê, sau này cùng nâng đỡ nhau, đồng cam cộng khổ."
Nói xong, Hàn Thước cầm hai ly rượu, đem ly có độc đưa cho Trần Thiên Thiên.
Trần Thiên Thiên sao có thể không biết Hàn Thước muốn làm gì, nhưng nàng đã hạ quyết tâm, trực tiếp vỗ bàn nói: "Cũng tốt, uống rượu xong là ta có thể về nhà."
Nói xong, Trần Thiên Thiên liền cầm ly rượu hướng về phía Hàn Thước: "Cạn."
Hai người cầm lấy ly rượu, Hàn Thước vòng qua cánh tay Trần Thiên Thiên, đang muốn uống ly rượu của mình, mà Trần Thiên Thiên theo bản năng đưa ly rượu của mình tới trước miệng Hàn Thước, muốn đút hắn uống.
Hàn Thước sửng sốt, phát giác có điểm không thích hợp, vì thế vội vàng làm bộ ho khan, đem ly rượu bỏ xuống.
Trần Thiên Thiên cũng bỏ ly rượu xuống, chớp mắt nhìn Hàn Thước, sau đó nghi hoặc nói: "Thiếu quân sao thế?"
Hàn Thước sắc mặt thâm trầm, hoài nghi Trần Thiên Thiên dậy lòng nghi ngờ, ánh mắt mờ mịt chăm chú nhìn nàng, lại nhìn không ra bất cứ sơ hở nào.
Sau một lát, Hàn Thước mới ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Thật có lỗi, làm mất nhã hứng của Tam công chúa."
Trần Thiên Thiên còn có chút không rõ, nhưng rất nhanh lại phục hồi tinh thần, mặt mày tươi tỉnh.
Chẳng lẽ tư thế giao bôi bị sai rồi? Kịch bản lúc ấy viết thế nào nhỉ?
Trần Tiểu Thiên quay người đi, so sánh một chút với tư thế của Hàn Thước, đột nhiên bừng tỉnh.
Mà Hàn Thước lúc này lại nhân cơ hội âm thầm dùng nội lực lên bàn, dịch chuyển đổi vị trí hai ly rượu.
Trần Thiên Thiên quay người lại, ở trên mặt kéo theo một mạt tươi cười nói: "Không sao, chúng ta làm lại lần nữa."
Hai người một lần nữa cầm ly rượu, Trần Thiên Thiên học theo tư thế vừa rồi của Hàn Thước, vòng qua cánh tay Hàn Thước tự uống ly của mình.
Vì thế, ly rượu độc trong tay Hàn Thước lại tự dâng đến miệng mình.
Hàn Thước lại sửng sốt, giả bộ ho khan, lại buông ly rượu xuống.
Trần Thiên Thiên bất động nhìn Hàn Thước, càng thêm nghi hoặc, nhịn không được lại hỏi: "Lại làm sao nữa? Đây chẳng phải là tư thế đúng của thành Huyền Hổ các huynh sao?"
Mình có viết Hàn Thước thành một người lằng nhằng dây dưa như vậy đâu?
Rốt cuộc là có vấn đề gì?
Nhìn biểu tình nghi hoặc trên mặt Trần Thiên Thiên, Hàn Thước đã muốn xác nhận Trần Thiên Thiên đích thị là đang nghi ngờ mình, bất động thanh sắc nhìn nàng.
Trần Thiên Thiên lúc này mới chú ý tới khăn che mặt của Hàn Thước, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, đặt ly rượu xuống, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Thước, nói: "Bị vướng khăn che mặt chứ gì? Đúng là phiền phức."
Nói xong, Trần Thiên Thiên thủ pháp nhanh nhẹn tháo khăn che mặt của Hàn Thước xuống.
Hàn Thước quay mặt đi tránh ánh mắt của nàng, thuận tay đem ly rượu độc trên bàn đổ đi.
Trần Thiên Thiên cũng không có chú ý động tác của Hàn Thước, tay vẫn chăm chú tháo khăn che mặt.
Hàn Thước thừa dịp Trần Thiên Thiên đang bận rộn, nhanh chóng rót một ly rượu mới, bây giờ, cả hai ly đều không có độc.
Ngay lúc này, Trần Thiên Thiên đã tháo được khăn che mặt của Hàn Thước xuống, một gương mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mặt nàng.
Một giây sau, Trần Thiên Thiên giống như bị sét đánh, cả người cứng đơ, biểu tình như bị doạ.
Thậm chí nàng còn loáng thoáng nghe được âm thanh trật khớp hàm của chính mình.
Hàn Thước... Hàn Thước thế nhưng cùng Hàn Ảnh đế bộ dạng giống nhau như đúc!
Ta nhổ vào!
Không khí đột nhiên biến đổi, Trần Thiên Thiên sau khi phục hồi tinh thần cơ hồ nổi trận lôi đình, không hề nghĩ ngợi liền hướng Hàn Thước hung hăng nói: "Sao lại là anh? Chẳng phải anh nói anh không diễn sao?!"
"Hàn mỗ không hiểu Tam công chúa có ý gì." Hàn Thước gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt Trần Thiên Thiên, bộ dạng có chút ủy khuất thăm dò nói: "Chẳng lẽ Tam công chúa nghi ngờ Hàn mỗ hạ độc trong rượu?"
Trần Thiên Thiên bị lời nói vô liêm sỉ của hắn chọc cười: "Rượu có độc hay không, trong lòng huynh không rõ hay sao?"
Tưởng ta là đồ ngốc sao?
Ở đây biên kịch chính là trời có hiểu không?!
Hàn Thước mặt lộ vẻ bi thống, ho khan vài tiếng.
"Còn giả bộ với ta!" Trần Thiên Thiên trừng to mắt nhìn, biểu tình thản nhiên.
Vừa nói, Trần Thiên Thiên vừa oán hận đem hai ly rượu trộn lẫn vào nhau, lại chia đều ra hai ly, đặc biệt muốn Hàn Thước nhìn.
"Không có độc đúng không?" Trần Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Huynh chọn một ly đi, hai chúng ta cùng cạn."
"Công chúa..." Biểu tình của Hàn Thước cực kì uỷ khuất, liên tục ho khan, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.
Trần Thiên Thiên tức giận bất bình nói: "Làm gì cũng vô ích thôi, ta đã quyết định rồi, ta nếu có chết, cũng phải lôi huynh theo!"
Nghe vậy, Hàn Thước trong mắt loé lên sát khí, thuận tay lấy một chiếc đũa trên bàn, hướng sau gáy của Trần Thiên Thiên đâm tới.
Trần Thiên Thiên hồn nhiên chưa thấy, vẫn như trước nói: "Quên đi, ta không muốn cùng huynh nói lời vô nghĩa."
Còn không đợi Hàn Thước suy nghĩ câu nói của nàng đến tột cùng là có ý gì, Trần Thiên Thiên đã cao giọng kêu lên, "Người đâu!"
Hàn Thước kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến Trần Thiên Thiên sẽ đột nhiên cao giọng gọi người, vì thế đành phải buông đũa xuống, nắm chặt trong tay áo.
Ngay sau đó, Tử Duệ, Bạch Cập cùng bọn thị vệ nhanh chóng tiến vào.
Tử Duệ nhìn thoáng qua tình huống trong hỉ phòng, nghi hoặc hỏi: "Công chúa có gì phân phó?"
Trần Thiên Thiên cũng không muốn cùng hắn dong dài, trực tiếp chỉ vào Hàn Thước đang bất động như núi ngồi một bên, mở miệng nói: "Treo hắn lên, hắn thích ở trên đấy."
"Treo lên?" Tử Duệ bị Trần Thiên Thiên doạ sợ, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: "Công chúa, ngày đại hôn người lại làm lớn chuyện như vậy, Thành chủ biết được sẽ lo lắng lắm, xin người cân nhắc!"
Trần Thiên Thiên bị hắn chọc cười, "Ta không gây chuyện thì người sẽ không lo lắng sao? Hơn nữa lúc này cũng không phải ta gây chuyện, mà là hắn muốn hạ độc giết ta!"
Nghe được lời của Trần Thiên Thiên, Bạch Cập cũng đồng dạng bị chấn kinh một chút, liền quay đầu khẩn trương nhìn về phía Hàn Thước.
Hàn Thước sắc mặt hơi trầm xuống, nháy mắt ra hiệu ý bảo hắn yên tâm.
Thấy Hàn Thước nháy mắt ra hiệu, Bạch Cập lúc này mới tạm thời yên tâm.
Tử Duệ kích động nhìn Trần Thiên Thiên nói: "Công chúa, làm sao người biết?"
Trần Thiên Thiên hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào Hàn Thước nói: "Các ngươi không tin phải không? Được, ta chứng minh cho các ngươi xem! Hắn đích thực là muốn giết ta, hai ly rượu độc này chính là bằng chứng!"
Nói xong, Trần Thiên Thiên nhanh chóng đem hai ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Tử Duệ kinh hô, "Công chúa đừng!"
Thế nhưng cũng ngăn không kịp, Trần Thiên Thiên đã đem hai ly rượu uống cạn, thuận tay ném xuống đất.
Trần Thiên Thiên căm giận nói với Hàn Thước: "Hôm nay ta có chết ở đây, huynh cũng đừng hòng sống!"
Mà Hàn Thước lại bất động thanh sắc nhìn nàng, thần sắc trên mặt không có một tia biến hóa.
Trần Thiên Thiên nhìn bộ dạng trấn định của Hàn Thước, có chút nghi hoặc.
Không đúng, trong kịch bản nàng viết rõ ràng là Hàn Thước sẽ hạ độc giết nàng trong đêm tân hôn, bộ dạng Hàn Thước trấn định như vậy có chút không hợp lý...
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Thiên trong nháy mắt linh quang chợt lóe.
Nàng nói: "Chẳng lẽ huynh hạ độc vào thức ăn?"
Vừa nói, Trần Thiên Thiên vừa ở trên bàn chộp lấy một chiếc đũa, thuận tay lấy luôn chiếc đũa trên tay Hàn Thước, trên bàn thức ăn mỗi món đều gắp một miếng, rất nhanh liền ăn đầy một miệng, vừa ăn vừa quan sát sắc mặt của Hàn Thước.
Hàn Thước vẫn bất động như núi.
Tử Duệ hoảng hốt, liền bước lên phía trước muốn giữ chặt Trần Thiên Thiên, "Công chúa, người làm vậy là có ý gì?"
Trần Thiên Thiên cũng không để ý tới hắn, một đôi nhãn tình thẳng tắp trừng trừng nhìn Hàn Thước: "Để ta xem huynh còn bỏ độc vào đâu được nữa!"
Nghe vậy, Hàn Thước vẫn như trước trấn định nhìn Trần Thiên Thiên.
Thấy Hàn Thước không nói lời nào, Trần Thiên Thiên càng tức giận hơn, "Vẫn không phải ư?"
Ngay sau đó, Trần Thiên Thiên lập tức xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy làn môi đỏ mọng của Hàn Thước, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình giống như tìm được trân bảo, hừ cười một tiếng nói: "Thoa độc lên môi ư? Huynh cũng biết giành đất diễn quá đấy."
Nói xong, còn không đợi Hàn Thước phản ứng, Trần Thiên Thiên một phen kéo Hàn Thước không hề phòng bị lại, trực tiếp hôn lên môi của hắn.
Lần này Hàn Thước bị Trần Thiên Thiên làm chấn động không nhẹ, con ngươi nháy mắt phóng đại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phản ứng gì.
Mọi người khiếp sợ, Bạch Cập ý đồ muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Sau đó Hàn Thước liền phản ứng, mạnh mẽ đẩy Trần Thiên Thiên ra, hung hăng lau miệng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, "Cô! Nữ nhân này! Khụ khụ... "
Còn không đợi nói hết lời, Hàn Thước một hơi thở không lên, níu ngực bắt đầu ho mãnh liệt.
Trần Thiên Thiên liếm liếm môi, kiêu ngạo nói: "Ta hỏi huynh, bây giờ ta chết chắc rồi phải không!"
Hàn Thước nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ cô quả thật chết chắc rồi!"
Bạch Cập ở bên cạnh oán hận gật đầu.
Hàn Thước âm ngoan thủ lạt nhìn chằm chằm Trần Thiên Thiên, ánh mắt loáng thoáng mang theo một tia sát khí, nhưng lại ngại đây là lãnh địa thành Hoa Viên, cuối cùng hắn cái gì cũng không nói.
Trần Thiên Thiên lúc này đã muốn xác định là mình sẽ chết, vì thế vội vàng căn dặn Tử Duệ, mang theo ác ý nói: "Lát nữa ta chết, ngươi phải mau mau đem hắn đi tru di cửu tộc! Ngũ mã phanh thây có hiểu không!"
Nghe vậy, Tử Duệ như muốn khóc, vội vàng nhìn về phía Hàn Thước nói: "Hàn thiếu quân, sao người không phản bác lại?"
Bởi vì quá hiểu tính khí của chủ tử nhà mình, vậy nên lúc này Tử Duệ vẫn tương đối tin tưởng Hàn Thước.
Trần Thiên Thiên một phen kéo Tử Duệ, sau đó nhìn thoáng qua Hàn Thước, ngữ khí tràn đầy ác ý nói: "Ngươi đừng nghe hắn nói, Tử Duệ, ta, ta cảm thấy độc tính đã bắt đầu phát tác rồi, bây giờ ta thấy trước mặt nhiều người quá, độc đã muốn lên tới đầu ta rồi."
Vừa dứt lời, Trần Thiên Thiên bắt đầu thấy trời đất quay cuồng.
"Lưỡi ta cũng cứng đơ rồi... không thẳng được nữa..." Trần Thiên Thiên lảo đảo bước lên phía trước, quay đầu nhìn về phía Hàn Thước nói: "Độc của huynh cũng lợi hại quá nhỉ..."
Đang nói giữa chừng, thân thể Trần Thiên Thiên loạng choạng ngã xuống về phía Hàn Thước.
Thấy thế, ánh mắt Hàn Thước chợt lóe, không những không đỡ Trần Thiên Thiên, mà còn lùi về phía sau vài bước né tránh.
Cứ như vậy, Trần Thiên Thiên "Ầm" một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.
Tử Duệ hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng la lên: "Tam công chúa!"
Nhưng mặc kệ Tử Duệ có kêu thế nào, Trần Thiên Thiên một chút phản ứng cũng không có.
Tử Duệ một bên xem xét mạch đập cùng hơi thở của Trần Thiên Thiên, một bên ngẩng đầu nhìn thị vệ gọi lớn: "Truyền đại phu! Mau truyền đại phu!"